Có tin được không? Em trai đến nhà anh trai chơi, một miếng cơm cũng chưa ăn được.
Chính bản thân Diêm Đông Lâm còn không thể tin được điều đó.
"Anh ơi, anh mở cửa đi mà".
Trợ lý Tô nhìn mày rậm mắt to, sao lại biết lừa người đến vậy?!
Ngàn tính vạn tính không tính tới chuyện người phong độ như trợ lý Tô lại cho cậu ăn trọn một vố.
Cái này đờ mờ nhà nó là thần tượng sập phòng à?
Cái này đờ mờ nhà nó là núi sập đất lở đó!!!
Diêm Đông Lâm lần đầu được trải nghiệm cái gì gọi là nỗi phẫn hận khi chính mình trong sạch.
Nhưng suy nghĩ kỹ thì cũng có khả năng không thể nào trách trợ lý Tô được, dù sao anh ấy ở bên cạnh anh trai cậu biết bao năm, rất khó có thể không bị anh cậu đồng hóa.
Diêm Đông Lâm lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bấm một dãy số.
Nét mặt cậu đầy oán hận: "Anh ơi..."
Diêm Quan Thương: "Cút".
Diêm Đông Lâm:...
Bị người cúp máy, Diêm Đông Lâm lại nhấn dãy số của Tô Chiết.
Diêm Đông Lâm: "Anh cố ý".
Tô Chiết: "Không sai".
Diêm Đông Lâm:...
Một câu giải thích cũng không có ạ?!
Tô Chiết yên lặng thầm xin lỗi cậu ở trong lòng, nhưng chuyện không còn cách giải quyết nào khác, nếu cậu ấy không đi, công việc của anh khó mà giữ được.
Diêm Đông Lâm cô đơn đứng trước cửa chính chìm trong hỗn độn, bộ phim điện ảnh tưởng là ba người mà cuối cùng cậu còn chẳng có tên.
Làm người phải có lòng tự trọng, ngày hôm nay cậu có chết đói từ trên tầng cao nhảy xuống cũng nhất quyết không thèm ăn một miếng cơm nhà bọn họ!!!
Nhưng cơm không cần ăn, dây tơ hồng không thể nối, vì tương lai của anh trai và cậu, Diêm Đông Lâm tạm thời không thể oán than. Cậu quay người đi ra, ngồi lên xe, hùng hùng hổ hổ về nhà tìm tài liệu giảng dạy cung cấp cho anh trai theo đuổi người khác.
Diêm Đông Lâm vừa đi, không gian ồn ào ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại. Tô Chiết ngồi trên ghế gấp, trong tay cầm đồ ăn, ngửa đầu ngó Diêm Quan Thương.
Duy trì hình tượng cậu hộ lý nhỏ ân cần: "Cậu chủ, sao lại tức giận rồi?"
Nói xong anh đứng dậy: "Nào, đừng nóng giận, trời hẵng còn nóng lắm".
Diêm Quan Thương: "Tôi giận và trời nóng liên quan gì tới nhau?"
Tô Chiết: "Lỡ đâu bốc khói thì phải làm thế nào?"
Diêm Quan Thương:...
Người đàn ông hít sâu một hơi, cắn chặt răng không thèm tiếp tục để ý đến đối phương nữa. Nhưng trở về phòng khách chưa bao lâu, bởi vì quá quan tâm, hắn lại quay về đường cũ.
"Thằng oắt kia giới thiệu gia đình nào cho cậu?"
Tô Chiết nhìn Diêm Quan Thương đã đi rồi lại quay về, suy nghĩ một hồi: "Là một gia đình cần hộ lý thôi".
Diêm Quan Thương: "Cụ thể."
Tô Chiết dựa vào môi trường làm việc của công ty, miêu tả: "Nhà có một ông chủ, còn có một số chị gái là người giúp việc".
Nghe thấy mấy chữ 'chị gái' này, Diêm Quan Thương hận không thể nào treo Diêm Đông Lâm lên đánh cho một trận, trong đầu thằng nhóc con kia suốt ngày chỉ có các chị gái, ngoài ra không còn thứ gì khác cả.
Diêm Quan Thương lạnh giọng mở miệng, "Cậu muốn đi?"
