Một loạt những tiếng than thê lương vang lên, bên bờ sông, thượng hoàng và vua Thiệu Bảo mắt buồn rười rượi, lòng không nỡ nhưng không còn cách nào, vì giang sơn gấm vóc, đành phải đứt ruột nhìn người thân mình ra đi.
Hưng Đạo Vương nhìn nàng công chúa bằng ánh mắt dịu dàng thân mật nhưng trong ánh mắt không thể pha lẫn nỗi hổ thẹn. Một người đứng đầu quân đội cả nước, nắm trong tay binh quyền, hô mưa gọi gió nhưng lại đành phải nhờ vào một người con gái đi sang điều đình với giặc, làm giãn việc nước.
An Tư công chúa với dáng vẻ yểu điệu thục nữ, đôi mắt đẹp như phượng đỏ hoe ngấn lệ, nàng cắn chặt môi, quyết dặn lòng không thể ích kỷ, vì giang sơn này nàng có xá chi.
Nàng nén lệ, nhìn quanh một hồi, tìm kiếm bóng người nàng thương nhớ bấy lâu nhưng không thấy chàng đâu, đêm hôm trước chàng đã có ý định tự sát nhưng đã được Hoài Văn Hầu Trần Quốc Toản ngăn cản, nàng lo lắng không ngủ được, muốn trước khi lên thuyền phải gặp lại chàng lần cuối.
Chiêu Thành vương từ trong quân xuất hiện, chầm chậm tiến lại gần người con gái như gần như xa này, trong tim như bị hàng vạn mũi tên xuyên phá. An tư run run nhìn người trong lòng lần cuối, cả hai người nắm tay nhau nói lời sau cùng. Chiêu Thành vương quả quyết:
- Công chúa đừng lo lắng, hãy bảo trọng thân thể, nhẫn nhục chờ đội, ta nhất định sẽ kéo quân đánh đuổi quân Nguyên, giết Thoát Hoan cứu nàng trở về.
An Tư khẽ nở nụ cười, nàng không nhịn nổi liền khóc sướt mướt như mưa, nàng nhẹ nhàng nói:
- Tôi thương vương lắm, tôi tin ở vương, nhất định chúng ta sẽ gặp lại.
Tất cả mọi người đều thấy đau lòng, Hoài Văn Hầu tuổi nhỏ nhịn không nổi một cảnh này, cầm thương ném mạnh, thương đâm vào gốc cây xuyên thành một lỗ, cứ như gốc cây đó chính là kẻ thù Thoát Hoan. Cậu hét lên một tiếng:
- Thoát Hoan, mày phải chết
Tiễn biệt đã xong, An Tư chào mọi người lần cuối rồi cùng sáu cung nữ từ từ lên thuyền.
Thuyền xa rời bến đã lâu nhưng trên bờ mọi người vẫn đứng yên tại chỗ, mắt đăm đăm nhìn theo con thuyền một đi không trở lại.
Tướng Yết Kiêu hộ tống nàng vượt biển đã sớm lui về, giao nàng lại cho quân Mông Cổ. Thoát Hoan sai tướng Lý Hằng đón công chúa An Tư tới trại của Thoát Hoan dẫn theo một đội binh hộ tống khoảng 500 người, cờ xí rợp trời, giáp trụ sáng loáng.
Lý Hằng bước xuống ngựa, khinh thường nhìn cái kiệu mà công chúa đang ngồi, tiến lại gần nói lớn:
- Công chúa, ta chính là tướng lãnh Lý Hằng, nay đến hộ tống nàng đến gặp thái tử.
Lời nói ngạo mạn không coi ai ra gì. Hắn cũng không đợi bên Đại Việt trả lời mà phất tay cho lính tới khiêng kiệu của công chúa đi.
Lúc này, bầu trời bỗng nổi mây đen, sấm chớp nổ đùng đùng, sau đó là một trận mưa lớn đổ xuống làm tối tăm mặt mũi, quân đội tạm thời phải dừng hành quân đợi tạnh mưa.
