Chu Trạch Tường uống cà phê, chờ đến khoảng tầm 10 giờ sáng, hai em Diêm Quan Thương và Diêm Đông Lâm mới cùng tới công ty.
Bởi vì đến trễ hơn ngày thường không ít, Diêm Quan Thương vào thẳng phòng làm việc xử lý công việc. Chu Trạch Tường nghe nói người đã tới, từ phòng nghỉ ngơi đi ra, nhưng ngay cả đối mặt cũng không kịp, chỉ có thể đi vào trong văn phòng tìm.
Diêm Đông Lâm thấy Tô Chiết vẫn mang vẻ mặt chính trực vững vàng ở vị trí công việc của mình như mọi khi, nhanh chân đi đến định tranh công: "Cuộc đối thoại tối qua chúng ta tập, sáng hôm nay em đã nói hết rồi".
Tầm mắt Tô Chiết dừng trên người Diêm Đông Lâm: "Sếp Diêm có hỏi gì không?"
"Không ạ, anh của em không nhớ gì hết".
Tô Chiết nhướng mày: "Ưu điểm không tệ".
Diêm Đông Lâm nghe anh nói, nghi ngờ hỏi: "Cái này được tính là ưu điểm ấy ạ?"
Tô Chiết hỏi lại: "Không tính là ưu điểm được hả?"
Diêm Đông Lâm thỏa hiệp: "Thôi cứ tính đi ạ".
Anh trai cậu từ đầu đến chân cộng lại cũng góp không ra mấy cái ưu điểm, bây giờ thà có còn hơn là không.
Diêm Đông Lâm quan sát vết thương trên miệng Tô Chiết, phát hiện ra nó đã đóng vảy, nhưng đến cùng nguyên do vẫn tại ông anh trai mình hôm qua không biết nặng nhẹ: "Thật ngại quá, hôm qua anh trai em uống hơi nhiều".
"Không sao".
"Thật ra có sao thì cũng không nghiêm trọng lắm".
Tô Chiết:?
"Nếu anh cảm thấy thiệt thòi, em sẽ bắt anh trai em lấy thân báo đáp!"
Tô Chiết:... Anh của cậu có biết chuyện này không?
Trong tiềm thức của Tô Chiết đã bỏ qua luôn những lời hôm qua Diêm Quan Thương nói với anh.
Tiếng thích kia trống rỗng lại khó hiểu, ít nhất đối với anh nó là như vậy. Trong mắt của anh, hai chữ tình yêu này khi đứng giữa hiện thực có vẻ trống rỗng muôn phần.
Từ đầu đến cuối anh đều cho rằng, tình yêu giữa hai con người là tình cảm không bền chặt, không chịu nổi thử thách, không có quan hệ máu mủ ruột rà, nhất định sẽ có ngày nhìn nhau đến chán ghét khó chịu rồi phản bội.
Anh cũng khinh thường không muốn tham gia vào trong đó. Người mẹ nghèo túng vất vả thời niên thiếu cùng với vô số ngày đêm không thể ngóc đầu thuở thanh xuân đang đứng trước mặt gõ vang một hồi chuông cảnh báo.
Anh sửa soạn lại tài liệu, đứng dậy định đưa vào trong. Diêm Đông Lâm vô cùng ân cần nhận lấy: "Để em cầm cho."
Tô Chiết: "Sao vậy?"
Diêm Đông Lâm: "Để cho em có vẻ còn chỗ dùng được trong công ty ấy mà".
Thấy người muốn cầm, Tô Chiết đặt vào đồ vào trong tay cậu: "Thật ra cậu không cần lo lắng chuyện đó đâu, cậu vĩnh viễn có một vị trí nhỏ trong công ty này".
Diêm Đông Lâm nghe anh nói vậy, vô cùng ấm lòng: "Thật ạ?"
Ngụy Mẫn đi ngang qua, mở miệng: "Không thì bình lọc nước trong phòng chờ ai đổi đây".
Tô Chiết:...
Diêm Đông Lâm:...
Chị nói là chị gạt em đi! Chị mau nói đi!!!
Sau đó Tô Chiết cùng Diêm Đông Lâm chân trước chân sau đi vào trong văn phòng. Người ở trong hiển nhiên đang bận rộn, Diêm Quan Thương ngồi trên ghế ông chủ đọc hợp đồng, Chu Trạch Tường thì ngồi ở bên cạnh bàn trà xem xét khu vực quy hoạch và bản vẽ thiết kế, thậm chí còn trải ra tấm thảm trên sàn nhà để xem.
