Dắt hai thớt ngựa, Tử Thanh đứng một bên nhìn hai anh em, giữa hàng mày đúng là tương tự nhau, nhưng nếu đem so với nhau thì có lẽ Tướng quân giống mẹ, ngũ quan thanh tú, còn Hoắc Quang thì mày rậm mắt to, nét hơi thô bén.
Hoắc Quang dừng mắt trên bội kiếm bên hông Hoắc Khứ Bệnh, trên vỏ kiếm là thụy vân phục hổ (hổ chầu mây may mắn), đúc rất tinh tế, nhìn là biết không phải đao kiếm bình thường bán ngoài chợ.
Nhìn theo ánh mắt cậu bé, Hoắc Khứ Bệnh khẽ cười hỏi: “Sao hả, thích cây kiếm này à?”
Hoắc Quang vội lắc đầu, thu mắt, không toát ra vẻ hâm mộ nữa.
Cũng có mấy phần khí phách đấy, Hoắc Khứ Bệnh thêm yêu thích cậu mấy phần, cố ý cười nói: “Vốn dĩ ta thấy tiểu ca hợp ý, tặng cậu cũng không sao, nhưng cậu còn quá nhỏ, nào biết dùng đao kiếm.”
“Sao không biết dùng chứ, em còn biết dùng cả cung tên kìa.” Tuổi trẻ vốn khinh cuồng, sao Hoắc Quang chịu bị xem là còn nhỏ chứ.
Hoắc Khứ Bệnh ra vẻ không tin, nhíu mày: “Em mới bao lớn chứ, biết dùng cung tên à?! Tiểu ca đừng nói ngông cuồng.”
“Không lừa hai người,” Hoắc Quang bị khích, la lên, “Hai người chờ ở đây đi, em đi lấy cung tến bắn cho mà xem.” Dứt lời quay người chạy mất, nhanh như làn khói khuất sau góc rẽ đã không thấy.
“Ắt cậu ấy về nhà lấy, Tướng quân, chúng ta không sang bên ấy ạ?”
Vốn tưởng lần này Hoắc Khứ Bệnh đến huyện Bình Dương là để bái kiến cha, thấy ngài không đuổi theo Hoắc Quang, Tử Thanh không khỏi kinh ngạc.
Biết rất rõ cha mình đang ở cách đó không xa, Hoắc Khứ Bệnh lại thoáng do dự, ngẫm lại có gặp lúc này cũng không biết nên nói gì, chả lẽ cứ thế vào gõ cửa, đột ngột vậy phải chăng sẽ làm kinh động đến nhà họ Hoắc?
“Tướng quân…” Tử Thanh thăm dò gọi.
Hoắc Khứ Bệnh hoàn hồn, bùi ngùi thở dài: “Ta sợ mạo muội đến sẽ kinh động bọn họ.”
“Cũng phải, nên gửi thiếp mời trước mới hợp nhẽ.” Tử Thanh cùng thở dài, tuy bảo là con đến ra mắt cha, nhưng cấp bậc quan viên giữa hai người là một trời một vực, nếu Tướng quân mạo muội đi vào thế này chắc chắn sẽ làm trên dưới Hoắc phủ luống cuống tay chân.
“Thôi, để lần sau hẵng nói, về rồi bảo Triệu Phá Nô đưa ít quà tặng qua cho ổn thỏa.” Hoắc Khứ Bệnh nói.
Dù sao cũng cảm nhận được trong giọng Hoắc Khứ Bệnh có chút ít gì như trút được gánh nặng, Tử Thanh trộm liếc xem biểu lộ Hoắc Khứ Bệnh, tuy đã nhanh thu mắt về nhưng vẫn bị chàng phát hiện.
“Nhìn ta làm gì?” Chàng nhíu mày.
Tử Thanh mỉm cười nói: “Chả trách thường có câu cận hương tình khiếp*, hóa ra Tướng quân cũng thế.”
(*) lâu ngày xa quê không có tin tức, khi về đến, sắp tới nơi sinh ra tâm tình phức tạp, sợ có bất hạnh, bồn chồn không yên.
