Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 928: Ông cần thối lại tôi 20 vạn (2)



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Lý Dương mỉm cười lắc đầu, năng lượng đặc biệt được triển khai, trong chớp mắt cả cửa tiệm đều xuất hiện dưới hình ảnh lập thể.

Phần lớn các bảo vật trong tiệm đều có nhiều vòng sáng, số ít chỉ có một vòng ánh sáng, bình hồ lô Phấn Thái tinh xảo mà Lý Dương chú ý đến cũng có nhiều vòng sáng, nhìn từ vòng sáng cùng với màu sắc họa tiết có thể thấy chiếc bình này thuộc vào thời Đạo Quang.

Dưới đáy bình có con dấu, là hiệu Thận Đức Đường, Thận Đức Đường là một kiến trúc của Viên Minh Viên, vua Đạo Quang rất thích nơi này, có vài đồ sứ cũng có những chữ khắc này.

Đồ sứ ngự dụng đương nhiên là đồ trong cung, trên thực tế Thận Đức Đường chính là đồ sứ trong cung thời Đạo Quang, có điều sau này có rất nhiều đồ giả, đến thời Dân Quốc vẫn còn có người làm nhái, đến nỗi khi giám định loại đồ sứ này đều phải rất thận trọng.

Lông mày Lý Dương dần dãn ra, trên mặt lại nở nụ cười, bản thân đồ sứ không có vấn đề, không có sứt mẻ gì, hơn nữa còn là đồ sứ trong cung tinh xảo thời Đạo Quang, nhưng chữ khắc dưới đáy bình có chút không đúng, chữ khắc dưới bình đã có người nhúng tay vào.

Không chỉ con dấu dưới đáy mà chân đế cũng có người giở trò.

-Này anh bạn có thể lấy bình hồ lô này ra cho tôi xem thử không?

Sau khi hiểu rõ, Lý Dương trực tiếp giơ tay ra, chỉ vào bình hồ lô, hỏi tên nhân viên luôn tiếp đãi họ một câu, có bình hồ lô này, hắn càng nắm chắc có thể lấy lại bộ sưu tầm của Lý Kiến Nghĩa.

-Món này ạ? Xin ông đợi một lát!

Tên nhân viên lập tức gọi nhân viên phục vụ trong quầy, hắn chỉ nghênh đón khách, lấy bảo vật cho khách xem đều là nữ nhân viên trong quầy, hắn không tiếp xúc với bảo vật bên trong.

Một cô gái trẻ tuổi, cẩn thận cầm bình hồ lô tới, đặt trên quầy, đồng thời mỉm cười đứng phía đối diện với Lý Dương.

Bình hồ lô này không nhỏ, có họa tiết Phấn Thái hình Khương Thái Công câu cá, bình rất sáng, họa tiết đẹp mắt, đồ sứ Đạo Quang tuy không sánh được với thời Khang Hy Càn Long, nhưng dù gì cũng là thời nối tiếp, một vài đồ sứ trong cung tinh xảo vẫn giữ được dư âm của thời thịnh thế.

Chiếc bình này chính là đại diện điển hình, Lý Dương cẩn thận xem qua một lần, lặng lẽ gật đầu.

- Chào ông, đây là bình hồ lô Phấn Thái thời Dân Quốc, làm giả thời Đạo Quang, là tác phẩm đầu đời Dân Quốc, tuy là hàng nhái nhưng lại được làm giả rất khéo, không thua kém gì đồ sứ trong cung đích thực thời Đạo Quang.

Nữ nhân viên nhỏ nhẹ giới thiệu, Lý Dương ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, ánh mắt có chút kì lạ.

Đồ sứ trong cung thời Đạo Quang chính tông lại bị tiệm đồ cổ xem như hàng giả thời Dân Quốc, chuyện như vậy Lý Dương đúng là chưa từng gặp qua.

Đồ giả thời Dân Quốc cũng tốt, giá của nó với giá đồ sứ trong cung Đạo Quang thật cách biệt rất lớn, kiếm được đồ hời, lại thuận tiện cho mình lấy lại những món bảo vật bị bán rẻ, tại sao lại không làm chứ.

Người phục vụ kia không chịu được ánh mắt kì lạ của Lý Dương, vừa định nói chuyện thì Lý Dương đã mở lời trước.

-Bao nhiêu tiền?

-Gì ạ? À!

