Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 146: Cốt trong cốt. Năm



Người đến chính là công chúa Vệ Trưởng và Bình Dương Hầu Tào Tương, công chúa Vệ Trưởng là trưởng nữ của Lưu Triệt và Vệ Tử Phu, còn Tào Tương vốn là con của công chúa Bình Dương với Bình Dương Hầu Tào Thọ, sau khi Tào thọ chết, Tào Tương nhận vị Bình Dương Hầu. Vì sau khi Tào Thọ chết, công chúa Bình Dương đã lấy Vệ Thanh, nên nói đến, Tào Tương cũng xem như là thân thích của Hoắc Khứ Bệnh.

Công chúa Vệ Trưởng vừa thoáng liếc đôi mắt đẹp đã nhìn thấy Tử Thanh ở bên cạnh, thấy chỉ có mỗi biểu huynh và cô gái này đơn độc ở đây, nghĩ hẳn biểu huynh là đánh đàn cho nàng ta nghe, lòng mơ hồ dấy lên ngờ vực.

“Thanh nhi, lại đây chào hỏi công chúa Vệ Trưởng và Bình Dương Hầu.” Hoắc Khứ Bệnh bảo Tử Thanh, “Chân em không khỏe, vậy không cần quỳ, hai người họ đều độ lượng rộng rãi, sẽ không vì vậy mà trách tội em.”

Tướng quân đã nói vậy, Tử Thanh bèn theo lời chào nói: “Thảo dân Tần Nguyên, ra mắt công chúa, Quân hầu.”

Nghe trong giọng biểu huynh khá là chiếu cố cô nàng này, công chúa Vệ Trưởng ngưng mắt tinh tế thăm dò từ đầu đến chân cô một bận, cũng không nói gì.

Tào Tương thấy thế, cười nói: “Miễn lễ.”

Tử Thanh lui qua một bên, lặng lẽ cụp mắt đứng.

“Nàng ta là?”

Chưa từng thấy Hoắc Khứ Bệnh tỏ ra thân thiện với bất kì cô gái nào, Tào Tương cũng có mấy phần hiếu kì, bèn hỏi Hoắc Khứ Bệnh. Huống hồ, hắn cũng biết, đây cũng là vấn đề công chúa Vệ Trưởng muốn hỏi lại không tiện bỏ qua thân phận mà hỏi.

“Người trong phủ của đệ.” Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười, trả lời qua loa, lập tức đổi chủ đề cười hỏi công chúa Vệ Trưởng, “Dì có biết ngài chạy đến đây không? Một Thượng Lâm Uyển to như vậy không đủ để người chơi sao, cứ phải chạy ra chốn hoang dã bên ngoài này.”

Công chúa Vệ Trưởng hờn dỗi đáp: “Các người ra chơi thì được mà đến ta thì không cho sao? Hôm nay quả nhiên là trùng hợp quá, Xích Di đường huynh nói phong cảnh ở đây rất đẹp, rất ít người biết đến, nên mới dẫn ta tới đây, nào ngờ lại gặp được biểu huynh.” Nói xong, quay lại sai đám người hầu đi theo mang thảm dày, hộp cơm các thứ bày biện ra trên đất.

“Là ta quấy rầy nhã hứng các vị.” Hoắc Khứ Bệnh lại cười nói, “Hai vị ở đây thưởng ngoạn thỏa thích, Khứ Bệnh xin cáo từ trước.”

“Biểu huynh…” Công chúa Vệ Trưởng vội la lên.

Biết tâm tư công chúa Vệ Trưởng, Tào Tương vội giữ nàng ta lại nói: “Quán Quân Hầu dừng bước, từ sau ngày Quân hầu tiếp nhận đầu hàng ở Hà Tây về, vẫn luôn không có cơ hội ở trước mặt chúc mừng Quân hầu, hôm nay tình cờ gặp mặt, không ngại ngồi xuống chung một bàn, nói đến, chúng ta cũng xem như người trong nhà, không phải Quân hầu sẽ không nể mặt chứ.”

Nghe Tào Tương mở miệng, Hoắc Khứ Bệnh hơi khựng lại. Công chúa Vệ Trưởng là cô con gái Thánh thượng sủng ái nhất, lạnh nhạt nàng ta cùng lắm là bị Thánh thượng trách nhẹ mấy câu, chàng cũng nhác để ý tới; nhưng Tào Tương là con trai của công chúa Bình Dương, thất lễ với anh ta e là công chúa Bình Dương sẽ có chỗ bất mãn, kết quả đổi lại là khiến cậu mình bị kẹp ở giữa khó xử.