Tô Chiết: "Còn chưa nghĩ kỹ".
Diêm Quan Thương: "Cậu còn định nghĩ?"
Tô Chiết nhìn hắn, giọng nói đầy kinh ngạc: "Chẳng lẽ tôi lại cứ thế mà đi luôn?"
Diêm Quan Thương:...
Vốn cho rằng đối phương sẽ nói mình không muốn đi, ai ngờ câu trả lời lại hoàn toàn trái ngược.
Sắc mặt Diêm Quan Thương tối sầm, hùng hổ quay trở lại phòng khách.
Tô Chiết ngồi trên ghế gấp nhỏ, câu trả lời ban nãy là anh cố ý trả lời. Anh không ngốc, huống hồ anh làm việc với Diêm Quan Thương ngần ấy năm, sao lại không nhìn ra tâm tư muốn giữ anh ở lại của hắn.
Việc gì cũng phải tiến hành từng bước một, lời vừa nãy anh nói kết hợp cùng dự định tìm công việc hồi trước, cũng coi như đang tiêm cho đối phương mấy mũi vaccine dự phòng.
Anh không cho rằng đối phương đã sinh ra tình nghĩa hay tình cảm khó lòng buông bỏ được với mình, bởi vì chỉ cần hai người xa lạ ở chung với nhau một khoảng thời gian dài, khó tránh xuất hiện sự dựa dẫm ỷ lại. Tựa như chính anh trong khoảng thời gian không có Diêm Quan Thương đi làm cùng, thiếu hắn có thể không quen nhưng không hẳn là không thể thiếu, mà nếu cảm thấy quá không quen, anh vẫn có thể xin từ chức được.
Dù sao cuộc đời không bao giờ dồn con người ta đến bước đường cùng, anh vĩnh viễn sẽ tìm được một con đường khác để lùi bước.
Vì một khúc nhạc đệm như vậy, cả một buổi tối Diêm Quan Thương không nói chuyện cùng anh nữa.
Hắn căn bản nghĩ mãi chẳng ra, tại sao cậu hộ lý nhỏ cứ một mực muốn bỏ đi nơi khác, dường như nhà hắn là hang hùm miệng rắn.
Vì chuyện này mà hắn đã tổng hợp lại thành hai khả năng.
Một, đối phương không ý thức được hắn muốn giữ người lại.
Hai, ngay từ ngày đầu tiên hắn gặp người ta, hắn đã nói ra những lời nặng nề, đối phương cho rằng hắn không thích, lúc nào cũng muốn đuổi người ta đi.
Ngày đó ở trên núi Minh Đức, câu đầu tiên cậu hộ lý nhỏ to tiếng cùng hắn chính là câu nói này:
"Tôi biết ngài không thích tôi, chỉ cần hai mắt ngài khỏi hắn, tôi sẽ lập tức rời đi. Tôi sẽ không tiếp tục bám lấy ngài".
Diêm Quan Thương nằm ở trên giường, hai mắt dần dần sáng tỏ.
Lại vào khoảng thời gian này.
Cánh tay dài duỗi ra, hắn cầm điện thoại cách đó không xa nhanh chóng nhìn, là mười một giờ năm mươi chín phút.
Thời gian trên màn hình điện thoại lóe lên trong mắt rồi vụt tắt.
Diêm Quan Thương bỏ điện thoại sang bên, dần dần nắm được quy luật thời gian đôi mắt mình khôi phục.
Gần một tuần qua, mỗi ngày hắn sẽ có hai lần khôi phục lại thị lực rất ngắn ngủi. Một lần vào ban đêm, một lần vào ban ngày. Cũng không biết có phải do cơ thể của hắn đang tự điều trị cho mình hay không, hiện giờ hắn có thể khôi phục lại thị lực ở hai mốc thời gian cố định, nhìn thấy ánh sáng bên ngoài từ vài giây đến một phút.
Ngày mai hắn lại nhớ kỹ thời gian nhìn thấy được ánh sáng, sau đó có thể hoàn toàn xác định được hai khoảng thời gian cố định này.
Nói cách khác, nếu hắn muốn trông thấy cậu hộ lý nhỏ dáng dấp thế nào, hắn hoàn toàn có thể lựa chọn thời gian cố định mình sáng mắt mà chuẩn bị sẵn sàng.
