- Chẳng lẽ cô muốn hết thảy những thứ mà anh trai của cô lưu lại bị Quý Hồng nuốt trọn cả sao?
Dương Sách nói xong, dường như cảm thấy mình đã đâm trúng chỗ nhột của Liễu Nguyệt thì không nhịn được mà cười cười:
- Mấy năm nay cô luôn tận lực, chính là muốn bảo vệ mọi thứ mà anh trai của cô để lại, cho nên, chắc hẳn là cô không muốn mọi thứ này trở thành bàn đạp của Quý Hồng.
- Dương Sách ta lặp lại lần nữa, chuyện của ta không quan hệ với ngươi, ta không có hứng thú đối với ngươi.
Sau khi nghe xong Dương Sách nói thì Liễu Nguyệt trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh đuổi khách:
- Nếu không có chuyện gì khác, ngươi có thể đi rồi.
- Ta có thể giúp cô đối phó Quý Hồng, thậm chí còn có thể đem nàng đá ra khỏi Đông Hải.
Dương Sách không có đứng dậy, mà là tung ra một mồi câu.
Liễu Nguyệt cười lạnh:
- Trước đó không lâu, Đông Hải thường vụ phó thị trưởng Phó Dong cũng nói qua điều tương tự.
- Phó Dong? Hắn đi con đường làm quan, muốn chân chính nhúng tay vào việc này là không có khả năng. Huống chi, coi như hắn có cái tâm tư kia, cũng không có năng lực, hắn làm quan có quyền thế, nhưng khi hậu trường của Bạch Gia xuất ra thì hắn không đáng giá để nhắc tới.
Đối mặt với lời cười nhạo của Liễu Nguyệt, Dương Sách cũng không để ý, bất quá giọng nói lại toát ra vẻ tự tin:
- Bọn họ đúng là không được, nhưng… Ta tin tưởng, Bạch giạ cũng không thể vì Quý Hồng mà vạch mặt, đối lập với bọn họ. Đương nhiên… Ta nói cô giúp đối phó Quý Hồng, cũng không phải là mượn tay bọn họ, dù sao tay của bọn họ cũng không thể vươn tới Đông Hải.
- Vậy ngươi dựa vào người nào?
Trong lòng Liễu Nguyệt có hơi chút giật mình, Dương Sách ở Nam Tô có thể làm chủ một vùng, trừ năng lực bản thân xuất sắc ra thì hắn hoàn toàn là dựa vào nghĩa vụ đang làm quan ở Nam Tô còn có nhạc phụ đại nhân đảm nhiệm chức quan to ở quân khu Giang Ninh.
- Lâm gia ở Yên Kinh.
Dương Sách chậm rãi phun ra 5 chữ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Đồng tử Liễu Nguyệt đột nhiên co rút lại, theo sau cười lạnh nói:
- Lâm gia có thể đối kháng với Bạch gia sao?
- Lâm gia thì không được, nhưng đúng như lời ta vừa nói, Quý Hồng và Bạch gia liên minh cũng chỉ vì lợi ích, Bạch gia cũng không vì lợi ích này mà trở mặt với nghĩa phụ và nhạc phụ ta, huống chi còn có Lâm gia? Hơn nữa… Cô chớ quên, Lâm gia cùng Diệp gia có quan hệ như thế nào.
- Lúc Bạch Quốc Du hiệp trợ Quý Hồng thống nhất giang hồ hắc đạo, chiếm lấy lãnh thổ của Diêp gia ở Hồ Giang thì bên Diệp gia vẫn còn lưu lại một con cờ, xem như là vì Diệp gia mà trả thù.
Dương Sách bổ sung nói:
- Mà cô nên biết, ở Đông Hải, thành viên của phe phái Diệp gia vô cùng đông đảo, so ra mà nói, Bạch gia còn yếu nhiều lắm.
