Tô Chiết xách theo túi đồ trang sức đứng ở nơi đó, một thân cao thẳng, đôi mắt xuyên qua cặp kính viền bạc nhìn thẳng vào Diêm Quan Thương.
Bàn tay xách túi giấy hơi siết chặt, anh âm thầm điều chỉnh hô hấp của mình, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cho dù có kinh nghiệm trong giới kinh doanh nhiều năm thì đây cũng là lần đầu tiên anh trải qua một tình huống như thế này.
Gương mặt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt giống bình thường, tựa như thứ anh đang phải giải quyết là vấn đề liên quan đến công việc chứ không phải tình cảm.
Sự thật cũng đúng là như thế, Tô Chiết không nhìn thấu thứ mang tên tình yêu, cách anh xử lý nó cũng y như cách anh xử lý công việc, phải dùng lý trí tỉnh táo sáng suốt để giải quyết.
Diêm Quan Thương đứng bên cạnh anh, cơ thể cao lớn thẳng tắp như một ngọn núi nhỏ, biểu cảm trên mặt không thay đổi, vẫn lạnh lẽo cứng đờ như lúc do dự có nên gõ cửa hay không ban nãy.
Hắn trầm thấp cất lời: "Ngoan ngoãn nghe lời?"
Tô Chiết chớp mắt, giọng điệu y như lúc giải quyết công việc: "Đúng thế".
Diêm Quan Thương gần như có thể xác định được ngay ý từ chối trong lời nói của Tô Chiết, chỉ một câu ngoan ngoãn nghe lời kia đã đủ chối bỏ toàn bộ con người của hắn.
Cụm từ này là ai nhìn vào cũng đều cảm thấy hoàn toàn không liên quan gì đến con người Diêm Quan Thương, cũng không ai dám liên hệ cụm từ này với hắn. Cho dù chỉ xét đến khía cạnh khí chất hay là tính tình, hắn và cụm từ "ngoan ngoãn nghe lời" quả thực cách xa một trời một vực.
Diêm Quan Thương có địa vị, có quyền thế, có kinh nghiệm cuộc sống cùng nhiều mối quan hệ, căn bản không một ai có thể khiến hắn cúi đầu. Tính tình hắn kém cỏi nên cho dù hắn không có ý đồ xấu xa với người khác thì vẫn còn phần tự cao tự đại ở lại đó. Hắn không thèm quan tâm đến cảm xúc của người khác, mà bằng vào thân phận và địa vị của hắn, hắn cũng không cần quan tâm.
Cho nên trên trận địa danh và lợi, người ta mãi mãi chỉ nhìn được bóng lưng cao lớn ngạo nghễ của hắn. Hắn vĩnh viễn đứng ở chỗ cao, những thứ ngang dọc ngược xuôi, a dua nịnh hót kia hắn không cần phải nói cũng không thèm nói, chỉ có người khác đi theo hắn lấy lòng hắn mà thôi.
Tô Chiết hết sức rõ ràng, ngoan ngoãn nghe lời là thái độ mà người khác phải bày tỏ ra khi đứng trước mặt hắn, chứ không phải thái độ hắn phải tỏ ra khi đứng trước mặt người khác.
Mà anh là trợ lý đặc biệt do một tay hắn dạy dỗ nâng đỡ, danh nghĩa cấp dưới này đã nói rõ khoảng cách địa vị giữa hai người bọn họ.
Tô Chiết biết cân nhắc thiệt hơn, dù anh không hiểu thứ tình yêu kia là gì, nhưng anh biết, hai người không bình đẳng ở cạnh nhau, mối quan hệ sẽ chẳng được lâu dài.
Có lẽ hiện tại cảm thấy chẳng đáng là gì, nhưng sau này ở bên nhau lâu, quan niệm không ngang hàng sẽ dần dần lộ mặt. Kinh nghiệm sống, giá trị con người cùng cách sống của mỗi bên không chỉ vì há miệng nói ra có thể hoàn toàn đồng cảm được.
Trước mặt hiện thực, hai chữ tình yêu thường không đáng giá một đồng.
