Siêu Anh Hùng Từ Trại Trẻ Mồ Côi

Chương 17: Kèo 3 - 3 (3)



Chương 17: Kèo 3 - 3 (3)

Tâm tình Đội trưởng lúc này đang không tốt,

Theo pháp luật hiện tại quy định, những thành phần nguy hiểm cho xã hội có cấp độ nguy hiểm từ bậc Tiger (Hổ) trở lên đều phải bị xử tử ngay lập tức.

Đây là quy định dành cho nhóm anh hùng cũng như cảnh sát, lý do cũng cực đơn giản giữ lại mấy tên này là điều không cần thiết.

Dù thực lực rất mạnh nhưng tâm trí bọn nó đã vặn vẹo đến không thể cứu, giữ lại cũng chỉ là một quả bom nổ chậm. Mà thành phố bọn hắn cũng không cần thiết phải dựa vào đám người này, dù sao dân số bọn hắn rất đông tài nguyên không thiếu chỉ cần đào tạo bài bản liền sẽ có một nhóm máu mới chất lượng ra đời.

Chỉ là có vài thành phần không thích kế hoạch lâu dài, mà đáng buồn hơn trong những thành phần đó lại có những người có tiếng nói lớn trong hệ thống điều hành thành phố.

Lý do bọn hắn đưa ra cũng đơn giản, thay vì phải mất thời gian lâu đến vậy mà chưa chắc tạo ra những người nổi bật. Tại sao không sử dụng những thứ có sẵn, nếu như đầu óc của mấy tên này đã không cứu được chi bằng đập đi tất cả rồi xây lại.

Và bùm! Nhà thương điên ra đời, kéo theo đó là một đám nhà nguyên cứu không có chuẩn mực đạo đức xuất hiện.

Mà kẻ ông đang đối đầu đây chính là thành quả từ những tên đó, không khéo cũng là kẻ chính tay ông bắt về đưa cho bọn đấy. Nhân quả tuần hoàn, thế sự khó liệu.

Duyên nợ đều có, cho nên hai tên này vừa ra tay đều là dùng toàn lực, tuyệt chiêu các thứ đều thả ra giống như sợ địch nhân sống lâu hơn mình một giây. Tất nhiên, một người làm công đã về hưu như đội trưởng làm sao có thể chống lại được t·ội p·hạm nguy hiểm cấp hổ chứ.

Chẳng mất bao lâu ông liền rơi vào hạ phong, sau đó biến thành đơn phương b·ị đ·ánh. Cũng may đối thủ còn trẻ tuổi chưa làm quen với năng lực mới nhận nên đội trưởng liền dựa vào kinh nghiệm và cơ thể cứng cáp của mình kéo dài cuộc chiến.

‘’Holy Shit! Gặp quỷ, tên kia sao mạnh quá vậy!’’ Bởi vì không muốn ảnh hưởng tới Long và Phượng cho nên đội trưởng liền chọn nơi chiến đấu khá xa. Vì vậy mà cặp đôi không hề biết trước thực lực đối thủ.



Ngay khi nhìn thấy bãi chiến của 2 người, Long và Phượng đều có chút sợ hãi.

Mã m@ nó! Mấy cái toà nhà và sân bãi đều bị lau đi hết chỉ còn lại cát vụn, cái này còn chưa xong..

Đội trưởng đều b·ị đ·ánh chật vật khổ không thể tả, da đều bị lột ra một mảng cực kỳ thê thảm. May là mấy v·ết t·hương này giống như không ảnh hưởng hắn lắm, chạy trốn vẫn rất mau lẹ.

‘’Mày lên đánh trợ công đội trưởng! Tao ở phía sau coi thử làm được gì không.’’ Long suy nghĩ một chút rồi đưa ra kế hoạch, Phượng nghe thế cũng gật đầu đồng ý. Hai người nhanh chóng tách ra thực hiện vai trò của mình.

Nhìn thấy trên trời xuất hiện một vệt lửa, đội trưởng liền biết viện trợ tới. Vội vàng ngã người ra sau tránh thoát một đòn t·ấn c·ông, ông không nhịn được chửi bậy:

‘’Cha nó! Thằng quỷ này đến cùng bị mấy lão điên kia làm gì, năng lực quái quỷ gì thế này.’’

Là người tự tay đưa đối phương vào tù, đội trưởng ít nhiều cũng nhớ được khả năng của đối phương. Cho nên ngay lúc đầu chạm chán, dù cảm nhận được thực lực chênh lệch nhưng ông vẫn tự tin có thể kéo dài thậm chí là có thể phong ấn đối phương nếu được.

Nhưng ai mà nghĩ tới, mấy tên nhân viên của trại tâm thần lại chơi lớn đến vậy. Không chỉ tăng thực lực của đối phương lên mà còn nhét vào trong người hắn năng lực mới.

Năng lực ban đầu của tên kia chỉ là làm p·hát n·ổ bất cứ thứ gì hắn chạm tay vào mà thôi. Làm sao bây giờ còn chơi thêm khả năng tạo ra các bộ phận của cơ thể ở mọi địa hình mà hắn tiếp xúc cộng thêm một cái khả năng hồi phục siêu tốc.

Thế là trong phút lơ là đội trưởng liền phải nhận combo bom nổ liên tục của tên kia, nguyên một dãy nhà đều bị hắn nổ tan tành không còn chút gì.

May là năng lực của ông là [Da Sắt] cho nên mới có thể gắng gượng trống qua được.



