Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 569: Đặt Cược Sính Lễ





Lục Kiệt nghe Thẩm Lãng nói thế xong thì trong lòng có hơi hoảng sợ.
“Cậu Thẩm Lãng, cậu nói thật chứ?”
Mỗi năm đầu tư vào ba trăm bốn mươi tỷ, đây chẳng khác nào là một khoản đầu tư khổng lồ đối với trường học Ngự Bi.
Phải biết được rằng, đây chính là tiền lợi nhuận hàng năm của trường học Ngự Bi.
“Tôi không cần thiết phải lấy chuyện này ra đùa giỡn với ông làm gì cả.

Nếu như tôi không bỏ ra được ba trăm bốn mươi tỷ thì chẳng khác nào tôi tự vả vào mặt mình sao.” Thẩm Lãng nói.

Nói thật, hiệu trưởng Lục Kiệt cũng khá bất ngờ.
Lục Kiệt đoán thực lực của Thẩm Lãng cũng không phải là dạng bình thường nhưng cùng lắm ông ta cũng chỉ nghĩ thực lực của anh cũng tầm nhà họ Kim thôi.
Nhưng lúc này, hiệu trưởng Lục Kiệt đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn của ông ta về Thẩm Lãng.
Mỗi năm đầu tư vào Ngự Bi ba trăm bốn mươi tỷ, gấp đôi nhà họ Kim.

Chỉ vì muốn nhanh chóng đuổi nhà họ Kim đi mà bỏ ra ba trăm bốn mươi tỷ mỗi năm, như thế này cũng đủ để chứng minh thực lực của Thẩm Lãng còn mạnh hơn nhiều so với nhà họ Kim rồi.

“Cậu Thẩm Lãng, mời ngồi mời ngồi!”

Lục Kiệt kéo lấy tay của Thẩm Lãng ngồi xuống, sau đó ông ta gọi thư ký tới.
“Nhanh lên, mau đi pha một ấm trà ngon tới đây, nhỡ kỹ nhất định phải pha lại ấm mới.”
Lục Kiệt cố ý dặn dò thư ký.
“Cậu Thẩm, cậu định khi nào thì rót tiền đầu tư vào trường học Ngự Bi vậy ạ?” Lục Kiệt lại hỏi.
“Tất nhiên là càng nhanh càng tốt rồi.

Nói thật với ông, tôi không thiếu mấy đồng cỏn con này, càng nhanh đầu tư thì tôi càng nhanh trở thành chủ tịch Hội đồng Quản trị trường của trường này.

Tôi đảm bảo trường học Ngự Bi của các ông sẽ ngày càng tốt hơn nữa.” Thẩm Lãng nói.
“Ha ha, cậu Thẩm, tôi đồng ý với suy nghĩ của cậu, trường học Ngự Bi dưới sự dẫn dắt của cậu chắc chắn sẽ ngày một tốt hơn, ha ha ha.” Lục Kiệt cười đến nỗi không khép được miệng.
“Trước tiên ông đừng quá vui mừng như thế, tôi vẫn còn một điều kiện nữa.” Thẩm Lãng nói.
Thẩm Lãng tốn nhiều tiền như thế chắc hẳn là muốn nắm trong tay nhiều quyền hành ở trường Ngự Bi, điểm này ông ta cũng có thể hiểu được.

Dù sao thì cũng không thể để cho số tiền kia đổ xuống sông xuống biển được.
“Cậu Thẩm, có việc gì cậu cứ việc nói thẳng, tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng cậu.” Lục Kiệt liên tục gật đầu nói.
“Tôi muốn trở thành hội trưởng hội đồng quản trị của trường học, hơn nữa nhất đỉnh phải đá nhà họ Kim ra khỏi hội đồng quản trị trường!” ánh mắt Thẩm Lãng kiên định, đây là yêu cầu tiên quyết của việc đầu tư.
Nếu như Lục Kiệt không có cách nào đáp ứng anh thì anh cũng không cần thiết phải bàn bạc thêm nữa.

Ngược lại Lục Kiệt lại là người rất thức thời.
Một người mỗi năm đầu tư một trăm bảy mươi tỷ với một người mỗi năm đầu tư ba trăm bốn mươi tỷ, bên nào nặng bên nào nhẹ Lục Kiệt hiểu rất rõ.
Với cả ngay đến hội trưởng thương hội Dương Kim cũng nâng đỡ cho cậu Thẩm, Lục Kiệt biết thân phận của cậu Thẩm này chắc chắn không đơn giản.
“Có thể, cậu Thẩm, hai điều kiện này tôi đều đồng ý, tôi sẽ khai thông mối quan hệ để chủ tịch hội đồng quản trị trường bỏ phiếu đá Kim Chung ra khỏi hội đồng quản trị, rồi lại bỏ phiếu để cậu lên nắm chức chủ tịch Hội đồng Quản trị trường.” Lục Kiệt vỗ ngực cam đoan với Thẩm Lãng.
“Vậy được, chúng ta cứ tiến hành theo trình tự bình thường, rót vốn đầu tư và trở thành chủ tịch Hội đồng Quản trị trường.

