Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1217



Hai người Sở Môn cùng với Phương Sở sau khi báo cáo xong tình hình với Giang Ninh thì liền nhỏ giọng lui xuống, không dám quấy rầy Giang Ninh nghỉ ngơi nữa.

Hiện tại Nam Đảo không còn dáng vẻ như xưa nữa, Nam Bá Thiên vừa chết thì vòng tròn ngầm đã bị ai đó diệt sạch chỉ trong một đêm, trực tiếp nhổ đi khối u ác tính đã cắm sâu vào trong lòng đất của thành phố này.

Ngành du lịch ở nơi này được phát triển một cách tốt nhất, chính giờ phút này nó chính đón nhận một sinh mạng mới cùng với nguồn sức sống mới, và nhân cơ hội này, công ty du lịch Mộng Thiên Nhai trở thành công ty đi đầu trong lĩnh vực này.

Chỉ cần tiêu chuẩn dịch vụ của bọn họ trở thành tiêu chuẩn sản xuất chính thì nó cũng chính là đại diện cho địa vị của bọn họ.

Còn Giang Ninh thì mặc kệ, anh cũng không có hứng thú với chuyện này.

Điều mà anh hứng thú đều ở trên người của Lâm Vũ Chân.

Sau khi Lâm Vũ Chân ngủ được một giấc thật ngon, đến khi cô tỉnh lại thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, sức sống tỏa ra bốn phía.

“Các bạn du khách thân mến!”

Trên xe buýt, hướng dẫn viên du lịch mới vô cùng nhiệt tình: “Hôm nay, tôi mang mọi người tới Nam Đảo, một địa điểm tham quan vô cùng đặc sắc và độc đáo, nghe nói điểm tham quan này đã tồn tại được hơn 200 năm rồi, vào lúc đó..”

Hướng dẫn viên du lịch giới thiệu địa điểm tham quan, sự chú ý của các du khách trên xe đều đã bị thu hút bởi khung cảnh xung quanh.

Giang Ninh với Lâm Vũ Chân ngồi cùng nhau, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

“Thi ra cảm giác hưởng thụ tuần trăng mật chính là như vậy” Lâm Vũ Chân thật sự muốn gác công việc sang một bên, cô muốn tận hưởng khoảng thời gian tốt đẹp này.

Trải qua mấy ngày này với Giang Ninh chính là những kỉ niệm khó quên nhất trong cuộc đời của cô.

“Đến khi chúng ta về già thì sẽ quay lại nơi này một lân nữa.

Giang Ninh nói.

“Chúng ta cùng nhau già đi sao?”

Lâm Vũ Chân dựa đầu vào vai của Giang Ninh, cô cười đến híp cả mắt: “Vậy thì em nhất định sẽ làm bà vợ già của anh” Suốt hai ngày chơi vui vẻ đã qua, Lâm Vũ Chân chưa từng cảm thấy thoải mái như vậy.

Hiện tại cô không cần phải quá lo lắng về cuộc sống của mình nữa, thế nhưng cô càng hiểu được, trách nhiệm mà cô cần phải gánh vác trên vai vô cùng quan trọng, còn nữa, sự mong chờ mà Giang Ninh đối với cô lớn bao nhiêu.

Cô nhất định phải cố gắng, phải cố gắng nhiều hơn nữa, phải giúp đỡ được nhiều người hơn, và càng phải trở nên tốt hơn nữa.

Như vậy, đến khi cô đứng ở bên cạnh Giang Ninh thì cô có thể tự hào giới thiệu với người khác răng: “Xin chào, tôi là Lâm ‘Vũ Chân, là vợ của Giang Ninh” Lúc này, hai người đang dựa vào boong du thuyền, tiếng sóng vỗ lăn tăn không dứt.

Trên đỉnh đầu, thỉnh thoảng còn có vài chú chim hải âu bay ngang qua, phát ra tiếng kêu tuyệt vời.

“Em thật sự muốn chơi ở đây thêm vài ngày nữa” Lâm Vũ Chân cười cười.

“Vậy thì cứ ở lại chơi thôi” Giang Ninh không chút do dự.

Tiền vân chưa kiếm được, công việc thì lại chưa xong, thế nhưng chỉ cần Lâm Vũ Chân muốn thì lúc nào anh cũng có thể giúp cô gỡ trọng trách ấy xuống, thế nhưng anh cũng biết, Lâm Vũ Chân sẽ không muốn như vậy.

Nhìn thấy người đàn ông cưng chiều tới cực điểm ở trước mặt này, trong lòng của Lâm Vũ Chân cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Cô đang định mở miệng thì tiếng chuông điện thoại di động đặt ở một bên vang lên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.