Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 680: Cô Gái Ăn Vụng





Mọi người nghe những lời Dương Kim nói đều thấy rất hợp tình hợp lý.

Nếu là người khác, có lẽ đã cầm ba tỷ rưỡi đó làm bàn đạp để tiếp cận giới thượng lưu, cho dù phải liều mạng đi nữa cũng không để số tiền này trôi đi vô ích.
Hơn nữa, đã lấy vé vào cửa mang đi bán, nghĩa là đã có hợp đồng, đồ đã bán đi thì không thể không thừa nhận, đây chính là điều cấm kị lớn nhất đối với các nhà kinh doanh.
Trong một xã hội coi sự trung thực là hàng đầu, thì thủ đoạn của kẻ lừa đảo từ lâu đã không thể thực hiện rồi.
Ngay lập tức, mọi người xung quanh đều hướng nhìn về phía Thẩm Lãng, tiếng xì xào bàn tán ngày càng lớn hơn.
“ Ông Hoàng là một ông chủ rất có tiếng ở Giang Nam chúng ta, không đến mức phải làm loạn ở đây chứ?”
“ Sao lại không, anh không nhìn thấy người phụ nữ đã bị thằng nhãi kia ném xuống nước là ai à?” “A, cũng thật là, nghe nói cô ta có quan hệ không bình thường với ông Hoàng, chẳng trách cô ta lại kiêu căng và ngang ngược đến như vậy.”
“ Thằng nhóc kia lai lịch thế nào? Ở vùng Giang Nam, ta chưa nghe nói ở gia đình giàu có nào có tên thiếu gia như vậy!”
“ Chẳng trách bị người ta ức hiếp, chắc là nhà nghèo...Ông chủ Hoàng bắt nạt người nhỏ tuổi hơn, thật là không được mà!”
Mặc dù mọi người không dám công khai buộc tội ông Hoàng, nhưng trong tiếng xì xào bàn tán lại chứa đầy sự nghi ngờ.

“ Ông chủ, lời nói của mọi người kinh khủng lắm, qua vụ này hãy xử lý thằng nhóc đó, đừng vì việc nhỏ mà làm hỏng việc lớn...’’ Thư ký đối ngoại đến cạnh ông Hoàng thì thầm nói nhỏ.


Thấy vũ hội từ thiện đang đến gần, ngày càng có nhiều người nổi tiếng tìm đến, cứ tiếp tục căng thẳng thế này, thật sự là không hay chút nào.

Ông Hoàng bị Dương Kim ra oai một trận, sau cơn tức giận lại dấy lên chút nghi ngờ.
Tất cả mọi người đều là nhân vật có chỗ đứng cao trong xã hội thượng lưu ở Giang Nam, đối với những người kinh doanh đều vì lợi ích mà nói, sẽ không dễ dàng ra mặt vì người khác mà đòi sự công bằng.
Lại càng không vì một người trẻ tuổi có thân phận bình thường mà làm tổn hại đến hòa khí đôi bên.

Với tư cách là chủ tịch hội Thương Nhân, mặc dù Dương Kim có địa vị không ai sánh bằng trong giới kinh doanh ở Giang Nam, nhưng so với gia thế giàu có quyền lực của ông Hoàng ở vùng này thì địa vị mạnh mẽ của ông ta, trong một số trường hợp vẫn phải nhượng bộ mấy phần.

Chỉ có tôn trọng lẫn nhau theo cách này, đôi bên mới có thể cùng đạt được lợi ích lâu dài.
Cho dù có phải chịu thiệt, ông Hoàng cũng không thể tiếp tục dây dưa với Thẩm Lang được nữa.
Dẫu sao cũng là ở sân nhà của mình, đối với một thằng con trai mà không được như ý muốn thì sẽ nhất quyết không từ bỏ, kể cả mình có lý đi chăng nữa, thì cũng tỏ ra là mất đi thân phận.

Hơn nữa, trong tay cậu ta quả thực có vé vào vũ hội từ thiện!
“Hahahaha, ông Dương này, ông thật xứng đáng làm lãnh đạo hội Thương Nhân Giang Nam chúng ta, ông đến rất đúng lúc!”
Ông Hoàng đột nhiên cười lớn, khiến cho mọi người xung quanh ngơ ngác.

Chỉ có vẻ mặt của Dương Kim là vẫn điềm tĩnh, yên lặng quan sát diễn biến tình hình.
Trong long ông ta biết rất rõ, cho dù hôm nay ông ta không ở đây, Thẩm Lãng cũng có thể tự mình ứng phó được.

Chỉ là thằng cha Hoàng này là một người giảo hoạt, cách xử lý mọi chuyện cũng không như bình thường.

Lỡ như ông ta giở thủ đoạn ngầm để ép Thẩm Lãng phải ra tay, vậy thì khi phải tiếp tục đối phó với những gia đình quyền thế khác, sẽ rất khó tránh khỏi việc bị bại lộ.

Để làm cho tất cả mọi thứ trở nên hợp lý hơn, Dương Kim đành phải ra mặt làm người vạn năng.

“ Ông chủ à, ông nói thế có nghĩa là gì chứ?” Dương Kim cười hỏi.
“ Các vị, để có thể khiến cho vũ hội hôm nay trở nên khác biệt, ông Hoàng tôi tại đây đã đặc biệt chuẩn bị hoạt động khai mạc này trước, những người lien tiếp rơi xuống nước khi nãy mọi người nhìn thấy, đều là do tôi đã chuẩn bị sẵn cả!”
Mọi người xung quanh đều ồ lên, sau khi dừng lại một chút, một làn sóng vỗ tay nổ ra vang dội.

