Giọng Thường Thanh vang lên cắt đứt lời Châu Cẩn Văn. Ông ta ngơ ngác rồi trở nên kích động:
- Tôi không có! Không phải là tôi!
- Vậy tại sao thời điểm cô ấy rơi xuống lầu, ông lại có mặt ở trước chung cư Hằng Tinh ở đối diện? Tại sao trên người cô ấy có dấu vết ẩu đả và bị l cưỡng bức trước khi chết?
Châu Cẩn Văn đờ người ra, ánh mắt trốn tránh.
- Tôi không hiểu anh đang nói gì.
Thường Thanh không nhanh không chậm lật hồ sơ, khuôn mặt tròn trịa nở một nụ cười hiểu rõ.
- Ông nghĩ rằng chỉ cần mình đi lối cầu thang thoát hiểm sẽ tránh được camera giám sát hay sao? Có lẽ ông còn chưa biết, vì tình trạng an ninh không đảm bảo, xuất hiện tình trạng một số căn nhà vắng chủ có dấu hiệu bị đột nhập. Mấy tháng trước tòa nhà mà Đường Thi Dật ở đã trang bị thêm camera ở mỗi lối ra vào. Nói đi, đêm đó ông đến tìm Đường Thi Dật để làm gì?
- Để thương lượng giữ lại cái thai cô ấy đang mang trong người.
Châu Cẩn Văn nói xong, có vẻ như trút được gánh nặng mà thở ra.
Sự việc lần trước Đường Thi Dật phá bỏ cái thai kia đã qua cách đây mấy tháng. Ban đầu khi phát hiện, ông ta như muốn nổi điên. Nhưng Đường Thi Dật lại đem chiêu bài khóc lóc tố khổ ra, đẩy tất cả lên đầu Hàn Lệ.
Cô ấy bảo rằng không chống lại được sự uy hiếp của bà lớn, bà ấy đe dọa sẽ công khai tất cả hình ảnh thân mật của hai người, sẽ đạp cô ấy xuống bùn, sẽ dùng quyền lực và tiền tài hủy hoại sự nghiệp của cô ấy.
Đường Thi Dật luôn đóng khung mình trong hình tượng liễu yếu đào tơ, lúc nào cũng gợi lên sự thương tiếc và nhu cầu muốn bảo vệ của phái mạnh. Hơn nữa, dáng dấp xinh đẹp cộng thêm kỹ thuật diễn thượng thừa lại càng khiến Châu Cẩn Văn cảm thấy lỗi là ở nơi mình. Thế là ông ta lại quyết định tha thứ cho cô nhân tình trẻ, trở về tìm người vợ đầu ấp tay gối bao nhiêu năm của mình để tính sổ, thậm chí còn quyết tâm ly hôn để có thể tự do sống bên người đẹp.
Để đảm bảo tình trạng lần này không còn xảy ra thêm lần nào nữa, Châu Cẩn Văn đã mua chuộc cô trợ lý riêng của Đường Thi Dật muốn giám sát nhất cử nhất động của người tình. Trời không phụ lòng người, vài tháng sau trợ lý mật báo là Đường Thi Dật lại mang thai một lần nữa.
Châu Cẩn Văn tuy ly hôn thành công nhưng kết quả không như sự mong đợi của ông ta. Bà vợ già của ông ta cố tình kéo dài thời gian để tẩu tán hết cổ phần cùng bất động sản, Châu Cẩn Văn gần như là ra đi mình không. Nhưng ông ta mặc kệ, một mực tin vào mối tình bất diệt với người tình trẻ.
Nhưng sự thật quá đắng cay, lúc ông ta tràn trề hy vọng vợ đẹp con ngoan, quỳ xuống cầu hôn thì Đường Thi Dật từ chối. Cô ấy không muốn từ bỏ con đường vinh hoa vừa mới trải ra trước mắt, dỗ ngon dỗ ngọt ông ta rằng hãy nghĩ cho cô, không thể đòi hỏi cô ấy từ bỏ tất cả để làm mẹ ở tuổi hai mươi lăm.
Chu Cẩn Văn thấy bất bình nhưng không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể mang tình nghĩa bao lâu nay để mong Đường Thi Dật thay đổi quyết định.
Tối hôm qua, nhận được tin Đường Thi Dật trở về, ông ta đã dùng chìa khóa dự phòng vào nhà để chờ cô ấy.
