Sếp Tôi Là Một Kẻ Cuồng Yêu

Chương 21: Không nỡ nhìn anh mất mát



Edit&Beta: VyVy

——

Buổi chiều, Phương Chu Diêu vẫn cùng Dư Phiêu Phiêu ở một chỗ.

Nghe cô chơi đàn guitar, và chơi trò chơi 7k7k* với nhau, thời gian gian cứ thế trôi qua.

*Theo mình tra là hình như một web có nhiều game bên Trung, tương tự như 4399, game 24h,...

Nhà Dư Hàng có máy tính để bàn, trò chơi ở đây nhiều hơn Tiểu Bá Vương. Trẻ em thích chơi trò chơi. Cho nên, Phương Chu Diêu Diêu chơi một trò lại một trò, căn bản không dừng lại được.

Dư Phiêu Phiêu chơi trong chốc lát liền chán, bất quá thấy anh hưng trí bừng bừng, cô cũng liều mạng bồi quân tử, tùy tiện chơi đùa.

Bằng không, nếu như cô đi đọc sách, anh chơi trò chơi, hình ảnh này bị Dư Hàng nhìn thấy, Dư Hàng sợ là muốn giáo huấn con trai mình một trận.

Buổi tối, Phương Chu Diêu ăn xong ở Dư gia, mới trở về tiểu khu Phương gia.

Dư Phiêu Phiêu nhìn anh ra cửa, nhìn bóng lưng thiếu niên nghênh ngang đi xa, bóng rổ quăng qua lắc lại, tựa như tâm tình không tệ.

Anh có tâm trạng tốt.

Dư Phiêu Phiêu nghĩ đến trong mơ tối hôm qua, thiếu niên thất vọng như vậy, tâm tình sa sút như vậy, đồng tâm tựa như bị sương mù bao phủ. Cô ấy không nỡ.

——

7 giờ, Phương Chu Diêu trở về Phương gia.

Trong cùng một khu phố, tầng ba của một tòa nhà khác, có một ngôi nhà khác dàng cho anh.

Anh xuất thân từ một gia đình giàu có, ba mẹ anh là giám đốc điều hành của các tạp chí nổi tiếng trong thành phố, hai ngôi nhà thương mại trong khu phố cũng được phân cấp trong cùng một năm, trước khi kết hôn, hai người được chia mỗi người 1 căn.

Vì vậy, sau khi ly hôn, không có tranh chấp về tài sản.

Mẹ chỉ đơn giản là di chuyển ra khỏi nhà của ba anh và trở về nhà của mình để sống.

Lúc trước khi ba mẹ ly hôn, tài sản phân chia rất gọn gàng, nửa giờ liền phân chia hai người bọn họ cùng mở sáu cửa hàng quần áo, hai cửa hàng rau củ, cùng với tiền mặt hiện có. Chỉ có về quyền nuôi con, hai người tranh cãi suốt buổi chiều. Không ai chịu buông, ai cũng muốn anh.

Sau đó, là Phương Chu Diêu thấy mẹ khóc như mưa, trong lòng nghĩ đến ly hôn là do ba nɠɵạı ŧìиɦ, anh chủ động lựa chọn ở với mẹ. Nhưng lúc ấy Phương Chu Diêu căn bản không biết, thì ra mẹ cũng vẫn luôn có người theo đuổi. Đặc biệt là sau khi ly hôn, người theo đuổi lại càng hung bạo.

Phương Chu Diêu ghét người theo đuổi mẹ.

Chán ghét người đàn ông kia chải đầu vuốt keo cẩn thận tỉ mỉ, ghét sự lịch lãm trong bộ vest và cổ áo của người đàn ông, ghét người đàn ông luôn gửi đồ tới cửa, và theo đuổi một cách trắng trợn.

Anh cũng, ghét mẹ cười với người đàn ông đó...

Mẹ không lớn giọng với người đàn ông kia, không chửi, xắn tay áo đấm một quyền.

Trước kia đối với ba anh, mẹ giống như hổ cái, thường xuyên nóng nảy như sấm sét, đánh mắng không cần phải nói.

Nhưng mẹ không giống vậy với người đàn ông đó.

Chuyện giữa người lớn, Phương Chu Diêu không phải không hiểu, chỉ là anh không muốn. Anh không muốn nhìn mẹ cùng người đàn khác ngoài ba sống hạnh phúc.

