Siêu Năng Lập Phương

Chương 16: Sinh Nhật Đầu Tiên



Chương 16: Sinh Nhật Đầu Tiên

Thấy hắn đau đớn như thế, ông nội nhẹ thở ra một hơi: "Thôi được rồi, cháu đợi ở đây một chút."

Nói xong ông nội liền đứng dậy rời khỏi phòng, để lại một hình hắn nằm trên giường.

Nằm trên giường, Nguyên Vũ Khánh có chút hối hận vì hành động ngu ngốc của mình.

Đến cuối cùng bản thân chả được lợi ích gì, hơn nữa còn bị người ta đánh cho thừa sống thiếu c·hết.

Nguyên Vũ Khánh thầm nhủ với bản thân, sau này nếu không có lợi hắn nhất định không làm.

Với lại, sau lần này hắn mới biết, Dịch Chân Kinh do Đạt Ma Sư Tổ truyền lại để rèn luyện cơ thể, chứ không phải diễn võ dương oai.

Xem ra hắn đã quá ngây thơ, phim ảnh quả nhiên là ánh trăng lừa dối, nên hắn mới có cớ sự như ngày hôm nay.

Từ khi chứng kiến ánh mắt thất vọng của ông nội, Nguyên Vũ Khánh cảm thấy hối hận không ngừng.

Hắn rất muốn nói lời xin lỗi với ông nội của mình, nhưng chẳng biết tại sao mình lại không mở lời được.

Đúng lúc này, ông nội chậm rãi bước vào, trên tay còn bưng theo chén thuốc màu đen.

Thấy ông nội mang thuốc vào, Nguyên Vũ Khánh tự giác ngồi dậy, đưa tay nhận lấy chén thuốc nhưng vẫn chưa uống.

Hắn nhìn chằm chằm vào chén thuốc màu đen, từ đó có thể thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân ở bên trong.

Càng nhìn hình ảnh của mình trong chén thuốc, hắn càng thấy hối hận.

Nếu lúc đó bình tĩnh hơn một chút, ít sĩ diện đi một ít, có lẽ sẽ không ra nông nỗi này.

Nhìn những giọt mồ hôi lắm tắm trên trán ông nội, lòng hắn như quặng thắt lại.

Đã từng tuổi này mà ông nội vẫn phải chăm sóc hắn, Nguyên Vũ Khánh thấy mình là một đứa cháu bất hiếu.

Ông nội thấy vậy cũng không lên tiếng hối thúc, ngồi xuống cạnh giường đưa tay xoa đầu hắn.

"Ông nội, cháu. . . cháu xin lỗi ông nội nhiều lắm. . ."



Nguyên Vũ Khánh thấp giọng nói nhưng lại không dám ngẩn đầu nhìn thẳng vào đôi mắt già nua ấy.

Giờ khắc này hắn rất muốn khóc, nhưng chợt phát hiện mình đã không còn là đứa trẻ mít ướt năm đó.

"Đừng buồn nữa, ông không trách cháu, tuổi trẻ là vậy đấy, luôn thích làm việc mà không cần suy nghĩ, về sau chú ý hơn là được. Uống thuốc đi rồi nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi học nữa."

Ông nội nhìn hắn rồi mỉm cười hiền hòa, trong lòng không còn tức giận như trước.

Đối với chuyện bốc đồng của hắn, ông nội rất lý giải, cũng hiểu được tâm tư muốn thể hiện bản thân của hắn.

Đây là chuyện thường tình của lứa trẻ mới lớn, muốn trách cũng không trách được.

Nhưng thân là người ông đỡ đầu, là người nuôi nấng hắn từ nhỏ đến lớn, ông nội cũng hiểu được phần nào.

Có lẽ sau chuyện này, Nguyên Vũ Khánh sẽ trưởng thành hơn một chút.

Nghe vậy, hắn lập tức ngẩn đầu nhìn ông nội thật sâu, sau đó gật đầu rồi uống thuốc.

Lúc uống thuốc, hắn không biết ông nội dùng thứ gì, nhưng uống vào nó đắng vô cùng.

Hắn không muốn làm ông nội lo lắng nên nhắm mắt nhắm mũi rồi uống.

Uống xong, Nguyên Vũ Khánh thấy mí mắt nặng như chì, thế là hắn nằm xuống một lúc rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến, ông nội thấy vậy thì đứng dậy bước ra ngoài.

Thấy người tới là Nhã Vy, ông nội liền mỉm cười hiền hòa, nhìn vào trong rồi thấp giọng nói:

"Thằng Khánh nó nằm bên trong đấy, cháu muốn thăm thì vào nhìn nó một chút đi!"

"Dạ!!!" Phương Nhã Vy gật đầu một cách lễ phép, sau đó đưa ít đồ cho ông nội rồi bước vào trong.

Thấy khuôn mặt bầm tím của hắn, Phương Nhã Vy bỗng dưng tức giận.



Bất quá cô nàng không có làm ra chuyện gì, chỉ ngồi xuống cái ghế bên cạnh rồi nhìn hắn ngủ.

Hồi lâu sau, Phương Nhã Vy mới đưa tay sờ lên khuôn mặt bằm tím của hắn.

