Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 218: Rồng Lớn Ẩn Mình





Cá ươn?
Bọn họ thật sự coi anh là một con cá ươn?
Anh đường đường là công tử người sói, người thừa kế của gia tộc giàu có phú quý, thế lực ngập trời!
Ngay cả khi không dựa dẫm vào gia tộc, chỉ cần dựa vào thực lực của bản thân cũng đủ để có được sự thành công ấn tượng!
Thẩm Lãng rất muốn nói cho Tống Tốn biết rằng, chỉ có tôi lựa chọn con gái ông, chứ không có chuyện con gái ông lựa chọn tôi!
Nhưng mà, thời cơ vẫn chưa chín muồi, vẫn chưa thể công khai danh tính.
“Tôi khinh thường cái cơ hội này.” Thẩm Lãng nói.

“Khinh thường? Chỉ sợ rằng trong lòng cậu đã sớm vui sướng đến nở hoa rồi, dù sao công việc này, vào ai cũng sẽ muốn giành giật lấy thôi.” Tống Từ cười chế giễu.

“Với thực lực của tôi cũng có thể vào được đại học Giang Hoa!” Thẩm Lãng bật lại.

“Tôi biết rằng cậu là một sinh viên hàng đầu của Khoa Y của Đại học Bình An, nhưng lại không qua được vòng đăng ký nghiên cứu sinh của đại học Giang Hoa, cho dù cậu có vào được, thì cũng sẽ chỉ là một sinh viên bình thường, học ngành Y sẽ phải đấu tranh vật lộn bao năm để có thể hoàn toàn thay đổi số phận, có lẽ cậu rõ điều này hơn ai hết, nhà họ Tống của chúng ta đã sắp xếp cho cậu làm ở bộ phận quản lý của trường này, cậu chính là quản lý trẻ nhất của trường!”
Khi Tống Tố nói ra lời này đều mang khí lực rất lớn, sắp xếp cho Thẩm Lãng vào bộ phận quản lý của trường đại học Giang Hoa, vô cùng thoải mái, đại học Giang Hoa cũng không dám không nể mặt nhà họ Tống.


Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Tống Tốn, Thần Lãng không muốn đáp lại.
Nhưng Thẩm Lãng lại suy nghĩ đến việc, suy đi tính lại thì Tống Tốn vẫn là có ý tốt muốn anh có thể thành công trong sự nghiệp, bất luận là xuất phát từ mục đích gì thì đều là vì hi vọng anh có thể tốt hơn.

Vì vậy Thẩm Lãng cũng không thể làm chuyện quá đáng quá.

Nếu đã là công việc bán thời gian, vậy thì cứ coi như là ra công viên đi dạo một chút, thay đổi hoàn cảnh môi trường cũng như tâm trạng.

“Được rồi, vậy thì cháu đành chấp nhận.”
Nói xong, Thẩm Lãng đúi tay vào túi quần, xoay người bỏ đi.

Ngay khi Thẩm Lãng vừa rời khỏi, sắc mặt Tống Tốn lập tức thay đổi, trong khoảnh khắc biến thành màu gan lợn.

“Thằng nhóc này thật ngông cuồng! Đã cho con cá ươn như nó đổi đời, vậy mà còn nói miễn cưỡng chấp nhận! Tức chết tôi mà!”
Tống Trí Viễn không hề tức giận, cười nói: “Chỉ cần thằng bé có thể chấp nhận là tốt rồi, hơn nữa con nói chuyện giống hệt như đang đi bố thí, Thẩm Lãng nó không cần thể diện sao? Học cách suy nghĩ cho người khác đi, ngược lại bố lại thấy Tiểu Thẩm rất biết suy nghĩ và giỏi không chế cảm xúc con người.”
“Nó sao? Cũng biết cách hiểu lòng người sao? Nó có tư cách là người quản lý sao? Bố, bố có phải là đã quá thiên vị tâng bốc Thẩm Lãng rồi không?” Tống Tốn không phục.
“Nó làm như vậy, vừa không mất thể diện, lại vừa khiến con tức điên lên, mà nó lại chẳng bị làm sao cả, nói thật bố rất thích tính cách không tự ti hạ thấp bản thân, lại không có hống hách quá đà như vậy.”Tống Trí Viễn điềm đạm cười.
Tống Từ ở bên cạnh, nghe hết cuộc trò chuyện của ông nội và bố, chỉ biết tặc lưỡi bĩu môi.

