Sau khi nghe thấy Trương Kiếm nói, Lâm Nhu Nhu có chút sửng sốt, nói: "Đây là chuyện giữa ta cùng bạn trai của ta, không cần ngươi quan tâm."
Diệp Khiêm vui vẻ nhìn Lâm Nhu Nhu, nữ nhân này thật là quá khéo hiểu lòng người.
Lúc này, Trần Thăng cũng lái xe hơi chạy nhanh qua, thấy tình huống tựa hồ có chút không đúng, cuống quít từ trên xe đi xuống."Làm sao vậy? Những người này đang làm gì?" Trần Thăng nhìn lướt qua bọn người Trương Kiếm, kinh ngạc hỏi.
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Không có gì, một đám côn đồ mà thôi." Sau đó ánh mắt nhìn về phía đám lưu manh sau lưng Trương Kiếm, chỉ thấy những tên côn đồ tựa hồ như làm việc gì trái với lương tâm, nguyên một đám cúi đầu. Bất quá Diệp Khiêm vẫn nhận ra một người trong bọn hắn, tên đó hình như thủ hạ của Vương Hổ ngày hôm qua bị mình đạp một cước trong bệnh viện. "Lăn lộn không tệ nhỉ, thậm chí có bổn sự thay người nói chuyện hả?" Diệp Khiêm cười lạnh một tiếng, nói.
Trương Kiếm mờ mịt, theo hướng ánh mắt của Diệp Khiêm nhìn tới. Chỉ thấy tên tiểu tử kia toàn thân không khỏi run rẩy, thất kinh nói: "Thực xin lỗi Nhị thiếu gia, ta không biết người hắn nói chính là Nhị thiếu gia."
Cường Tử hiện tại hận không thể giết chết Trương Kiếm, tiểu tử này không phải rõ ràng hãm hại mình sao, để cho hắn đối phó lão đại của Hổ ca, hắn có can đảm kia sao? Hắn tự thể nghiệm qua sự cường hãn của Diệp Khiêm. Hiện tại hắn thực sự không biết phải làm sao, chuyện này nếu như bị Vương Hổ biết, chính mình chỉ sợ tránh không được phải chịu lấy sự trừng phạt. Nghĩ tới đây, Cường Tử phẫn nộ trừng Trương Kiếm, quát: "Móa nó, ngươi đang hại ta có phải không? Ngươi biết hắn là ai sao? Đó là nhị ca Hổ ca chúng ta."
"Hổ... nhị ca của Hổ ca?" Trương Kiếm có chút kinh ngạc nói, toàn thân không khỏi run rẩy. Hắn lăn lộn nhiều năm như vậy, vẫn là tên côn đồ không có danh tiếng gì, đối với đại danh Vương Hổ hắn lại biết rõ ràng, mình ở trước mặt Vương Hổ bất quá chỉ là một con châu chấu mà thôi, lại không nghĩ rằng Diệp Khiêm lại là nhị ca của Vương Hổ, chẳng phải là so với Vương Hổ còn muốn lợi hại hơn.
Diệp Khiêm cũng không muốn ở chỗ này tiếp tục dây dưa, nhàn nhạt lườm Cường Tử, nói: "Chuyện hôm nay ta coi như cái gì cũng không biết, các ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nói với Hổ Tử."
Diệp Khiêm gật gật đầu, đi đến bên người Cường Tử, tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Đem tiểu tử này trói lại, chờ buổi tối sau khi trở về ta tự mình xử lý."
"Dạ, dạ!" Cường Tử cuống quít đáp.
Diệp Khiêm gật đầu cười, quay người đi đến bên người Lâm Nhu Nhu, áy náy nhìn Trần Thăng nở nụ cười, nói: "Không có việc gì rồi, chúng ta đi thôi!"
Trần Thăng nhẹ gật đầu, mở cửa xe đi vào. Diệp Khiêm rất cẩn thận thay Lâm Nhu Nhu mở cửa xe, sau đó dìu nàng lên xe, chính mình theo sát bên cạnh nàng ngồi xuống.
Lúc đến cửa ra vào Tương Phi Các, ba người xuống xe hướng bên trong đi vào. Trần Thăng sau khi gọi điện thoại hỏi vị trí của bạn gái mình, liền dẫn bọn người Diệp Khiêm đi tới.
Bữa tiệc diễn ra trong rạp nhỏ, lúc bọn người Diệp Khiêm đi tới, bên trong đã có một vị nữ tử trẻ tuổi đang ngồi, nàng có khí chất cao quý tĩnh nhã, cùng Trần Thăng thật sự là trai tài gái sắc. Trông thấy ba người Diệp Khiêm đi vào, nữ tử trẻ tuổi chậm rãi đứng lên, cười nói: "Các ngươi đã tới, ngồi đi!"
