Những ngày sau đó, cuộc sống trong ngôi nhà gỗ của hai cô gái vẫn không có khác biệt gì nhiều. Sau hai ngày ru rú trong phòng vì bị cảm lạnh, đến ngày thứ ba thì Tiếu Nhiên xuất hiện và rủ rê Tiểu Dã đi dạo xung quanh. Sau một trận cảm, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn của cô gái dường như hốc hác hơn, chỉ có đôi mắt lại ngời sáng lạ thường.
Hai người kết bạn đi dạo xung quanh, dần dần không biết vô tình hay hữu ý lại đi đến căn nhà giữa của Quý Thành Chí. Tiếu Nhiên nhớ đến lời mời ngắm tranh của bố bạn trai, vốn chỉ muốn thử một lần, không ngờ đám người canh giữ bên ngoài lại thả cho hai cô gái đi vào mà không hỏi han gì. Có lẽ bọn họ đã được căn dặn trước nên không làm khó dễ cho hai người.
Tiếu Nhiên như quen đường quen nẻo đi đến trước một bức tranh, trên đó vẽ một cành hoa lan trắng, đường nét xinh đẹp mềm mại hút mắt. Tiều Dã nhìn theo ánh mắt đăm đắm của cô, cảm thấy dường như có chuyện gì đó. Ở một góc bức tranh, chữ ký họa sĩ chỉ có hai ký tự RH. Tiếu Nhiên miết đầu ngón tay lên vết mực có phần nhạt nhòa kia, thinh lặng không nói một lời.
- Bức tranh ấy là của một người bạn cũ tặng cho tôi. Vốn dĩ tác giả này cũng là một nhân tài tiềm ẩn đấy, đáng tiếc...
- Tiếc thế nào ạ?
Giọng Tiếu Nhiên sau cơn bệnh nặng đã trở nên khàn khàn, vẫn không nhìn Quý Thành Chí mà nhẹ giọng hỏi.
- Tiếc là trời xanh đố kị nhân tài, người đó... chết rồi!
- Tiếc thật!
Tiếu Nhiên giống như cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ nhẹ giọng như nỉ non. Sau đó, cô ấy như lấy lại được vẻ sôi nổi thường ngày, mỉm cười nhìn Quý Thành Chí với vẻ lấy lòng.
- Vừa hay cháu cũng đang định rèn luyện lại phong cách vẽ, cháu có thể thường xuyên đến đây học hỏi hoặc đi xung quanh đây quan sát rồi tìm kiếm tư liệu không ạ?
Quý Thành Chí nhìn nụ cười của cô ấy, đôi mày vốn chau lại dần giãn ra, ông ta gật đầu:
- Tùy cháu. Nhưng khu vực này không an toàn lắm, chớ đi đâu xa, cẩn thận kẻo lạc đường.
Lời nói quan tâm đầy đủ và ấm áp đúng trách nhiệm như người lớn trong nhà, khiến người khác không thể có ác cảm với con người ông ta.
Tiểu Dã nhìn Tiếu Nhiên đang nở nụ cười nhẹ nhõm sau khi được Quý Thành Chí đồng ý, bỗng nhiên dâng lên cảm giác kỳ lạ. Tiếu Nhiên không còn vẻ e ngại như mấy hôm trước, thậm chí bây giờ còn thêm nóng lòng tiếp cận Quý Thành Chí.
Cô ấy muốn làm gì?
Ngày hôm sau, khi hai người đang cùng nhau đi dạo trên đường mòn gần dãy nhà nhạy cảm kia, Tiểu Dã bị một khóm hoa dại bên suối thu hút, cô ngắm nghía được một lúc thì phát hiện Tiếu Nhiên đột nhiên biến mất từ lúc nào. Không dám tìm người hỏi vì sợ gây rắc rối, cô đành vờ vịt đi dạo xung quanh để đợi. Gần hai mươi phút sau, Tiếu Nhiên với đôi mắt đỏ hoe xuất hiện, cúi mặt trốn tránh rồi kéo cô về nhà.
