Nghe xong, tay Giang Thanh nắm chặt kịch bản, ý cười trên mặt không duy trì được nữa.
Quen biết Cố Húc đã nhiều năm, đương nhiên cô ta biết anh có thói quen gì. Hơn nữa, cô ta còn biết tính cách Cố Húc lạnh nhạt, lười biếng, luôn nhìn mọi vật với ánh mắt như đang khinh thường.
Ví dụ như bây giờ.
Anh ngồi trên ghế gấp, mắt phượng nhìn cô ta hơi nheo lại, làm người khác cảm nhận được sự lạnh lùng, ngạo mạn.
Nếu là trước đây, chắc chắn cô ta sẽ không nói những lời này.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng mọi người trong giới giải trí vẫn truyền tai nhau việc năm đó anh từ chối diễn thử với một vị ảnh hậu.
Vị ảnh hậu đó là một người xuất sắc, xinh đẹp lại thanh cao nhưng vì chuyện này mà mấy năm gần đây chẳng nổi tiếng thêm được tí nào.
Nhưng vừa rồi, khi Giang Thanh nhìn thấy Cố Húc diễn thử với Nguyễn Tinh Trầm, nét mặt anh rất dịu dàng, đâu còn dáng vẻ kiêu ngạo và lười biếng trước kia. Đem lại cảm giác như một người tiền bối trong ngành đang hướng dẫn hậu bối.
Cô ta cứ tưởng ba năm không gặp, Cố Húc đã thay đổi tính cách.
Nhưng xem ra không phải, chẳng qua là tùy từng người nên thái độ khác nhau mà thôi.
Cô ta không kìm được, hơi liếc mắt về phía Nguyễn Tinh Trầm.
Giang Thanh đã ở trong giới giải trí mười mấy năm, cô ta không nhận mình là người đẹp nhất nhưng bình thường cũng đã gặp được rất nhiều người đẹp nổi danh trong giới.
Dù vậy, khi nhìn qua Nguyễn Tinh Trầm, cô ta cảm thấy hô hấp của mình như ngừng lại.
Một gương mặt xinh đẹp đặc biệt, khác hoàn toàn với nét đẹp đang nổi lên hiện giờ.
Dù là diện mạo hay khí chất thì người con gái trước mặt này cũng đem lại cho người ta cảm giác cả người cô được bao phủ bởi sự dịu dàng của vùng sông nước Giang Nam.
Lông mi cong, đôi mắt đào hoa luôn ẩn chứa chút ý cười, làn da trắng tới mức phát sáng. Đặc biệt, khi khoác lên mình bộ đồ cổ trang, trông cô như là một mỹ nhân thời xưa bước ra từ trong tranh.
Cô ta im lặng thu hồi ánh mắt.
Trên mặt Giang Thanh không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, cô ta vẫn duy trì nụ cười dịu dàng mà rộng lượng của mình. Có điều, kịch bản ở phía dưới bị cô ta nắm chặt tới mức nhăn giấy.
Nếu là người khác, chắc chắn họ sẽ trực tiếp chất vấn. Nhưng Giang Thanh thì không.
Cô ta biết rất rõ mình nên làm gì để người khác không chán ghét mình.
Vì vậy, cô ta duỗi tay vén tóc, nói: “Ba năm không gặp, sao Cố Húc cậu vẫn giống hệt như trước thế?”
Tuy là lời oán trách nhưng từ giọng điệu lại nghe không ra chút tức giận nào. Cứ như là mấy năm không gặp, hai người chỉ là bạn bè cũ đang oán giận nhau đôi câu. Sau đó, cô ta nói tiếp:
“Thôi vậy, tôi vào đoàn làm phim còn chưa đi chào đạo diễn Hạ. Mọi người cứ bận đi, tôi đi chào ông ấy đã.”
Giang Thanh nói xong liền cười nhẹ, gật đầu chào hai người rồi rời đi.
Nhìn người rời đi, Cố Húc không có phản ứng gì, chỉ lười biếng cầm cốc cafe lên uống một ngụm. Đặt cốc café xuống, anh quay sang nhìn Nguyễn Tinh Trầm. Đang định nói chuyện với cô gái nhỏ thì thấy cô đang ngơ ngác nhìn anh.
