Lông mày Tô Chiết giật lên một cái, nhìn lồng ngực cường tráng trước mặt, rõ ràng xung quanh đang ồn ào ầm ĩ, nhưng trong đầu anh lại ong ong ù ù, giống như dây thần kinh điều khiển lý trí đã bị cắt đứt, tất cả suy nghĩ trong đầu hoàn toàn mất kết nối.
Giọng nói của anh mang theo kinh ngạc mơ hồ cùng sự không đồng tình: "Sếp Diêm, ngài đang làm gì vậy?!"
Trợ lý Tô từng trải qua biết bao nhiêu sóng gió, giây phút này nhìn tình huống trước mặt vẫn không khỏi trợn tròn mắt, gương mặt đeo cặp kính viền bạc kia tràn ngập nghiêm túc.
Thân là một trợ lý đặc biệt, lúc nào anh cũng phải chú ý đến hành động và trang phục của ông chủ, bây giờ nhìn thấy người ta quần áo xộc xệch, chưa kịp nghĩ gì đã vội vàng vươn tay lên kéo lại.
Trong mắt anh ngập tràn sự không đồng ý, ông chủ lớn công ty có tên trên sàn giao dịch sao có thể làm ra hành động như thế này, đồng thời anh cũng không nghĩ ra được Diêm Quan Thương sẽ làm đến mức này.
Tình huống không đúng, hành động không đúng, thân phận cũng không đúng.
Trong đầu Tô Chiết đầy những suy nghĩ phức tạp, không biết nên miêu tả nỗi lòng mình như thế nào.
Bỏ những thứ khác không nhắc đến, người này rõ ràng là kẻ nắm quyền được gia tộc lớn nuôi dưỡng, con cưng của trời năng lực xuất sắc, trong giới kinh doanh lật tay thành mây, trở tay thành mưa.
Bình thường hắn không nhìn sắc mặt người khác, không quan tâm tình cảm, nói cái gì thì là cái đó, dù cho người khác tức điên vẫn phải a dua nịnh nọt theo.
Hành động hôm nay của đối phương đã làm cho Tô Chiết giật nảy mình, anh muốn trách nhưng không có cách nào mở miệng. Mà ánh sáng ở nơi đây quá mờ ảo, anh muốn cài lại cúc áo cho người ta cũng gặp phải khó khăn.
Thấy cúc áo mãi không chịu chui vào trong khe hở, lông mày Tô Chiết nhíu chặt.
Thực sự rất lớn.
Tô Chiết ép mình dời sự chú ý khỏi lồng ngực người ta, nhanh chóng cài lại cúc áo cho hắn.
Rõ ràng Diêm Quan Thương đã rất tức giận, mà bởi vì tức giận và xấu hổ nên lồng ngực hắn phập phồng không ngừng, hung dữ nhìn chằm chằm Tô Chiết, thở hồng hộc hồng hộc không khác gì con chó to.
Vừa nghĩ tới Tô Chiết ngắm người ta nhảy múa còn định nhét tiền, hắn điên tiết chỉ muốn tìm người đánh lộn.
Hắn gầm gừ dữ tợn nói: "Anh ta có thể cởi, tôi không thể cởi?"
Tô Chiết nhíu mày nhìn hắn: "Ngài nói lời này là có ý gì?!"
Người khác làm thì làm, Diêm Quan Thương sao có thể làm. Ánh mắt Tô Chiết mang theo nghiêm khắc dạy dỗ hắn: "Hai chuyện này sao có thể giống nhau?!"
Tính chó của Diêm Quan Thương lại trỗi dậy: "Sao lại không giống!"
Thiệt thòi cho hắn trước đó đã đi đọc sách, còn tìm cả 'vịt' tới dạy thêm, ai ngờ người này lại đến đây chiêm ngưỡng người ta nhảy nhót.
Tô Chiết cũng tức giận: "Thân phận của ngài là gì, sao ngài có thể làm chuyện như vậy?!"
Diêm Quan Thương không chỉ đại diện cho cá nhân hắn, hắn còn đại diện cho toàn bộ công ty, hình tượng của hắn là hình tượng công ty, địa vị của hắn là địa vị của công ty. Hắn mặc áo quần không chỉnh tề xuất hiện trong quán bar, nếu như có người cố tình chụp được thì phải ăn nói như thế nào.
