Trong mắt Tèo bỗng hiện lên một màn phân tích vi diệu, hắn phát hiện được nếu như hắn ném trái bóng với tốc độ cực nhanh văng trúng vào cây cột điện trước mặt, trái bóng sẽ bay theo một góc 45 độ, chiếc xe kia sẽ phải lách qua chiếc taxi trước mặt, dựa theo thói quen và tình hình trước mắt, xác xuất chiếc xe kia sẽ quẹo phải là 98%, nếu quăng vào cây cột điện kia thì bóng sẽ bật lại và văng ra đúng ngay hướng quẹo của bọn cướp và chiếc xe sẽ vấp phải quả bóng, sau đó cả hai người sẽ té xuống, chiếc xe bus đằng xa kia sẽ thắng không kịp, xác xuất cán trúng đầu hai kẻ cướp lên đến 99%.
- Vãi gì ghê rợn vậy?
Tèo bừng tỉnh nhìn chiếc xe trước mắt với cảnh vật quen thuộc. Nói thì chậm chứ sự việc diễn ra thì nhanh, Tèo quyết đinh ném bóng thật mạnh vào cây cột điện kia nhưng cố ý ném chếch một chút.
Cô gái kêu lên tiếc nuối:
- Hụt rồi, tiếc quá!
Bóng bay như thẳng đến cây cột điện, rồi văng xuống đất, trúng ngay vũng nước mưa, hai tên cướp như dự đoán quẹo gấp qua phải, đúng lúc nước mưa bắn lên làm tay lái hắn loạng choạng, chiếc xe bus cũng vượt qua, tay thanh niên lái xe mất lái nên lếch lên được một chút rồi cũng té nhào ra đường, một chiếc taxi từ phía sau không kịp thắng tông thẳng vào cả hai. Hai thanh niên té sóng xoài xuống đất, tựa hồ là gãy không ít xương sườn, nhưng thoát được một kiếp.
Tèo thở phào nghĩ thầm:
"May mà mình đã kềm chế ý muốn giết người nên mới thấy hình ảnh thứ nhì chứ không hai thằng kia bỏ mạng rồi. Có bao giờ mình có máu sát thủ mà mình không biết không ta.”
Hắn thật sự không muốn giết người. Thế giới này là nơi pháp trị, giết người sẽ đem đến bao nhiêu là phiền phức thì Tèo đã quá hiểu. Hắn đã từng vào tù ra khám không ít lần nhưng hắn biết giết người thì coi như tương lại đi tong. Ngay tại lúc Tèo thấy hình ảnh phân tích đầu tiên thì hắn vội vàng kềm chế ý nghĩ ra đòn sát thủ nên mới nhìn thấy nếu quăng bóng với lực mạnh một chút, chếch xuống và hơi xoáy thì bóng sẽ như tình hình ban nãy, làm nước bắn mạnh vào mặt thanh niên ăn cướp kia. Điều này cũng đã được tính trong hoàn cảnh hai thanh niên kia không mang nón bảo hiểm, nếu như có thì sẽ là một cách khác.
Cô gái ngồi trong lòng Tèo há hốc mồm nhìn hai gã kia té xe. Khi cô chưa kịp phản ứng thì đã thấy Tèo nhảy xuống lấy lại cái túi cho cho cô rồi leo lên xe phóng đi, không quên cầm theo trái bóng trả cho cô.
- Anh...anh... sao anh làm được? - Cô do dự hỏi.
Tèo cười cười, rồi đáp:
- Chơi game riết rồi quen, à dừng ở đây được rồi.
Tèo dừng xe rồi bước xuống.
Cô gái tháo khẩu trang và cái nón bảo hiểm xuống, cô mỉm cười, hơi đỏ mặt rồi tự giới thiệu:
- Em là Thảo Hiền, cảm ơn anh đã giúp em lần nữa.
- À không có gì? Lần nữa? - Tèo khó hiểu hỏi.
Cô giải thích:
- Lần đó ở giữa đường anh giúp em khỏi bị tông xe đó, anh đạp cho hai tên giựt đồ té xe.
