Siêu Sao

Chương 141: Yêu cầu nho nhỏ



Đường Phong cố ý ra sức xoa bóp khu vực bị thương khiến Kino đau đến nghiến răng nghiến lợi: “Cậu đối đãi ân nhân cứu mạng như vậy sao?”

“Hình như đến cuối cùng là tôi cứu anh đi? Nếu không anh khẳng định sẽ bị Charles đánh thành đầu heo.”

“Sao cậu có thể quen biết loại phần tử tà ác bạo lực như vậy? Hắn tuyệt đối không thích hợp với cậu, Đường, thực sự, cậu tốt nhất nên cách xa những người đó xa một chút, bọn họ đều là quỷ hút máu vô lương tâm.” Kino nhìn chàng trai cách hắn thật gần, trên môi của chàng trai vẫn còn chút sưng đỏ, có thể nghĩ được thế nào mới làm ra như vậy.

Kino cảm thấy vùng bụng cùng với ngực bị cái tên cẩu thí Charles kia đạp một cước đột nhiên phát đau.

“Tôi bị nội thương, ngực của tôi thật đau, chết tiệt, tôi muốn đi pháp viện tố cáo hắn.” Không chỉ ngực đau lại còn bực mình khó chịu, hắn cảm thấy hắn sắp chết.

“Đừng có trẻ con như vậy, anh đi tố cáo anh ta? Phỏng chừng đến cuối cùng anh cùng anh ta đều bị phạt, đừng quên là anh động thủ trước, Michael Kino tiên sinh.” Người này sao lại xung động như vậy, cái gì cũng không hỏi liền hướng Charles đánh qua, cũng không biết cái tên Charles hay mang thù kia có ghi hận với Kino hay không nữa, xem ra tối nay cậu về nhà phải hảo hảo đá vào mông Charles rồi.

Đường Phong liếc mắt nhìn Michael Kino vẫn luôn đang trừng mắt nhìn cậu, người này nhìn cậu giống như một đại hài tử bị ủy khuất, quả nhiên những gì thấy ở Kino khi lần đầu tiên hắn đến Trung Quốc đều là ảo giác, đại hài tử tùy hứng lại có chút yếu ớt trước mắt mới là Michael Kino mà cậu biết.

Sinh ra trong nhà giàu có, hưởng giáo dục tốt đẹp, thiên chi kiêu tử, được người nhà cùng người đại diện cưng chiều ra một bộ đức hạnh thối nát.

“Lần tới gặp hắn tôi nhất định sẽ đem hắn đánh đến nằm trên mặt đất!” Kino âm thầm thề, Đường Phong nở nụ cười, cậu cũng không nghĩ như vậy, một thân da thịt cứng rắn của Charles không phải được luyện ra từ phòng tập thể thao, từ phương thức đánh nhau giữa Kino cùng Charles là có thể nhìn ra.

Phương thức ra quyền của Kino rõ ràng là được huấn luyện ra trong phòng tập thể thao, nhiều quy củ lại truy cầu xinh đẹp.

Đấu pháp của Charles giống như một lưu manh, hoàn toàn không có quy củ như trong sách võ thuật, vừa nhìn đã biết có kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú, mỗi chiêu mỗi thức đều nhắm vào nơi yếu ớt của Kino.

Võ đức?

Úc, coi như hết.

Tới lúc thật sự động đao động thương thì ai rảnh rỗi nói võ đức với ngươi, cũng không phải quyết đấu công bằng luận võ trên lôi đài.

Lúc quay phim buổi chiều Kino phát huy không được tốt lắm liền ở lại trao đổi với đạo diễn thêm vài phương diện của nhân vật, cho nên Đường Phong có thể về nhà sớm.

Hiện nay ở nhà đang có một đại hùng to đầu tên là Charles đang đợi cậu, khi nãy Đường Phong phải ký kết hiệp ước không bình đẳng mới đổi lấy được Charles “bớt giận” mà rời đi.

Sau khi Đường Phong thu thập xong mọi thứ đông tây cùng trợ lý chuẩn bị rời đi thì người lái xa đến cư nhiên là Lục Thiên Thần.





“Lục tổng, gần đây rất rảnh rỗi sao?” Đường Phong ngồi trên ghế phó lại, đã vài ngày rồi, tuy rằng không phải mỗi ngày, nhưng Lục Thiên Thần luôn cách đoạn đến đón cậu, mà đáng lẽ ra người đàn ông này phải bề bộn nhiều việc với đúng.