Mấy ông chủ lớn trong giới kinh doanh kia chơi đùa thác loạn đến mức độ nào cũng chỉ dám giấu ở trong bóng tối, nào có ai để chuyện lộ ra bên ngoài, nào có ai để cho người ở bên đồn đại, không phải họ đang quan tâm đến hình tượng của cá nhân và hình tượng của công ty đấy sao?!
Bốn phía xung quanh ồn ào, hai người nói chuyện với nhau tiếng nói cũng to hơn không ít, Tô Chiết ngẩng đầu vừa to tiếng dạy dỗ vừa cài lại cúc áo cho người ta.
Diêm Quan Thương rũ mắt, tức giận đầy mặt nhìn anh, nhưng quả thực không cãi lại nữa.
Tô Chiết lại mắng mỏ: "Lần sau không được làm chuyện như thế này nữa".
Diêm Quan Thương cắn răng không đáp lời.
Tô Chiết ở trong này vốn đã phiền lòng, không thì mới tới chưa bao lâu sao anh đã định cầm tiền trốn chạy, lúc này thấy người không chịu trả lời, cũng bắt đầu khó chịu: "Biết chưa?!"
Diêm Quan Thương nổi giận đùng đùng nhìn anh, Tô Chiết đau đầu, tiếp tục giáo dục: "Biết chưa?!"
Diêm Quan Thương cắn chặt răng: "Không biết".
Gương mặt nho nhã lịch sự của Tô Chiết lần đầu tiên xuất hiện tức giận. Nói thật ra, khi Diêm Quan Thương vứt bỏ thân phận làm ra hành động kia, anh nhìn mà lòng không thoải mái, khó chịu vô cùng: "Sao ngài phải làm thế?!"
Diêm Quan Thương ngang ngược cãi: "Con mẹ nó chứ, còn không phải vì muốn cậu thích tôi à?"
Hành động Tô Chiết đang làm đột ngột dừng lại, gương mặt hơi nóng lên, suy nghĩ trong lòng lộn xộn. Anh sững sờ nhìn đối phương, không biết nên mở miệng như thế nào.
Cảm giác trong lòng phức tạp không nói nên lời. Tô Chiết ở cạnh Diêm Quan Thương sắp được sáu năm, ở cùng lâu ngày mới biết, đối phương là một người kiêu ngạo tự cao đến nhường nào. Loại chuyện cúi người như thế này, đặt trong mắt Diêm Quan Thương, không, đặt trong mắt bất cứ kẻ nào cũng không ai dám tin.
Trước mặt đám đông, học một vũ công thoát y kiếm tiền trên sàn nhảy, biến chính mình thành dáng vẻ như thế này, còn xem như đang làm trò vui, muốn anh nhét tiền cho hắn.
Không chỉ mình Tô Chiết, là ai trông thấy cũng sẽ không thể không kinh ngạc.
Cho nên vừa rồi trông thấy hành động của hắn, Tô Chiết không biết được trong lòng mình nên cảm thấy như thế nào.
Anh không ngờ Diêm Quan Thương sẽ vì anh mà làm đến nước này.
Cơn giận của Tô Chiết giảm xuống một chút, chờ khi cẩn thận cài kỹ cúc áo cho người xong, anh cầm lấy âu phục khoác bên cánh tay hắn giúp hắn mặc vào, nhưng người đàn ông sống chết cũng không chịu động đậy.
Tô Chiết bình tĩnh hỏi: "Sếp Diêm, ngài lại giận dỗi nỗi gì?"
Ánh mắt hắn nóng bỏng nhìn anh: "Cho tôi một cơ hội".
Tô Chiết không đáp lời, cầm áo khoác định phủ lên người hắn.
Người đàn ông tóm lấy cổ tay anh: "Tô Chiết, cho tôi một cơ hội".
Tô Chiết thở dài, không hiểu vì sao hắn cứ cố chấp với anh như thế, nhưng anh biết, chân thành trong mắt hắn không phải giả dối.
Anh không biết nên trả lời như thế nào.
Diêm Quan Thương bám mãi không tha: "Cho tôi một cơ hội đi".
Giọng nói không còn là giọng điệu ra lệnh như mọi khi, xóa đi tất cả khoảng cách giữa thân phận và địa vị của hai người bọn họ, hiện giờ hắn chỉ còn là một trong số những người đang theo đuổi anh.