Mỗi lần thấy cô gái nhỏ này ngây người, anh lại cảm thấy rất đáng yêu, tâm trạng đang không vui cũng dần tốt hơn.
Anh cười cười, cầm kịch bản lên đập nhẹ vào đầu cô. Thấy hàng lông mi cô hơi rung, đôi mắt dần khôi phục tỉnh táo anh mới mở miệng: “Nghĩ cái gì đấy?”
Nghĩ cái gì đấy?
Nhìn Cố Húc cười, Nguyễn Tinh Trầm hơi hé môi. Giờ cô đang có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều lời muốn hỏi anh. Ví dụ như sao anh lại không diễn thử với Giang Thanh, ví dụ như thói quen của anh là gì… Nhưng cuối cùng, cô chẳng nói được gì.
Mặc kệ Cố Húc đang nghĩ gì, kết quả cuối cùng này khiến cô rất vui vẻ.
Cứ như là…
Diễn thử với anh là đặc quyền của riêng cô.
Suy nghĩ này làm cô thấy lòng mình như được rót mật ong, vừa ngọt vừa ấm. Nguyễn Tinh Trầm nhìn Cố Húc, lắc đầu, cô nở nụ cười rạng rỡ đáp:
“Không có gì.”
Thấy cô gái nhỏ cười, Cố Húc hơi nhướng mày. Trước kia, khi ở chung với anh, ngay cả cười cô gái nhỏ cũng không cười, giống như là đang khắc chế cảm xúc của mình. Ngoài những lúc quay phim thì đây là lần đầu anh thấy cô không che giấu nụ cười của mình.
Sạch sẽ, trong sáng, không hề bị những thứ u ám vây quanh. Nó mang theo niềm hi vọng vô tận, khiến cho tâm trạng người khác tốt lên theo.
Cố Húc cười, thôi không nhìn nữa, chỉ vào kịch bản mà nói với cô: “Chỗ này em thể hiện cảm xúc chưa đủ, khi đó em đã thích nam chính, em nên...”
...........
Sau khi rời đi, Giang Thanh không đi tìm Hạ Hồng Phi.
Cô ta đứng dưới một tán cây cách đó không xa, nhìn hai người đang xem kịch bản.
Ngô Nguyệt cầm cafe và bánh kem đi về, thấy Giang Thanh đứng ở chỗ này nên không nhịn được mà bước chân tới, hỏi: “Chị Giang, sao chị lại đứng ở đây?”
“À Tiểu Nguyệt hả…”
Giang Thanh thu hồi tầm mắt, nhìn đồ vật mà cô nàng cầm trên tay, dịu dàng hỏi:
“Lấy được bánh kem rồi hả? Chị nhớ là em thích ăn bánh hương hạt dẻ nên bảo trợ lý lấy thêm mấy miếng đấy.”
Cô nàng mới được gặp Giang Thanh vài lần thôi nhưng lần nào gặp cô nàng cũng cảm giác như mình được tắm gió xuân.
Tính cẩn thận của chị ấy hơn rất nhiều người, chả trách vị ảnh hậu Giang này có thể đứng vững gót chân trong giới không ngã. Nghĩ thế, cô nàng nói thêm:
“Làm khó chị Giang rồi, còn để chị nhớ cả vị bánh em yêu thích nữa.”
“Em thích là được rồi.”
Giang Thanh cười. Nhìn hai người đang ở cách đó không xa, cô ta làm ra vẻ như thuận tiệng hỏi thăm: “Không phải trước kia Cố Húc không thích diễn thử cùng với người khác sao?”
Ngô Nguyệt nhìn theo ánh mắt cô ta, thấy hai người đang đối diễn cũng chẳng thấy kỳ quái, đáp qua loa: “Có lẽ là do đạo diễn Hạ yêu cầu nghiêm khắc nên anh Cố không muốn làm chậm tiến độ.”
Cố Húc lo lắng cho tiến độ quay phim từ bao giờ thế? Vừa nãy anh còn từ chối cô ta cơ mà.
Nhưng Giang Thanh không nói gì, chỉ cười. Sau đó, cô ta chỉ nói thêm vài câu với Ngô Nguyệt rồi rời đi.
.......
Buổi chiều.
Kết thúc cảnh quay với Cố Húc, Nguyễn Tinh Trầm không về phòng trang điểm mà yên lặng ngồi trên ghế gấp, xem cảnh quay của Cố Húc và Giang Thanh.
