Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 731: Vạch Trần





Nghe thấy Lưu Phúc uy hiếp, quản lý sảnh lớn chỉ khinh thường cười một tiếng, cũng lười không thèm so đo, nói: "Vậy thì gọi đi!"
Nói xong quản lý sảnh lớn để cho nhân viên phục vụ, dẫn đoàn người vào trong phòng ở tầng một.

Mặc dù phòng ở tầng một và hai có sự chênh lệch rõ ràng, nhưng đối với Diệp Lan Cùng Chu Hạo mà nói, đây là lần đầu tiên được tới nơi như vầy ăn cơm, không khỏi cảm thấy hoa mắt.

Đá cẩm thạch màu đen trên mặt đất, tường được dán đầy ánh vàng, đèn lớn thủy tinh hình tháp giữa phòng, làm cho Diệp Lan Không khỏi cảm thán có tiền thật tốt!
"Thông gia, bà nói xem ăn một bữa cơm còn phải tới nơi xa hoa như này, thật sự là quá hoang phí rồi!" Diệp Lan cười nói.

Lúc này Mã Ngọc cũng bởi vì bị mất mặt ở sảnh lớn nên trong lòng có chút khó chịu, nghe thấy Diệp Lan nói như vậy, Mã Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói: "Biết tốn kém là được, mặc dù chút tiền ấy đối với chúng tôi mà nói căn bản không tính là cái gì, nhưng sau này khi Chu Linh gả vào Nhà họ Lưu cũng không thể lãng phí như thế!"
"Vâng vâng vâng! " Diệp Lan liên tục gật đầu.

Nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn của Diệp Lan ở trước mặt Nhà họ Lưu, trong lòng Chu Linh cảm thấy vô cùng khó chịu, mấy lần muốn mở miệng, đều bị Diệp Lan ngăn lại.


Mà Chu Hạo từ khi nhìn thấy Lưu Phúc cùng Mã Ngọc cũng cười theo, không dám thở mạnh, ở trong mắt Chu Hạo chỉ có sau khi tiền lễ về tay mình mới coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Chu Linh làm như không thấy, bởi vì Thẩm Lãng vẫn chậm chạp chưa xuất hiện, cứ tiếp tục như thế này chỉ sợ lúc nữa sẽ bàn đến chuyện chọn ngày.

"Thật xin lỗi, tôi tới chậm!" Lúc này Thẩm Lãng đẩy cửa vào.

Mã Ngọc cùng Lưu Phúc bày ra vẻ mặt kinh ngạc.

Mà sau khi Diệp Lan cùng Chu Hạo nhìn thấy Thẩm Lãng, lập tức đứng lên từ trên ghế.

"Anh là ai vậy, nơi này không ai mời anh hết, anh đi nhầm phòng rồi!" Mã Ngọc cao giọng hỏi.

Thẩm Lãng nhàn nhạt cười cười, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mấy người ở bên cạnh Chu Linh, nói: "Tôi là anh trai của Chu Linh!"
"Diệp Lan, trước đây cũng không nghe nói Chu Linh còn có người anh trai nào khác!" Lưu Phúc nghi ngờ hỏi.

Diệp Lan trong lúc nhất thời chưa kịp tỉnh lại, không biết giải thích thế nào, đành phải cười làm lành nói: "Đây là anh trai mà Chu Linh nhận ở thành phố Giang Nam, không phải ruột thịt.

"
"Nhận anh trai sao?" Vẻ mặt Lưu Phúc vô cùng nghi hoặc, lập tức khinh thường cười nói: "Được thôi, đã tới, có lẽ là cũng chưa từng tới nơi nào sang trọng như này! Hôm nay được hưởng ké ánh sáng của Chu Linh, cũng coi như có thêm kiến thức!"
"Tôi nói này Diệp Lan, biết nhà bà nghèo họ hàng lại nhiều, trước đó tôi cũng chưa nói qua, sau khi Chu Linh gả tới, thì những họ hàng nghèo kia của bà cũng đừng nghĩ đến việc tới nhà của tôi ăn chực!" Mã Ngọc bày ra vẻ mặt khinh thường nói.

Diệp Lan nghe nói như thế da mặt dù dày cũng có chút nhịn không được, thế nhưng là nghĩ đến lễ hỏi Nhà họ Lưu với Diệp Lang Vẫn cốnhịn xuống.

Thịt rượu được đưa lên đầy đủ, Lưu Phúc cố ý lớn tiếng nói, giơ ly rượu lên nói: "Đã đông đủ mọi người, vậy chúng tôi quyết định như này đi, ngày mai để Chu Linh và con trai tôi đi lĩnh chứng trước, về phần tiền lễ hỏi cứ dựa theo số tiền đã nói trước đó, ngày mai tất cả sẽ chuyển qua chỗ khác!"
Nghe nói như vậy, ánh mắt của Diệp Lan Cùng Chu Hạo mở to ra, gật đầu như giã tỏi.


Mà sắc mặt Chu Linh ở bên cạnh trở nên ủy khuất, nước mắt chảy ra đọng quanh khóe mắt.

"Chu Linh không thể đi lãnh chứng được, ngày mai cô ấy phải cùng tôi về thành phố Giang Nam!" Lúc này, Thẩm Lãng ở bên cạnh đột nhiên nói.

Mấy người đồng thời sững sờ.

"Anh nói bậy bạ gì đó, nếu có thể đợi thì đợi đi, không thể đợi thì cút ra ngoài, anh thật sự đừng cho rằng anh là anh trai của Chu Linh!" Diệp Lan cả giận chỉ vào Thẩm Lãng nói.