Sáng sớm hôm sau, Diêm Quan Thương thời thời khắc khắc mang điện thoại theo bên người để thuận tiện nhìn đồng hồ trên đó.
Tô Chiết giống như thường ngày chào hỏi hắn, thấy sắc mặt hắn như thường, chắc hẳn đêm hôm qua cơn giận do tính chó đã nguôi xuống.
Tô Chiết mở miệng hỏi thăm: "Cậu chủ có muốn uống cà phê không ạ?"
Diêm Quan Thương từ chối: "Tạm thời không uống".
Tô Chiết thấy hắn từ chối thì không hỏi thêm, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm và đưa cho đối phương một số đồ vật hắn yêu cầu.
Tinh tinh –
Ngoài cửa lớn vang lên tiếng chuông cửa, cô giúp việc mở cửa ra rồi lại vội vàng đi vào trong phòng khách.
Cô giúp việc: "Cậu chủ, đồ của ngài đã tới, cần ngài phải ra ký nhận".
Diêm Quan Thương nghe xong, sắc mặt dần hiện lên sự ngờ vực. Hắn đâu có đặt thứ gì, nhưng hắn vẫn đứng dậy ra ngoài cửa trước.
Nhân viên chuyển phát nhanh cầm trong tay một thùng giấy nhỏ, không lớn, nhưng khá nặng.
Diêm Quan Thương ký tên vào phần nhận đồ dưới sự chỉ dẫn của Tô Chiết.
Tô Chiết bê thùng giấy trong tay, không nhìn danh mục đồ trên tờ đơn chuyển phát. Trong mắt anh, đồ dùng chuyển phát nhanh là đồ riêng tư của người khác, anh không nên nhìn trộm.
Diêm Quan Thương quay trở về, điện thoại di động trong túi truyền tới tiếng chuông.
Hắn nhận điện thoại, là Diêm Đông Lâm gọi.
"Anh ơi, anh đã nhận được đồ chưa ạ?"
Nỗi nghi ngờ về hộp đồ chuyển phát nhanh đã được phá giải: "Nhận được rồi".
"Vậy thì tốt, trong đó đều là những cuốn sách theo đuổi người ta mà anh có thể sử dụng. Em cứ gửi trước cho anh ba cuốn dùng thử xem, nếu không được thì em sẽ gửi anh thêm vài cuốn khác. Bên trong có công cụ hỗ trợ đọc sách đấy anh ạ, nội dung trong sách em đã nhập vào đó hết rồi, anh cứ dùng luôn là được."
Diêm Quan Thương nghe xong không nói thêm câu gì, cúp điện thoại, nói với người kế bên: "Đưa đồ cho tôi".
Tô Chiết đặt thùng giấy vào trong tay hắn.
"Nếu cậu chủ cần giúp đỡ gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào".
Diêm Quan Thương: "Tạm thời không cần".
Để lại một câu nói, Diêm Quan Thương ôm thùng giấy lên tầng ba.
Hắn đặt đồ lên mặt bàn phòng sách, tìm tòi một hồi mới mở được hộp đồ chuyển phát nhanh.
Hai bàn tay hắn mò vào trong cảm nhận từng món đồ trong hộp. Đầu tiên là ba cuốn sách, sau đó là một hình hộp chữ nhật hơi bẹt, cùng một vật thể hình trụ đi kèm.
Diêm Quan Thương sờ nửa ngày không hiểu được món đồ hình hộp chữ nhật này là cái gì, cho đến tận khi hắn không cẩn thận đè trúng chốt mở.
"Máy đọc sách Bộ Bộ Cao!"
(*) Một loại máy đọc sách dành cho trẻ em, có đi kèm bút điện tử.
Diêm Quan Thương:...
Âm thanh máy móc truyền vào tai, Diêm Quan Thương nhắm mắt hít sâu một hơi, chờ khi hắn mở mắt ra, trước mắt đột ngột sáng tỏ.
Điện thoại di động hiển thị đúng một giờ chiều.
Con mắt sáng lên, hắn nhìn thấy rõ ràng ba cuốn sách trên mặt bàn.