Nét mặt hai người họ nghiêm túc cẩn thận, không giống một cái mặt thối và một cái mặt không nghiêm túc lúc thường ngày.
Tô Chiết: "Sếp Diêm, tài liệu ngài cần".
Diêm Quan Thương không ngẩng đầu: "Để đó đi".
Diêm Đông Lâm vội vã lạch bạch tiến đến đặt tài liệu lên bàn, sau đó quay trở về bên người Tô Chiết.
Diêm Quan Thương xử lý xong công việc trong tay, cầm tài liệu sang xem xét: "Tìm bản đồ khu vực phía Đông đến đây cho tôi".
Nói xong ném tài liệu về phía trước, tiếp tục xử lý việc khác, Diêm Đông Lâm tiến lên cầm tài liệu về.
Tô Chiết: "Vâng thưa sếp".
Tô Chiết: "Chỗ này còn một phần tài liệu cần ngài xem qua".
"Mang tới đây".
Diêm Đông Lâm giao tài liệu lên, Diêm Quan Thương không thấy có vấn đề gì, ký tên xuống, trong lúc nâng mắt lên vô tình trông thấy vết thương ở khóe miệng Tô Chiết: "Miệng cậu bị làm sao vậy?"
Chu Trạch Tường nghển cổ phát biểu: "Bị chó trong nhà cắn".
Diêm Đông Lâm:!!!
Lời này có thể nói ạ?
Tô Chiết khẽ gật đầu với hắn, tỏ vẻ đúng như lời Chu Trạch Tường vừa nói.
Diêm Quan Thương nghe xong không nói nhiều nữa, ban nãy hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Nhưng tầm mắt vẫn đảo qua Tô Chiết một vòng, từ ngày hôm qua sau khi Chu Trạch Tường nói cậu hộ lý nhỏ có chiều cao ngang tầm Tô Chiết, Diêm Quan Thương đã chú ý Tô Chiết nhiều hơn hẳn mọi khi.
"Ra ngoài đi".
Hai người quay lưng đi ra ngoài, vừa đi được hai ba bước, đằng sau truyền tới tiếng gọi, "Diêm Đông Lâm".
Nghe thấy anh trai gọi đầy đủ cả họ lẫn tên mình, Diêm Đông Lâm hoảng sợ run rẩy: "Sao thế anh?"
Diêm Quan Thương: "Nếu mày không có việc gì làm thì ra phòng nghỉ đổi bình nước đi".
Tô Chiết:...
Diêm Đông Lâm:...
Một người hai người ai cũng đối xử với cậu như vậy!!!
Chẳng lẽ cậu vô dụng đến thế sao?
Trước lúc Tô Chiết quay trở lại vị trí của mình, anh vỗ vỗ vai Diêm Đông Lâm. Diêm Đông Lâm tưởng anh định an ủi mình vài câu, nào ngờ anh không nói một lời đi thẳng.
Công việc thường ngày của Diêm Quan Thương rất bận rộn, trừ khoảng thời gian nghỉ bệnh hơn nửa năm thì ba bữa cơm trong ngày của hắn luôn không có thời gian xác định cụ thể.
Tới tận giữa trưa, Diêm Quan Thương và Chu Trạch Tường vẫn chưa ra khỏi phòng. Tô Chiết cũng không có ý định đi vào khuyên nhủ.
Tối hôm qua đối phương uống rượu anh đi đến khuyên, may mắn thay đối phương không nghi ngờ chút nào, nhưng thói quen này xuất hiện theo bản năng, anh nhất định phải nhanh chóng từ bỏ nó.
Tô Chiết ăn xong cơm trưa, đi vào thang máy chuẩn bị lên tầng hai mươi hai, lại bắt gặp được một vị khách không mời mà đến.
Diêm Tòng Trí.
Trong tay người tới mang theo thuốc bổ, thấy Tô Chiết còn hơi bất ngờ, gương mặt nở nụ cười chào đón; "Trợ lý Tô, đã lâu không gặp".
Tô Chiết dùng khuôn mặt tươi cười thường ngày tiếp lời: "Ngài Diêm".