RẦM
- AAAAAAA
- Địch tập kích, địch tập kích, mau mau phòng thủ.
- Tất cả bình tĩnh, giữ vững vị trí - Lý Hằng hét lên một tiếng.
Quân sĩ nhà Nguyên nghe tiếng nổ tuy có hoảng loạn nhất thời nhưng vốn là đội quân thiện chiến nên nhanh chóng chỉnh đốn quân ngủ, mưa gió quá lớn làm cho tầm nhìn hạp hẹp, tạm thời không ai nhìn thấy gì.
Trong kiệu, An Tư công chúa đang run run ngấn lệ thì tiếng nổ vang đã làm nàng giật mình, nàng khẽ kéo rèm ra nhìn thì một cảnh tượng nàng không bao giờ quên trong đời mình hiện ra trước mắt.
Một bóng người ở đâu lờ mờ đứng dậy ngay trước kiệu nàng. Nàng miệng chữ O khó hiểu không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Chỉ nghe người này lên tiếng cùng khẩu âm kỳ quái:
- Mả cha nó, lần này lại đưa đi đâu đây.
Sau tiếng chửi thì Tèo phủi bụi đất trên người đi, mới phát hiện cả người trần truồng, phía dưới cậu em to lớn đang biểu tình dựng đứng như cột cờ, lại khéo thế nào mà chĩa thẳng vào hướng kiệu của An Tư.
Nàng tuy chỉ mới 17 tuổi nhưng đã hiểu biết rất nhiều, hiển nhiên nàng biết cái thứ hùng dũng kia của người lạ mặt này là gì, nàng đỏ mặt rụt đầu vào thầm mắng:
- Cái tên này, sao lại vô lễ thế.
Nhưng tò mò hại chết người, nàng lại lén kéo rèm xong đưa đầu ra nhìn, lần này thì thấy người đó đã phát hiện ra nàng, nhìn nàng thẫn thờ.
Tèo đúng là đang thẫn thờ, trong lòng chỉ có một ý nghĩ:
- Số mình số hưởng, em nào đẹp quá vậy, không lẽ lần này ta xuyên qua vào mỹ nhân quốc.
Hắn bỗng phát hiện nàng cũng chăm chú nhìn mình thì sực tỉnh, nhận ra trên người không một mảnh vải che thân, mà trước mặt không chỉ có người đẹp kia nhìn mà còn đến mấy nàng nữa mặc đồ cổ trang đi theo.
Hắn vội lấy tay che của quý lại thì bỗng nghe tiếng thét hoảng hốt:
- Cẩn thận
- Có sát khí - Tèo nói thầm.
Sau lưng hắn có một thanh đao đang bổ từ trên cao bổ xuống.
Hắn không chần chờ, người lách qua một cái, sau đó hai tay đưa lên cao nắm lấy cổ tay người kia, nương nhờ lực chém mà kéo gã này lộn cổ xuống đất.
Trong lúc ngã xuống Tèo lại hơi ngã người ra dùng chân đá mạnh một phát vào yết hầu của người này.
- Tướng quân - Quân lính nhà Nguyên thấy tướng quân ngã ngựa thì kêu lên
Hoá ra người tập kích Tèo chính là tướng quân Lý Hằng đang ngồi trên lưng ngựa mà cũng là người phát hiện ra hắn đầu tiên.
Lý Hằng bị một loạt động tác quá nhanh của Tèo làm cho bị ngã ngựa, lại ăn cú đá vào yết hầu thi đau quá làm rơi thanh đao ra ngoài. Chưa kịp định hình phụp một cái, đầu lìa khỏi cổ, mắt còn mở trân tráo, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Binh sĩ Mông Cổ gần đó cũng là những binh lính thiện chiến, tuy mưa trút dày đặt nhưng đã cảm nhận được sát khí phát ra từ Tèo, lại thêm mùi máu tanh bốc lên pha trộn vào gió càng làm người ngoài khiếp đảm.
Máu tươi của Lý Hằng bắn lên ướt cả người Tèo nhưng nhanh chóng bị cơn mưa gột rửa.