Lưu Phúc cũng có chút đứng ngồi không yên, nâng cốc chén lên đập vào trên bàn, nói: "Thằng nhãi, chuyện Nhà họ Lưu chúng tôi có liên quan gì tới cậu?"
Thẩm Lãng khinh thường cười cười, đứng lên nhìn Chu Linh một chút, nói với đám người: "Chuyện này các người có hỏi ý kiến của Chu Linh chút nào không? Nếu như Chu Linh không đồng ý, thì việc này chẳng phải là đang ép buộc sao?"
"Chu Linh có đồng ý hay không cũng không liên quan tới cậu, tôi là mẹ của nó chuyện này tôi làm chủ, Chu Linh nhất định phải gả!" Diệp Lan Nói.

Thẩm Lãng cũng không thèm nhìn Diệp Lan một chút, nhẹ nhàng vỗ vỗvào bả vai Chu Linh nói tiếp: "Chu Linh hôm nay nếu như chính cô cũng không dám phản kháng, coi như tôi giúp cô thì sau này đám người này cũng sẽ quấn lấy cô, mà sau cô cũng sẽ còn phải đối mặt với nhiều bất công hơn!
Trong lòng Chu Linh không khỏi run lên, cô ta hiểu rõ ý của Thẩm Lãng.

Nhưng đối mặt với người mẹ hung hăng như vậy, lại lấy cái chết bức bách mình thì làm sao dám phản kháng, sao có thể phản kháng được?
"Chính cô cũng không dám đối mặt, thì không ai có khả năng sẽ giúp đỡ được cô!" Thẩm Lãng tiếp tục nói với Chu Linh.

Vạch trần chuyện Lưu Phúc cùng với Diệp Lan giả bệnh đối với Thẩm Lãng mà nói rất đơn giản, nhưng mà nếu như Chu Linh không chịu thay đổi tính cách hèn yếu này, thì về sau Chu Linh nhất định sẽ càng khó khăn và phiền phức hơn.

Lúc này thân là anh trai, Thẩm Lãng không mong muốn phải nhìn thấy, anh hi vọng Chu Linh có thể dũng cảm đối mặt với tất cả, bởi vì chính Thẩm Lãng cũng biết loại tự ti và nhu nhược kia sẽ hủy cả một đời người.

Nước mắt Chu Linh đột nhiên chảy ra, tay cũng trở nên run rẩy.

Đúng vậy, nếu như mình mãi mãi không phản kháng thì mình sẽ không thể vượt qua bóng tối được, Thẩm Lãng có thể giúp mình lần một lần hai, nhưng mà sau này thì sao?

"Chú Lưu, dì Lưu, mẹ, hôm nay dù con có chết cũng tuyệt đối sẽ không gả cho Lưu Nhị Trụ, các người không thể bắt buộc tôi!" Chu Linh đứng dậy nói.

Toàn bộ căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.

Diệp Lan không nghĩ ra tại sao đứa con gái luôn luôn nghe lời lại dám nói ra những lời này!
"Diệp Lan, bà xem con gái bà dạy dỗ thật tốt, hôm nay bà không nói rõ ràng, thì bà đừng nghĩ sẽ rời đi được!" Mã Ngọc lập tức đứng dậy, chỉ vào Diệp Lan Nói.

Diệp Lan Khí trong lúc nhất thời không nói được gì, chỉ vào Chu Linh mắng: "Con! Con muốn làm mẹ tức chết sao? Ngày mai con không gả cũng phải gả!"
Với Chu Linh của trước kia tuyệt đối sẽ không dám phản kháng trước mặt làm cho mẹ tức giận, nhưng mà bây giờ mặc dù tính cách của Chu Linh vẫn còn có chút nhu nhược, nhưng Chu Linh cũng rõ ràng được một chuyện, vận mệnh của mình nhất định phải dựa vào mình nắm giữ, tuyệt đối không thể để mẹ quyết định.

"Mẹ, con không muốn chọc giận mẹ! Từ nhỏ đến lớn cái gì đều có thể lấy em trai cũng có trước, nhưng con đây thì sao? Mẹ có coi con là con gái không? Em trai thi không đậu đại học, em mới có cơ hội đi học, nó muốn kết hôn lại cần nhờ hi sinh con đổi lấy lễ hỏi để mua nhà! Con không nợ nó, một trăm năm mươi triệu kia con cũng không cần, cũng không nợ mẹ!" Chu Linh cuối cùng cũng khắc phục được sợ hãi ở trong lòng, nói ra nỗi lòng sâu kín nhất trong nhiều năm qua.

Nhìn thấy tiền của mình sắp tới tay còn bị Thẩm Lãng phá hoại, giờ phút này cũng Chu Hạo cũng đứng ngồi không yên, đứng dậy nói: "Mọi người nghe tôi nói, thằng này căn bản không phải là anh trai của Chu Linh, chính là người đàn ông ở ngoài của chị tôi, gì mà nhận làm anh trai chứ, chỉ là nói nhảm thôi!"
"Chu Hạo, cậu ngậm miệng lại! Ở chỗ này cậu là người không có tư cách nói tôi nhất, cậu cùng với mẹ thông đồng bác sĩ gạt tôi chuyện mượn tiền tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu!" Chu Linh phẫn nộ chỉ vào mặt Chu Hạo nói.

"Chị! Sao chị lại biết?" Chu Hạo bày ra vẻ mặt kinh ngạc.

Lúc này Diệp Lan ở bên cạnh nghe nói như vậy cũng bị dọa cho run lên.

.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.