Sếp Tần, Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!

Chương 57: "Đồ Chơi" rách nát



Khu nhà chính cách nơi phát ra tiếng động này một khoảng cách rất xa, khi Tiểu Dã chạy đến mới phát hiện trước mắt mình là một dãy nhà lụp xụp bẩn thỉu. Trên khoảng sân nhỏ nhơ nhớp nước thải, một toán đàn ông đang dùng sức khống chế một người phụ nữ để thực hiện hành vi đê hèn, có vẻ người phụ nữ kia đã phản kháng kịch liệt nên tình trạng đôi bên cũng không tốt chút nào.

Mấy gã đàn ông đều có những vết cào xước trên gương mặt, có vết rướm máu có vết chảy thành vệt dài trên khuôn mặt nhìn càng hung tợn. Hai gã đàn ông quần áo xộc xệch còn chưa kịp kéo khóa quần đang túm tóc người phụ nữ, bàn tay thô kệch luồn vào ngực áo cô ấy nắn bóp tàn nhẫn. Gã còn lại đang dùng tay bịt lấy vết thương chảy máu ồ ạt trên đầu, chân thì đá điên cuồng vào người cô gái. Người đó không kêu nổi nữa, đầu tóc rũ rượi chỉ biết co quắp người ôm bụng chịu đựng những cú đá như mưa trút xuống trên tấm thân gầy còm.

Bộ quần áo rách rưới cô ấy đang mặc đầy những vết bẩn, có vệt màu đỏ sậm đã khô, có vệt lại màu vàng đục, vừa nhìn đã biết cô ta đã phải trải qua những thảm cảnh gì. Từ vùng da thịt đang lộ ra bên ngoài lớp vải rách rưới cũ nát đó, trên hai cánh tay gầy gò đầy những vết dây trói và những vết cắt tạo nên sẹo lớn sẹo nhỏ san sát nhau. Khuôn mặt bẩn thỉu đầy những vết bầm tím, khóe miệng đang rỉ máu tươi thành dòng. Cô gái nghiêng đầu ho khan, dòng chất lỏng theo quán tính trào ra ngoài mang theo những vệt đỏ kinh hồn. Chiếc quần bẩn thỉu không còn lành lặn không thể che cặp đùi dài trước những bàn tay to đang nắn bóp thô lỗ, cho dù hiện tại nó đầy những vết bỏng nho nhỏ chi chít. Có ai đó đã dùng tàn thuốc tạo nên chúng, từ độ sâu cạn và mức độ lành lại của vết thương thì chắc hẳn chúng đã được tạo ra từ nhiều thời điểm khác nhau.

Tiểu Dã đứng nhìn trân trối cảnh tượng trước mặt, cảm thấy như mình đang nhìn một bầy chó dữ điên cuồng cắn xé một con búp bê, mà con búp bê kia đã rách nát không chịu nổi.

- Các người đang làm gì đấy?

Đang hăng máu hành hung, toán đàn ông dừng lại khi nhận ra có sự xuất hiện của hai người. Sự có mặt của A Dương khiến bọn họ bối rối, vội vàng đưa mắt ra hiệu với nhau. Mái tóc được buông lòng khỏi bàn tay tàn nhẫn, cô gái không gượng dậy nổi nữa chỉ nằm dưới đất thoi thóp. Gã đàn ông đang ôm đầu lắp bắp:

- Anh, anh Dương, không, không có gì cả?

- Ai cho các người đụng đến "Phòng Cuối"?

Có lẽ đó là biệt danh của cô gái khốn khổ kia. Nhìn có vẻ như A Dương biết rõ về cô ta, hóa ra cô gái này cũng là một nhân vật đặc biệt ở chốn này.

Ba gã đàn ông đùn đẩy nhau không dám trả lời, A Dương vẫn kiên nhẫn đứng bên cạnh bẻ ngón tay. Mỗi tiếng "rộp" vang lên là một lần ba gã giật nảy mình, không lâu sau thì một tên trong bọn đã không chịu được cà lăm giải thích:



- Lão, lão đại muốn gặp ả ta. Bọn, bọn em định mang ả ta đi tắm rửa...

- Tắm rửa kiểu gì mà người hiện đang thoi thóp rồi? Nhân tiện nên sờ mó chút đỉnh chứ gì? Bọn mày to gan nhỉ!

Câu nói này mang tính chất uy hiếp rất rõ ràng, người người đều biết Quý Thành Chí ghét nhất là có người đụng vào đồ của ông ta, cho dù đó là thứ "đồ chơi" rách nát đã bỏ xó từ lâu. Thuộc hạ lâu năm đều được chứng kiến vô số thủ đoạn tàn nhẫn mà ông ta dùng để xử lý những kẻ khiêu chiến quyền uy của mình, ba gã đàn ông nghĩ đến chuyện đó liền run rẩy nhìn cô gái đang nằm im dưới đất. Bởi vì bọn họ đều biết, thứ đồ chơi tuy rách nát này lại có giá trị không tầm thường.

Ba gã đàn ông đang loay hoay không biết làm sao thì đột nhiên xuất hiện tiếng chân một người khác đến bên cạnh khu vực hỗn độn này. Đó là người đàn ông trầm lặng vẫn luôn kề cận bên Quý Thành Chí suốt buổi tối nay Ông ta lặng lẽ liếc nhìn hai người A Dương rồi nhìn tình hình cô gái dưới đất, trong chốc lát đã hiểu rõ mọi chuyện bèn gằn giọng nhìn về ba gã kia:

- May cho bọn mày là hôm nay tâm trạng của ông chủ thay đổi nên không muốn gặp cô ta nữa. Đưa người về phòng mau! Sau này khôn hồn thì đừng giở trò bẩn thỉu này, kẻo không còn mũi để thở nữa đấy.

Nhớ đến màn lập uy gần đây nhất của Quý Thành Chí và khuôn mặt thê thảm của kẻ xấu số kia, khuôn mặt ba người bọn họ xanh mét chỉ biết vâng dạ liên hồi. Cô gái được bế lên di chuyển về hướng căn phòng nhỏ ở cuối dãy, không rõ cô ta còn sống hay đã chết.

- Chú đến thì tốt rồi, vậy tôi về trước nhé, chú Đoàn?

A Dương cũng chào ông ta với vẻ thân thiết vô cùng, bất chấp vẻ mặt lạnh như băng của người đàn ông được gọi là chú Đoàn này. Ông ta chỉ liếc nhìn họ với vẻ dửng dưng rồi quay người vào trong. Có lẽ đã quen thuộc với thái độ lạnh lùng này của ông ta, A Dương chỉ nhún vai rồi kéo Tiểu Dã đang ngẩn người đi trở lại cung đường cũ.

Tiểu Dã có vô số lời muốn hỏi anh ta về người phụ nữ kia, thế nhưng cô cũng biết rằng đây không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện. Cô dằn lại lòng hiếu kì của mình, quyết định đợi đến thời điểm thích hợp để dò hỏi những người xung quanh vậy.

Vừa xoay người, bọn họ đã nhìn thấy Tiếu Nhiên đang nép vào lòng Quý Mộc đứng cạnh đó. Có lẽ bọn họ cũng đến được một lúc rồi. Lúc này cả người cô ấy run rẩy trông rất hốt hoảng, đôi mắt lưng tròng nhìn chằm chằm vào gian phòng cuối tối tăm kia.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.