Tèo giết người xong thì cười lớn:
- Ha ha ha ha, tốt lắm, thật là chân thật, không như những lần trước.
Tèo nhìn quân lính xông lên phía trước, hai mắt lạnh tanh, cả người như dần hoà tan vào làn nước.
- Kẻ địch đâu rồi
- Có mai phục, mau về báo cáo, tướng quân Lý Hằng đã bị...
Xoẹt.
Chưa nói dứt câu thì đứt dây đàn, máu phun ra xối xả, đến lúc chết cũng không biết vì sao.
Một màn tiếp theo khiến cho cả đời của An Tư công chúa không bao giờ quên được. Một bóng người không mặc quần áo gì liên tiếp dùng đao chém chết từng tên lính một, chiến mã sợ hãi náo loạn chạy tứ táng.
500 binh sĩ chưa đầy 10 phút đã bị Tèo chém hơn phân nữa. Ánh lửa từ đuốc đã bị mưa dập tắt, màn đêm bao phủ lại có sức mưa hỗ trợ, binh lính hầu như không kịp phản ứng. Người kjp dùng đao chém loạn xạ thì lại chém trúng đầu đội, trực tiếp giết hại lẫn nhau.
Một màn gió tanh mưa máu hiện ra trước mắt vị công chúa chỉ mới vừa 17 tuổi. Máu tươi chảy thành dòng nhiều đến mức làm nước mưa nhuộm đỏ.
- Hí
Hí
Hí
Tiếng ngựa chiến hoảng sợ hoà cùng tiếng la hét của binh lính, tàn quân Mông Cổ chạy như chó cắn phải pháo, tranh giành giẫm đạo lên nhau mà chạy, bây giờ nào còn đâu bóng dáng của một chi kỵ binh hùng dũng nhất của thảo nguyên.
Bọn họ không sợ chết nhưng lại sợ thần linh. Điều trước mặt họ lúc này là quá quỷ dị, bọn họ không còn tâm trí đâu mà ở lại chiến đấu nữa, chỉ mong thoát khỏi nơi ma quỷ này càng sớm càng tốt. Thế là mạnh ai nấy chạy mong tìm được đường sống.
Tèo không đuổi theo, hắn không phải là kẻ khát máu. Giết người chỉ là thứ hắn bất đắc dĩ phải làm. Đây không phải là lần đầu tiên hắn bị đưa đi đến một nơi quái lạ. Hắn đã bị đưa đi đến hơn mấy chục lần rồi.
Điều này phải nói về thời điểm phi thuyền của đám khoa học gia ngoài hành tinh khác bị nổ tung, hắn rơi xuống biển, siêu máy tính khởi động chương trình huấn luyện siêu cấp nên hắn bị truyền tống lượng tử vào thời không khác để trải nghiệm huấn luyện.
Có lúc thì lại bị đưa về thời La Mã chiến đấu, có lúc thì lại bị đưa qua Nga chịu đói rét chống quân Đức. Có lần hắn còn bị đưa đi những ảo cảnh do Siêu Máy Tính tạo ra, đưa hắn vào cả game chống quái vật.
Sau những lần bị tra tấn thì lần này hắn đã quá quen rồi, một thân võ công đã được luyện thành, gần như là bách chiến bách thắng. Vừa đáp xuống thì hắn lại đối mặt với quân Mông Cổ thiện chiến, hắn cũng chả cần quan tâm là lính bên nào, vung đao chém sạch. Cứ xông tới hắn là hắn chém, thân thể như một sát thủ chuyên nghiệp, hết dùng thương lại dùng đao, chém, chém, còn hơn là Chí Phèo lúc xỉn.
Quan trọng nhất là hắn cũng không phân biệt địch ta, quân lính đứng bảo vệ công chúa không hề đụng đến hắn hắn chém luôn. May mà công chúa xinh đẹp dễ thương chứ không hắn chém luôn rồi. Cho nên trong mắt những người ở đây hắn chả khác gì một ác ma khát máu.
