m thanh của máy trợ tim không ngừng vang vọng trong phòng bệnh, căn phòng này ngoại trừ ngoại trừ máy móc ra thì không còn 1 bóng người.
Nơi đây là phòng c·ấp c·ứu đặc biệt của bệnh viện.
‘’Tình trạng của thằng bé như thế nào rồi bác sĩ?’’
‘’Đã qua cơn nguy kịch rồi, nhưng mà tay chân đều đã bị nát vụn, rất khó cho em để có thể hồi phục lại trong thời gian ngắn. Nhà mình nên chuẩn bị trước xe lăn.’’
Ở sau cánh cửa phòng c·ấp c·ứu, bác sĩ đang trao đổi với 1 người phụ nữ trung niên. Khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của người phụ nữ nhanh chóng dãn ra khi nghe được lời bác sĩ, có gật đầu thì thầm:
‘’Còn sống là tốt..còn sống là tốt…’’
Đang nói chuyện 2 người liền nghe tiếng bước chân chạy tới đây, 1 cô nhóc trẻ trung tuổi tầm 16 đang vội vàng chạy tới đây, trên người cô nàng khắp nơi đều quấn băng gạc. Khuôn mặt dù đầy miếng dán nhưng không thể nào che dấu vẻ đẹp của cô, đôi mắt màu lục bích nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trung niên. Miệng thở hổn hển hỏi:
‘’Mẹ ơi! Thằng Long…thằng long thế nào??’’
—-------------------
Cảm xúc của Long bây giờ cực kỳ phức tạp,
Cậu đang ở trong 1 rạp chiếu phim, xung quanh không 1 bóng người. Mà bộ phim đang chiếu trên màn hình kia chính là cuộc đời của cậu.
Dù tuổi đời chỉ mới 16, nhưng mà Long thừa biết điều này có nghĩa là gì. Mọe nó đây không phải là chuẩn bị xuống trầu ông bà sao.
Cơ mà 1 vấn đề, cậu không biết ông bà mình là ai, cậu là trẻ mồ côi mà.
‘’Má! Vậy chẳng lẽ c·hết rồi cũng phải làm trẻ mồ côi sao!!’’
Trong lòng cậu lóe lên sự sợ hãi, cơ mà khi nhìn lên màn hình, cảm xúc của cậu liền bình tĩnh trở lại. Trên kia đang chiếu lấy quãng thời gian sinh hoạt của Long tại trại trẻ mồ côi, hoặc là nói cả cuộc đời của cậu.
Mặc dù điều kiện sinh hoạt tại nơi đó không quá tốt, cũng là lẽ tất nhiên khi có tận hơn 20 cái mạng mà chỉ có một mình mẹ nuôi gánh vác. Dù đã có Long cùng một vài đứa trẻ khác đi làm để giúp đỡ chi phí, nhưng nhiêu đó vẫn chưa được 1 phần 10 nếu so với học phí của bọn hắn.
Cho nên dù mẹ nuôi có làm ra bao nhiêu tiền cũng không đủ cung cấp cho bọn hắn. Giờ đây Long còn sắp c·hết, ai còn có thể phụ mẹ lo các khoản chi tiêu. Càng nghĩ Long càng lo lắng, cũng càng bực bội bản thân và đám đã gây ra điều này cho cậu.
‘’CMN! Tụi ăn c·ướp chó c·hết, bọn bây chọn ai không chọn nhất quyết phải chọn b·ắt c·óc 1 đám trẻ mồ côi.’’
Nói tới đây trên màn hình cũng chiếu tới quảng thời gian Long phát hiện mình là một người vô năng*. Vì không tin vào điều này mà cậu làm đủ mọi cách để bản thân kích hoạt năng lực, nhiều đến nỗi đã có vài lần đem bản thân vào quan tài. Nếu không có mẹ nuôi ở đó dùng thân thể cản lại thì Long đã không có ngồi đây xem lại quá khứ của mình.
(* Vô năng: người không có siêu năng lực, nhưng vẫn thuộc chủng tộc dị nhân)
Màn sau đó tiếp tục chiếu tới cảnh cậu học cấp 2. Khi này Long đã chấp nhận thân phận vô năng của mình, thay vì ủ rủ hay hận đời thì cậu lại lao đầu vào học tập và rèn luyện bản thân. Cốt là vì muốn tìm ra một tương lai tốt hơn cho cậu và cho gia đình của mình.