Ánh mắt hắn nóng bỏng, không chịu lùi bước. Nếu như sau này Tô Chiết sẽ đi bên cạnh một người, cùng người đó bước chân vào thánh điện hôn nhân, vậy thì tại sao người đó không thể là hắn?
Không nhắc tới chuyện hôm nay đối phương đến quán bar xem người ta nhảy nhót, chỉ cần nghĩ đến sau này Tô Chiết sẽ ở bên người khác, Diêm Quan Thương lập tức không chịu đựng được, cho dù chỉ là suy nghĩ thôi.
Tô Chiết bị hắn nhìn đến mất tự nhiên. Anh không thể không thừa nhận, đối phương dùng gương mặt này mong anh cho hắn cơ hội, trong lòng anh bỗng dưng dâng lên cảm giác thoải mái nhàn nhạt khó hiểu.
Anh đau đầu, liếc mắt nhìn xung quanh mình một chút. Đứng ở nơi này giằng co với nhau mãi cũng không được, nếu thật sự có người cố tình thì hoàn toàn có thể chụp được ảnh của Diêm Quan Thương: "Nếu tôi cho ngài cơ hội, bây giờ ngài sẽ về nhà ngay chứ?"
Diêm Quan Thương khẽ gật đầu.
Tô Chiết nói rõ ràng: "Cho ngài một cơ hội không có nghĩa là đã đồng ý ở bên cạnh ngài. Sếp Diêm, ngài hiểu chứ?"
Mặc dù không được như ý nhưng người đàn ông không hề đòi hỏi thêm, hắn giương ánh mắt hung ác nhìn sang vũ công trong sàn nhảy, sắc mặt khó chịu, dù sao có vẫn còn hơn không: "Hiểu".
Tô Chiết: "Vậy bây giờ ngài mau về nhà đi".
Cái mặt lạnh của Diêm Quan Thương đã dịu hơn hẳn: "Cậu đồng ý rồi?"
Tô Chiết nhét áo khoác vào trong tay hắn, giọng nói vẫn còn do dự: "Coi như là vậy đi".
Diêm Quan Thương cầm áo khoác mặc vào, nghe lời Tô Chiết lập tức chuẩn bị rời khỏi, nhưng rồi lại có chút không nỡ quay người ngó lại.
Tô Chiết nhìn hắn, trong lòng khó hiểu, sao còn chưa đi?
Một giây sau, Diêm Quan Thương nghiêm cái mặt thối, mở miệng: "Không được phép nhét tiền".
Nhưng đối phương vẫn đứng đó không chịu bước tiếp, Tô Chiết đang định giục, ai ngờ người đàn ông lại hơi cúi đầu, ghé sát tai anh, hỏi: "Phải làm thế nào mới có thể ở bên cạnh em?"
Lời là câu hỏi, chi bằng nói thẳng đang van nài.
Sắc mặt Tô Chiết bình thản: "Dù sao sếp Diêm cũng phải cho tôi lý do phù hợp".
Diêm Quan Thương không nói câu gì, quay người đi mất. Tô Chiết thấy người đi tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Chờ khi anh thanh toán xong quay về ghế dài tìm Tiểu Điềm Điềm, trong quán bar đột nhiên vang lên bài ca ngày lành tháng tốt.
"Hôm nay là ngày lành tháng tốt, mọi chuyện bạn ước mong đều có thể hoàn thành~ Hôm nay là ngày lành tháng tốt~ ô ố ồ ô~~~~"
Tô Chiết:...
Không cần nghĩ cũng biết được đây là nét bút của người nào.
Tiểu Điềm Điềm thấy anh quay lại: "Sao đi lâu vậy?"
Tô Chiết kéo anh ta đứng dậy, đỡ cả bả vai người, cho đối phương mượn chút sức lực để chân trái đối phương không phải dùng sức quá nhiều.
"Không có gì, người đợi thanh toán hơi đông".
Tiểu Điềm Điềm không nghĩ ngợi thêm, cùng anh ra ngoài. Chờ khi đưa Tiểu Điềm Điềm về đến cửa tiệm, Tô Chiết cũng lấy cặp tài liệu trở về nhà.
Đêm đến, Tô Chiết tắm nước lạnh từ trong nhà tắm đi ra, tháo kính xuống đặt lên tủ đầu giường. Thời gian càng lúc càng khuya nhưng anh lật qua lật lại mãi vẫn không ngủ được.