Cô cau mày thôi mà đã xinh đẹp như tranh vẽ, đang cố gắng suy nghĩ cách đối phó.

“Thẩm Lãng, tôi nhất định sẽ khiến anh trả hàng! Nói ra mới nhớ, anh trai tôi cũng sắp về nước rồi, anh trai yêu thương tôi nhất, nhất định sẽ ngăn cản cuộc hôn nhân này!”
...
Ngày hôm sau, Thẩm Lãng đến đại học Giang Hoa.
“Cũng không biết nhà họ Tống sắp xếp công việc như thế nào cho mình, thôi cứ đi vào báo cáo trước vậy.”
Thẩm Lãng bước vào cổng trường đại học Giang Hoa, đi tìm phòng hiệu trưởng.
Cảm nhận được bầu không khí khuôn viên trường đại học, và nhìn các cặp đôi đi thành đôi rất ngọt ngào, Thẩm Lãng nhớ lại một vài chuyện trong quá khứ.

Lần này quay trở lại khuôn viên trường học này, anh đã thay đổi thân phận nhưng những chuyện ngày xưa vẫn đang ngâm ngẩm đau.

Bạch Vi Vi!

Người phụ nữ có tâm tư độc ác như rắn rết này.

Để đạt được học bổng vào trường đại học đứng đầu tỉnh, cô ta đã bất chấp làm tất cả.

Loại phụ nữ này là đáng sợ nhất!
Có tám mươi nghìn kí tự trên thế giới, riêng chỉ có chữ tình là thứ giết người ghê gớm nhất!
Đến bây giờ, anh đã không còn bất cứ tình cảm nào với Bạch Vi Vi, nhưng tất cả những chuyện mà cô ta có lỗi với anh thì có thể dần dần tan biến hết sao?
Không!
Thẩm Lãng quyết định làm chuyện chính trước, đi tìm hiệu trưởng báo cáo xong, rồi lại đến chỗ làm việc, cơ bản đều phải đi đi lại lại.

Nhưng sau này, Thẩm Lãng sẽ dành nhiều tâm huyết công sức cho tập đoàn Phi Vũ.

Trên đường đến tòa nhà văn phòng, cần phải đi qua một hồ nước nhân tạo.
Thẩm Lãng đi qua rừng trúc, đi lên đình nghỉ mát, thấy một cô gái đang ngồi vẽ tranh.
Cô gái đội một chiếc mũ, làm nổi bật đường cổ đầy xinh đẹp, kết hợp với chiếc váy nhỏ màu trắng, trông đặc biệt sảng khoái và tinh khiết, toát lên hương vị nho nhã đầy khí chất.
Không thèm để ý, Thẩm Lãng lặng lẽ đi qua.
Nhưng, cô gái đang vẽ tranh đó lại ngước lên liếc nhìn sườn mặt của anh, lông mày lập tức cau lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao anh ta lại tới đại học Giang Hoa?”
Nghĩ đến đây, cô gái vô cùng kinh hãi.
“Lẽ nào anh ta đã biết chuyện đó rồi? Là đặc biệt tới trường này để tìm mình sao? Cùng may anh ta không nhận ra mình!”
Cô gái nhanh chóng quay mặt lại, sau đó gửi một tin nhắn Zalo cho ông của mình.
Ngay sau đó, ông của cô đã trả lời trên Zalo: “Đừng lo lắng, có lẽ nó chỉ đến trường đại học này để nhặt rác thôi.

