Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 905: Lòng Tốt Của Tiếp Viên Hàng Không





Cô tiếp viên hàng không bị dọa sợ, vội vàng lùi về phía sau một bước.
“Bốp!”
Nắm đấm của anh chàng còn chưa rơi xuống, Thẩm Lãng đã bay lên đá vào bụng anh ta, người thanh niên ngã phịch xuống ghế ôm bụng không nhấc người lên nổi.
“Mày…” Tóc vàng cực kì tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Lãng chằm chằm, hỏi: “Mày biết bố mày là ai không? Dám đánh tao? Có tin sau khi máy bay hạ cánh, tao sẽ khiến mày biến mất khỏi cuộc đời này không?”
Thẩm Lãng cười lạnh, đấm vào mặt tóc vàng một cú không chút do dự, tóc vàng đau đớn hét lên.
“Có lấy ra hay không?” Thẩm Lãng quát lớn tiếng, sau đó tăng thêm sức lực trên tay.
Tóc vàng đau tới nỗi mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng, anh ta cảm thấy cánh tay mình sắp gãy rồi.
Thằng khốn này thật sự không sợ anh ta trả thù sao? Dám đối xử với anh ta như vậy!
Vẫn chưa nhận được câu trả lời, Thẩm Lãng lại tát vào đầu thanh niên tóc vàng một lần nữa.
Tóc vàng không ngừng kêu la, anh ta vội vã đáp: “Đang… nằm trong túi quần của tôi!”
Thẩm Lãng móc di động trong túi tóc vàng ra đưa cho cô tiếp viên hàng không rồi nói: “Cô xóa đi!”
Cô tiếp viên hàng không kinh ngạc liếc mắt nhìn Thẩm Lãng và run rẩy đưa tay nhận lấy.


Mặc dù Thẩm Lãng đang giúp cô ấy, nhưng anh ra tay đánh người giật lấy điện thoại khiến trong lòng cô tiếp viên hàng không cảm thấy hơi sợ Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cười bất đắc dĩ, nói tiếp: “Cô nhanh chóng xem thử đi, nếu tấm ảnh đó bị lan truyền ra ngoài thì danh dự của cô sẽ bị hủy hoại.”
Nghe thấy thế, tiếp viên hàng không vội vã cầm lấy điện thoại.

Cô ấy xóa bức ảnh xong, lập tức trả nó về cho Thẩm Lãng.
Lúc này, Thẩm Lãng mới buông lỏng tóc vàng ra, vứt di động lên chỗ ngồi của anh ta rồi nói: “Thằng nhóc, mày còn chưa nói xin lỗi đấy!”
Sau khi được thả ra, Thẩm Lãng ôm cánh tay đứng ở một bên đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, nghe Thẩm Lãng bảo anh ta xin lỗi, trong lòng anh ta bắt đầu nổi giận.
“Thằng khốn, mày đừng không biết tốt xấu, tao là Lý Văn của nhà họ Lý ở Kinh Đô.

Mày chọc tới tao, mày nghĩ mày sẽ được sống yên ổn sao?”
Những hành khách bên cạnh nghe vậy, trong lòng không khỏi hít ngụm khí lạnh.

Nhà họ Lý là một trong mười dòng họ giàu nhất Kinh Đô, chọc trúng loại người này hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Cô tiếp viên hàng không dường như cũng từng nghe nói đến nhà họ Lý ở Kinh Đô, mặc dù cô ấy rất cảm kích vì Thẩm Làn đã ra tay giúp mình, tuy nhiên cô ấy biết đắc tội với những người này sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.

Trong lòng cô ấy không muốn Thẩm Lãng sẽ bị liên lụy vì chuyện này!
“Anh gì ơi, cảm ơn anh.

Xin lỗi thì không cần đâu ạ, dù sao tôi cũng làm đổ cà phê lên người anh ta.” Tiếp viên hàng không nói với Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng cười nhạt, nhún vai nói: “Nếu cô không muốn nhận lời xin lỗi, tôi cũng không sao cả.”
Dứt lời, Thẩm Lãng định trở về chỗ ngồi của mình.

Anh hoàn toàn không để ý tới nhà họ Lý ở Kinh Đô.
Phải mất một lúc lâu, anh chàng tên Lý Văn kia mới giảm bớt đau đớn.


Càng nghĩ tới chuyện vừa rồi, nhất là giờ phút này Thẩm Lãng đang ngồi phía sau anh ta, thù này mà không báo thì cậu chủ nhà họ Lý như anh ta còn mặt mũi gì nữa!
Lý Văn vỗ vỗ người bạn ngồi gần mình, anh ta nói: “Mẹ nó hôm nay tao mà không đánh cho nó rụng răng thì theo họ nó luôn.”
Người bạn đi cùng vừa rồi cũng bị Thẩm Lãng đạp một cú, giờ mới đỡ hơn một chút.