Trong lòng Tiểu Dã đã lờ mờ có suy đoán. Buổi tối, cô nhắm đúng giờ ăn tối khi hai người canh gác bỏ khỏi chỗ vẫn đứng mà lẻn vào khu nhà, mục tiêu chính là căn phòng cuối dãy.
Ngọn đuốc lập lòe trên dãy hành lang tối tăm chỉ đủ cho cô xác định phương hướng, Tiểu Dã biết mình phải nhanh chóng. Cô nhất định muốn xác nhận mọi chuyện có phải như mình suy đoán hay không.
Căn phòng ấy là căn phòng duy nhất được đuốc trên tường đất chiếu sáng lờ mờ. Qua chấn song bằng sắt đã gỉ sét, bóng dáng một cô gái ngồi thất thần ôm chân trên chiếc giường hẹp. Trên khuôn mặt dơ bẩn tưởng như chết lặng ấy, hai hàng nước mắt kéo dài trong lặng lẽ.
- Hinh Mai? Đó... có phải là tên của cô không?
Cô gái ngẩng mạnh đầu lên nhìn nơi phát ra cái tên ấy, trong mắt như có vô vàn cảm xúc nghi ngờ xen lẫn bàng hoàng. Thế nhưng cô ấy vẫn im lặng. Tiểu Dã thấy sốt ruột vì biết hai gã kia sắp trở lại, chỉ phải hỏi thêm một lần nữa:
- Có phải không? Tôi, chúng tôi đã tìm cô rất lâu rồi. Bây giờ tôi phải đi, ngày mai, ngày mai tôi sẽ trở lại một lần nữa.
Cô nói xong liền vội vàng muốn quay trở ra, vừa xoay người đã nghe từ trong phòng vang lên một giọng lào khào đứt quãng.
- Biết... tôi?
- Phải, Hinh Mai, tôi biết cô.
- Còn... ai, ai... tìm tôi... nữa?
Tiểu Dã vui mừng đến mức nước mắt viền mi, hít sâu một hơi rồi trả lời.
- Thầy Trần vẫn luôn tìm kiếm, luôn chờ đợi cô.
Tiếc là sự vui sướng trong Tiểu Dã chẳng lan tỏa mảy may nào đến người trong phòng. Cô gái tên Hinh Mai ấy như bị đóng đinh, ngơ ra rất lâu rồi lại thu mình như ban đầu, giây sau liền cất giọng mỏng manh nhưng đầy cương quyết.
- Cô đi... đi. Đừng... quay... lại nữa. Đừng... làm gì... hết. Quên, quên đi!
Giọng nói dần dần vỡ vụn theo từng tiếng nấc nghẹn ngào, dần dần cô ấy không khống chế được gào khóc nức nở.
Hai tên canh gác vừa bê chiếc bụng căng tròn trở lại nghe thấy liền vác súng chạy hộc tốc về, chỉ kịp thấy một chiếc bóng vụt qua bên hông khu nhà. Bọn chúng giương súng nổ vài phát không mục tiêu về phía đó. Một tên chạy đi báo tin, tên còn lại nhìn vào kiểm tra trong phòng, đến khi nhìn thấy cô gái năm vẫn đang gục xuống sàn nức nở thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Canh giữ ở chỗ này vừa là một công việc vừa buồn chán lại nguy hiểm. Quý Thành Chí có sự chú ý đặc biệt với ả đàn bà bị nhốt trong gian phòng kia, thậm chí cho phép bắn trước hỏi sau đối với người không phận sự muốn dòm ngó cô ta. Hôm nay thì hay rồi, đi ăn một bữa cơm mà để xảy ra chuyện này, bọn họ chắc gì còn có thể ăn được tới bữa sau?
Vì mạng sống của mình, hai gã vội vàng lao về hướng bóng đen biến mất. Ánh đèn pin quét đến một vùng cỏ bị giẫm rạp xuống, trên những lá cỏ xanh mướt vương vãi những giọt màu đỏ tươi rói.