Con ngươi lạnh nhạt của Tô Chiết nhìn tin nhắn trên màn hình, "Vì sao đột nhiên đại sư lại tính đến số mệnh của em?"
Bà Diêm giải thích, "Vì chị thường xuyên đến tìm đại sư nhờ tính số mệnh, đại sư thấy chị đến nhiều quá, cho chị chút khuyến mại".
Tô Chiết: "Khuyến mại gì thế ạ?"
Bà Diêm: "Mua một tặng một."
Tô Chiết:...
Đại sư còn biết tổ chức hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm cơ ạ.
Bà Diêm vẫn hơi lo lắng, dù sao trước giờ đại sư luôn tính toán rất chuẩn: "Gần đây em phải cẩn thận một chút đấy, đã biết chưa?"
Tô Chiết: "Đã biết ạ".
Mặc dù nhắn tin trả lời rất thoải mái, nhưng sắc mặt của Tô Chiết vẫn không tránh được, nghiêm túc hẳn lên. Vị đại sư này trong ấn tượng của anh có thể xem là người có bản lĩnh thông thiên, trước đây ông ấy bảo Diêm Quan Thương lên núi Minh Đức sẽ có lợi cho đôi mắt, còn chưa kịp quay về đến nhà, mới bước lên máy bay hai mắt hắn đã bắt đầu trông thấy ánh sáng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Buông điện thoại xuống, ánh mắt Tô Chiết hướng về phía phòng thay đồ. Anh cất bước vào trong, lấy vali ra, bắt đầu thu dọn quần áo.
Mắt của Diêm Quan Thương có thể khôi phục trong vòng nửa tháng tới, bây giờ là lúc anh nên rời đi. Anh hiểu một kiếp trong lời đại sư là một kiếp nạn, mà phàm là kiếp nạn đương nhiên sẽ không có gì tốt.
Tô Chiết là một người cẩn thận cảnh giác, biết thế nào là phải bảo vệ lợi ích của cá nhân dưới tình huống không đắc tội người khác.
Cho nên chuyện anh định rời đi, anh không thể nói thẳng với Diêm Quan Thương được.
Anh có thể nhìn ra dự định giữ anh lại của Diêm Quan Thương, nhưng đây là ý định của hắn khi hắn không biết anh là người nào.
Nếu thân phận của anh bị bại lộ, chưa kể đến mười triệu sẽ bay mất, công việc của anh cũng đi tong. Chỉ cần chạm tới ranh giới cuối cùng, Diêm Quan Thương sẽ không nhớ đến tình cũ. Hắn không thiếu người có thể trở thành trợ lý đặc biệt, giới kinh doanh cũng không thiếu, cho dù anh đã hô mưa gọi gió ở vị trí này nhiều năm, có mặt mũi có danh tiếng, nhưng sinh viên đại học lớn ra trường vào xã hội mỗi năm một nhiều, những sinh mệnh hoạt bát sau khi được bồi dưỡng, chưa chắc đã không xuất hiện một trợ lý đặc biệt Tô thứ hai.
Không có một kẻ nào là không thể thay thế, nơi duy nhất người khác không thể thay thế đoán chừng chỉ có trong lòng của chính mình.
Tô Chiết lấy toàn bộ quần tây áo sơmi ở trong tủ ra, gấp gọn từng cái bỏ vào vali, gọn gàng đẹp đẽ, y như con người anh vậy.
Sau đó anh lấy điện thoại di động ra, lật xem lịch ngày, mấy hôm nữa đã là ngày Tết Trung Thu.
Tô Chiết nhìn ngày lễ được đánh dấu đỏ trên quyển lịch, quyết định sẽ rời đi vào ngày hôm ấy.
Nếu anh còn ở lại nơi này, chứng tỏ anh đang không coi trọng mười triệu tệ.
Tiếp đó anh mở điện thoại gọi sang chỗ bà Diêm.
Bên kia bà Diêm đang ngẫm nghĩ mình có nên ăn chay vài ngày hay không, điện thoại của Tô Chiết đột nhiên gọi tới, dọa cho bà giật mình mở to hai mắt, không ngờ kiếp nạn của đối phương lại tới nhanh như vậy.
Bà vội vàng nghe: "Sao rồi?! Em thế nào?!"
Màng nhĩ của Tô Chiết bị chấn động không nhẹ, anh khẽ kéo điện thoại di động ra xa một chút: "Em không sao".
Bà Diêm: "À~"
Tô Chiết:...
Vì sao nghe vào lại cảm thấy ngài đang rất thất vọng?
Bà Diêm không biết lý do anh gọi điện tới: "Có chuyện gì quên nói với chị sao?"