Hoắc Khứ Bệnh hừ đáp: “Buồn cười, bổn Tướng quân đối mặt mấy vạn quân địch chưa từng khiếp đảm, giờ này lấy đâu ra mà khiếp.”
Tử Thanh không tranh luận với chàng, chỉ cụp mắt mỉm cười không nói, thình lình bị Tướng quân nhéo tai.
“Sao không nói?” Hoắc Khứ Bệnh trêu ngược, túm lấy không buông tay.
“Tướng quân nói không phải thì là không phải, ti chức không còn gì để nói.”
Tử Thanh vội nói, cuống quýt né tránh, cứu lỗ tai mình trước mới quan trọng.
“Thật sự không còn gì để nói?”
“Thật sự là thật, tất nhiên là thật.”
Vất vả lắm Hoắc Khứ Bệnh mới lỏng tay, Tử Thanh xoa dái tai, vừa nóng vừa bỏng, không cần nhìn cũng biết nhất định đã đỏ một mảng lớn.
“Sao mới mà đã đỏ rồi?” Hoắc Khứ Bệnh như thấy chơi rất vui, cười nói, “Lần này ta nhẹ tay lắm mà.”
Tử Thanh cũng không biết nên giải thích thế nào.
“Lại đây để ta xem.”
Hoắc Khứ Bệnh còn chưa dứt lời đã vịn đầu cô qua, nhìn dái tai, đầy tự nhiên thổi thổi giúp cô… Chỉ một hơi, hơi thở quanh quẩn vùng cổ bên tai, Tử Thanh chỉ thấy cả người mềm nhũn, quái dị cực kỳ chưa từng có, cuống quýt né tránh.
May thay, vào lúc này cách đó không xa Hoắc Quang đang cầm một chiếc cung nhỏ bằng gỗ chạy tới, Hoắc Khứ Bệnh mới thôi trêu cô, xoay người nhìn Hoắc Quang.
“Xem đi! Đây là cung của em, em có thể dùng nó bắn trúng cái cây xa mười bước đấy.” Hoắc Quang đắc ý bảo Hoắc Khứ Bệnh, “Nếu anh không tin, giờ em bắn cho mà xem.”
Hoắc Khứ Bệnh đầy phấn khởi chọn một gốc cây, ra dấu với Hoắc Quang.
Hoắc Quang bày một tư thế ra hình ra dáng, hai chân đứng tấn, nhìn là biết từng được người chỉ chứ không phải tự học loạn xạ. Cậu bé cầm tên, nín thở dồn sức kéo cung, vút, mũi tên bay ra, quả nhiên bắn trúng gốc cây Hoắc Khứ Bệnh chỉ định.
Vỗ tay xem như tán thưởng, Hoắc Khứ Bệnh ngoảnh lại hỏi Tử Thanh: “Ở tuổi thằng bé, so với nó thì cậu thế nào?”
Tử Thanh cười cười nói: “Không bằng.”
Hoắc Khứ Bệnh cũng biết Tử Thanh khiêm tốn, chắc chắn chẳng nói thật, liếc xéo cô một cái, rồi đi qua Hoắc Quang nói: “Lưng ưỡn thẳng lại chút, có hai mươi bước cũng chẳng là gì.”
Vừa nói, đã đi tới bên cạnh Hoắc Quang, lấy mũi tên lắp lên cung giúp, một tay nắn hông cậu, một tay nắm tay cung, đợi cung căng như trăng tròn, khẽ nói: “Bắn!”
Tên rời cung, bắn trúng thân một gốc cây già xa xa, ước chừng hai mươi bước.
Hoắc Quang xách cung tên chạy tới trước gốc cây, đầu tên đã cắm lút vào toàn bộ, dùng hết sức lực vẫn rút không ra, ngoảnh lại hưng phấn la to với Hoắc Khứ Bệnh: “Nhổ không ra, làm sao đây?”
“Sao anh vừa sửa lưng thì tên bắn ra khác biệt lớn thế ạ.” Hoắc Quang tung tăng chạy đến Hoắc Khứ Bệnh.