Anh đã nhìn thấu hết tất cả, xã hội hiện đại như bây giờ, thứ nặng nhất mãi là lợi ích. Anh đem tình yêu biến thành thứ bản thân mình phải tổn thất, cảm thấy không đáng giá để nhấc bước tiến lên.
Tính cách cùng cuộc sống sinh hoạt có lẽ là thứ dễ vượt qua nhất giữa hai con người, nhưng địa vị, quyền thế, tiền tài lại là vấn đề tạo ra khoảng cách cực lớn.
Tô Chiết nhìn Diêm Quan Thương ngạo nghễ chẳng ai sánh bằng, có lẽ bốn chữ "ngoan ngoãn nghe lời" này đã làm khó hắn, nhưng cũng bởi vì có thể làm khó hắn, anh mới nói với hắn như vậy.
Diêm Quan Thương nhìn anh, mày rậm mắt sâu, con ngươi đen kia nhìn không hiểu thấu được Tô Chiết: "Cậu hi vọng tôi trở thành người như vậy?"
Tô Chiết không hề do dự: "Đúng vậy".
Diêm Quan Thương không cúi đầu, hắn nhìn chằm chằm anh, lạnh giọng mở miệng: "Không thể nào".
Có lẽ "ngoan ngoãn nghe lời" trong mắt một người bình thường chỉ đơn giản là một lời hứa hẹn ngọt ngào, cũng giống như câu nói "sau này nhất định sẽ đối xử tốt với bạn".
Trong khoảnh khắc hai bên sắp gắn bó với nhau, niềm vui sướng trào dâng, những lời hứa hẹn ngọt ngào sẽ phần nào truyền hạnh phúc đến cho người đối diện.
Nhưng Diêm Quan Thương hết sức rõ ràng, "ngoan ngoãn nghe lời" của người đang nói chuyện cùng hắn có ý nghĩ sâu sắc hơn, nói đơn giản thì Tô Chiết muốn hắn cúi đầu với anh. Quá khứ cuộc đời bao nhiêu năm của hắn chưa từng có quan niệm như thế này, hiện tại cũng hoàn toàn không thể nào có.
Nếu hắn gật đầu đồng ý, hắn cũng không thể làm được. Một lời hứa hẹn trống rỗng, xưa giờ hắn chưa từng gật đầu.
Tô Chiết không nhường bước, anh nhìn thẳng vào mắt Diêm Quan Thương: "Cho nên hai chúng ta không thể nào yêu đương được".
Thân hình cao lớn của Diêm Quan Thương đứng ở nơi đó, lông mày sắc bén nhíu chặt, "Ngoại trừ yêu cầu này".
Câu nói này ra miệng, chứng minh Diêm Quan Thương đã nhượng bộ.
Nhưng đây không phải thứ Tô Chiết muốn, thế nên anh chỉ đối mặt với hắn, gương mặt nho nhã lạnh lùng không hề xúc động: "Sếp Diêm, khi muốn yêu đương với một người, ngài phải bày tỏ được sự chân thành với họ".
Trận chiến này đã có sẵn kết cục cuối cùng, không còn chỗ trống nào để lật ngược tình thế.
Tô Chiết sẽ không chấp nhận, Diêm Quan Thương cũng sẽ không cúi đầu.
Tô Chiết cúi đầu, giọng điệu như cầu xin: "Cậu chủ, chuyện trước đây là do tôi không đúng. Vì lợi ích tôi đã giấu giếm thân phận đến làm hộ lý cho ngài, thực sự xin lỗi ngài".
"Nếu như ngài muốn trách phạt, tôi..."
Diêm Quan Thương lạnh mặt, nhìn Tô Chiết không nói một lời. Hắn không đợi anh nói xong đã quay người rời khỏi.
Tô Chiết nhìn bóng lưng đi xa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt anh buồn bã không rõ lý do, coi như hôm nay đã nói đủ lời để người kia chịu cắt đứt.
Nhưng trong lòng khó tránh khỏi sinh ra cảm giác áy náy, bóng dáng Diêm Quan Thương khuất sau dãy hành lang khách sạn, Tô Chiết rũ mi, lỗi lầm trong chuyện lần này ngay từ đầu đã là lỗi của anh.