Người phục vụ hơi ngẩn người, vội vàng nói:

-Bình hồ lô Phấn Thái này chỉ cần ba vạn tám ngàn.

Ba vạn tám, đối với hàng giả Dân Quốc mà nói, giá này là hợp lý rồi, cửa tiệm này ít ra không có nói thách, hoặc có lẽ đó cũng là bí quyết buôn bán thành công của ông chủ Lưu, bất luận là làm ăn buôn bán gì, ông chủ chân chính, đàng hoàng đều sẽ làm khách hàng yêu thích.

-Được, ban vạn tám, tôi mua nó!

Lý Dương cũng không trả giá gì, trực tiếp lấy tiền ra, hôm nay hắn ra ngoài vốn là để mua đồ, mang theo đủ năm mươi vạn tiền mặt, số tiền này đều ở trong túi của Lưu Cương.

Đếm ba vạn tám nghìn cũng đơn giản, đếm đủ tiền, viết xong hóa đơn, người phục vụ kia vẫn còn chút sững sờ.

Mối làm ăn này thật sự quá nhanh, bình thường bọn họ cũng không phải chưa từng có những mối làm ăn thành công nhanh chóng, nhưng giống như người đang đứng trước mặt này, chỉ xem qua vài lần, liền trực tiếp trả tiền thì chưa từng có bao giờ.

Đã mua bán xong, khi người nữ phục vụ và tên nhân viên nhìn Lý Dương, ánh mắt hơi khác lạ.

Lúc này, bọn họ càng có thể xác định Lý Dương là khách sộp, ánh mắt của tên nhân viên càng trở nên sáng rỡ,bỏ mặc việc tiếp đón khách hàng khác, hắn lại chạy đến trước mặt Lý Dương, ân cần nói:

-Thưa ông, ở đây chúng tôi còn có nhiều món đồ sứ tốt hơn, ông thích loại nào, tôi sẽ lập tức tìm người lấy đến cho ông!

-Không cần đâu, cám ơn!

Lý Dương mỉm cười lắc tay, đồ sứ ở đây rất nhiều nhưng món hời thật sự thì chỉ có cái này, mấy vật sưu tầm khác rất bình thường, muốn có mấy loại như vậy, tiệm đồ cổ của hắn cũng có, hoàn toàn không cần phải mua ở đây.

Tên nhân viên có chút thất vọng, nhưng không bỏ đi mà lại giới thiệu với Lý Dương những món khác.

Miệng mồm của tên này không tệ, giới thiệu vô cùng sinh động, Lý Dương nghe mà nhịn không được ý muốn lôi kéo người, tên này mà đến cửa tiệm của hắn, tuyệt đối có thể nâng cao mối làm ăn trong tiệm.

Không biết được ý nghĩ lúc này của Lý Dương, tên nhân viên còn đang giới thiệu đột nhiên ngừng lại và đi thẳng về phía trước, đứng trước mặt một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi nhỏ giọng nói:

-Ông chủ, ông đã về rồi, vị này là ông chủ Lý, mười phút trước ông ấy vừa mới mua một bình hồ lô Phấn Thái của chúng ta.

Họ của Lý Dương là do vừa nãy khi hắn giới thiệu đã hỏi được.

Mắt của ông chủ Lưu sáng lên, ông ta nắm được trọng điểm mà tên nhân viên vừa nói, mười phút trước.

Ông ta nghe điện thoại chẳng qua có mười hai, mười ba phút, cũng tức là nói, người này đến tiệm, chỉ dùng có hai, ba phút là hoàn thành một đợt mua bán, ông ta biết bình hồ lô Phấn Thái này, nó không phải là món quý giá nhất trong tiệm nhưng cũng là thứ có giá tới mấy vạn.

- Ông chủ Lý, xin chào, xin chào, thật ngại quá, ban nãy tôi có chút việc nên đến trễ!

Ông chủ Lưu hơi gầy, tiếng Phổ thông không được chuẩn lắm, xen lẫn giọng Thượng Hải, cho người ta cảm giác là một người đàn ông thông minh sắc sảo, lúc này ông ta đang chấp tay chào hỏi Lý Dương.

- Là do chúng tôi không mời mà đến mới đúng!