Tèo sực nhớ ra đúng là lúc hắn truy đuổi hai đưá Tí và Tín có bị hai tên cướp xông tới, thuận chân hắn đạp luôn. Do vội quá nên Tèo cũng không để ý người được hắn cứu.
Lúc này nhìn kỹ cô gái thì quả thật là một tiểu mỹ nữ với khuôn mặt hơi tròn, mắt to đen lay láy với lông mi dài ngoằn. Cô cũng không trang điểm nhiều nhưng cũng đủ toát lên vẻ đẹp vốn có của con gái Việt Nam. Tuy cô đang che kín cả người nhưng lúc ôm cô vào lòng Tèo cũng đã cảm nhận được những đường cong và độ đàn hồi trên người cô gái.
Tèo cười cười gãi đầu:
- Hoá ra là anh cứu được em. E hèm, vậy có nên lấy thân báo đáp?
Yên tĩnh..
Cô trợn mắt nhìn hắn.
Tèo phá lên cười:
- Ha ha ha anh đùa thôi!
Cô cũng bật cười:
- Ha ha ha
- Mà nếu em ép quá thì anh cũng chịu
….
Thảo Hiền đỏ mặt vội chuyển đề tài:
- Anh tên gì?
- Anh tên Tèo, Nguyễn Văn Tèo, nhà nghèo, ba má bán bánh thèo lèo ở đỉnh đèo….
- Anh cũng khoái coi hài Nhật Cường hả? Em cũng thích lắm. Anh đang đi đâu đó?
Tèo giờ mới sực nhớ, vỗ tay cái đét rồi nói:
- Anh đi xem đội nữ! Có cô hậu vệ xinh đẹp dễ thương lắm.
Cô che miệng cười hì hì:
- Anh đi xem gái hay đi xem đá bóng. Anh đang cua cô ấy à.
- Tên anh còn chưa biết, là bạn anh nói. Nghe nó bảo là đến cỗ vũ cho người đẹp, anh theo góp vui thôi.
Thảo Hiền mừng thầm, rồi nói:
- Chắc người bạn anh nói là Mỹ Duyên hậu vệ trái. Cô ấy đúng là xinh xắn lắm.
- Anh đi góp vui thôi hehe, mà nếu có cô nào xinh xinh mà thích anh thì anh cũng không ngại. - Tèo vô sỉ nói.
- Ai thèm thích anh - Cô đỏ mặt rồi chuyển đề tài lần nữa:
- Em cũng đến sân vận động nè, em đèo anh đi.
- Thế à, ok, đi thôi em. - Tèo đồng ý rồi dắt xe phụ cô.
Thảo Hiền leo lên xe, khi dùng chân trái làm trụ thì cô nhăn mặt la oái một cái rồi ngồi xuống ôm cổ chân đau đớn.
- Em bị trặc chân rồi! Chắc ban nãy do té xuống bị trật. Để anh xem nào.
Tèo nói rồi bế Thảo Hiền đặt ngồi lên xe rồi hạ người xuống nắm lấy cổ chân cô xoay xoay nhẹ nhàng rồi nói:
- Chân em sưng to luôn rồi, chắc phải vô bệnh viện thôi, để anh chở em vậy.
- Không được! Em không thể vào bệnh viện lúc này! Anh chở em đến sân bóng đi. - Cô năn nỉ.
- Để anh chà giúp em một lát để bớt đau đã.
Không để cô phản đối, Tèo lấy tay chà chà lên chân cô gái, vô tình một dòng điện trong tay hắn truyền qua chân cô, làm cô cảm thấy thoải mái chưa từng có, cô khẽ rên:
- Ưm ư...
- Em đau hả?
- Không anh chà vậy làm em thấy thoải mái lắm.
- Vậy anh chà mạnh lên tí nha.
- Vâng ạ
Tèo liên tục chà sát lên chân cô, mong muốn của hắn là truyền nội lực của mình vào chân để xương khớp hồi phục. Chỉ một ý nghĩ đó, một luồng nội lực vô tình được truyền vào thông qua cổ chân của Thảo Hiền, rồi nguồn nội lực kết hợp với dòng điện men theo từng mạch máu đi thẳng một đường xuyên suốt cơ thể, đả thông một số huyệt đạo của cô, làm trong người cô cảm thấy cảm giác khoái lạc chưa từng có. Vô tình bên dưới cô gái nhỏ cũng đã hơi ươn ướt.