Về đến phòng mình, Diêm Quan Thương đen mặt đi thẳng vào phòng tắm, rầm một tiếng, cửa sập vang trời. Hắn cởi bỏ chiếc áo sơmi mà mình mất công lựa chọn từ vali hành lý suốt buổi sáng, tiện tay ném vào trong sọt đựng quần áo bẩn, càng nghĩ càng cảm thấy mình nực cười.
Trước khi ra khỏi cửa hắn còn ngẫm nghĩ nên mặc bộ đồ nào để đi sang tìm Tô Chiết.
Người đàn ông để trần thân trên, nâng đôi chân dài đi đến bên cạnh tủ lạnh, vươn tay nhấc bình rượu ra.
Mẹ kiếp.
Lồng ngực cường tráng căng đầy phập phồng, cánh tay hắn chống trên mặt bàn, trong mắt đầy cảm xúc tàn bạo, thật lâu thật lâu mới có thể ép xuống.
Hắn vốn cho rằng Tô Chiết có tình cảm với hắn, nhưng ý tứ trong lời nói của đối phương hoàn toàn đã chối bỏ nửa năm cả hai ở cạnh nhau.
Chỉ một câu thôi đã nói rõ hai người họ không phù hợp.
Diêm Quan Thương ngửa đầu uống rượu vào miệng, người ta đã từ chối hắn, không có lý gì hắn lại tiếp tục bám theo không bỏ. Hắn đi tới phòng khách bắt đầu xử lý công việc, xua đi những suy nghĩ khác trong đầu.
Diêm Quan Thương hắn xưa nay chưa bao giờ chịu cúi đầu.
Ngày hôm sau đoàn người lên máy bay quay trở về. Đúng như Tô Chiết dự đoán, Diêm Quan Thương hoàn toàn không để chuyện tư dính dáng tới chuyện công.
Công việc là công việc, tình cảm là tình cảm.
Lúc lên máy bay, Tô Chiết vẫn như thường ngày, hỏi ý kiến và đối chiếu lịch trình mấy ngày tới cùng hắn.
Một bàn tay của anh lấy ra một bản báo cáo lịch trình từ trong hành lý của mình, một bàn tay khác cầm chiếc bút máy. Tầm mắt Diêm Quan Thương dừng trên bàn tay của Tô Chiết, bàn tay này không khác gì bàn tay những người đàn ông trưởng thành khác, nhưng xương ngón tay mảnh dài, khớp xương rõ ràng, cầm bút máy lên cực kỳ đẹp mắt.
Lúc này anh đang thấp giọng trình bày kế hoạch, ánh mắt hắn dời lên, thứ nhìn được là đôi môi đang khép mở.
Yết hầu Diêm Quan Thương nhấp nhô, hai mắt tối xuống.
Tô Chiết cất kỹ bản báo cáo, lấy gối kê cổ ra nghỉ ngơi. Sau khi xuống máy bay đoàn người quay về công ty trước. Bởi vì chuyến công tác mỏi mệt, cả đoàn người được cho phép nghỉ ngơi thêm nửa ngày.
Câu lạc bộ, phòng riêng.
Lúc Khoảnh Dao đi vào phát hiện bên trong chỉ có một mình Chu Trạch Tường, cô nhìn quanh bốn phía, đặt câu hỏi: "Sao chỉ có mình ông?"
Chu Trạch Tường đang nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng nói chuyện của Khoảnh Dao, cậu ta ngẩng đầu: "Lão Diêm còn đang trên đường tới, chắc sắp đến nơi rồi".
Khoảnh Dao à à, tiện tay ném túi xách hàng hiệu sang bên, quay ra chỗ Chu Trạch Tường hóng hớt: "Thế nào, thế nào, được hay không được?"
Rõ ràng hết sức quan tâm đến tình trạng yêu đương của Diêm Quan Thương.
Dù sao vạn tuế ba mươi năm mới nở hoa một lần, nếu lần này héo tàn, lần sau muốn nở có khi phải chờ đến độ sáu mươi tuổi!