“Đã thế, vậy ta xin quấy rầy.”

“Hôm nay trùng hợp có mang rượu đến, hai vị cùng uống mấy chén nhé.” công chúa Vệ Trưởng không biết tính toán trong lòng chàng, cười nói, “Là rượu hoa cúc mẫu hậu tự tay cất, phụ hoàng thích uống nhất, ta có cầm một bình đến nếm thử.”

Chàng cười đáp, xoay người đi qua Tử Thanh: “Chân em không khỏe, chớ đứng lâu, nên lại ngồi trên phiến đá đằng kia… Ta ngồi với bọn họ một chốc, em chờ ta chút.” Phần sau là nhỏ giọng thì thầm bên tai cô.

Tử Thanh gật nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, ngồi lại trên phiến đá, cụp mắt im lặng ngắm cỏ dại chập chờn bên bờ đầm.

Công chúa Vệ Trưởng vốn dĩ đoán rằng có lẽ Tử Thanh là tỳ nữ trong phủ, nhìn tư sắc dung mạo nàng ta chỉ đáng gọi bằng hai chữ thanh tú, chắc là anh họ cũng không đến mức xem trọng mấy cô gái tầm thường thế này, nhưng giờ thấy anh họ lo lắng cho nàng ta thế kia, bèn không nhịn được hỏi: “Chân cô ấy bị sao vậy? Bị khập khiễng à?”

“Mấy hôm trước vừa té gãy chân, dạo gần đây mới miễn cưỡng đi được mấy bước.”

Chỉ thuận miệng đáp bừa, Hoắc Khứ Bệnh ngồi xuống thảm dày, thấy chung rượu đều đã dọn xong, không đợi người hầu rót, tự xách bình đồng điêu khắc Bạch hổ chim tước rót đầy một nhĩ bôi, kính Tào Tương.

Tào Tương không dám thất lễ, bưng chén đầy uống sạch, cười nói: “Thường nghe nói Thánh thượng tán dương tài đánh đàn của Quán Quân Hầu rất tốt, còn cao hơn nhạc công trong cung một bậc, chỉ tiếc vẫn chưa từng may mắn được thưởng thức, cho nên mới rồi, nghe một khúc Cao sơn lưu thủy của Quân hầu, tiếng đàn róc rách, quả nhiên có phong phạm Bá Nha.”

“Bình Dương Hầu quá khen, thẹn không dám nhận.” Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười khách sáo nói.

Công chúa Vệ Trưởng cũng ngồi xuống thảm dày, cười nói: “Một khúc Cao sơn lưu thủy của Bá Nha gặp được tri âm, từ khúc này của biểu huynh vừa chơi, trùng hợp sao lại gặp ta… cùng với Xích Di đường huynh, bọn ta có tính là tri âm của huynh không?”

(*) Cao sơn lưu thủy, tri kỷ khó tìm (高山流水,知己难逢). Bản Cao sơn lưu thủy là một trong Thập đại danh khúc cổ đại Trung Hoa, gồm 2 khúc Cao Sơn (núi cao) và Lưu Thủy (nước chảy), ca ngợi tình bạn Bá Nha Tử Kỳ thời Xuân Thu. 

Hoắc Khứ Bệnh cười không nói, như lơ đãng ngắm Tử Thanh cạnh đầm nước, sau đó cúi đầu châm một chén kính Tào Tương.

Tào Tương tự nhiên không ngừng uống cạn tiếp một chung.

Vệ Trưởng thấy hai gã đàn ông bọn họ chỉ lo uống rượu, rất không thú vị, tiện thể nói: “Biểu huynh, hiếm khi ở nơi non nước có cảnh sắc như nơi đây, huynh không ngại đàn thêm một khúc, mọi người tận nhã hứng.”

Tào Tương cũng nói: “Khúc Cao Sơn Lưu Thủy vừa rồi chỉ được nghe nửa khúc, thật là tiếc nuối, hiện rửa tai lắng nghe, Quân Hầu chớ nên từ chối mới phải.”

Trong khoảnh khắc không tiện tách ra rời đi, nếu nói chuyện suông với họ cũng không biết nói gì, Hoắc Khứ Bệnh bèn lấy Thất huyền cầm ra, cũng không khách sáo mấy lời như xấu mặt các thứ, chỉ hỏi Tào Tương: “Không biết Bình Dương Hầu muốn nghe từ khúc gì?”

Thấy biểu huynh không hỏi mình, công chúa Vệ Trưởng có phần mất mát, nhưng lại không tiện mở miệng.