Lúc cửa mở, chỉ có Đường Thi Dật vào nhà, trợ lý của cô ấy sau khi mang hành lý vào phòng ngủ thì đã ra về. Châu Cẩn Văn đang ở trong phòng bếp chuẩn bị sanwich cho Đường Thi Dật, thấy cô ấy đã thay bộ váy ngủ màu trắng bước ra khỏi phòng ngủ, vừa mở cửa thông ra ban công vừa nói chuyện điện thoại.
- Đương nhiên tôi sẽ không giữ lại nghiệt chủng này. Anh cũng biết rồi đó, lão ta giờ chỉ là một lão già tay trắng vô dụng, có giúp ích được gì cho sự nghiệp của tôi nữa đâu. Tôi sinh nó ra rồi ôm nó đi ăn xin chắc?... Ha, đừng có nói bằng cái giọng điệu tuyệt tình như vậy, biết đâu anh mới là người tạo ra nó?
Đường Thi Dật vứt chiếc túi xách trên ghế, bước những bước đi uyển chuyển về phía nhà bếp tìm nước uống, cất giọng lả lơi trêu ghẹo.
- Nói mới nhớ, đã lâu rồi anh không tìm tôi, không nhớ tôi sao? Ừm, không tìm tôi thì đến lúc tôi rũ bỏ cái của nợ này, anh còn phải chờ lâu lắm. Ha ha ha! Đáng tiếc, lần trước đi giải quyết còn moi được của mụ già kia một đống tiền, lần này xem như chịu khổ không công rồi.
Bước vào bếp, nụ cười của Đường Thi Dật tắt lịm, vì Châu Cẩn Văn với khuôn mặt tái mét đang trừng trừng nhìn cô.
- Ông, ông Châu, ông làm gì ở đây?
Châu Cẩn Văn bước tới giật chiếc điện thoại trên tay Đường Thi Dật. Ông ta điên cuồng muốn biết rõ tên đàn ông đó là ai, có lai lịch thế nào .Nhưng đáp lại ông chỉ có tiếng “tút, tút” vọng lại, gã đàn ông đó đã cúp máy.
Thôi, tính sổ với con đàn bà tâm địa độc ác này trước cũng được.
Đường Thi Dật hoảng sợ lùi lại, Châu Cẩn Văn tiến sát, ép cô ta vào thành bồn rửa tay. Đường Thi Dật không còn đường lui, chỉ có thể bị ông ta nắm lấy tóc gằn giọng hỏi:
- Những gì cô nói khi nãy là sự thật? Cô định sẽ vứt bỏ cái thai trong bụng một lần nữa? Đứa bé này... không phải con tôi?
- Sao... sao có thể, anh nghe lầm rồi, đó chỉ là lời thoại bộ phim mới mà em đang tập dượt mà thôi.
- Cô nghĩ tôi còn ngu muội để nghe cô bịa chuyện ma quỷ sao? Thì ra cô là người chủ động muốn nhận tiền của Hàn Lệ để bỏ đi cái thai. Thì ra trước giờ tôi chỉ là cái bàn đạp ngu ngốc cho cô bước lên con đường danh vọng. Đường Thi Dật! Cô có trái tim không? Tôi hy sinh vì cô như vậy, chỉ xứng đáng nhận về những phản bội và dối trá này sao?
Đường Thi Dật thấy chiêu cũ không còn linh nghiệm nữa, lúc này dứt khoát lật mặt luôn.
- Thôi đi, ông đừng có ở đây kể lể giả trang tình thánh, những thứ ông bỏ ra thì tôi có để ông chịu thiệt đâu, tôi cũng đổi chác bằng thân thể thanh xuân này rồi. Rất sòng phẳng. Đừng có nói mà không biết nhìn lại mình, ông nhìn ông đi, tuổi đã xế chiều mà trong tay lại chẳng có gì, nghĩ sao mà tôi đi yêu ông và muốn lấy ông?
Cô ta giơ ngón tay trỏ thon mảnh nhấn vào ngực ông, cả người như lột xác, vẻ ôn nhu như nước xưa giờ biến mất không thấy tăm hơi, nhếch môi gằn từng tiếng.
- Vô dụng!
Gió đêm thổi từ ban công vào mang theo hương hoa lạnh lẽo, Châu Cẩn Văn thấy máu mình sôi lên, trở tay bóp lấy cổ Đường Thi Dật.