Chu Trạch Tường nhớ tới tin nhắn trước đó Diêm Quan Thương đã gửi, cảm thấy có lẽ là thành công rồi, nhưng xét cái tính chó của thằng kia thì hình như lại thành công không được.
Chu Trạch Tường không thể đưa ra được đáp án chính xác: "Không biết, lão Diêm không kể".
Khoảnh Dao hào hứng: "Hay là chúng ta đánh cược đi".
Chu Trạch Tường nhìn cô: "Cược gì?"
Khoảng Dao liếc mắt lườm cậu ta, bày tỏ rõ thế mà còn phải hỏi: "Đương nhiên là cược chuyện của Quan Thương với trợ lý Tô có thành công hay không rồi".
Lần trước hai người họ còn từng tranh luận kịch liệt một phen.
"Được." Chu Trạch Tường ném di động ra: "Tôi cược không thành công".
Khoảnh Dao không đồng ý, giọng điệu nghiêm khắc, "Không được!"
Chu Trạch Tường bị cô dọa cho giật mình: "Tại sao?"
Chẳng lẽ bà lại ủng hộ nó đến vậy.
Khoảnh Dao ngại ngùng cười một tiếng, "Bởi vì tôi cũng muốn cược không thành công."
Chu Trạch Tường:...
Diêm Quan Thương mới đẩy cửa tiến vào:...
Khoảnh Dao vừa quay đầu đã lập tức trông thấy gương mặt khiến người ta lạnh run của Diêm Quan Thương, vội vàng chữa cháy: "Ôi, Quan Thương đến rồi đấy à? Khéo quá khéo quá, tôi với lão Chu đang cược đó".
Nói xong, cô chỉ thẳng vào Chu Trạch Tường: "Nó cược ông với trợ lý Tô không thành đôi được kìa."
Chu Trạch Tường trợn to mắt: "Bà..."
Chu Trạch Tường chột dạ, cười hề hề với Diêm Quan Thương, "Không phải tao đang quan tâm mày đấy sao, tình nghĩa chúng ta thật cảm động, tao quan tâm đến cả tình trạng yêu đương của mày đây này. Mày xem mày có thắp đèn lồng cũng không tìm được người bạn nào tốt như tao đâu đấy nhé".
Diêm Quan Thương vác cái mặt thối ngồi xuống, Khoảng Dao vội hỏi han: "Sao, sao, được hay không được?"
Tò mò tràn đầy gương mặt.
Chu Trạch Tường chen miệng vô: "Bà đừng hỏi nữa, xem cái mặt nó mà bà còn nhìn không ra hả?"
Khoảnh Dao nhìn cái mặt thối của Diêm Quan Thương: "Không phải mặt nó vẫn luôn như thế này à?"
Chu Trạch Tường:...
Diêm Quan Thương:...
Nhưng xem ra thất bại thật rồi.
Khoảnh Dao vỗ vỗ vai Diêm Quan Thương: "Không sao, dù sao tôi cũng không ôm hi vọng".
Nhìn thấy gương mặt Diêm Quan Thương càng lúc càng lạnh xuống, Chu Trạch Tường: Bà đừng nói nữa, đừng nói nữa...
Tình nghĩa anh em từ nhỏ tới lớn còn ở đó, Khoảnh Dao mở miệng an ủi vài câu: "Không thành công cũng không trách ông được, chỉ với ngoại hình của trợ lý Tô chắc chắn người theo đuổi không hề ít, với cái tính tình của ông người ta không chọn ông là chuyện rất bình thường. Ông có thể buồn lòng nhưng đừng nản lòng, cứ yên tâm đi, sau này tôi sẽ hạnh phúc thay phần của ông".
Chu Trạch Tường cũng vỗ bả vai còn lại của hắn: "Tao cũng vậy, cộng thêm phần hạnh phúc của mày, tao sẽ được double hạnh phúc".
Diêm Quan Thương:...