- Bạch gia đúng là cường đại, nhưng… Nếu có ta ra mặt giúp cô, nếu Bạch gia dám vươn tay đưa tới Đông Hải gây sức ép thì Diệp gia tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn. Chỉ cần Bạch gia không ra mặt giúp Quý Hồng, có ta và cô liên thủ, đừng bảo là đối phó Quý Hồng, cho dù đem Quý Hồng đá ra khỏi Đông Hải, cũng không phải việc khó.
Dưới ánh đèn, Dương Sách đã có tính toán trước, nhìn Liễu Nguyệt, đang đợi Liễu Nguyệt mở miệng thần phục.
- Lâm gia dựa vào cái gì giúp ngươi?
Liễu Nguyệt lại hỏi.
Dương Sách lại cười, vẻ tự tin trên mặt càng nồng đậm:
- Nhân vật đời thứ 4 của Lâm gia, Lâm Tường vừa mới được chuyển từ Yên Kinh xuống Giang Ninh, mà thư ký của hắn lại có quen với với ta, cho nên thông qua thư ký của hắn thì bây giờ chúng ta đã là bằng hữu với nhau, ân, cô có thể cho là quan hệ hợp tác cũng được.
-Thì ra là thế.
Nghe được câu trả lời thuyết phục của Dương Sách, mặt Liễu Nguyệt không chút thay đổi nói:
- Ngươi đi đi, vẫn là câu nói kia, chuyện của ta, ngươi không cần quan tâm.
" Ách?"
Đối mặt với lời cự tuyệt của Liễu Nguyệt, nụ cười tự tên trên mặt Dương Sách trong nháy mắt đọng lại hơn nữa đôi mắt cũng phóng to ra, trên mặt liền xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Hiển nhiên… Hắn không nghĩ tới, hắn đã đánh ra con át chủ bài là Lâm gia, mà Liễu Nguyệt còn có thể cự tuyệt hắn.
Tuy rằng kinh ngạc, nhưng Dương Sách lại không có mở miệng, mà là đốt một điếu thuốc lá, âm thầm suy nghĩ về nguyên nhân Liễu Nguyệt cự tuyệt hắn.
Cùng lúc đó.
Trên tầng cao nhất của Hồng Tử Cáp, nơi này chỉ dành cho việc đối ngoại, chẳng qua là hiện tại nơi này đang dùng đễ chiêu đãi khách nhân có thân phận đặc thù.
Bùi Đông Lai ngậm một điếu thuốc, ngồi trên ghé salon ở đại sảnh, Hà Hoa đứng ở trước người hắn, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ và phẫn nộ nhìn Bùi Đông Lai.
Hắn đã nói cho Bùi Đông Lai, hắn đến từ Hà gia ở Yên Kinh.
Hà gia ở nước cộng hòa tuy rằng không tính là giàu có, nhưng cũng là đại gia tộc ở kinh thành, ba đời làm quan, thâm căn cố đế.
Mà kể từ ba năm trước, tỷ tỷ của Hà Hoa được gả cho Lâm gia đời thứ tư Lâm Tường, một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, thực lực cùng ảnh hưởng của Hà gia càng tăng lên.
Nguyên bản Hà Hoa nghĩ Bùi Đông Lai biết được thân phận chân thật của hắn thì sẽ lộ ra bộ dáng bất an thậm chí là sợ hãi, nhưng không ngờ Bùi Đông Lai lại không một chút để ý, điều này làm cho hắn vừa sợ vừa giận.
- Bùi Đông Lai mặc dù tao không biết được mày là thần thánh phương nào, nhưng tao hi vọng mày hiểu được, động vào tao thì mày đã trực tiếp đắc tội với Hà gia cùng Lâm gia, đến lúc đó đừng bảo Liễu Nguyệt giúp đỡ mày, cho dù có nàng ra mặt thì mày cũng chết chắc.
Mắt thấy Bùi Đông Lai trầm mặc không nói mà hút thuốc lá thì Hà Hoa nhịn không được mở miệng nói.