‘’Hừ! Còn có viện trợ sao?? Kia không phải là mấy tên nhóc theo đuôi ngươi sao..2 đứa ngu kia bị xử rồi à.’’ Tên t·ội p·hạm giờ phút này đứng ở trên cao, nhìn thấy Phượng đang bay tới mình liền nở nụ cười khinh thường.

‘’Tốt..tốt..vậy để tao cho tụi bây đi hết!!’’ Tay gã tạo thành hình chữ X, theo sau đó là dưới mặt đất mọc lên hai cánh tay khổng lồ đem Phượng bao vây ở trong.

‘’Thôi c·hết!!’’ Đội trưởng thấy thế liền sợ ngây người, lật đật lao đến một cánh tay dự định đánh hạ nó.

Cùng ý nghĩ với ông còn có Long, người lúc này đã bật hết tốc lực tới cánh tay còn lại. Cả 2 liếc nhìn qua nhau, giống như hiểu được ý định của đối phương.

‘’Hơi thở mặt trời: Viêm Vũ’’

‘’Iron claw’’

Hai cánh tay khổng lồ bị chặt đứt xuống mở đường cho Phượng đánh tới, tên t·ội p·hạm thấy thế mặt không đổi sắc chuẩn bị tiếp đoán. Thì bổng một quả lựu đạn xuất hiện ngay trước mặt hắn.

‘’Ăn Flash nè cdmm!!!’’ Tiếng thét chói tai của Long vang lên kéo theo sau là những q·uả c·ầu l·ửa từ trên trời giáng xuống.

Tên t·ội p·hạm trong đầu bây giờ chỉ còn tiếng chửi bậy hắn dự định che lại mắt mình nhưng đã muộn. Quả Flash này nổ lóe lù mắt chó của gã cùng Phượng, nhưng không ảnh hưởng tới quỹ đạo của q·uả c·ầu l·ửa. Gã t·ội p·hạm vì bị mù mà ăn chọn đòn t·ấn c·ông.

‘’Phốc !!!’’Gã t·ội p·hạm bị trọng thương liền ngay lập tức bỏ chạy.

Đội trưởng thấy vậy liền ra hiệu cho cả bọn lùi về, nói đùa gì thế một đội gồm 1 tên về hưu cùng 2 đứa nhóc chưa 18 có thể đánh trọng thương một tên cấp [Hổ] đã là cố hết sức rồi chứ đừng nghĩ tới việc bắt g·iết.



Hơn nữa nói đi nói lại, tên kia trọng thương chẳng lẽ bọn hắn không bị gì? Cho nên rút lui là điều phải làm, kệ mẹ tiền thưởng kệ mẹ mệnh lệnh bây giờ giữ mạng là điều trọng yếu.

Thế là cả bọn liền chạy về thu dọn đồ đạc, còn đi qua nhặt xác 2 tên tù nhân kia rồi mới lên đường đi về căn cứ.

Nơi này bây giờ đã chật kín người hoặc là nói thương binh nằm la liệt khắp phòng, mùi cồn và máu tràn ngập cả khu. Mặt đội trưởng bây giờ đều đã đen như đáy nồi, ông chỉ bảo 2 người đưa t·hi t·hể t·ội p·hạm cho mình rồi rời đi, còn không quên bảo Long và Phượng ghé qua trạm xá để kiểm tra một lần trước khi về.

Cặp đôi cũng nghe lời đi tới trạm xá kiểm tra, nơi này giờ đây đã biến thành chỗ nghỉ ngơi của binh lính, hỏi ra mới biết bác sĩ đã được điều tới phòng bệnh và bãi chiến trường chỉ có thực tập sinh trực ở đây.

Thế là cả hai liền quay đầu đi về, dù sao thương thế trên người đa số đều đã được đậu thần trị liệu. Nếu còn cũng chỉ là v·ết t·hương ngoài da, cứ để bọn nó hồi phục như bình thường là được.

‘’Thế bây giờ làm gì?’’

‘’Về nhà ăn, ngủ, nghỉ chứ làm gì nữa! Chúng ta đã làm hết mọi thứ có thể rồi, phía sau giao cho người lớn xử lý đi.’’

Hai người liền về tới trại, trò chuyện với mẹ Nga về việc hôm nay một chút rồi bắt đầu nghỉ ngơi.

Đến tối, khi mọi người đã đi ngủ. Long liền nằm trên giường không ngừng xoa tay, khuôn mặt cậu nở nụ cười đê tiện. Ý thức liền chìm vào bên trong hệ thống, nhìn bảng vòng thưởng to lớn trước mặt cậu không khỏi phấn khích.

Mặc dù nói dựa vào ngoại lực tăng cường bản thân có chút bàn môn tà đạo, cơ mà sự việc ngày hôm nay đã thôi đổi cậu. CMN bây giờ thời buổi khó sống, đi ra đường không khéo gặp phải nguy hiểm cấp Hổ, còn không tăng thực lực lên đợi đến khi nằm đất mới hối hận à.

‘’Quỷ Khí: +180’’ Đây là một ngày công hôm nay của cậu, mặc dù g·iết không bao nhiêu người nhưng mà người nào cũng cực kỳ chất lượng, không phải biến thái thì là s·át n·hân hàng loạt.

‘’Chậc..chậc..Mày cũng đừng hốc hết nha..cho tao xin một ít canh thôi là được!!’’ Long không ngừng nói to nói nhỏ với cái máy, cậu biết thứ này có trí tuệ riêng cho nên sẽ nghe hiểu được.

‘’Được rồi! Quay cho ta!!!’’
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.