May mà Tào Tương thức thời, đổi ngược hỏi nàng ta: “Không biết công chúa muốn nghe từ khúc gì?”

Công chúa Vệ Trưởng suy nghĩ một lát, hé miệng cười nói: “Đã ra ngoài cung, cũng nên nghe một khúc mà ở trong cung không được nghe. Phượng Cầu Hoàng của Tư Mã Tương Như, mẫu hậu luôn bảo là từ khúc không đứng đắn, nhưng ta lại chưa từng được nghe, biểu huynh có biết khúc đấy không?”

(*) Khúc Phượng Cầu Hoàng tìm hiểu thêm ở đây, 

Hoắc Khứ Bệnh cười to lắc đầu: “Ta có biết cũng không thể, nếu để dì biết, lại phát sinh bao nhiêu là chuyện.”

“Ta không nói không được sao, Xích Di đường huynh cũng không được nói.” Công chúa Vệ Trưởng hồn nhiên nói.

Hoắc Khứ Bệnh vẫn lắc đầu: “Nếu dì đã bảo là không đứng đắn thì chắc chắn không được đàn khúc này, nếu ngài muốn nghe từ khúc ngoài cung, cũng không phải chỉ có một khúc ấy, ta chọn một khúc khác là được.”

Dứt lời, ngón tay nhẹ khép, tiếng đàn như nước chảy rót ra.

Vệ Trưởng vừa định mở miệng hỏi từ khúc gì, sợ làm gián đoạn chàng, vội vội vàng vàng che miệng, ngồi ngay ngắn lắng nghe tiếng đàn. Nhìn Hoắc Khứ Bệnh đánh đàn, bào rộng tay áo dài, phong độ ưu nhã, trong tích tắc Tào Tương thật khó tưởng tượng ra người trước mắt có thể lãnh hơn vạn binh đánh tan Hung Nô.

Khúc đàn thong thả bao la, giống như đàn ngựa chạy trên thảo nguyên, lại như ưng kia chao liệng trên trời cao.

Cặp mắt không hề chớp ngắm nhìn biểu huynh, chỉ sợ rằng chính công chúa Vệ Trưởng cũng không nói được đến cùng là nàng ta chuyên chú vào tiếng đàn, hay là chuyên chú vào người đánh đàn.

Trong rừng gió nổi, mang mấy phần lạnh lẽo cắp theo lá rụng phất qua, một chiếc lá vàng kim phiêu đãng rơi xuống đậu lên áo Tử Thanh…

Tiếng đàn dừng bặt.

Hoắc Khứ Bệnh buông Thất huyền cầm xuống, như sực nhớ tới một chuyện cấp thiết, đứng dậy sải bước về hướng xe ngựa đỗ.

“Huynh ấy sao thế?” Công chúa Vệ Trưởng ngờ vực khó hiểu, rõ ràng khúc đàn chưa kết thúc, sao biểu huynh tự dưng rời đi.

Tào Tương cũng không hiểu.

Ngay sau đó, Hoắc Khứ Bệnh đã vòng trở lại, trong tay có thêm một chiếc áo choàng, chàng đi thẳng qua Tử Thanh, dùng áo choàng bọc kín lấy cô.

“Gió nổi, đừng bị cảm lạnh đấy.” Giọng nửa quan tâm nửa ra lệnh.

Chàng giúp cô khép kín áo choàng, sau lưng, là đôi con ngươi chấn kinh mà không thể tin được của công chúa Vệ Trưởng.

Về câu chuyện Bá Nha Tử Kỳ và khúc đàn đại danh tác kia mình còn tìm được khá nhiều mẩu vui vui: Ngồi đàm đạo không lâu, Bá Nha lại thử tài Tử Kỳ một lần nữa. Ông nối lại dây đàn, tập trung đến chốn non cao, đánh lên một khúc, Tử Kỳ khen rằng: “Thiện tại hồ cổ cầm, nguy nguy hồ nhược Thái Sơn” (Nghĩa là: Đánh đàn hay thay, vời vợi tựa Thái Sơn). Bá Nha ngưng thần, ý tại lưu thủy, khảy lên một khúc nữa, Tử Kỳ lại khen rằng “Đăng đăng hồ nhược lưu thủy” (Nghĩa là: Cuồn cuộn như nước chảy). Sung sướng vì tìm được tri âm, Bá Nha sai người bày tiệc đối ẩm, rồi sau đó lại kết nghĩa anh em với Tử Kỳ. Cả hai hẹn ước vào ngày Trung thu năm sau sẽ lại gặp nhau ở ghềnh đá chân núi Mã Yên…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.