Hoắc Khứ Bệnh chậm rãi đi tới, thần thái tự nhiên, không chút khẩn trương.
“Jin Midi, Hưu Đồ Vương Tử Hung Nô.” Oman cười nhạt, “Biết, nhưng không tính là quen.”
Midi đánh giá Hoắc Khứ Bệnh, khách sáo nói: “Thì ra là cậu ở chung với khách thương Hán triều, thảo nào lần trước có người nói từng nhìn thấy cậu trong sa mạc.”
“Sao hả, muốn phái người khoái mã đi báo tin ư?” Oman lạnh nhạt nói.
“Không không không, sao lại thế…” Midi vội nói, “Ta là đến vì con trai của Zashim, thằng bé chưa đầy tháng, sốt cao không hạ, Vu nhân trong tộc đã xem qua cũng vô phương cứu chữa nên đành tới xin các người giúp đỡ.”
Tử Thanh định tiến lên, Hoắc Khứ Bệnh khẽ đưa tay ngăn lại, nhìn Midi mặt ôn hòa nói: “Y thuật cậu ta cực kỳ thô thiển, có thể trị được không cũng khó nói. Trong lúc này ngộ nhỡ có xảy ra sai lầm gì lại đổ vấy lên đầu bọn ta, vậy xem như…”
Tuy lời chưa hết, nhưng Midi đã hiểu họ sợ phiền phức, vội nói: “Không đâu, sao lại thế… Chỉ là một đứa bé, chỉ cần các người chịu xem giúp, bọn ta thật sự không còn cách nào khác.”
Hoắc Khứ Bệnh cũng rất khó xử, hiện họ đang cải trang giả dạng lén vào vùng đất của người Hung Nô, càng ít tiếp xúc với người Hung Nô càng tốt, song giờ họ đã tìm tới cửa, hơn nữa là vì chuyện như thế. Đồng ý cứu chữa, nếu đứa nhỏ có chuyện gì, hơn phân nửa có thể coi là đổ hết lên đầu họ; nếu không đồng ý, chỉ e là ngay lập tức chọc giận người Hung Nô, phiền phức ập đến.
Chỉ trách Tử Thanh đáp lời quá nhanh, nếu không cứ việc bảo không có y công có phải đơn giản rồi không, Hoắc Khứ Bệnh nặng nề đăm đăm nhìn vào mắt Tử Thanh.
“Ta theo ngài xem thử, nhưng đã nói trước…” Tử Thanh bước tới Midi nói, “nếu có chuyện, trách nhiệm chỉ ở một mình ta, các người không được đổ lây sang bọn họ. Chuyện này ngài đồng ý chứ?”
Midi gật đầu đáp: “Xin cứ an tâm, Hung Nô ta nào ngang ngược đến vậy.”
“Xin ngài về trước, ta đi chuẩn bị túi thuốc sẽ đến ngay.”
Midi lại khom người bái thật sâu, quay lại nhìn Oman rồi mới xoay người lên ngựa, theo đường đến chạy về.
Tử Thanh quay người, đối diện với vẻ mặt xầm xì của Hoắc Khứ Bệnh, đành nói: “Ti chức bất đắc dĩ tự ý quyết định, xin Tướng quân trách phạt.”
“Chẳng qua chỉ là một đứa bé chưa đầy tháng, cậu có bao nhiêu phần chắc chắn có thể cứu nó chứ?” Hoắc Khứ Bệnh cả giận nói, một đứa trẻ sơ sinh mắc bệnh, dù là ở Hán triều cũng rất dễ chết yểu, huống chi ở đây là vùng đất hoang vắng.
Tử Thanh im lặng, hồi lâu nói: “Người Hung Nô vui giận khó dò, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi tôi đi, xin Tướng quân nhổ trại đi trước. Sau hừng đông tôi sẽ đuổi kịp.”
Sắc mặt Hoắc Khứ Bệnh càng thêm tức giận, không lên tiếng.
Triệu Phá Nô ở bên cạnh, suy nghĩ một lát, mở miệng khuyên nhủ: “Trước mắt tôi thấy cũng chỉ còn cách này, nếu giao đấu, không phải ta sợ chúng, mà chắc chắn sẽ bại lộ thân phận.”
Hoắc Khứ Bệnh hung dữ nhìn Tử Thanh đăm đăm, nói: “Phía trước là đỉnh Ô Sao, chúng ta ở cửa thung lũng chờ cậu đúng một ngày.”
“Rõ.”
Tử Thanh nhận lệnh, quay đi lấy túi thuốc. Đế Tố vội gọi giật cô: “Cậu điên rồi à, bọn chúng là người Hung Nô, cậu lo cho đứa nhỏ Hung Nô làm gì? Nhỡ không cứu được nó, bọn chúng muốn giết cậu thì phải làm sao?”
“Giờ cũng đâu phải đang ở chiến trường, sao có thể thấy chết không cứu.”
Tử Thanh an ủi vỗ vỗ vai cậu ta, dọn mấy món vô dụng khi lên đường, như túi tiền các loại, đều giao cho Đế Tố.
Bên này, Oman dứt khoát tháo vải buộc cánh ta, dùng khăn che mặt quấn đầu mình chỉ còn hai mắt, đi tới trước mặt Triệu Phá Nô, đưa tay nói: “Trả loan đao lại cho ta!”
Triệu Phá Nô sửng sốt: “Ngươi cầm đao làm gì?”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn Oman hiểu ngay, trầm mặt nói: “Lão Triệu, trả loan đao lại cho hắn.”