Sau này cần phải loại bỏ sạch sẽ những việc làm có khuynh hướng không lành mạnh giống như chuyện của Kim Chí Minh vậy.” Thẩm Lãng lại lên tiếng nhắc nhở lần nữa.
Thẩm Lãng hiểu rất rõ phần lớn phụ huynh đều không có năng lực này, thế nên anh không muốn tất cả học sinh và phụ huynh khác phải chịu bất công thêm nữa.
Lục Kiệt nở nụ cười tươi roi rói, được tiếp đón một kim chủ lớn như thế này khiến ông ta rất vui vẻ.
“À phải rồi ông Lục Kiệt à, tôi muốn sắp xếp cho em gái tôi một đội vệ sĩ nhỏ đứng đợi ở trong sân trường, nếu như em gái tôi bị bắt nạt thì bọn họ cũng có thể ra mặt bảo vệ em ấy.” Thẩm Lãng nói.
“Không thành vấn đề, chỉ cần bọn họ không vào lớp học thì không sao hết.” Lục Kiệt nói.
Nếu như Thẩm Lãng đã trở thành kim chủ lớn nhất của trường học Ngự Bi thì tất cả mọi chuyện đều sẽ dễ nói hơn rất nhiều.
Sau đó Thẩm Lãng rời khỏi trường học.
Lúc này trong biệt thự nhà họ Đổng.
Ông cụ đổng gọi Đổng Thiên Dương vào phòng làm việc, lúc này Trương Vân Vân cũng ở đây.

“Ông nội, ông gọi cháu tới đây có chuyện gì không ạ?” Đổng Thiên Dương tò mò hỏi.
“Thiên Dương, cháu giúp ông hẹn thầy Thẩm Lãng tới đây, ông còn vài vấn đề muốn nhờ cậu ấy chỉ bảo cho.” ông cụ Lục nói rõ ý định của mình.
“Ông ơi, chắc thầy Thẩm Lãng bận rộn nhiều việc lắm, nhưng mà cháu có thể thử xem thế nào.” Đổng Thiên Dương đồng ý nói.
“Cháu hẹn Thầy Thẩm Lãng tới nhà mình đi, ông sẽ tiếp đón cậu ấy bằng yến tiệc cao quý nhất, ông muốn trở thành bạn của cậu ấy.” Ánh mắt của ông cụ Đổng tỏa ra tia sáng.
“Vâng thưa ông, cháu sẽ hẹn cậu ấy giúp ông.”
Nói xong Đổng Thiên Dương bèn lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Lãng.
Tiếp đó sau khi Đổng Thiên Dương mời Thẩm Lãng đến nhà nhưng lại bị anh từ chối.
“Bên này tôi còn bận chút việc, hôm nay không được rồi.” Thẩm Lãng nói.
Thật ra thì cũng rất bình thường, Thẩm Lãng trăm công nghìn việc thì làm gì có thời gian rảnh rỗi đi uống trà với ông cụ Đổng.
“Vâng, thầy Thẩm Lãng, mong rằng khi nào anh có thời gian rảnh rỗi thì có thể tới nhà tôi một chuyến, ông nội tôi có việc muốn nhờ anh chỉ bảo.

Nhà họ Đổng chúng tôi sẽ tiếp đón anh bằng yến tiệc cao quý nhất.” Đổng Thiên Dương vô cùng khách sáo nói.
“Được, có thời gian tôi sẽ tới.” Thẩm Lãng đồng ý nói.
Thẩm Lãng thực sự cảm thấy việc này không cần thiết.

Vì một bữa yến tiệc của nhà họ Đổng mà anh đặc biệt đi tới đó một chuyến.
Giao tình giữa anh và nhà họ Đổng cũng không đến mức thân thiết như thế, chỉ là gặp mặt nói chuyện một ngày mà thôi.
Thẩm Lãng cũng biết người nhà họ Đổng rất ngưỡng mộ anh, nhưng chuyện nào ra chuyện đấy, trong tay anh còn có chuyện quan trọng hơn anh cần phải xử lý.
Hôm nay mẹ anh mang quà tới, đã đến nơi rồi, anh phải đi nhận nó.
Lúc này ở biệt thự nhà họ Đổng, trong phòng làm việc rộng lớn.
Ông cụ Đổng thở dài tiếc nuối nói: “Vốn định dùng bữa tiệc cao quý nhất của nhà họ Đổng để tiếp đón thầy Thẩm Lãng, nhưng không ngờ cậu ấy lại bận trăm công nghìn việc như vậy, thật sự là quá bận rộn rồi.