Vừa nhắm mắt cảnh tượng ở quán bar tối nay lại hiện ra, nếu nói không động lòng đương nhiên là giả. Diêm Quan Thương có thể làm đến mức độ đó không khác gì hắn đã vứt bỏ toàn bộ tôn nghiêm của mình.
Tô Chiết không hiểu tình yêu là gì, nhưng đêm nay anh đã được đích thân trải nghiệm một phen, khiếp sợ, bối rối cùng một loại cảm xúc không hiểu chậm chạp xâm chiếm tất cả não bộ.
Chu Trạch Tường đứng trước cửa, gặp Diêm Quan Thương ngậm cười đi ra, bước lên phía trước hỏi: "Sao rồi?"
Tâm trạng Diêm Quan Thương rất tốt: "Có cơ hội".
Chu Trạch Tường xùy một tiếng: "Tao còn tưởng mày đã thành công rồi cơ đấy".
Diêm Quan Thương nghe xong, sắc mặt thay đổi.
Chu Trạch Tường: "Cơ hội có rất nhiều, nhưng cũng có khi cơ hội luôn luôn có mà sự vẫn không thể thành công đấy à?"
Thấy sắc mặt người càng thêm khó coi, Chu Trạch Tường vội vàng chuyển chủ đề: "Cậu ấy không nói phải làm thế nào mới có thể ở bên nhau?"
Diêm Quan Thương: "Cậu ấy nói phải có lý do phù hợp".
"À~"
Diêm Quan Thương:?
Chu Trạch Tường: "Vậy thì đời này đến lúc mày chết rồi mày cũng không tìm được đâu".
Diêm Quan Thương:...
Thấy thằng bạn cất bước bỏ đi, Chu Trạch Tường hối hả đuổi theo. Sau khi cả hai đã lên xe, Chu Trạch Tường cười hề hề: "Lúc nãy chỉ nói đùa với mày thôi, mày nhìn mày kìa, còn tin là thật rồi".
Nói xong bắt đầu phân tích: "Gần đây có câu nói phổ biến thế này, muốn ở bên cạnh một người, thứ bạn nên nhìn không phải đối phương có bao nhiêu ưu tú mà là đối phương có thể mang đến cho bạn những lợi ích gì".
Diêm Quan Thương: "Có ý gì?"
Chu Trạch Tường: "Ý là mày có thể cho trợ lý Tô những thứ gì đó. Thân phận địa vị là của bản thân mày, dáng người ngoại hình cũng là của bản thân mày, đây là điểm hấp dẫn của mày, nhưng những người khác cũng có điểm hấp dẫn riêng của họ. Vậy thì mày chỉ có thể thắng ở chỗ mày sẽ đem đến cho người ta được những gì".
Nói xong, Chu Trạch Tường cũng bắt đầu buồn rầu theo: "Mày mà yêu sớm bốn năm năm, ngay lúc mày mới dẫn cậu ấy vào trong giới thì chẳng phải thứ mày cho được người ta ở ngay trước mắt hả".
"Nhưng bây giờ ấy mà, năng lực và địa vị của trợ lý Tô đã xuất sắc thế rồi, mày muốn cho gì cũng khó. Mày tặng người ta tiền hay nhà cửa, với cách làm người của trợ lý Tô, cậu ấy sẽ không bao giờ nhận".
Tô Chiết là người cực kỳ có nguyên tắc, chỉ bằng tình cảm thì anh không bao giờ nhận những món quà mà mình không bỏ công, mà chính anh cũng đủ khả năng tự làm ra được.
Diêm Quan Thương không nói gì, dường như đang có điều suy ngẫm.
Sau khi về nhà, hắn lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.
Sáng sớm hôm sau, Tô Chiết đi vào công ty như thường lệ. Buổi sáng mùa đông nắng ấm chiếu rọi, thế nhưng mở miệng thở ra vẫn toàn sương mù trắng xóa.
Tô Chiết ngồi tại vị trí làm việc, chờ Diêm Quan Thương đến thì theo chân hắn vào văn phòng, định báo cáo lịch trình buổi sáng đã được sắp xếp cho hắn.
Còn chưa mở miệng, anh đã nghe người đàn ông nói: "Yêu đương đi".
Tô Chiết sững sờ.
Diêm Quan Thương nghiêm túc đàng hoàng nói: "Hôm qua tôi nhờ người tính qua rồi".
Tô Chiết:?
Diêm Quan Thương: "Đại sư nói, tôi có số vượng phu".