Hai người này nhìn qua thì giống đang chọc ghẹo Diêm Quan Thương, thực chất họ đang giảng đạo lý cho hắn. Xung quanh Tô Chiết không thiếu người hợp lòng vừa ý, nếu dùng cái tính tình không ai sánh kịp của Diêm Quan Thương, hắn có theo đuổi người ta cả đời cũng không có khả năng theo đuổi được.
Khoảnh Dao khuyên nhủ bên tai: "Lần trước lúc Kinh Thăng thổ lộ với tôi, cậu ấy đã bỏ không ít tâm tư đâu đấy, vừa bao khách sạn lại còn mua rất nhiều hoa tươi..."
Tình yêu là thứ cần phải trả giá.
"Tôi bị cậu ấy cảm động, đồng ý thử yêu đương với cậu ấy một lần". Nói xong, cô lại nâng chiếc nhẫn đính viên kim cương to như quả trứng bồ câu: "Mấy ngày nữa chúng tôi sẽ kết hôn".
Có trả giá mới có kết quả!
Diêm Quan Thương nhìn chiếc nhẫn to như quả trứng bồ câu trong tay đối phương: "Kết hôn?"
"Đúng vậy!" Gương mặt Khoảnh Dao đầy hạnh phúc: "Mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau".
Chu Trạch Tường ở bên thêm mắm dặm muối: "Mày có biết kết hôn là như thế nào không? Mỗi ngày sẽ cùng ăn cùng ngủ, không chỉ bắt đối phương phải thực hiện đầy đủ nghĩa vụ vợ chồng, mà còn được pháp luật bảo vệ".
Không biết Diêm Quan Thương nghĩ tới cái gì, yết hầu lại nhấp nhô.
Chu Trạch Tường: Thằng chó này động lòng rồi.
Ai ngờ một giây sau người đàn ông đột nhiên mở miệng: "Mày tìm cho tao một con vịt tới đây".
(*)只鸭 – Con vịt: chỉ con vịt, cũng được dùng để chỉ trai bao.
Chu Trạch Tường cùng Khoảnh Dao đều giật mình, "Hả?"
Tấm lưng rộng lớn của Diêm Quan Thương dựa vào ghế sofa, mất kiên nhẫn nhắc lại: "Tìm cho tao một con vịt".
Chu Trạch Tường cùng Khoảnh Dao liếc nhau một cái, vừa do dự vừa cùng nhau đi ra ngoài.
Hơn mười phút sau, Chu Trạch Tường quay về trước: "Lão Diêm, tìm được rồi".
Chỉ thấy trong tay cậu ta xách cổ một con vịt.
Diêm Quan Thương: "... tao cần vịt sống".
Chu Trạch Tường vỗ xuống cái mông con vịt béo.
"Cạcccc!"
Diêm Quan Thương:...
Diêm Quan Thương: "Tao cần một cậu trai bao, mày có hiểu không hả?!"
Chu Trạch Tường trợn to mắt nhìn, thằng chó này có bao giờ đam mê món đó đâu. Chẳng lẽ ban nãy cậu ta phổ cập giáo dục kết hôn ăn ngủ cùng chỗ, nghĩa vụ vợ chồng đã làm nó sinh ra tâm tư khác?!
Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thế này, tìm đâu ra "con vịt" kia bây giờ? Chu Trạch Tường từng vượt vạn bụi hoa nhưng lần nào cũng yêu đương đường đường chính chính, xem thường mấy thể loại bán đi bán lại như vậy.
Nhưng người đã muốn thì cậu ta vẫn tìm một người sạch sẽ tới thử xem.
Sau khi người được gọi đến nơi, Chu Trạch Tường rời khỏi phòng.
Chú "vịt" con mới đến có vẻ vẫn còn là sinh viên, thấy Diêm Quan Thương một cái hai mắt lập tức sáng bừng.
Sao cậu chàng có thể chưa nghe tới danh tiếng của Diêm Quan Thương được.
Thế là cậu chàng uốn éo đi sang: "Sếp Diêm à~"
Diêm Quan Thương nhìn cậu trai, khí thế đầy áp lực. Cậu trai bị hắn dọa, lập tức ngừng bước chân.