“Đương nhiên, tư thế đúng mới có thể dồn sức vào một chỗ.”
Hoắc Khứ Bệnh xách cây cung nhỏ của cậu xem xét tỉ mỉ một lát, vẻ mặt ấm áp cười nói: “Cây cung này hơi nhỏ một chút, lớn như cậu có thể dùng cung lớn chút mới luyện được lực tay.
Nói đến đây, Hoắc Quang không khỏi có vẻ ảo não: “Em đã thưa cha vài lần, nhưng cha luôn bảo em còn bé, đến cưỡi ngựa cũng không cho em học. Là ông ấy xác định để em ngây ngây ngơ ngơ ở nhà thôi…”
Nghe em trai phàn nàn, Hoắc Khứ Bệnh cảm giác Hoắc Trọng Nhu cha mình đúng là một người hiền lành biết phận, không muốn gây chuyện, nghĩ đến chuyện năm ấy giữa ông và mẹ, có lẽ đó là chuyện khác người nhất mà ông từng làm. Nếu năm ấy ông thật sự lấy mẹ, nuôi dưỡng mình dưới gối, với dạy bảo của ông đại khái cũng sẽ không có Phiêu Kỵ Tướng quân giờ này ngày này rồi.
Có câu được đằng này mất đằng kia*, hẳn là thế đi, đến cùng là phúc hay là họa, ai nói rõ được chứ?
(*) 失之东隅, 收之桑榆: thất chi đông ngung, thu chi tang du, tham khảo ở web anh đồng hương dịch.
Nghĩ đến đây, Hoắc Khứ Bệnh bất giác cười cười, gió thoảng mây trôi, không còn khoảng cách trong lòng nữa.
“Thế lớn lên muốn làm gì?” Hoắc Khứ Bệnh khom người, trả cây cung nhỏ lại cho cho Hoắc Quang, “Quan văn hay là quan võ?”
“Tất nhiên là quan võ!” mắt Hoắc Quang lóe sáng nói, “Giống như Phiêu Kỵ Tướng quân Hán triều ta đấy! Đánh đám Hung Nô thua sạch. Anh biết không, ngài ấy cũng là họ Hoắc! Nếu em có thể được gặp mặt ngài một lần thì hay quá.”
Thật không ngờ mình lại là người mong mỏi trong lòng của thằng em, Hoắc Khứ Bệnh ngạc nhiên một lát, cười nhoẻn trầm thấp.
Tử Thanh nghe vậy, cúi đầu hé miệng cười.
“Sắc trời không còn sớm, tiểu ca mau về đi.” Hoắc Khứ Bệnh vỗ vai em trai, cười nói, “Ta nghĩ… sau này sẽ có một ngày cậu gặp được ngài ấy.”
“Dĩ nhiên rồi, đợi em đi Trường An là có thể nhìn thấy ngài.”
Hoắc Quang nghĩ rất đơn giản, Phiêu Kỵ Tướng quân ở Trường An, mình đi Trường An tự nhiên là có thể thấy ngài ấy.
“Đúng vậy.” Hoắc Khứ Bệnh cười cười, nhìn thằng em chạy đi, rồi đuổi theo mấy bước, mãi tới góc rẽ trên phố, nhìn thấy Hoắc Quang chạy đến một người trung niên đứng trước cửa nhà, mặt trắng râu dài, trường bào màu xanh thẫm.
Hình như người trung niên nhẹ quở trách Hoắc Quang mấy câu rồi mới cho con vào cửa, sau đó bản thân cũng vào, đóng cánh cửa sơn đỏ loang lổ hơi cũ kỹ lại.
Trời chiều lặn về hướng Tây, cửa lớn đóng kín.
Hoắc Khứ Bệnh lẳng lặng đứng một lát mới xoay người, bèn nhìn thấy cậu thiếu niên cũng im lặng đứng nắng chiều, ánh tà dương màu quýt còn rơi trên người cậu ấy, đầy ấm áp.