Cô đỏ mặt vội ngăn Tèo lại rồi nói nhỏ:
- Em thấy đỡ hơn rồi, cảm ơn anh nhiều lắm, anh chở em về sân Thống Nhất đi.
- Thật chứ hả, vậy em ngồi ngay ngắn.
Tèo rất thừa cơ hội giúp cô cài nón bảo hiểm, nhân tiện tham lam hít lấy hít để mùi thơm trên người cô là cô đỏ ửng mặt. Xong hắn cũng lấy nón đội cho mình rồi chở người đẹp về sân Thống Nhất.
Thảo Hiền ngồi sau lưng Tèo, do dự một hồi cô nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Tèo cảm thấy tê tê, hai đôi gò bồng đảo phía sau áp sát lưng làm hắn thấy hưng phấn, bất giác phía dưới đã biểu tình dữ dội
...
- Đến sân rồi, em đi được chứ. - Tèo hỏi.
- Dạ được, em khoẻ rồi, anh nhìn này. - Thảo Hiền vừa nói vừa lấy chân dậm dậm mấy cái, cô cũng bất ngờ là mình đã không còn đau nữa.
Tèo thấy vậy thì cười rồi giang tay ra nói:
- Ôm một cái chia tay nào.
Hắn chỉ nói chơi vậy thôi nhưng không ngờ cô gái nhỏ nhào vào lòng hắn ôm hắn thật. Cô nhanh thoăn thoắt hôn nhẹ lên má hắn một cái rồi lái xe vụt đi để lại thân ảnh Tèo đứng ngẩn ngơ.
- Chà bị đánh lén rồi.
...
- Ê Tèo, uống gì đó mậy.
Tiếng Tín vang lên kê bên rồi một bóng người ngồi xuống cạnh Tèo trên khán đài.
- Coca, uống không?
- Cho miếng coi.
Tín lấy chai nước tu ừng ực rồi hỏi:
- Thằng Tí chưa tới hả.
- Chưa...
- Tao nè... - Tí la lên rồi bước nhanh tới.
- Má! Thằng này chết linh lắm nè, vừa nhắc đã tới. Em của mày hôm nay có ra sân không? - Tín hỏi.
- Tí nữa ẻm ra, hê hê - Tí ngồi xuống vẻ mặt hạnh phúc.
Tèo hỏi nhỏ:
- Vừa mới ấy ấy hả?
- Ấy cái đầu mày! Toàn nghĩ bậy! Mà.... tao thích. - Tí cười gian xảo.
Tí trả lời:
- Ẻm sắp thi đấu, ấy gì mà ấy, gặp mặt cái thôi.
- Ê đầy đủ hết rồi hả - Tiếng Thái vang lên rồi thấy Thái nhanh chóng ngồi xuống chung hàng với ba đứa.
- Sắp đá rồi kìa, hai đội ra rồi kìa mày - Tín chỉ tay xuống sân.
Sân vận động đã khá đông người rồi. Tiếng cỗ vũ, tiếng la ló, chiêng trống vang lên ầm ĩ. Hai đội từ bên trong từ từ đi ra.
Tèo thị lực vô cùng tốt, hắn giật mình há hốc mồm nhìn thấy thân ảnh một cô gái trong màu áo xám đang cùng đồng đội bước ra. Hoá ra là Thảo Hiền, hèn gì cô nàng nhất định không chịu vào bệnh viện! Nghĩ đến Thảo Hiền, Tèo nhớ đến khuôn mặt xinh xắn trẻ trung với đôi mắt to tròn và nụ hôn phớt qua bên má.
- Nhìn gì mà dữ vậy mày - Chấm được em nào rồi hả.
- Mỹ Duyên của tao kìa, xinh chưa. - Tí chỉ tay rồi hét lên.
- Ế, em thủ môn cũng xinh đáo để kìa tụi mày - Tín chỉ tay xuống.
- Ừm nhìn từ xa mà cũng thấy khá xinh đó - Thái gật đầu đồng ý.