“Chuyện này…” Triệu Phá Nô lầm bầm gì đấy, không tình nguyện móc túi cạnh yên ngựa cây loan đao trả lại cho Oman.
Oman nhận lấy, thắt bên hông, chuẩn bị sẵn sàng.
“Cậu không lo sợ bị người Hung Nô bắt về à?” Hoắc Khứ Bệnh nhìn hắn.
“Ta phải ở cùng cậu ấy.” Oman hờ hững nói, khóe mắt liếc thấy Tử Thanh dắt ngựa tới, nhìn quanh, cũng định tìm ngựa đến cưỡi.
Hoắc Khứ Bệnh không nói gì, giao cương con huyền mã vào tay hắn, vỗ vỗ cổ huyền mã rồi quay đi. Triệu Phá Nô ở bên cạnh lấy làm kinh hãi, trơ mắt nhìn Oman cỡi lên thớt huyền mã.
Thấy Oman lên ngựa, Tử Thanh giật mình, vội la lên: “Oman, cậu không thể đi.”
Oman sau lớp vải cười, không nói nhiều, giật cương giục ngựa, phóng tới bộ lạc Hung Nô trước cô một bước.
Tử Thanh thầm căng thẳng, xoay người lên ngựa, vội vàng đuổi theo hắn.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Triệu Phá Nô thấy Hoắc Khứ Bệnh sầm mặt hồi lâu không nói, đoán chàng có tâm sự, bèn khuyên lơn: “Tử Thanh vẫn còn non dạ, cậu ta lại là y sĩ, nghe người ta hỏi thăm dĩ nhiên là đáp rồi, cũng không phải cố ý gây thêm phiền phức.”
“Anh sai rồi, xem như là cậu ấy biết chọc ra phiền phức, vẫn cứ nhận lời.” Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng nói, “Truyền lệnh, nhổ trại! Lão Triệu, đưa ngựa anh cho ta cưỡi.”
“Vậy tôi thì sao?”
“Cưỡi lạc đà đi.”
Huyền mã là một thớt ngựa tốt tuyệt thế, chạy rất nhanh, đợi đến khi Tử Thanh đuổi kịp Oman đã là đến bộ lạc Hung Nô. Midi đang đứng đó chờ bọn họ…
“Oman, cậu về đi!” Tử Thanh nhảy xuống ngựa, vội chặn trước mặt Oman, ngăn cậu ta đi tới.
Oman cúi thấp đến bên tai cô, nhỏ giọng cười nói: “Tiếng Hán ta nói không tốt, ở chỗ này, tốt nhất cậu đừng để ta mở miệng.” Dứt lời, đi tới chỗ Midi, ra hiệu nhờ hắn dẫn đường.
Tử Thanh vừa tức vừa sốt ruột, song chẳng nghĩ ra cách gì, đành sải bước đuổi theo. Xung quanh không ít người Hung Nô tụ tập, ánh mắt đầy ngờ vực không chút che dấu nhìn họ chằm chằm. Midi đưa họ tới một lều trướng bằng vải nỉ rất dày hoa lệ, xốc thảm trướng, chui vào.
Trong lều, một cô gái trẻ người Hung Nô đang trông một đứa bé, miệng ngâm mấy ca khúc ru ngủ dỗ cậu bé, mấy ngày héo hon liên tiếp, khuôn mặt đã hết sức tiều tuỵ.
“Zashim, hai vị này là y công trong đội khách thương Hán triều, ta mời họ đến xem đứa nhỏ một lát, nói không chừng họ sẽ có cách cứu nó.”
Zashim thần trí hoảng hốt chậm rãi ngước lên: “Midi?”
Midi dịu dàng đỡ nàng lên: “Lại đây, ngài lùi sang một bên, để họ xem con.”
Zashim ngoan ngoãn để hắn đỡ, không chút hy vọng hỏi thăm: “Phụ vương ngài đã về rồi ư?”
“Phụ Vương đã đến chỗ Thiền Vu,” Midi mềm giọng an ủi, “Yên tâm đi, ta đã cho người đưa tin, ông ấy sẽ mau chóng trở về.”
Tử Thanh đã đi tới trước giường, khuỵu gối ngồi xổm, nhẹ kéo cậu bé còn trong tã, cẩn thận ôm lên hình hài nhỏ bé.
Oman đứng một bên, lạnh lùng lướt mắt qua người Zashim. Midi thi thoảng giương mắt, bắt gặp ánh mắt của hắn, bèn lập tức tránh đi.
Vừa rờ lên, đứa bé sốt muốn phỏng tay, mũi nhỏ thở gấp phập phồng, thỉnh thoảng bừng tỉnh từ cơn mơ, rên rỉ khóc mấy tiếng lại thiếp đi. Tử Thanh vỗ về cậu bé mấy bận, cạy miệng nhỏ kiểm tra lưỡi, lưỡi đóng một lớp bựa lưỡi mỏng màu vàng; lại kéo tay nhỏ trong tã ra bắt mạch, mạch tượng không đều, hẳn là bị nhiễm hàn, cộng thêm nhiệt độc trong bụng mẹ chưa trừ, nên sốt cao không hạ.
Chuyện gấp trước tiên lúc này là phải hạ nhiệt độ xuống, có điều trẻ nhỏ đến thế, đút thuốc hạ sốt e là không nổi. Tử Thanh khẽ nhăn mày, suy nghĩ một lát, cẩn thận ôm đứa bé, xoay úp vào đầu gối mình, sau đó xốc tấm khăn quấn lên lộ tấm lưng nhỏ non mềm.
Cô cúi miệng xuống, ngay chỗ huyệt Phong Trì, bắt đầu mút từng đợt.