Cũng không biết lúc này cô nàng đang nghĩ đến chuyện gì, chỉ thấy Nhã Vy cứ ngồi đó nhìn hắn mãi.

Ông nội thấy vậy cũng không có tiến đến làm phiền, để mặc cho cô nàng muốn làm gì thì làm.

Khoảng nửa tiếng sau, lúc này Phương Nhã Vy mới đứng dậy rời khỏi.

Một màn này Nguyên Vũ Khánh không hề hay biết, vì than thuốc kia làm hắn ngủ như c·hết đến sáng hôm sau.

Nhờ có sự chăm sóc của ông nội, Nguyên Vũ Khánh khỏe lại nhanh chóng, đến trường cũng không bị đám người Lưu Đức Nghĩa gây rắc rối nữa.

Đám bạn trong lớp biết chuyện cũng lên tiếng hỏi thăm, nhất là Phương Nhã Vy, cô nàng còn đích thân xem xét v·ết t·hương cho hắn.

Bất quá Nguyên Vũ Khánh không để chuyện này trong lòng, vì lúc ấy chỉ là không may mắn mà thôi.

Sau chuyện đó, hắn tiến tới với Trương Bảo Hân, nhưng chỉ được ba ngày thì chia tay, vì cô nàng sợ người khác nói ra nói vào.

Mà không có người này thì có người khác.

Chia tay Trương Bảo Hân, hắn lại tìm đến những mối tình tiếp theo, nhưng rất nhanh đều chia tay hết.

Và sau cùng hắn vẫn phải quay về bên cạnh Phương Nhã Vy, có lẽ số mệnh đã an bài như thế, muốn tránh cũng tránh không được.

Có điều, trải qua những chuyện này, Nguyên Vũ Khánh đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Mỗi lần muốn làm chuyện gì đó, hắn đều suy nghĩ thật lâu, cũng không còn bốc đồng như trước.

Rồi thời gian cứ như vậy mà trôi qua, thoáng cái đã đến ngày 31 tháng 10.

Hôm nay là ngày halloween, nhìn mọi người hóa trang mà hắn cười không nhặt được mồm, ghê thì không ghê, nhưng mà bựa thì có bựa.

Có điều hôm nay cũng là ngày đặc biệt, vì đây chính là ngày sinh nhật của hắn.

Sáng sớm, Nhã Vy cùng mấy đứa bạn hồi lớp 12 đã nhắn tin chúc mừng cho hắn.



Thế là hắn lên group lớp hẹn cả đám qua nhà mình chơi, vì đây là lần đầu hắn tổ chức sinh nhật kia mà.

Thật ra cái vụ tổ chức sinh nhật này không phải do hắn chủ trì, mà do ông nội ra mặt quyết định nên hắn mới rủ đám bạn.

Hết tiết trên lớp, Nguyên Vũ Khánh liền chạy đến trường Ngoại Thương để đón Nhã Vy.

Đến nơi, Nguyên Vũ Khánh thấy Nhã Vy để hai tay ở sau lưng, sau đó tiến lại gần, bất ngờ lấy hộp quà có chữ PNJ đưa cho hắn rồi cười hì hì.

"Cái gì vậy?" Nhìn hộp quà, Nguyên Vũ Khánh không khỏi bất ngờ, nghi hoặc hỏi.

Phương Nhã Vy nghiên đầu nhìn hắn, cười tít mắt nói: "Hì hì, cầm đi!"

"Mua cho tao đó hả?" Nguyên Vũ Khánh nhìn xuống hộp quà rồi nhìn lại cô bạn của mình.

"Hổng biết nữa. . ." Phương Nhã Vy lắc đầu rồi nhìn hắn cười cười.

"Trời ơi. . ." Nhìn hộp quà đắt tiền như vậy, Nguyên Vũ Khánh không khỏi thốt lên.

Thấy hắn ngơ ngác như vậy, Phương Nhã Vy chờm tới, nói nhỏ vào tai hắn: "Hổng nhận tao lấy lại đó nha, hì hì. . ."

"Thiệt luôn hả?" Nhìn hộp quà to đùng trên tay Phương Nhã Vy, Nguyên Vũ Khánh khẽ mỉm cười, nói: "Cảm ơn mày nha!"

Thế là hắn hí hửng chở cô nàng đi uống nước, sau đó mới chở Nhã Vy về nhà rồi ra chợ mua đồ ăn với nước uống.

Đến buổi chiều thì chỉ có Nhã Vy với Đỗ Tấn Hưng và Ngô Anh Kiệt đi qua, nhưng hắn không thấy thất vọng.

Nguyên Vũ Khánh cứ tưởng như vậy là xong, nhưng vừa quay lưng thì bên ngoài có cả đống xe chạy đến.

Và ngạc nhiên là cả lớp đều đến đủ, làm hắn không biết nói gì hơn ngoài việc cười cười.

Tuy nói là đến đủ, nhưng thực chất những người thi đậu vào Học Viện Giác Tỉnh đều không tham gia.

Bất quá hắn không có để chuyện này trong lòng, đối với hắn, những người kia không có cũng được.

Thế là cả đám bắt đầu ăn uống linh đình, ăn xong thì khui bia ra uống.

Nhưng rút kinh nghiệm từ mấy lần trước, hắn cho mấy đứa con gái uống nước ngọt hết.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.