Lý Dương cười cười, cũng không khách khí gì mà trực tiếp nói:

- Hai tháng trước, ông Lưu đã dùng hai mươi vạn để mua lô hàng, tổng cộng có 103 món, hiện nay ông chủ Lưu đã bán đi sáu món, hôm nay tôi đến đây chính là muốn mua lại tất cả mấy món còn lại.

Ông chủ Lưu khá sững người, nét mặt có chút ngỡ ngàng.

Một lát sau ông ta mới “bừng tỉnh” mà kêu lên:

- A, hóa ra là ông nói lô hàng đó, ông chủ Lý này, ông đúng là có ý, ngay cả tôi mua bao nhiêu, bán bao nhiêu đều biết, bái phục, bái phục!

Lý Dương vừa nhắc đến lô hàng hai mươi vạn, ông ta liền biết là lô hàng nào rồi, cố ý làm ra vẻ ngỡ ngàng, ngạc nhiên, thật ra là trong lòng đang tính tranh thủ thời gian, Lý Dương nói quá tường tận, cặn kẽ, dù là bản thân ông ta cũng không biết chỉ bán ra sáu món.

Lô hàng này mua về là cho vào kho, đã sớm lẫn lộn với mấy món khác, bán được bao nhiêu, ông ta thật sự không biết rõ.

Có điều con số tổng thể mà Lý Dương nói là đúng, ban đầu ông ta mua về quả thật là 103 món, từ điều này có thể thấy Lý Dương không nói dối, hắn ta thật sự biết mấy món đồ này.

Ông ta lại nghĩ một lát, lai lịch của món hàng này rất bình thường, là di sản của một nhà sưu tầm sau khi qua đời để lại cho con cái thừa kế, thủ tục đầy đủ, còn được đem ra bán đấu giá, mặc dù ông ta nghĩ không ra mục đích Lý Dương muốn mua lô hàng này, nhưng ông ta rất an tâm.

Bất kể mục đích của Lý Dương như thế nào, hắn quả thật là đến để mua bán, mua về hai mươi vạn, bản thân ông ta không thể nào bán đi với giá hai mươi vạn, mối làm ăn này có thể bàn bạc được.

-Ông chủ Lưu, ông ra giá đi!

Lý Dương cười nói.

Nói xong, Lý Dương lại nhẹ nhàng lau chùi bình hồ lô trên tay, lau chùi rất cẩn thận, để ông chủ Lưu một mình suy nghĩ.

Mối làm ăn này không nhỏ, quả thật là mối làm ăn mấy chục vạn, có điều người ta đã biết giá ông ta mua nó, nên ra giá không thuận tiện lắm, ra giá quá cao sẽ dọa người ta đi mất, ra giá quá thấp cũng không được, bản thân ông ta cũng muốn kiếm tiền.

Nghĩ đến việc đối phương điều tra tỉ mỉ như vậy, nhất định là rất muốn mua lô hàng này, mắt ông chủ Lưu sắc lại, cắn răng, nhẹ giọng nói:

-Ông chủ Lý là người nhanh nhẹn dứt khoát, vậy tôi cũng không ra vẻ làm gì, năm mươi vạn, ông thấy thế nào?

Năm mươi vạn?

Vương Giai Giai và Lý Tiểu Tùng đều ngây người ra, Lý Dương lại không có phản ứng gì đặc biệt.

Trong lòng Vương Giai Giai thầm nghĩ, món đồ mua với giá hai mươi vạn, để trong hai tháng, còn bán đi mấy món, lại ra giá cao trên trời năm mươi vạn, giá này nhiều hơn gấp đôi trước đó, dân chợ trời cũng không bán đắt vậy.

Lý Dương ngẩng đầu, mỉm cười nói:

-Năm mươi vạn có hơi cao!

Ông chủ Lưu liền làm bộ mặt nhăn nhó, thảm thương, nói:

-Ông chủ Lý này, thật không giấu gì, lô hàng này tôi dùng hai mươi vạn mua về, nhưng cũng từng đút lót không ít, ông đã hiểu rõ như vậy, nên biết giá trị thực sự của lô hàng này, bốn mươi vạn cũng hơi quá đáng, cho dù là tôi bán cho những tiệm khác ít nhất cũng là giá này, nhưng tôi mở tiệm làm ăn, ông phải để tôi kiếm chút đỉnh, bốn mươi tám vạn, thật sự không thể rẻ hơn được nữa.