Tô Chiết bắt đầu dặn dò: "Chị, gần đây thị lực đứa nhỏ khôi phục rất nhiều lần, bác sĩ nói trong vòng nửa tháng sẽ khỏi hẳn, em nghĩ tầm Trung Thu này em sẽ rời đi".
Bà Diêm hiểu rõ: "Ừ cũng đúng, nếu em còn ở đó thêm rất dễ bị bại lộ. Được, dịp Trung Thu này em cứ rời đi thôi, đại sư đã xem hết rồi, chuyện thị lực của Quan Thương em không cần lo nữa".
Về phần tình kiếp của Diêm Quan Thương cứ để nó tự qua, bà Diêm thật ra cũng tò mò đối tượng tình kiếp của con trai lắm.
Tô Chiết: "Vâng, vẫn phải phiền chị giúp em giữ bí mật".
Bà Diêm: "Cái miệng này của chị em cứ yên tâm, năm đó thi cuối kỳ, giáo viên ép hỏi chị người gian lận trong lớp là ai, đến tận khi tốt nghiệp rồi chị vẫn không nói, hiện giờ ông ấy vẫn còn chưa biết được".
Tô Chiết nghe bà kể, cũng hơi tò mò: "Vậy rốt cuộc đó là người nào thế ạ?"
Bà Diêm: "Chính chị đó".
Tô Chiết:...
Bạn có thể thất vọng với bất cứ thứ gì, nhưng riêng những con người diệu kỳ của nhà họ Diêm sẽ không bao giờ khiến bạn thất vọng.
Lúc ở trên xe Tô Chiết bày tỏ rõ ràng mình không thích Diêm Tòng Trí, thế nên khi trở về Diêm Quan Thương đặc cách cho anh lên phòng lúc người kia tới chơi, đợi người đi rồi anh mới lại xuống.
Chiều tối, Diêm Tòng Trí mang theo rượu vang đến nhà đúng như đã hẹn, vừa trông thấy cô giúp việc đã nở nụ cười.
Cô giúp việc đón chào, nhanh chân đi vào phòng khách: "Cậu chủ, cậu Tòng Trí tới rồi ạ".
Cô vừa dứt lời, Diêm Tòng Trí liền mở miệng: "Anh Quan Thương".
"Ừ".
Người đàn ông nhàn nhạt đáp lời, Diêm Tòng Trí tự nhiên thoải mái đưa rượu vang cho cô giúp việc, sau đó ngồi xuống bên cạnh Diêm Quan Thương.
"Anh Quan Thương, gần đây hai mắt anh đã khá hơn chưa?"
Diêm Quan Thương hỏi lại: "Cậu hi vọng nó khá hay nó không khá?"
Sau lưng Diêm Tòng Trí lập tức túa ra một lớp mồ hôi lạnh, nhanh chóng nhìn về phía Diêm Quan Thương, ánh mắt mang theo bối rối cùng đề phòng, nhưng sắc mặt Diêm Quan Thương vẫn như thường, cũng không nhìn ra ý định thăm dò gì cả.
Trong chớp mắt Diêm Tòng Trí hơi hỗn loạn, kẻ xấu xa này bình thường vẫn luôn nói chuyện với cái dáng vẻ chó y như bây giờ.
"Đương nhiên em hi vọng hai mắt anh Quan Thương có thể nhanh chóng khỏi hẳn".
"Vậy à?"
"Đương nhiên ạ".
Diêm Quan Thương nghe lời vào trong tai: "Vậy thì hi vọng của cậu sắp thành hiện thực rồi đấy".
Nét mặt Diêm Tòng Trí cứng đờ: "Mắt của anh Quan Thương sắp khỏi rồi sao?"
Giọng điệu của Diêm Quan Thương nhẹ nhõm, âm thanh mang theo vui vẻ, cẩn thận nghe kỹ thì lại nghe ra cả sự giễu cợt: "Sắp, nhưng ai biết được đó là lúc nào".
Hắn tạm dừng một chút, "Có khi là ngày mai?"
Diêm Tòng Trí siết chặt tay.
"Có khi sẽ mù cả đời, cậu nghĩ thế nào?"
"Sao có thể như vậy, mắt của anh Quan Thương chắc chắn sẽ tốt lại".
Diêm Tòng Trí cảm thấy miệng của mình khô khốc, hắn ta không ngờ hai mắt đối phương sẽ nhanh khỏi đến vậy, hoàn toàn vượt ra ngoài kế hoạch dự tính của họ.
Diêm Quan Thương không giấu giếm chuyện đôi mắt mình hồi phục, ngược lại còn cố ý tiết lộ cho đối phương.
Hắn không sợ đối phương có mưu đồ khác, thứ hắn cảm thấy hứng thú là người đứng đằng sau Diêm Tòng Trí đến cùng có bao nhiêu năng lực.