Mong rằng thầy Thẩm Lãng có thể sớm hoàn thành công việc đến thăm nhà họ Đổng chúng ta một chuyến, ông sẽ tiếp tục học hỏi cậu ấy, là việc có liên quan đến học giám định đồ gỗ.”
Đổng Thiên Dương an ủi ông: “Thưa ông, cháu nghĩ chắc là thầy Thẩm Lãng còn có việc quan trọng hơn cần phải giải quyết.

Chúng ta để hôm khác mời thầy Thẩm Lãng tới nhà thỉnh giáo vậy, cũng như nhau cả mà ông.”
Sau đó Trương Vân Vân bĩu môi, cô ta không phục lạnh lùng nói: “Thưa ông, cái kẻ tên Thẩm Lãng kia anh ta dựa vào đâu mà từ chối ông chứ.

Anh ta coi mình là thầy thật à, chúng ta gọi anh ta một tiếng thầy chẳng qua chỉ là khách sáo thôi, nực cười là anh ta còn nghĩ đó là sự thật.”
“Vân Vân, em không được nói như thế, thầy là người có tài thật sự, không phải là kẻ lừa dối.” Đổng Thiên Dương cảm thấy bạn gái mình nói có phần không chính xác.
“Thiên Dương, sao anh vẫn chưa nhìn rõ vậy, ngày hôm ấy Thẩm Lãng đến nhà chúng ta, anh ta không giám định cái gì cho ông cả.

Ông nội lấy ra một ít trầm hương cho anh ta giám định anh ta lại nói kiểu viển vông, phi thực tế.


Ông nội lại mời anh ta đi đến nhà kho giám định nhưng anh ta lại kiếm cớ không đi.

Như thế vẫn chưa đủ rõ ràng sao.

Anh ta không có khả năng làm giám định nên mới tìm mọi cách để từ chối như thế.”
Trương Vân Vân cứ nghĩ mình nhìn thấu mọi chuyện, cô ta nghĩ rằng người khác đều là kẻ ngốc chỉ có một mình cô ta là thông minh vậy ý.
“Anh nghĩ Thầy Thẩm Lãng tuyệt đối không phải là loại người như em nói, Vân Vân chắc chắn em đã hiểu lầm thầy Thẩm Lãng rồi.” Đổng Thiên Dương sửa lại lời cô ta nói.
“Em không phải thế, em dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ đấy.

Em cảm thấy Thẩm Lãng vốn chẳng phải thầy gì cả, chỉ là anh ta hiểu biết một chút thôi.

Đừng tưởng lúc anh ta giám định trầm hương nói mạch lạc rõ ràng như thế thì anh ta giám định được đồ thật, anh ta vốn không có tài cán đó.” Trương Vân Vân tiếp tục phản bác.
Lúc này ông cụ Đổng đã bắt đầu không vui rồi.
Ông cụ nhìn Trương Vân Vân, ông cụ lên tiếng dạy dỗ cô ta bằng giọng điệu nghiêm túc: “Vân Vân, cháu không cần phải nghi ngờ Thầy Thẩm Lãng, tuy trình độ của ta không thể giám định được bảo vật nhưng ta rất giỏi trong việc nhìn người đấy.

Ta đã sống hơn nửa đời người rồi nhưng chưa từng thấy một người như vậy, từ cách ăn nói của Thầy Thẩm Lãng thì có thể nhận thấy cậu ấy tuyệt đối là một người có tài.
“Ông nội à, Thiên Dương, mọi người đều bị anh ta lừa hết rồi, không tin thì chúng ta đánh cược đi.” Trương Vân Vân đề nghị đánh cược.
“Đặt cược cái gì?” Đổng Thiên Dương hỏi.
“Đặt cược sính lễ, Thiên Dương, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, vốn đã nói sính lễ là ba tỷ tư.

Nếu như anh thắng em sẽ không lấy sính lễ nữa.

Nhưng nếu như em thắng sính lễ phải tăng thêm ba tỷ tư nữa, anh thấy thế nào? Có dám cược với em không?”
Vậy mà Trương Vân Vân lại dám lấy sính lễ ra để đặt cược.
Xem ra, cô ta cho rằng mình chắc chắn sẽ thắng nên tham lam muốn lấy thêm một chút sính lễ nữa.
Đổng Thiên Dương nhìn ông nội, anh ta thấy ông nội khẽ gật đầu anh mới nói: “Được, anh sẽ cược với em.”.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.