Tô Chiết đi vào trong thang máy, Diêm Tòng Trí mở lời: "Mấy lần trước tôi đến đều không gặp trợ lý Tô, trong nhà anh xảy ra chuyện gì hả?"
Từ sau khi Diêm Quan Thương mù, gần như mỗi tháng Diêm Tòng Trí sẽ đến công ty một chuyến, trên danh nghĩa là thăm hỏi Diêm Đông Lâm, thực chất là đến hối lộ mấy vị cổ đông già cả để đạt được sự đồng thuận từ họ.
Thật ra thì mấy vị cổ đông già cả kia trong tay chẳng có bao nhiêu cổ phần, mặc dù họ được chia cổ tức hoa hồng thật nhưng Diêm Tòng Trí không để họ vào trong mắt, chỉ vì họ có tiếng nói trong chuyện chọn người cầm quyền thế nên Diêm Tòng Trí mới trăm phương ngàn kế kéo người tới trận doanh của mình thôi.
Mà nửa năm trước mỗi lần tới công ty hắn ta đều không gặp Tô Chiết, đúng lúc lợi dụng chỗ trống của anh, chứ nếu Tô Chiết vẫn còn ở lại, chưa chắc mọi việc hắn ta làm đã thuận lợi như vậy.
Chỉ là đến tận hôm nay hắn ta nghĩ mãi vẫn chưa ra, tại sao Tô Chiết lại xin nghỉ phép đến tận nửa năm, ngay cả cái bóng cũng không thể bắt gặp.
Nếu như đây vốn là mưu kế của Diêm Quan Thương... Diêm Tòng Trí còn chưa suy nghĩ xong đã bị người khác cắt ngang mạch suy nghĩ.
Tô Chiết: "Có vài chuyện riêng thôi ạ, đã xử lý xong, phiền ngài phí tâm tư lo lắng rồi".
Diêm Tòng Trí ngoài cười nhưng trong không cười: "Sao có thể. Trợ lý Tô vốn là một công thần của công ty chúng ta mà".
Tô Chiết không nhiều lời thêm.
Đến tầng hai mươi hai, Diêm Tòng Trí dẫn đầu bước ra khỏi thang máy, đi thẳng tới văn phòng của Diêm Quan Thương, vươn tay gõ cửa hai lần: "Anh Quan Thương, em đây".
Diêm Quan Thương ngẩng đầu: "Ai?"
Chu Trạch Tường: "... Mày đang hỏi tao hả?"
Diêm Quan Thương: "Không thì hỏi ai?"
Chu Trạch Tường: "Người thân của mày chứ có phải của tao đâu!"
Nghĩ đến cái thằng chó này không nhớ nổi người nào với người nào, Chu Trạch Tường thu bản vẽ, gọi người ngoài cửa: "Vào đi".
Diêm Tòng Trí xách đồ vào trong: "Anh Quan Thương, nghe nói mắt anh khỏi rồi, em mang chút thuốc bổ đến thăm anh".
Chu Trạch Tường: "Tin tức nhanh ghê ha".
Diêm Tòng Trí: "Cả giới đều đã biết, sao em có thể không biết được".
Nói xong, đem thuốc bổ đặt xuống bàn trà.
"Nửa năm trước tháng nào em cũng đến công ty, mang cho anh Đông Lâm vài thứ, sợ một mình anh ấy mệt mỏi".
Diêm Tòng Trí biết Diêm Quan Thương trở về sẽ điều tra những hành động lúc trước của hắn ta, thế thì chi bằng thừa nhận luôn chuyện mình tháng nào cũng tới, chặn ngang miệng của người khác lại.
Nói xong, hắn ta cũng không cho hai người còn lại cơ hội nói gì, dù sao hai cái miệng đó cũng không thể thốt ra lời lẽ gì tốt đẹp.
Một cái miệng độc, một cái miệng thiếu đòn.
"Nửa năm qua anh Đông Lâm rất vất vả, anh Quan Thương và trợ lý Tô đều không ở đây, mỗi lần em tới nơi này luôn thấy anh ấy rất mệt mỏi".
Diêm Quan Thương ngẩng đầu lên khỏi tập tài liệu: "Ai không ở đây?"
Trái tim Diêm Tòng Trí lộp bộp một cái, nghĩ lại lời mình nói đâu có sai: "Anh Quan Thương và trợ lý Tô đều không ở đây".
Lại chột dạ bổ sung: "Sao thế ạ?"