Nghe Lý Văn nói vậy, cậu ta đương nhiên phối hợp.
Ngay khi hai người định trả thù Thẩm Lãng, thì cô tiếp viên hàng không lúc nãy đột nhiên tới gần Thẩm Lãng, dịu dàng nói: “Anh gì ơi, vì vé của anh có vấn đề nên mời anh theo tôi một chuyến!”
Thẩm Lãng đang híp mắt nghỉ ngơi, nghe tiếp viên hàng không nói vé mình xảy ra vấn đề, trong lòng anh không khỏi ngạc nhiên.
“Không phải chứ? Sao lúc lên máy bay tôi không nhận ra nhỉ?” Thẩm Lãng nghi ngờ hỏi.
Sắc mặt tiếp viên hàng không hơi do dự, có điều vẫn lịch sự đáp: “À, có lẽ lúc đấy vẫn chưa phát hiện ạ! Xin anh hãy xách theo vali, sẽ giải quyết nhanh thôi ạ!”
Thẩm Lãng cười bất đắc dĩ, anh không hỏi vì sao, chỉ cầm theo chiếc balo nhỏ đứng lên theo cô ấy rời đi.
Khi đến phòng làm việc của tiếp viên hàng không, chưa đợi Thẩm Lãng mở miệng, tiếp viên hàng không kia đã nhỏ giọng nói: “Anh gì ơi, chuyện ban nãy tôi rất cảm ơn anh! Tôi gọi anh qua đây là sợ hai người họ sẽ trả thù anh! Hơn nữa, thế lực của nhà họ Lý ở Kinh Đô rất mạnh.

Do đó, sau khi máy bay hạ cánh, anh hãy rời đi trước nhé…”
Nghe cô tiếp viên hàng không nói hết câu, Thẩm Lãng biết cô ấy đang lo lắng cho an toàn của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, xem ra cô tiếp viên hàng không này cũng là người có ơn sẽ báo đáp.
Chẳng qua với bản lĩnh của hai người kia, Thẩm Lãng không sợ họ trả thù, anh cũng không coi nhà họ Lý ở Kinh Đô ra gì.

“Cô ơi, cô đừng lo lắng, hai người đó không thể làm khó được tôi, ngược lại tôi cảm thấy an toàn của hai người họ mới là vấn đề!” Thẩm Lãng cười đáp.
Tiếp viên hàng không còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này Thẩm Lãng đã ra ngoài trở về chỗ ngồi của mình.
Hai thanh niên kia bắt gặp Thẩm Lãng trở về, trên mặt đều lộ ra nụ cười ác độc.
“Mẹ kiếp, tao nghĩ anh ta sợ chạy mất, không ngờ còn dám trở lại!” Lý Văn thầm mắng một câu, sau đó anh ta và người bạn của mình đứng lên.
Thẩm Lãng thấy dáng vẻ khó ưa của hai người, cười lạnh lùng hỏi: “Thế nào, khi nãy tao đánh nhẹ quá, nên giờ tụi mày muốn nếm thử cảm giác bị đánh nữa à?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Lý Văn tối sầm, anh ta siết chặt nắm đấm trong tay, nghiến răng nói: “Đồ chó con, bố mày mà cũng dám đánh.

Hồi nãy bị mày đánh lén, mẹ kiếp, giờ ông đây sẽ dạy cho mày một bài học!”

Nói xong, Lý Văn và người bạn của mình muốn nhào về phía Thẩm Lãng.

Vì không gian trên máy bay khá hẹp, nên hai người bước rất chậm.
Đúng lúc này, chỗ lối đi nhỏ trong hành lang vang lên tiếng quát lạnh lùng: “Dừng tay!”
Chỉ thấy một người mặc đồng phục cảnh sát đi tới, sau lưng còn có cô tiếp viên hàng không đi theo.
“Gây sự trên máy bay sẽ bị liệt vào danh sách đen đấy, hai anh nên suy nghĩ thật kĩ!” Nhân viên cảnh sát chỉ vào hai người Lý Văn nói, anh ta đã nghe cô tiếp viên hàng không tường trình về sự việc xảy ra lúc nãy rồi.

Vội vàng chạy tới đây là vì sợ hai người họ sẽ nghĩ cách trả thù Thẩm Lãng.
Hai người Lý Văn đưa mắt nhìn nhau, mặc dù họ có thể không để mắt tới nhóm người kia.

Tuy nhiên, nếu gây ra náo động quá lớn, bị liệt vào danh sách đen thì hai người họ sẽ gặp phiền phức!
“Thằng khốn khiếp, coi như số mày hên đấy, chờ máy bay hạ cánh.

Tao mà không bắt mày quỳ xuống năn nỉ tao thì tên Lý Văn tao sẽ viết ngược lại!” Lý Văn hết sức không cam lòng, chỉ vào mặt Thẩm Lãng uy hiếp.
Sau đó, hai người họ thành thật ngồi về chỗ của mình.
Sau khi nhân viên cảnh sát rời đi, cô tiếp viên hàng không bưng tách cà phê đến gần Thẩm Lãng.

Trên người cô ấy lúc này toát ra một mùi nước hoa nhàn nhat, vì khoảng cách hai người khá gần nên Thẩm Lãng có thể ngửi thấy mùi hương đó, khi vừa quay đầu đúng lúc bắt gặp cảnh xuân vô hạn trong áo của cô tiếp viên hàng không.
Bởi vì không cẩn thận nhìn thấy, Thẩm Lãng vội dời mắt đi.
“Anh gì ơi, đây là cà phê của anh!” Cô tiếp viên hàng không nói xong, đặt ly cà phê ở trước mặt Thẩm Lãng, đi kèm với ly cà phê còn có một tờ giấy, trên đó viết số điện thoại của mình..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.