Lòng bàn tay Diêm Tòng Trí toát mồ hôi, hắn ta cầm khăn giấy đến lau sạch, trong lòng vẫn chưa quên một mục đích khác của mình.
Ngồi trên ghế sofa đảo mắt vài vòng, Diêm Tòng Trí hỏi: "Anh Quan Thương, sao em không thấy cậu hộ lý bên cạnh anh vậy?"
Diêm Quan Thương nhíu mày: "Cậu hứng thú với cậu ấy?"
Diêm Tòng Trí cố tình ra vẻ khó xử: "Đâu có. À, mà anh Quan Thương này, cậu hộ lý kia đã ở trong nhà anh bao lâu rồi?"
Diêm Quan Thương: "Từ lúc mắt tôi mù".
"À, thế ạ". Lời nói của Diêm Tòng Trí mang theo ý tứ sâu xa: "Anh Quan Thương, anh cảm thấy cậu ta thế nào?"
Diêm Quan Thương khó hiểu, đoán không ra đối phương muốn nói điều gì: "Cũng được".
Diêm Tòng Trí giật mình: "Cũng được?"
Diêm Quan Thương: "Không thì thế nào?"
Diêm Tòng Trí vội vàng lắc đầu: "Không có gì đâu ạ".
Có thể nghe được lời khen 'cũng được' từ cái miệng của kẻ xấu bụng này, xem chừng vị trí của cậu hộ lý kia trong lòng đối phương không hề tệ.
Diêm Tòng Trí: "Anh Quan Thương, cậu ấy đối xử với anh tốt không?"
Diêm Quan Thương: "Không đối xử tốt với tôi thì chẳng lẽ lại đi đối xử tốt với cậu?"
Diêm Tòng Trí:...
Em không dám nhận, không dám nhận.
Diêm Tòng Trí bắt đầu sắp xếp từ ngữ: "Anh Quan Thương, anh không cảm nhận được cậu hộ lý kia có chút kỳ quái sao?"
"Kỳ quái chỗ nào?"
Diêm Tòng Trí: "Cậu ta đối xử tốt với anh, tốt đến mức không giống mối quan hệ đơn thuần giữa chủ nhà và người làm thuê, còn mang theo cả lòng riêng khác. Lần trước trong cuộc họp mặt gia tộc, em đã từng gặp riêng cậu ta ở trong nhà vệ sinh đấy".
Diêm Quan Thương nhíu mày: "Cậu và cậu ấy?"
"Vâng". Diêm Tòng Trí khẳng định: "Lúc ấy cậu ta đã lộ bộ mặt thật, em chất vấn cậu ta, cậu ta thừa nhận mình có lòng riêng không thể để người khác hay với anh Quan Thương".
Diêm Quan Thương: "Tiếp tục đi".
"..."Diêm Tòng Trí giống như đang truyền thông tin bí mật, căng thẳng vội vã kể ra: "Cậu ấy thích anh Quan Thương đó".
Diêm Tòng Trí biết Diêm Quan Thương ghét nhất, chối bỏ nhất thứ gì, đó chính là những tình cảm khó có thể giải thích cùng với tiếp xúc cơ thể thân mật.
Muốn châm ngòi ly gián quan hệ của Diêm Quan Thương và cậu hộ lý thì đây là một cái cớ hoàn hảo. Diêm Quan Thương có lẽ sẽ không tin, nhưng trong lòng hắn đã bị chôn một hạt giống xuống, chỉ cần cậu hộ lý kia xuất hiện, Diêm Quan Thương sẽ vô thức nhớ lại, cảm thấy khó chịu buồn nôn.
Sớm sớm chiều chiều ở bên, tiếp xúc gần gũi khó mà tránh được, tính cách khó chiều của Diêm Quan Thương người nào cũng biết, chỉ cần trong lòng hắn có nghi ngờ thì hắn sẽ không để lại cho đối phương lối thoát, đến lúc đó cậu hộ lý kia bị đuổi đi chỉ là chuyện sớm hay muộn.
"Cậu ấy thật sự nói như vậy?"
"Vâng ạ, sao em có thể vì một cậu hộ lý mà lừa gạt anh Quan Thương được chứ?" Diêm Tòng Trí cố gắng không ngừng: "Anh Quan Thương, anh có cảm thấy cậu hộ lý kia gần đây luôn cố gắng tiếp xúc thân mật với anh không? Là cái loại tiếp xúc đột ngột dính sát vào người anh, mà động tác cũng vô cùng tự nhiên ấy".