Ông chủ Lưu dùng 20 vạn để mua là thật, cũng phải chạy cửa sau, đưa 20 vạn cho người của công ty bán đấu giá đã cung cấp tin nội bộ, đó chính là tất cả tiền vốn của ông ta.

Đương nhiên, con số phí tổn này ông ta nhất định sẽ không nói ra.

- Bốn mươi vạn!

Lý Dương nhìn ông ta, giơ ra bốn ngón tay, lại nói tiếp:

- Thật không giấu gì, tiểu đệ có một cửa tiệm đồ cổ ở Bắc Kinh, vụ làm ăn này mà thành công, nói không chừng sau này chúng ta còn có thể làm ăn qua lại nhiều hơn.

Lý Dương không nói dối, hắn thật sự có một tiệm đồ cổ ở Bắc Kinh .

Bắc Kinh, Thượng Hải, một Nam một Bắc, tiệm đồ cổ mua bán qua lại với nhau rất bình thường, có nhiều món đồ ở miền Nam bán không được tốt, miền Bắc lại bán rất chạy, có những bảo vật miền Bắc bán không được giá, đến miền Nam lại có thể tăng giá lên gấp đôi, chủ yếu là xem mình làm thế nào.

Ông chủ Lưu nhìn Lý Dương, có chút do dự, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, gật đầu nói:

-Vậy được rồi, thật không ngờ ông chủ Lý trẻ tuổi như vậy lại bàn mối làm ăn lớn đến thế, bốn mươi vạn, ông xem khi nào thì giao dịch?

Trong tiệm còn có những khách hàng khác, vốn dĩ ông chủ Lưu còn muốn dẫn Lý Dương lên trên bàn chuyện làm ăn, không ngờ ở đây đã bàn xong rồi, mối làm ăn này bàn nhanh thật.

Bốn mươi vạn, ông ta kiếm được mười tám vạn, đã rất hài lòng rồi.

Lô hàng này không ai thèm đấu giá cũng tức là không dễ dàng gì bán ra được, để ở chỗ ông ta, bán đến năm mươi vạn thậm chí nhiều hơn đều có khả năng, nhưng phải tốn bao nhiêu thời gian để bán đi thì không ai biết được.

Có thể là nửa năm, cũng có thể là một, hai năm.

Cái nghề mua bán đồ cổ này, nhiều lúc nhu cầu về vốn lưu động cũng rất lớn, hàng như thế này có thể bán đi sớm, lại có không ít lợi nhuận, ông chủ Lưu sẽ không do dự gì.

- Bây giờ có thể giao dịch!

Lý Dương khẽ cười, ông chủ Lưu lại lặng người đi một chút, lập tức cười nói:

- Haha, ông chủ Lý quả thật rất nhanh lẹ, bên này, xin mời!

Ông chủ Lưu kéo Lý Dương đến phía quầy, tên nhân viên rất ngưỡng mộ, nhìn Lý Dương, ánh mắt của các nhân viên quầy cũng khác đi, Lý Dương trẻ tuổi, người cũng không tệ, lại có nhiều tiền vậy, là bạch mã hoàng tử điển hình.

Tiếc là chàng bạch mã hoàng tử này đã có chủ, nhìn thấy Vương Giai Giai bên cạnh Lý Dương, nhiều người lại cuối đầu xuống.

Ông chủ Lưu nhìn cái túi trên người Lưu Cương một cái, lại hỏi:

-Ông Lý này, ông trả bằng tiền mặt hay chuyển khoản ngân hàng?

Mắt của ông ta rất tinh, vừa nhìn đã biết túi này đựng rất nhiều thứ mềm, rất có thể là tiền mặt, hơn nữa vừa nãy ông ta cũng hỏi nhỏ, lần mua bán trước cũng lấy tiền từ trong túi này ra.

- Không, cả hai đều không phải!

Lý Dương lắc đầu, lại khoát tay, đặt bình hồ lô lên trên quầy, chỉ vào bình hồ lô mà nói:

- Tôi dùng cái bình này để đổi lô hàng đó của ông, ông thối lại cho tôi hai mươi vạn là được rồi!

Dùng bình hồ lô trao đổi? Thối lại cho hắn hai mươi vạn?

Khuôn mặt tươi cười của ông chủ Lưu lập tức cứng ngay lại, tên nhân viên cũng ngây cả người, mấy cô gái trong tiệm càng không dám tin mà nhìn về Lý Dương.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.