Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1106



Trước cửa, Mạc Thành Lâm đang dẫn theo Mạc Bắc đứng ở đó, không có sự đồng ý của Giang Ninh, căn bản là không dám đi vào bên trong.

Nhìn thấy cửa được mở ra, Giang Ninh đi ra ngoài, sắc mặt của Mạc Bắc có chút khó coi, hoảng hốt lùi về sau một bước.

“Ngài Giang, tôi là Mạc Thành Lâm” Mạc Thành Lâm lập tức chắp tay lại nói: “Chó con trong lúc vô ý đã đặt tội với ngài Giang, hôm nay tôi đặt biệt dẫn con mình đến đây để nhận lỗi với ngài Giangl” Ông ta xoay đầu lại nhìn Mạc Bắc một cái, lập tức hậm hực nói: “Quỳ xuống!” Phịch bộp!

Mạc Bắc không chút do dự, liền ngay lập tức quỳ xuống, khiến mặt đật có chút rung chuyển.

“Ngài Giang, tôi sai “Tôi không nên đắc tội với ngày, tôi nên…”

“Không nên làm sao?” Giang Ninh cúi đầu xuống, nhìn anh ta một cái: “Hình như anh xin lỗi một người ngoài nghề như tôi hình như có gì đó không đúng lắm nha” Mạc Bắc không dám nói chuyện.

Anh ta nói Giang Ninh là người ngoài nghề, nói anh không biết tự lượng sức mình, còn nói muốn ép chết tập đoàn Lâm Thị ở ngay trên thành phố Tây Sơn.

Nhưng mà hiện tại?

Giang Ninh đứng ở đó, còn bản thân anh ta thì lại quỳ gối xin lỗi!

“Nhà họ Mạc các người mấy đời kinh doanh khoán sản, kinh nghiệm phong phú, tôi chỉ là một người ngoài nghề, cái gì cũng không biết, tùy tiện gia nhập vào ngành nghề này, đối với các người mà nói, không phải là một trò đùa hay sao?”

“Anh không phải nói là, muốn tôi trả một cái giá sao, còn nói muốn ép Lâm Thị đáng sống sờ sờ vào còn đường chết ở ngay tại thành phố Tây Sơn, tôi vẫn luôn đợi đây nè” Sắc mặt của Mạc Bắc càng khó coi hơn.

Mạc Thành Lâm đứng ở bên cạnh, càng cảm thấy đôi chân của mình đã rời bào hố sâu vạn trượng!

“Bốp!” Ông ta đưa tay lên hung hăng tát một cái vào mặt của Mạc Bắc.

“Sao con dám ăn nói vậy với ngài Giang?”

“Con đúng là không biết tự lượng sức mình!”

“Bốp!” Ông ta liên tiếp tát mấy cái: “Còn không mau xin lỗi ngài Giang đi?” Lôi Lâm Thị vào con đường chết?

Những nhà giàu có tiếng ở Phương Bắc, cũng không dám nói những lời như thế với Giang Ninh.

Miệng mồm của Mạc Bắc thật là nhét phải cứt, cái gì cũng dám nói!

Mạc Thành Lâm hận không thể ở trước mặt Giang Ninh đánh chết tên khốn nạn này.

Nó thật sự sẽ hại chết cả nhà họ Mạc mà!

“Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Ngài Giang, ngài người đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, xin hãy tha cho tôi đi, hãy tha cho tôi đi mà…” Lúc này Mạc Bắc đâu còn vẻ cao cao tại thượng nữa, thấp giọng xuống nước cầu xin tha thứ, anh ta biết, nếu như bản thân không thể cầu xin Giang Ninh tha thứ cho mình thì nhà họ Mạc… Nhất định sẽ xong đời.

Bản thân anh ta sao lại chọc phải một người tồn tại đáng sợ như vậy chứ?

Trước đây, sao chưa từng nghe nói qua nè!

Mạc Bắc quỳ rồi còn dập đầu xin lỗi, Giang Ninh vẫn như vậy một câu cũng không nói.

Mạc Thành Lâm đứng ở một bên, không dám nói thêm một câu.

Ông ta càng hiểu sự tích của Giang Ninh, càng hiểu rõ, chàng trai trẻ trước mặt ông ta đáng sợ đến nhường nào.

Rất nhiều tin tức không hề được truyền ra ngoài, không phải vì không ai dám lan truyền trong âm thầm, mà là những người trở thành kẻ địch của Giang Ninh, đều mất tích hết rồi!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.