Rồi dòng đời đưa đẩy, cậu được nhận vào làm ở một công xưởng với vị trí tập sự rồi leo lên thợ chính ở tuổi 15. Trong một lần tình cờ, cậu khám phá ra thân phận anh hùng của một vị khách quen. Cũng từ đây cậu bắt đầu làm công việc thứ 2 của mình tại một tổ chức hoạt động dưới sự bảo trợ của anh hùng.
Nhiệm vụ chủ yếu là điều tra, thu nhập manh mối, cùng với đó là phối hợp bắt giữ t·ội p·hạm. Mặc dù đây là công việc nguy hiểm, nhưng nó lại là thứ duy nhất có thể giúp Long đi xa hơn ở hiện tại.
Hơn nữa cậu không phải làm việc một mình, mà có những người đồng đội kề vai cùng cậu thực hiện nhiệm vụ.
Và cứ như thế Long đã làm công việc này hơn một năm, số tiền cậu kiếm được hầu hết đều gửi về gia đình để nuôi các em ăn học, chỉ một phần nhỏ được cậu giữ lại để làm phí tân trang và bảo dưỡng thiết bị.
Mọi thứ cứ tưởng trừng sẽ tiếp tục như vậy cho đến khi bánh răng số phận lại một lần nữa hoạt động.
Trong kỳ nghỉ hè lên lớp 11, gia đình của Long liền kéo nhau đi dã ngoại ở bìa rừng thành phố. Ma xui quỷ khiến thế nào mà nơi bọn hắn chọn làm nơi hạ trại, lại gần khu căn cứ của một nhóm t·ội p·hạm.
Và điều gì tới hiển nhiên phải tới, trại bọn hắn bị bọn t·ội p·hạm tập kích. Cơ mà điều chúng không ngờ tới chính là khả năng chiến đấu của Long và siêu năng lực của cô bạn thuở nhỏ của cậu.
Cả hai thành công trong việc kéo dài thời gian để mọi người rời đi và gọi cảnh sát tới. Nhưng không may chính là trong lượt phản kháng cuối cùng, Long đã bị mấy tên t·ội p·hạm cho ăn 2 viên kẹo đồng vào ngực.
Khung cảnh cuối mà cậu có thể nhớ đêm hôm đó cùng chính là tiếng khóc thương của cô bạn thuở nhỏ. Ngay khi cảnh này được phát lên lần nữa, cả người Long liền trở nên mềm nhũn, cuối cùng chỉ là tiếng thở dài:
‘’Nếu có kiếp sau…hi vọng có thể gặp lại mọi người…’’
Phim tới đây cũng dừng, màn hình tối đen đem Long vào trong bóng tối. Nhưng những giây tiếp theo vẫn không có gì xảy ra, Long cũng ngơ ngác không biết phải làm gì.
‘’Này! Có ai ở đây không???...Phim tôi đã coi xong rồi, giờ chúng ta làm gì tiếp theo???’’
Giọng nói của cậu vang vọng khắp cả căn phòng, nhưng lại không được ai đáp lại. Sự im lặng cứ như thế kéo dài rất lâu, cảm xúc của Long cũng bắt đầu thay đổi từ nghi ngờ trở thành sợ sệt.
Cơ mà cũng may mọi thứ cũng không có tiếp tục như vậy, màn hình phim ngay lập tức sáng lên 1 lần nữa, trên đó hiện lên dòng chữ:
‘’BẠN CÓ MUỐN TIẾP TỤC HÀNH TRÌNH? YES - NO’’
—---------
Phòng c·ấp c·ứu,
Còn đang vui vẻ trao đổi với bác sĩ, thì 1 tiếng động vang lên làm cho mọi người không khỏi sững sờ.
‘’Tích..tích..bíp…bíp…bípppppp’’
Bác sĩ ở bên ngoài quan sát liền trở nên hoảng hốt, vội vàng mở cửa chạy vào trong:
‘’Không tốt! Tim bệnh nhân ngừng đập, mau dùng máy trợ tim’’
Y tá túc trực nghe vậy liền vội vàng chạy đi lấy thiết bị, để lại 2 mẹ con ngẩn người khi nghe thấy tin này. Mặt cô nhóc trở nên trắng bệch muốn chạy vào trong liền bị mẹ mình ngăn lại.
‘’Phượng con muốn làm gì! Ở ngoài cho bác sĩ làm việc.’’
Phượng nghe thế mặc dù có chút không muốn, nhưng vẫn là nghe lời mẹ đứng ở ngoài. Miệng không ngừng lầm bầm:
‘’Mày đừng có mà bỏ đi đấy, Long! Không thì đời này tao không tha mày đâu!!’’