Bùi Đông Lai phun ra một ngụm khói thuốc, không có nói cho Hà Hoa biết chuyện tính Lâm Phong ở Nạp Lan gia bị hắn hù dọa đến tè ra quần, mà là hỏi:
- Rốt cuộc, Dương ca trong miệng mày là ai?
- Dương Sách ở Giang Ninh, đại ca hắc đạo Nam Tô, nghĩa phụ của hắn là phó thư ký tỉnh ủy Nam Tô, nhạc phụ hắn là Phó chính ủy Quân Khu Giang Ninh.
- Nếu như tao đoán không có sai, mày há miệng cũng Dương ca mà ngậm miệng cũng Dương ca, là bởi vì Dương Sách có quen biết với Lâm Tường sao?
Bùi Đông Lai chậm rãi bóp tắt điếu thuốc, suy nghĩ một chút rồi nói.
-Đúng vậy!
Mắt thấy Bùi Đông Lai nghe câu trả lời của mình lại không lên tiếng, Hà Hoa liền tìm lại được sự tự tin, giọng nói lại càng trở nên cường ngạnh:
- Bùi Đông Lai, chỉ cần bản thân mày tự phế đi 2 cánh tay, sự tình hôm nay tao có thể coi như chưa phát sinh!
- Gọi điện cho Dương Sách, bảo cho hắn trong vòng nửa giờ chạy tới đây.
Bùi Đông Lai nhìn mặt Hà Hoa toát ra vẻ cuồng ngạo, trầm giọng nói:
- Nếu không, để cho hắn đến nhặt xác của mày về!
- Cái… Cái gì?
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Hà Hoa mới lấy lại được vẻ tự tin trong lòng liền chấn động, hắn trợn tròn mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn Bùi Đông Lai.
Ở hắn xem ra, khi Bùi Đông Lai biết được thân phận của hắn, mặc dù không tự đoạn hai tay thì cũng bị dọa đến không nhẹ mới đúng, chứ không nên hung hăng càn quấy, cuồng ngạo giống như bây giờ!
- Không cần hoài nghi lời của tao.
Sắc mặt Bùi Đông Lai bình tĩnh, ngữ khí lạnh lùng nói:
-Đây là cơ hội duy nhất để mày dựa vào thế lực sau lưng của mày.
- Mày…mày…
Lai nghe được lời cuồng ngạo không ai bì nổi của Bùi Đông Lai, Hà Hoa thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, sau đó… Hắn giận vươn ngón tay chỉ lên vào Bùi Đông Lai, run rẩy nói:
- Tốt, tốt, tốt, hôm na taoy cũng cần biết một chút về mày, Bùi Đông Lai mày rốt cuộc dựa vào cái gì có thể hung hăng càn quấy!
Nói xong, Hà Hoa không ngừng lại, trực tiếp từ trong túi lấy ra điện thoại, bấm số gọi cho Dương Sách.
Đầu bên kia điện thoại.
Dương Sách lẳng lặng hút xong một điếu thuốc lá, nhận thấy được điện thoại trong túi áo rung lên, nhưng hắn không có bắt máy mà ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn vào Liễu Nguyệt, trầm giọng nói:
- Liễu Nguyệt, ta đối với cô thế nào chắc trong lòng cô cũng hiểu được. Ta không dối gạt cô, ta tìm đến cô là vì điều này chứ không phải là những thế lực của cô, hắc đạo của Đông Hải sớm hay muốn ta cũng sẽ nhúng tay vào.
- Dương Sách, nếu ngươi không đi, ta cam đoan hôm nay ngươi sẽ hối hận khi tới Đông Hải!
Liễu Nguyệt nổi giận, sát ý nổi lên.
- Liễu Nguyệt, tận dụng thời cơ!
Dương Sách đứng lên:
- Đã đến nước này, cô tự thu xếp ổn thỏa.
Nói xong, Dương Sách lấy điện thoại di động ra, một bên đi ra ngoài, một bên nghe điện thoại.