Địa điểm quay lần này là ở đình.
Bốn phía màn trúc không được kéo xuống hoàn toàn, có thể thấy loáng thoáng được bên ngoài màn có rất nhiều cây trúc.
Trên bàn trà trong đình có một ấm trà được đặt trên bếp hồng nhỏ, thị nữ ở bên cạnh đánh đàn cổ, Giang Thanh ngồi quỳ gối trên đệm hương cối.
Trong phim, cô ta đóng vai một người con gái ở lầu xanh chỉ bán nghệ không bán thân. Khác với những cô gái khác, cô ta không có nhan sắc xinh đẹp rạng ngời, ngay cả cách ăn mặc cũng không hở hang. Cô ta cứ như một tiểu thư khuê các lưu lạc chốn nhân gian.
Nước trà sôi.
Cô ta bắt đầu pha trà.
Động tác của Giang Thanh như nước chảy mây trôi, làm người khác nhìn vào thấy cảnh đẹp ý vui.
Ở giường phía bên kia, Cố Húc đang nằm nhắm mắt, tay mân mê ngọc bội.
Từ lúc thư ký trường quay hô diễn tới giờ đã trôi qua được hai mươi phút.
Suốt hai mươi phút, hai diễn viên chẳng ai nói chuyện nhưng không khiến cho người xem cảm giác thiếu thiếu. Dù là Cố Húc đang chơi đùa ngọc bội hay là Giang Thanh đang pha trà đều khiến cho người khác cảm nhận được sự sinh động trong màn kịch không tiếng nói này.
Nếu không phải bên cạnh có máy quay, Nguyễn Tinh Trầm còn tưởng là mình đang xem tranh chứ không phải xem hai người diễn. Một bức tranh khiến người nhìn vào có thể bình tâm lại.
Cô mím môi, không nói gì.
Qua màn hình theo dõi, cô thấy được cảnh của Giang Thanh và Cố Húc. Động tác của hai người họ trông thì tùy ý nhưng lại nắm bắt được góc độ rất chuẩn.
Mặc dù cô không muốn thừa nhận nhưng không thể không nói hai người này ăn ý tới mức không chê vào đâu được.
Mấy lần cô diễn cùng Cố Húc, luôn phải có người dẫn lối mới không mắc sai lầm.
Nhưng Giang Thanh và Cố Húc không cần dẫn lối. Bạn bè thân quen lâu năm như bọn họ luôn làm ra hành động tùy ý, nhưng chính cái tùy ý đó lại hấp dẫn người xem.
Nếu vừa rồi Nguyễn Tinh Trầm còn muốn phân cao thấp với Giang Thanh thì bây giờ cô không thể không thừa nhận, mình còn kém Giang Thanh rất nhiều.
Nhân viên công tác bên cạnh nhẹ giọng nói:
“Diễn xuất của anh Cố và chị Giang tốt thật đấy!”
“Đúng vậy, chả trách trước kia người trong giới luôn nói họ là cặp đôi đẹp nhất. Trước đó tôi không nhận ra, giờ xem bọn họ diễn mới thấy…” Nói xong lại cảm thán thêm một câu:
“Đáng tiếc, lần này chị Giang là diễn viên khách mời, chỉ diễn mấy cảnh thôi. Nếu không…”
Lời còn chưa nói hết đã ngừng.
Nguyễn Tinh Trầm không phản ứng gì với những câu nói đó, chỉ nhìn Cố Húc không chớp mắt.
Đúng vậy! Nếu Giang Thanh đóng vai nữ chính phim này, nhất định Cố Húc sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Ít nhất, anh không cần vất vả trước mỗi lần diễn phải hướng dẫn cô ấy.
Tâm trạng cô tuột dốc.
Lâm Hạ đứng bên cạnh, lo lắng hỏi cô: “Chị Tinh, chị không sao chứ? Hay là em đưa chị về phòng nghỉ trước nhé?”
“Chị không sao.”
Giọng Nguyễn Tinh Trầm nghe hơi trầm. Vì không muốn để người khác lo lắng, cô miễn cưỡng nở nụ cười: “Đừng lo lắng, chị không sao đâu.”
Không bằng được Giang Thanh cũng không sao.