Trần Thăng đi đến bên cạnh nữ tử trẻ tuổi, nói: "Ta giới thiệu cho các ngươi, đây là bạn gái của ta tên Dịch Quân Như, nàng đang làm ở tập đoàn Hạo Thiên thành phố Thượng Hải. Còn đây là người mà anh thường nói với em Lâm Nhu Nhu, đây là bạn trai của nàng Diệp Khiêm."
Diệp Khiêm có chút sửng sốt, thật không ngờ bạn gái của Trần Thăng vậy mà lại làm việc ở tập đoàn Hạo Thiên, cái thế giới này thật đúng nhỏ. Dịch Quân Như rất lễ phép cùng Lâm Nhu Nhu bắt tay, lúc cùng Diệp Khiêm bắt tay, kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, nói: "Diệp tiên sinh nhìn thật quen, chúng ta có gặp nhau ở đâu không?"
Trần Thăng không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nói: "Các ngươi biết nhau?"
Dịch Quân Như cũng chỉ cảm thấy Diệp Khiêm quen mặt, tuy nhiên lại nghĩ không ra rốt cuộc là đã gặp ở nơi nào, cũng không có tiếp tục truy cứu. Nở nụ cười, nói: "Đồ ăn ta đã gọi rồi, cũng không biết có hợp miệng của các ngươi không. Các ngươi nhìn một chút, xem có cần kêu thêm món gì không."
Diệp Khiêm kéo ghế cho Lâm Nhu Nhu, sau khi để cho nàng ngồi xuống, liền ngồi xuống bên cạnh nàng. Nhận menu, đưa tới tay Lâm Nhu Nhu, nở nụ cười, nói: "Ta ăn cái gì cũng được, ha ha. Nhu Nhu, ngươi nhìn xem có cần cái gì không?"
Lâm Nhu Nhu nở nụ cười, nói: "Không cần."
Không bao lâu, đồ ăn liền toàn bộ mang lên. Trần Thăng đặc biệt gọi một bình rượu đế, rất lễ phép rót đầy ly cho Diệp Khiêm, nói ra: "Lần thứ nhất gặp mặt, chúng ta có lẽ nên uống một ly."
Diệp Khiêm gật gật đầu, bưng ly rượu lên cùng hắn cụng một cái.
"Trần huynh, còn không biết ngươi đang làm ở nơi nào." Diệp Khiêm uống cạn rượu trong ly, đặt ly rượu xuống, hỏi.
"Cũng không có làm gì, chỉ kế thừa nghiệp cha, ở bên trong quan trường lăn lộn, ha ha." Trần Thăng thản nhiên nói, "Diệp huynh đệ đang làm ở nơi nào?"
"Ta không thể so với Trần huynh tuổi trẻ tài cao. Ta chỉ mua bán nhỏ, có thể xem là người kinh doanh." Diệp Khiêm thản nhiên nói.
"Diệp huynh đệ khiêm tốn." Trần Thăng nói, "Đúng rồi, Diệp huynh đệ nếu có thời gian thì mang Nhu Nhu đến tỉnh Giang Tô chơi đùa, chỗ đó tuy không so được với thành phố Thượng Hải phồn hoa, nhưng thành phố Tô Châu thì có rất nhiều danh lam thắng cảnh."
"Nhất định, có cơ hội nhất định sẽ đi bái phỏng Trần huynh. Đến lúc đó phải làm phiền Trần huynh làm người dẫn đường." Diệp Khiêm vừa cười vừa nói.
Trần Thăng đưa ánh mắt chuyển hướng Lâm Nhu Nhu, nói: "Đúng rồi, Nhu Nhu, trước đó vài ngày giống như Hứa a đã đến thành phố Thượng Hải rồi, nàng không có làm khó dễ ngươi chứ?"
Lâm Nhu Nhu kinh ngạc nói: "Mẹ của ta đến thành phố Thượng Hải sao? Nàng không có nói với ta."
Trần Thăng kinh ngạc sửng sốt, nói tiếp: "Ách, Nhu Nhu, ngươi yên tâm đi, đợi có thời gian ta sẽ đi bái phỏng thúc thúc cùng a di, đem của chúng ta nói rõ với bọn họ."
"Cảm ơn!" Lâm Nhu Nhu cảm kích nói, ánh mắt không khỏi chuyển hướng Diệp Khiêm. Đối với mẹ của mình, Lâm Nhu Nhu có phần hiểu rõ, nàng là một nữ nhân cường thế, nàng đến thành phố Thượng Hải không có tìm mình, chỉ sợ sẽ tìm Diệp Khiêm."Diệp Khiêm, anh nói thật với em, mẹ của em có phải đã đi gặp anh?" Lâm Nhu Nhu hỏi.
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Ách, anh cùng mẹ vợ tương lai chỉ hàn huyên vài câu."