Bên cạnh công chúa An Tư lúc này chỉ còn duy nhất một cung nữ, những người khác lúc hoảng sợ chạy trốn hoặc bị ngựa dẫm mà chết, hoặc bị quân Nguyên sát hại. Nàng vậy mà không hề khóc. Nàng khóc quá nhiều rồi, bây giờ nàng cũng quên luôn phải sợ hãi, hình ảnh một ác ma toàn thân đầy máu mà nước mưa không thể rửa sạch in sâu vào tâm trí nàng.
Tèo đứng giữa trời mưa tầm tã, thở dài:
- Lại xuyên đến một nơi lạ hoắc. Vừa vào là xuất hiện quân đội liền, lại chém giết, cuối cùng thì mình bị cái gì nhập vậy nhỉ. Bao giờ mới chấm dứt cái chuỗi kéo dài này đây? Lần này là game ảo hay là thực tế.
Hắn cắn răng, cầm lấy đao vung lên cao, mắt kiên định, ánh đao giơ lên thì tiếng sét trên bầu trời gầm lên một cái, hắn hai mắt kiêng định hạ đao...
"Hắn định làm gì thế" - Công chúa tự hỏi
Hình ảnh tên ác ma vung cao ngọn đao uy phong lẫm liệt.
Xong, hắn hạ đao chầm chậm cứa nhẹ vào đầu ngón tay...
...Giỡn chơi, chỉ cần biết có đau không là được, cần gì chơi lớn chặt tay chi.
- Á! đau nha. Lần này là thật rồi. - Tèo thở dài.
Hắn bần thần đứng một hồi quan sát khung cảnh xung quanh.
Ừ, nước non hùng vĩ, phong cảnh hữu tình...
Ừ người ngựa chết như rạ, ừ, thấy cũng ghê ghê...
Cảm thán một hồi, cảm thấy gió luồng qua khe háng, hắn bắt đầu thấy lạnh. Hắn nhìn quanh bèn lột đồ một binh sĩ mông cổ ra hòng mặc vào.
Nhưng mà...
Hắn loay hay một hồi cũng không thể cởi đồ của tên binh sĩ này ra được, chửi đổng lên:
- Mẹ bà nó, thằng ngu nào thiết kế bộ đồ rườm rà quá thể.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải dùng đao chém ra một miếng vải cỡ lớn quấn vào nửa thân dưới xong tiến lại gần kiệu.
An Tư công chúa bấy giờ vẫn còn thẫn thờ, hắn cách nàng không xa lắm nên những lời hắn nói nàng nghe được loáng thoáng. Khẩu âm kỳ lạ và lời nói của người hiện đại làm nàng cái hiểu cái không. Đầu nàng vẫn ló ra rèm cửa hiếu kỳ xem tên ác ma này tính làm gì.
Đột nhiên bóng người kia vụt một cái đã tiến tới trước mặt nàng, nở một nụ cười khoe hàm răng trắng toát, hắn lên tiếng hỏi:
- Em gái, em cởi đồ dùm anh được không?
....
Lời của tác:
Trong lúc đang soạn bản nháp để viết những chương tiếp theo, rồi đến V-League thì tác viết chơi mấy chương ngoại truyện. Không ảnh hưởng gì đến cốt truyện chính thức, bác nào thích thì xem
Ngoại truyện là tác muốn kể những tình sử của đám hậu cung của Tèo ở thế giới hiện đại vì tác suy nghĩ mãi mới tìm ra một logic để mấy ẻm không ghen lắm. Chính là quen từ mấy kiếp trước. Những lần Tèo được Siêu Máy tính đưa đi xuyên không để luyện tập. Đó là kiếp trước của mấy ẻm. Kiếp này tiếp tục tiền duyên. Happy ending nên không lo chuyện mấy ẻm bị giết.
An Tư chính là kiếp trước của Thuý Vy,
Chắc mọi người cũng nhớ, là ở chap 1, Tèo gặp ẻm ở quán bar nhưng sau đó Tèo bị giết do cứu ẻm.
Đó cũng là lần đầu tiên cả hai nối tiếp tiền duyên.