Mọi người đều reo hò nhảy nhót, một số người mang vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì, cũng bắt đầu vỗ tay theo.

Đối với hoạt động khai mạc kì lạ này, mọi người nhìn thì có vẻ không hiểu, nhưng ngẫm nghĩ lại,cũng đúng, thế giới của người giàu chính là khiến người khác khó lường như vậy đó!
Vả lại, những khách VIP đến tham dự vũ hội từ thiện tin tưởng vào ông Hoàng hơn là tin vào nhận thức của họ.

Bởi vì họ hiểu ông Hoàng, với tính khí kì quặc của ông ta, quả thật có thể làm ra những hoạt động khác người thế này.
Nghe thấy ông chủ của mình nói như vậy, lũ người xui xẻo bị Thẩm Lãng ném xuống nước cũng nhanh chóng phối hợp nở một nụ cười hạnh phúc
Dường như có thể tham gia hoạt động khai mạc đặc biệt như vậy, chính là sự vinh hạnh tột bậc của bọn họ!
Ông Hoàng ôm Bạch Lê ướt sũng một lúc lâu, cười lớn, sau đó chào hỏi các vị khách mời.

Bạch Lê biết rất rõ, ông Hoàng chẳng qua chỉ là tạm thời ôm chân Phật, nhưng cô ta vẫn vui vẻ cứu nguy giúp ông Hoàng, điều này đối với cô ta không tổn thất gì cả.

Thẩm Lãng cười nhẹ, cũng không muốn giải thích, xoay người sải bước đi về phía boong tàu.
Dương Kim bị đám người vây quanh, nhìn Thẩm Lãng bước lên tàu, có ý muốn đuổi theo chào hỏi, nhưng lại không thể thoát ra được.
Ông Hoàng quả thật có khả năng đảo ngược tình thế, nhưng vẫn còn sót lại hai điều, đối mặt trước loại kẻ thù như vậy, ham muốn đi săn của Thần Lang đã khơi dậy lên rất nhiều.

Anh đi dạo trên thuyền, bởi vì màn náo nhiệt vừa rồi, đa số khách mời đều ở đằng sau, người trên thuyền cũng không có mấy.

Hầu hết đều là nhân viên đang tất bật chuẩn bị.

Anh nhìn lướt qua quy trình tổ chức tiệc trên vé vào cửa, rất dài và phức tạp, vẫn còn rất nhiều thời gian để anh đi dạo xung quanh.

Lúc này, bụng anh đột nhiên kêu lên một tiếng “ ục ục”, đói quá.

“ Hì hì!” tiếng cười của một cô gái trẻ phát ra từ nơi không xa ở bên phải Thẩm Lãng.
“Là ai?” Thẩm Lãng buột miệng hỏi.

Anh bối rối nhìn sang, chỉ thấy một cô gái chui từ dưới gầm bàn lên.

Cô mặc bộ quần áo của một vũ công, rõ ràng cô ấy là nghệ sĩ biểu diễn.

Khuôn mặt trẻ trung như vậy, đã lâu không thấy trong giới xã hội mà Thần Lang trà trộn vào.

Cô gái tuy hơi gầy nhưng lại có vẻ ngoài rất xinh đẹp, dáng vẻ trẻ trung có chút non nớt.

Cô gái ngại ngùng nhìn anh, trong miệng vẫn còn ngậm một dở một miếng thức ăn.

“ Anh cũng là diễn viên à?” Cái đó… xin lỗi, tôi không nên cười anh, hay là… anh cũng ăn một chút đi!” Cô gái nói xong không đợi Thẩm Lãng trả lời đã xoay người chạy đi mất.

Thẩm Lãng vô thức sờ lên mặt, lắc lắc đầu, cảm thấy rất buồn cười.
Anh tùy ý cầm lên một ly sâm panh và một miếng bánh, vừa đi vừa ăn, anh phải nhanh chóng tìm hiều tình hình xung quanh càng sớm càng tốt, nhân tiện tìm hiểu nguồn gốc của ông Hoàng。
Không thể không thừa nhận, sự xa hoa của con tàu du lịch sang trọng dành riêng cho việc giải trí này rất phù hợp với tính cách giao thiệp rộng rãi của ông Hoàng.

Con tàu tổng cộng có tất cả 4 tầng, tầng cao nhất còn có bể bơi.
Lúc Thẩm Lãng đi từ tầng hai lên tầng ba, qua một cầu thang hẹp, đột nhiên ở trên truyền đến tiếng cười khúc khích của một cô gái.
“ Cô có bạn trai tốt như Thạch đại gia, vẫn còn tranh giành với chúng tôi làm gì?”
“Ai nói anh ta là bạn trai của tôi chứ? Nhà chỉ có chút tiền, đến vé vào cửa hôm nay còn tiếc rẻ không nỡ mua, thế mà gọi là người có tiền à!
“ Các cô hôm nay kiềm chế chút đi, những người hôm nay đến đều là những người có quyền, đến lúc đó đừng có mà hoa mắt nhìn nhầm!”
Thẩm Lãng khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy khinh thường, người có thể lên thuyền này, đều là những người có thân phận, sao lại trở thành đối tượng đến tham gia tiết mục tìm người kết hôn chứ.
Thần Lãng cảm thấy buồn tẻ vô vị khi một người phụ nữ coi bản thân mình như một món hàng dung để trưng bày
Anh vừa có suy nghĩ như vậy, liền nhìn thấy một bóng lưng có chút quen thuộc, không phải là cô gái ăn vụng lúc nãy sao?.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.