Không muốn nhìn thấy mẹ và người khác ân ái, nói đùa. Hình ảnh rất chói mắt.

Anh ghét nó!

Dứt khoát anh về nhà, người theo đuổi kia đã không còn nữa.

Bước vào nhà, anh bật đèn phòng khách, vừa lúc mẹ đi ra khỏi phòng tắm, đã tắm rửa xong.

“Con đã đi chơi ở đâu? Chơi cả ngày, không ăn cơm ở nhà!” Giọng điệu của sự chỉ trích.

Giương mắt lên, Phương Chu Diêu liền có thể đụng phải ánh mắt mang theo oán khí của mẹ, anh cũng không bày ra vẻ mặt tốt, chỉ mặt lạnh lùng đối diện.

“Nói đến nhà Mập ca, chính mẹ không nghe thấy.”

Tiện tay ném bóng vào góc, Phương Chu Diêu đi qua bà, đi thẳng đến phòng anh.

Phương Viện Viện, quay đầu nhíu mày nói: “Ăn cơm chưa? Con có muốn ăn một chút không? Chú Dương mang theo vịt già còn rất nhiều, để lại cho con.”

Phương Chu Diêu chỉ nói: “Không, con ghét vịt già”

Phương Viện Viện đi lên trước, theo anh vào phòng, “Con bị làm sao vậy? Trước đây không phải thích ăn chân vịt sao? Con nói rõ ràng, là không thích ăn, hay là không thích chú Dương?”

Phương Viện Viện luôn luôn là một người phụ nữ nhận lý, cho nên cho dù đề tài mẫn cảm, bà biết không thích hợp nói với đứa nhỏ, cũng nhịn không được muốn nói rõ ràng.

Bởi vì sau này... Bà cảm thấy bà sẽ tới lui với Dương Văn.

Gần đây, bà đã có một cuộc phỏng vấn chuyên sâu với hắn ta.

Mà hắn, cũng đang điên cuồng theo đuổi bà.

Mối quan hệ này, Phương Viện Viện không giấu ai, cũng không định gạt con trai. Bà thậm chí còn muốn mọi người trên thế giới biết rằng bà ấy là một người phụ nữ có mị lực.

Dư Hàng có bà còn đi ra ngoài tìm nữ nhân, đầu óc đặc biệt chính là có bệnh!

Tuy nhiên, bà đã không tính đến tâm lý của Phương Chu Diêu. Nó mới 14 tuổi và nó còn là một đứa trẻ.

“Con đều chán ghét.”

Trong phòng, Phương Chu Diêu đã ngồi xuống giường. Thiếu niên nâng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn mẹ anh, “Con hỏi mẹ, con nói con chán ghét hắn sau này mẹ sẽ không cùng hắn  lui tới sao?”

“Tại sao con lại ghét hắn ta? Hắn ta lại làm thế nào rồi? Hắn ta mắng con hay đánh con, hay không cho con sắc mặt tốt? Sao con lại ghét?” Phương Viện Viện đứng ở cửa phòng, trên mặt cũng tràn đầy vẻ cố chấp, nhất định phải cùng con trai tranh thắng.

Phương Chu Diêu bất khuất nói: “Chỉ chán ghét!”

Phương Viên Viên: “Lý do!”

Phương Chu Diêu: “Ghét một người không cần lý do!”

Phương Viên Viên: "Có phải vì ba con không?!”

Phương Chu Diêu phủ nhận: “Không.”

Phương Viện Viện còn không tin: “Mẹ thấy chính là bởi vì hắn! Con đứng về phía ba con! Con giúp người đàn ông đó! Không có gì tốt!”

Bà cũng tức giận. Bà vốn là một người nóng tính.

Nói xong lời này, liền quay đầu rời đi.

Bà trở về phòng của mình và đóng cửa nặng nề! Một tiếng vang lớn vang lên, là đang thể hiện tính tình của mình.

Nhưng đáp lại bà, cũng chỉ có một tiếng 'Phanh' vang lên!

Chính Phương Chu Diêu đã đóng cửa phòng anh lại.

Anh cũng tức giận.

Rất tức giận!

Một buổi chiều tâm trạng tốt, về nhà bị phá hủy không còn cái gì!

Thật kinh tởm!

——

VyVy: Ê tứkk á!!!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.