Cô chỉ cần cố gắng diễn tốt bộ phim này, không để anh thất vọng là được.
............
Thư ký trường quay hô cắt.
Hạ Hồng Phi rất hài lòng với cảnh quay này. Trên khuôn mặt luôn nghiêm túc của ông lộ ra vẻ tươi cười. Chờ Giang Thanh và Cố Húc đi về phía này, ông khen ngợi Giang Thanh:
“Diễn rất tốt.”
“Là do ngài chỉ dạy tốt…”
Giang Thanh nói xong liền quay đầu nhìn Cố Húc, giọng nói càng trở nên nhẹ nhàng hơn:
“Huống hồ lần này còn được hợp tác với Cố Húc, mỗi lần diễn đều bị cậu ấy cuốn theo.”
Nghe mấy lời này, Cố Húc chỉ nhướng mày.
Nhìn xung quanh, anh thấy Nguyễn Tinh Trầm ngồi ở chỗ ghế gấp, không rời đi. Đối với hành động này của cô, anh không hề kinh ngạc. Trước đó, mỗi lần anh diễn, cô gái nhỏ luôn ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh. Khóe môi anh không kìm được mà cong lên. Anh không quan tâm tới cuộc trò chuyện của Giang Thanh và Hạ Hồng Phi, chân dài xoay chuyển bước về phía cô.
Vốn Nguyễn Tinh Trầm định rời đi nhưng thấy Cố Húc đi tới, cô dừng chân. Không muốn anh nhận ra cảm xúc của mình, cô cúi đầu chào:
“Thầy Cố.”
Nhìn qua thì cô không có gì khác ngày thường nhưng người tỉ mỉ như Cố Húc sao có thể không nhìn ra sự khác thường của cô?
Hơn nữa, lúc mới đi tới đây, anh không phải là không nghe được lời người khác bàn tán. Biết cô đang ở trong tình huống gì nên giọng anh không tự chủ được mà nhẹ nhàng hơn:
“Lời người khác nói, em cứ coi như gió thoảng qua tai đi.”
“Đừng bận tâm đến lời bọn họ nói, em hãy cứ là chính mình”
“Quyết định của đạo diễn đều có lí do hết, vậy nên em đừng phụ lòng tin đạo diễn nhé”
Thật ra, Cố Húc không biết dỗ người khác. Ví dụ như bây giờ, rõ ràng anh đang lo lắng cho cô gái nhỏ, muốn nói chút lời hay ý đẹp để dỗ cô nhưng chẳng dịu dàng tí nào.
Nhưng sau khi nghe mấy lời này, tâm trạng đang xuống dốc của Nguyễn Tinh Trầm lại tốt hơn.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn ướt át xinh đẹp động lòng người làm tim anh hẫng một nhịp, cô lấy lại tinh thần nói:
“Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Đợi Cố Húc gật đầu, nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt Nguyễn Tinh Trầm. Giống như vén màn mây đen liền nhìn thấy ánh mặt trời, sương mù tan đi để cả người cô được đắm chìm trong ánh nắng vàng ấm áp.
Cô chưa bao giờ để ý tới cái nhìn của người khác, chỉ để ý xem Cố Húc nghĩ mình như thế nào.
“Cảm ơn thầy Cố.”
Giọng nói của Nguyễn Tinh Trầm lảnh lót, nét cười trên mặt không che giấu được.
Cố Húc ở trong giới giải trí đã nhiều năm, sớm đã nhìn thấu lớp vỏ bọc của người khác. Nhưng đây là lần đầu anh nhìn thấy một cô gái khi tâm trạng xuống dốc thì rất đáng thương, khiến cho người khác đau lòng. Đổi lại, khi cô vui vẻ lại cứ như một đứa trẻ ngây ngô.
Vừa thấy thú vị vừa thấy buồn cười.
Anh ho nhẹ một tiếng rồi cười với cô: “Sao còn chưa đi chuẩn bị? Cảnh diễn cuối mà quay không tốt, đạo diễn Hạ sẽ lột da cả hai chúng ta đấy.”
Cảnh diễn cuối?
Ý cười trên mặt Nguyễn Tinh Trầm cứng đờ. Nếu cô nhớ không nhầm thì cảnh diễn cuối của cô và Cố Húc là cảnh thân mật.