"Không có gì". Diêm Quan Thương lạnh lùng ném lại mấy chữ.
Diêm Tòng Trí không ở lại lâu, nói hai ba câu liền định rời đi tìm mấy ông cổ đông già.
"Anh Quan Thương còn bận việc, em đi trước nhé".
Diêm Quan Thương "Ừ" một tiếng xem như đáp lại.
Sau khi người ra ngoài, Diêm Quan Thương mở miệng hỏi: "Nửa năm qua Tô Chiết không ở trong công ty?"
Chu Trạch Tường còn tưởng hắn đã biết, bởi vì trợ lý Tô là người ở bên cạnh hắn, ai ngờ hắn lại không hay chuyện này, "Đúng thế".
Diêm Quan Thương: "Chuyện này còn có ai biết?"
Chu Trạch Tường: "Trừ mày ra người nào cũng biết".
Diêm Quan Thương:...
Người đàn ông đứng dậy đi ra ngoài, lúc này Tô Chiết đang dạy Diêm Đông Lâm về cách thức thao tác trên hệ điều hành, vừa nâng mắt lên đã đối mặt với tròng mắt đen nhánh của Diêm Quan Thương. Tầm mắt của người đàn ông dao động trên người Tô Chiết mấy giây liền.
"Hai người đi theo tôi".
Hắn quay người đi vào phòng nghỉ ngơi, Tô Chiết và Diêm Đông Lâm cùng liếc mắt nhìn nhau.
Mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.
Hai người cùng nhau đi vào phòng nghỉ, trông thấy gương mặt Diêm Quan Thương đã đen sì.
Diêm Đông Lâm sợ quá mở miệng: "Sáng nay em đã đổi bình nước rồi mà".
Diêm Quan Thương:...
Tô Chiết:...
Diêm Quan Thương nhìn Tô Chiết, tiếng nói lạnh lùng: "Tôi nghe nói nửa năm qua cậu không ở trong công ty?"
Tô Chiết không nhịn được, mấy ngón tay thon dài cuộn tròn lại, mặc dù nét mặt vẫn bình tĩnh nhưng hàm răng gần như đã nghiến chặt.
"Đúng là tôi không ở đây".
Diêm Quan Thương: "Tôi nhớ lúc ấy cậu chỉ xin phép tôi nghỉ ngơi trong nửa tháng".
Tô Chiết không dám đối mặt với hắn: "Đúng vậy".
"Vậy phần nghỉ phép sau đó của cậu ai là người phê duyệt?"
Diêm Đông Lâm ở bên cạnh lắp bắp nói: "Em ạ".
Diêm Quan Thương:...
Tô Chiết không ngờ Diêm Đông Lâm sẽ chủ động đứng ra chịu trách nhiệm. Anh thuận theo lời cậu, tiếp tục nói: "Vốn tưởng nửa tháng là đủ, nhưng năm nay mùa thu hoạch trong nhà tới hơi muộn, lúc đi lại gặp đúng lúc chính phủ cho sửa đường, thế nên mới chậm trễ".
Diêm Quan Thương: "Thật?"
Tô Chiết: "Thật."
"Tôi không hỏi cậu".
Ánh mắt Diêm Quan Thương nhìn sang phía Diêm Đông Lâm.
Diêm Đông Lâm nuốt nước bọt: "Thật ạ".
Anh, anh hỏi em ngay trước mặt người ta, em làm sao mà nói giả cho được.
"Nó đã phê chuẩn cho cậu như thế nào?"
Tô Chiết mặt không đổi sắc: "Cậu Diêm nói cậu ấy có thể phê chuẩn được, tôi cứ yên tâm ở nhà".
Diêm Quan Thương khoanh tay trước ngực nhìn Diêm Đông Lâm: "Mày nói như vậy?"
Diêm Đông Lâm gật đầu, không lên tiếng.
Tầm mắt của Diêm Quan Thương lại quay về Tô Chiết.
Diêm Đông Lâm chắc chắn tự mình biết mình, không có khả năng dám đồng ý phê chuẩn cho Tô Chiết nghỉ phép dễ dàng.
Diêm Quan Thương: "Tại sao lại nói như vậy?"
Diêm Đông Lâm im lặng.
"Nói".
Diêm Đông Lâm lẩm bẩm, tiếng nói nhỏ ngang tiếng muỗi kêu: "Vì muốn giả ngầu ạ"