Khuôn mặt bác sĩ lúc này cũng cực kỳ khó hiểu, bởi các chỉ số trên máy rõ ràng đều rất bình thường, cũng đã kiểm tra 2 lần, ngoại trừ phần xương các chi bị dập nát đã được cứu chửa ra thì không có gì nguy hiểm tới tính mạng cả.
Nhưng làm sao bây giờ tim liền ngừng đập rồi, khó hiểu thì khó hiểu cơ mà trước mắt vẫn phải là cứu người đã.
‘’Sốc điện lần một..bắt đầu…’’
‘’Tim không đập..lần nữa…’’
‘’Sốc điện lần ba…biểu đồ không có dao động…’’
‘’Lần bốn…’’
Theo số lần sốc điện càng tăng, khuôn mặt của bác sĩ càng xuất hiện nhiều nếp nhăn.
‘’Không nên..không nên..các chỉ số đều vẫn ở mức bình thường…tại sao tim lại không đập!’’
‘’Bác sĩ mau nhìn..’’
—---------
Phòng hồi sức,
Mặt Long sinh không thể luyến khi nhìn căn phòng đầy nghịt người. Tất cả đều là người quen của cậu, nhìn 1 lúc cậu liền bực bội kéo tay mình ra, mặt có chút ghét bỏ bảo:
‘’Dm, nước mắt nước mũi rơi bẩn hết áo tao rồi.’’
Cậu bé có thân hình mũm mĩm, khuôn mặt béo tròn nghe thế liền có chút vô tội gãi đầu:
‘’Xin lỗi anh Long, em lo quá nên thế.’’
Còn chưa đợi cậu mở miệng, thì đầu cậu đã bị người khác tác động vật lý làm câm lặng.
‘’Mọe! Thằng Khang lo cho mày như thế mà mày còn nói em nói, chán sống à.’’
Tay Phượng vồ mạnh 1 cái, sau đó cầm lấy quả lê trên bàn đưa tới.
‘’Mau há mồm ăn!’’
‘’Woah!!!’’ Hành động của cô nàng làm cho mọi người trong phòng chú ý tới, một vài đứa còn nở nụ cười trêu chọc. Khiến cho Phượng cảm thấy mặt có chút nóng, đang định thu tay lại thì liền bị Long cho chặn lại.
Mắt cậu nhìn chằm chằm Phượng, miệng nở nụ cười trêu chọc: ‘’Hì! Người ta bị bệnh còn không đút cho người ta.’’ Rồi nhanh chóng ngậm lấy thìa trước khuôn mặt đỏ rần của Phượng.
Cô nàng bị Long trêu chọc cũng không nói gì, miệng không thì lầm bẩm:
‘’Thằng quỷ này! Làm sao đổi tính đổi nết rồi.’’
Mà mấy đứa nhỏ khác trong phòng cũng nhận ra sự không thích hợp của Long, có đứa cực kỳ hài lòng giống như tâm nguyện bao nhiêu năm cuối cùng cũng hoàn thiện.
‘’Anh Long mấy ngày nay sao thế! Hồi trước đâu có như vậy đâu.’’
‘’Xem như giác ngộ rồi đi! Thấy chưa ta bảo mà, 2 người đó kiểu gì cũng có tình cảm với nhau mà.’’
‘’Chậc chậc! Xem ra cặp đôi đầu tiên trong nhà đã có.’’
Mà lời thì thầm của mấy đứa nhỏ, tất nhiên không thể thoát khỏi tai của Long và Phượng. Nhưng trái biệt với cô bạn bởi vì xấu hổ mà trở nên câm lặng, thì Long càng được đà lấn tới, há miệng đưa tay chỉ vào:
‘’Ủa! Sao không tiếp tục nữa? Cho thêm đi chứ.’’
‘’Mẹ! Thằng quỷ..’’ Phượng có chút bực bội muốn chửi, nhưng tay thì vẫn đem trái cây đã gọt đút cho Long. Nhưng mà mặt cô nàng lại tự giác cười lên, làm cho Long trở nên ngẩn ngơ.
‘’Khó lắm mới có thể sống tiếp được! Mình nhất định sẽ sống xứng đáng với cơ hội này.’’
Vừa nghĩ, Long liền nhìn vào màn hình xuất hiện trên không trung. Cái màn hình này đã xuất hiện từ đầu giờ đến giờ, nhưng không ai trong phòng chú ý tới.