“Tôi chỉ cần đem chuyện ăn nói giao cho cấp dưới đi làm, sau đó ngồi chờ lấy tiền là được rồi.” Xe chậm rãi rời khỏi phim trường, Lục Thiên Thần một tay lái xe cũng song song ngắm nhìn chàng trai, “Tôi là một người đầu tư, thương nhân mà không phải là người làm việc cực nhọc, đúng chứ?”

“Đúng, đúng, tôi mới là cái người làm việc cực nhọc.” Các ngươi là những kẻ tư bản bóc lột sức lao động.

Lục Thiên Thần cười cười, Đường Phong đột nhiên cảm thấy mặc kệ là ở chung với Lục Thiên Thần hay là Charles, ở giữa bọn họ luôn bình thản tự nhiên, những mâu thuẫn xa lạ cùng phòng bị ban đầu tựa hồ theo từng lời nói mỗi một ngày mà biến mất dần, đây tính là một chuyện tốt đi.

Nói không chừng đến cuối cùng bọn họ có thể trở thành bạn bè, gần như là bạn bè tốt.

“Buổi trưa Charles nói đến tìm cậu, hắn nói muốn cho cậu một cái kinh hỉ.” Rất nhanh Lục Thiên Thần đã nói đến chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Kinh hỉ? Coi như hết, Đường Phong thấy kinh hách còn cao hơn một chút, cậu thở một hơi mở ra cửa kính một chút, thời tiết thật sự là nóng muốn chết, mặt trời nóng đến như muốn đem mặt đất sấy khô.

“Ân, kinh hỉ, thật là một cái kinh hỉ phi thường phi thường lớn a, hắn đánh Kino bầm dập a, tuy rằng ngay từ đầu là do Kino động thủ trước, nhưng tất cả đều là hiểu lầm.” Đường Phong nhìn ra ngoài cửa sổ mà thở dài, phỏng chừng phải đến tối mới có thể mát mẻ hơn, gió thổi vào mặt cư nhiên cũng là nóng, cậu lại đem cửa xe mở rộng thêm một chút.

“Nắm tay của Charles thật cứng.”

Đường Phong mỉm cười quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông: “Nghe ngữ khí của anh giống như đã từng đánh với hắn?”

“Giữa đàn ông đôi lúc cũng phải bàn luận tài nghệ.” Lục Thiên Thần ngoéo khóe môi, giống như lâm vào hồi ức.

Cậu tưởng tượng khung cảnh Lục Thiên Thần cùng Charles đánh nhau, hơi nghiêng đầu ghé sát qua: “Hai người đánh nhau thế nào, ở trên lôi đài? Ai thắng?”

“Cậu hi vọng ai thắng?”

“Ân… Tôi nghĩ là lưỡng bại câu thương, tuy rằng tôi chưa từng thấy anh đánh nhau, thế nhưng tôi nhớ là anh từng nói qua anh rất am hiểu đánh người, mà tôi lại vừa may mắn thấy được dáng dấp lúc đánh người của Charles, tôi đoán các anh hẳn là không khác biệt nhau lắm.” Đường Phong nâng mày phân tích.

Lục Thiên Thần thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười phát ra từ sâu trong yết hầu nghe vô cùng sung sướng.

“Ân, không sai, những gì cậu nói đều đúng.”

“Nói rõ cho tôi nghe đi?” Lục Thiên Thần luôn thích nói nửa câu, khiến cho lòng người ngứa ngáy, hiện tại đối với Đường Phong đang tập võ thì cậu hứng thú với tất cả vấn đề liên quan đến vấn đề luận võ hay đánh nhau.

Nói đến thì tính ra cậu chỉ là nửa người Trung Quốc, đời trước lớn lên ở Mỹ, mặc dù sau này có cố gắng tiếp thu văn hóa Trung Hoa, nhưng cậu vốn tiếp thụ giáo dục phương Tây, bạn bè bên người cũng đều là một đám người Mỹ, đối với văn hóa cùng võ thuật chân chính của Trung Quốc cũng không quá hiểu biết.

Charles là một con lai, không khác biệt lắm với Đường Phong, nhưng Lục Thiên Thần không giống vậy, chí ít từ bề ngoài thật sự là một người phương Đông.