Diêm Quan Thương nghe người ngồi bên nói, suy nghĩ không ngừng bay xa. Đúng là có những tình huống như vậy thật, từ hồi lên núi Minh Đức quay về, hành động tiếp xúc cơ thể của hai người họ ngày càng nhiều lên.
Diêm Tòng Trí ở bên cạnh lại bảo: "Cậu ta cố ý đó".
Ngón tay thon dài của người đàn ông cuộn tròn: "Cố ý?"
Diêm Tòng Trí: "Bởi vì cậu ta thích anh Quan Thương nên mới làm như vậy, tất cả những việc cậu ta làm hoàn toàn đang cố ý".
"Nhưng mà chuyện đó vẫn chưa tính là gì".
Diêm Quan Thương không đáp lại, Diêm Tòng Trí thấy người hình như đã bị mình thuyết phục, bắt đầu thêm mắm dặm muối: "Chỉ cần nhìn cậu hộ lý kia là biết, bình thường cậu ta sẽ làm trò để có thể dắt tay anh, nhưng anh có biết chuyện đáng sợ nhất là chuyện gì không?"
"Chuyện gì?"
"Là cái miệng của cậu ta đó, cậu ta rất có thể sẽ dùng nó tấn công anh, thật hung ác đến đáng sợ!"
Diêm Quan Thương liếm liếm môi, hình như cậu hộ lý nhỏ hoàn toàn có thể làm ra chuyện như vậy thật, yết hầu hắn khẽ nhấp nhô.
"Thật?"
"Đương nhiên rồi! Em cảm thấy không tới mấy ngày nữa cậu ta sẽ dùng đến cái miệng đáng sợ của cậu ta, vừa nghĩ anh Quan Thương sẽ bị đối xử như vậy, em liền sợ hãi, cả đêm ngủ không yên, hôm nay sang bên này chủ yếu cũng vì muốn kể cho anh nghe chuyện này đấy ạ."
Nói xong, Diêm Tòng Trí ngẩng đầu nhìn về phía Diêm Quan Thương, hàng lông mày đột nhiên nhíu lại.
Anh trai, anh có muốn chơi với một tên biến thái như vậy không?
Nhưng tại sao hắn ta lại trông thấy vẻ mong đợi trên mặt đối phương thế này.
Diêm Tòng Trí đột nhiên lắc mạnh đầu, sao có thể, loại người như Diêm Quan Thương chó thế nào chẳng lẽ hắn ta còn không biết, đối phương căn bản không có khả năng thích tiếp xúc cơ thể với một người nào.
Hắn ta nhớ mang máng thời còn học cấp hai, những người khác mười lăm mười sáu tuổi đã sớm yêu đương rồi, nhưng Diêm Quan Thương và Diêm Đông Lâm một kẻ mê thể thao điện tử, một kẻ mê Makkabakka*, căn bản không quan tâm đến những thứ khác. Bên cạnh đó, bố Diêm là một ông bố quản rất nghiêm, trong nhà có một bộ gia pháp, cụ thể là gì thì không ai biết được, nhưng nghe thôi đã thấy đáng sợ rồi.
Hắn ngước mắt nhìn Diêm Quan Thương không khác gì một hoàng hoa đại khuê nam ngồi bên cạnh, mặc dù chó thì đúng là chó, nhưng,... nhưng đúng thực là một kẻ băng thanh ngọc khiết.
(*) băng thanh ngọc khiết: trong trắng sạch sẽ, thường dùng chỉ người phụ nữ có phẩm giá tiết hạnh vẫn còn trong trắng chưa bị vẩn đục.
"Anh Quan Thương ơi, anh phải cẩn thận đấy, nếu như anh bị cậu ta lợi dụng bị cậu ta hôn thì anh phải làm sao giờ?"
Đến lúc đó anh sẽ mất đi sự trong trắng!
"Em dám đảm bảo với anh, nếu anh bị cậu hộ lý kia hôn hít, chắc chắn cậu ta sẽ lật ngược tình thế, bắt anh chịu trách nhiệm với cậu ta, đến lúc đó không phải anh sẽ bắt buộc phải yêu đương với cậu ta hả?!"
Diêm Tòng Trí vỗ đùi: "Hiện tại người tốt ai lại đi yêu đương chứ! Chỉ có những người không đứng đắn mới làm thế thôi!"
Diêm Tòng Trí hết sức tận tâm tuyên truyền nam đức cho người bên cạnh.
"Thật?"
"Đương nhiên rồi ạ, chuyện gì cũng có dấu vết để lần theo, anh Quan Thương tuyệt đối không được xem nhẹ".
Diêm Quan Thương: "Được, tôi biết rồi."
Diêm Tòng Trí nghe hắn đáp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Diêm Quan Thương: "Nếu sự không thành, chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa án".