Có rất nhiều chai nước ngọt trong trường đại học, đó là một khoản thu nhập lớn đối với nó đấy.”
Ngay lúc này, Thẩm Lãng đột nhiên quay mặt lại.

Cô gái vội vàng cúi mặt xuống, có chút lo lắng, vội vàng gửi tin nhắn cho ông: “Ông nội, anh ta đã nhận ra cháu rồi, bây giờ đang đi về phía cháu này, có khi nào anh ta tới tìm cháu để đòi lại công bằng không?”
“Một thằng nhặt rác thôi, sợ nó làm gì được chứ, hơn nữa nó cũng không biết chúng ta hủy hôn rồi, với thân phận thấp hèn bây giờ của nó, muốn biết được tin tức của giới thượng lưu chúng ta còn khó hơn lên trời!” Ông nội cô gái lại đáp.

Thấy ông nội an ủi, cô gái thở phào nhẹ nhõm rồi nói với lòng mình: “ Đúng vậy, mặc dù mình hủy bỏ hôn ước là có lỗi với anh ta, nhưng đây không phải là một xã hội phong kiến, nơi mà hạnh phúc cả đời người chỉ có thể được xác định bằng lời của bà mối.

Mình chẳng có lí do gì phải sợ anh ta, lần trước gặp mặt ở khách sạn cũng có làm sao đâu.”

“Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, giữa chúng ta không có khả năng đâu, anh mau sớm chết tâm đi!” Cô gái có chút chột dạ, nói một câu vô cùng khó hiểu với Thẩm Lãng đang đi tới.
Nhưng mà, Thẩm Lãng lại cau mày, không vui nói: “Cô có bệnh sao? Tưởng bở!”
Đúng lúc này mấy ngày nay tâm trạng của anh rất tệ, tối qua Tống Tốn còn làm ra vẻ như vậy, đến nay lại xảy ra chuyện này, thật điên mà.

Thẩm Lãng cũng nhận ra cô gái đang vẽ tranh này là ai, chính là con gái của nhà họ Lí, Lý Thư Yểu, hôm đó còn nói chuyện vài câu với cô ta ở quán Ngọc Đỉnh.

Sau đó, Thẩm Lãng đi lướt qua cô ta, trực tiếp đi tới chào hỏi với Thôi Thiên Thành.
“Giáo sư Thôi, lại gặp nhau rồi.”
Lý do Thẩm Lãng đi qua đây chính là vì nhìn thấy người quen, không hề liên quan đến Lý Thư Yểu.

Lúc này, Lý Thư Yểu mới nhận ra chân tướng sự việc, gương mặt đỏ bừng lên.
Hóa ra là do cô ta suy nghĩ quá nhiều, thật sự rất xấu hổ.
Thẩm Lãng và Thôi Thiên Thành vừa đi vừa nói chuyện, rồi dần dần đi xa.

Lúc này, Lý Thư Yểu cũng không còn tâm trạng để vẽ nữa.

Cô ta nắm chặt cọ vẽ trong tay suy nghĩ miên man: “Người đàn ông này rõ ràng chỉ là tên nhặt rác, nhưng sao lại không giống những người con trai khác nhỉ? Anh ta dường như không để mình vào mắt.”
Đột nhiên, cô lại nghĩ ra điều gì đó.
“Không đúng, không đúng, một người nhặt rác như anh ta làm sao có thể quen biết với giáo sư Thôi Thiên Thành chứ? Hơn nữa, nhìn vào ánh mắt vừa rồi của hai người, rõ ràng là quan hệ bạn bè thân thiết.”
Giây phút này, suy nghĩ trong đầu cô ta rất hỗn loạn.

Thẩm Lãng là người con trai đầu tiên dám coi cô ta như không khí.

Cô ta không biết, rốt cuộc là ai đã cho Thẩm Lãng sự tự tin này..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.