“Tôi đây có đúng hay không cũng nên nhận được chút lợi ích từ chỗ cậu giống như Charles.” Đây cũng không phải câu nghi vấn, ngữ khí câu trần thuật cho thấy thương nhân Lục Thiên Thần không muốn làm phục vụ miễn phí.

“Nhà tư bản quỷ hút máu keo kiệt.”

“Đa tạ tán thưởng.” Da mặt có xu thế phát triển độ dày hướng về tường thành.

Đường Phong sợ nhất là gặp phải người có da mặt dày, cậu do dự rồi hỏi: “Anh muốn gì?” Trước nghe yêu cầu một chút, sau đó có đáp ứng hay không là chuyện của cậu.

“Sáng ngày mai cậu không phải đi quay phải không? Làm một phần bữa sáng cho tôi đi.” Lục Thiên Thần nói.

Đường Phong nhất thời nhướng mày, cậu không có nghe lầm chứ, Lục Thiên Thần muốn cậu làm bữa sáng.

“Anh xác định?” Đường Phong nhớ là mình sẽ không làm cơm, kỳ thức cậu không biết phải làm bữa sáng như thế nào, ngay cả trứng chiên cũng không làm được.

Mỗi người đều có ưu điểm cùng khuyết điểm, ưu điểm của cậu rất nhiều, một trong những khuyết điểm của cậu chính là không thông việc ở phòng bếp, bất quá hiện tại cậu không có dự định nói cho Lục Thiên Thần, ít nhất cậu có thể thử thực hiện yêu cầu này.

“Ân, có vấn đề gì sao?” Lục Thiên Thần gật đầu.

“Không, không có.” Đương nhiên không thành vấn đề rồi, dù sao bữa sáng cậu tự làm cũng sẽ không phải mình ăn.

“Chỉ làm cho một mình tôi.” Thật lâu sau Lục Thiên Thần lại bổ sung một câu.

“Đương nhiên.” Đường Phong vẫn không muốn đi độc hại những người khác, bất quá Charles cũng không thể biết chừng, chỉ cần bọn họ có thể ăn hết thì cậu cũng có thể làm ra tới.

Chàng trai dựa vào cửa sổ len lén vui vẻ.

Chờ đến lúc Lục Thiên Thần cùng Đường Phong trở về khách sạn gần phim trường của bọn họ, Charles đã giống như một đại lão gia ngồi sẵn trên ghế salon, trong miệng ngậm một điếu xì gà, khóe miệng có một vết tích hồng nhạt, đây là vết sẹo nhỏ lưu lại lúc đánh nhau cùng Kino, không hề tổn hại đến nửa phần anh tuấn của vị lão lưu manh này, ngược lại còn tăng một chút khí khái đàn ông.

“Cậu thực sự tổn thương trái tim tôi, bảo bối.” Charles vừa thấy bọn họ liền ồn ào lên.

“Tôi không phải bảo bối của anh, Charles.” Đường Phong bước tới đem chiếc túi tùy thân đặt ở cạnh cửa, trong đó có một chút vi-ta-min, điện thoại di động cùng một ít loại thuốc nhỏ mắt gì đó thường dùng ở thời gian quay phim.

“Cậu sáng sớm đã cùng hôn môi với một tên ngu ngốc, buổi trưa khiến tên ngu ngốc đánh tôi, hiện tại, cậu lại cùng bạn thân nhất của tôi đứng cùng nhau trước mặt tôi, giống như là đang nói, hắc, chúng ta vừa kết hôn rồi!” Ngữ khí khôi hài của Charles khiến Đường Phong nhịn không được mà nở nụ cười, tên lưu manh vẫn cứ thích khua môi múa mép như vậy, giống như Lục Thiên Thần bắt đầu nói cười nhạt, sự hài hước của Charles cũng đầy đặc sắc.

Cậu cảm thấy đang ở chung cùng với hai người điên.

“Không sai, đúng là như vậy.” Tùy theo Charles nói, Đường Phong đưa tay ôm lấy thắt lưng của Lục Thiên Thần, giơ giơ cằm lên, « Tôi có tân hoan rồi, hiện tại anh đã bị biếm lãnh cung, Charles. » Lục Thiên Thần chỉ mỉm cười không nói gì, Charles thì hung hăng liếc mắt trừng hai người : « Các ngươi tổn thương tôi sâu vô cùng. »
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.