"Sổ tay tìn yêu".
"Bạch Liên Hoa bí tịch".
"Ba phút, một người đàn ông vì tôi tiêu mười vạn".
Diêm Quan Thương:...
Hàng mày sắc bén của người đàn ông càng nhíu càng chặt, trên mặt đầy sự khinh thường.
Đây là cái quái gì vậy.
Hắn cầm điện thoại di động gọi lại cho Diêm Đông Lâm.
Diêm Đông Lâm vừa mới thay bình nước trong phòng nghỉ xong, đang thở hồng hộc: "Anh à, sao vậy ạ?"
"Mày gửi cho tao cái quái gì vậy?"
Diêm Đông Lâm: "Đương nhiên là đồ tốt!"
Diêm Quan Thương nửa tin nửa ngờ, "Dùng được?"
"Đương nhiên, anh, anh có thể không tin em, nhưng anh không được không tin La Bốc Hoa Thố Tử".
Diêm Quan Thương nhíu mày: "Đó là kẻ nào?"
Diêm Đông Lâm: "Tác giả ba quyển sách đó ạ".
Diêm Quan Thương:...
Đôi mắt lại lần nữa chìm vào bóng tối, hai bàn tay Diêm Quan Thương đan lại chống cằm, ngồi trước bàn rơi vào trầm tư.
Mặc dù hắn ngập tràn khó tin với ba cuốn sách, nhưng đã có thể in thành sách, chứng tỏ hẳn phải có chỗ hay.
Diêm Quan Thương là người chưa bao giờ phủ nhận bất cứ thành tựu của ai, dù sao tất cả ba cuốn đều dùng để theo đuổi người khác, thế nên hắn không chọn, tùy ý nhặt một cuốn đặt vào máy đọc.
"Hoan nghênh bạn đọc cuốn: Ba phút, một người đàn ông vì tôi tiêu mười vạn".
Diêm Quan Thương:...
Đời này hắn chưa từng để ai trả tiền cho hắn lần nào, trong lúc nhất thời nghe cái tên đã thấy mười phần kỳ diệu.
"Giới thiệu cuốn sách: Mặc dù tên sách có vẻ không đứng đắn, nhưng bạn đã đọc chứng minh bạn cũng không đứng đắn. Muốn đọc cuốn sách này bạn phải hiểu rõ được những trọng điểm sau đây: Một, quyển sách chỉ dùng cho những mối tình bình thường và đáng tôn trọng, những kẻ nào định mồi chài đại gia đừng nên đọc; Hai, người đọc cuốn sách này phải có một nội tâm vô cùng mạnh mẽ, viết tắt lại người ta gọi là da mặt dày."
"Mục đích của cuốn sách: Đến lượt bạn nhận được một tình yêu ngọt ngào rồi!"
Diêm Quan Thương vừa nghe giới thiệu vắn tắt về cuốn sách xong đã nhận phải đả kích không nhỏ. Hắn điều chỉnh tâm lý một hồi, lúc này mới tiếp tục nghe tiếp phần sau.
Phần bạn cần cho đi đầu tiên là hành động (chờ đối phương rung động hẵng bàn đến cho đi tình cảm), bạn có thể quan sát chi phí ăn mặc bình thường của người ta, xem xét xem trong cuộc sống của đối phương có những thứ cần thiết gì đã bị người ta xem nhẹ. Ví dụ như: kem đánh răng dùng sắp hết, quần áo khi sắp thay mùa, ba lô hỏng, tai nghe bluetooth mất một bên. Có những món không hề đắt đỏ nhưng nhất định ngày nào người ta cũng phải trông thấy. Bạn có thể nhắc nhở bằng lời nói để người ta mua hoặc là tự mua về cho họ (lưu ý: mỗi lần một món), làm cho họ cảm nhận được bạn giờ giờ khắc khắc chú ý quan tâm, anh ấy/cô ấy/nó mãi là đứa trẻ trong lòng của bạn!!!>
Diêm Quan Thương nghe xong, hoàn toàn cạn lời.
Tối đó lúc cùng người ăn cơm tối, hắn cứ hơi mất tự nhiên, không biết nên mở miệng thế nào.
Ăn cơm tối xong hai người ngồi trong phòng khách.
Diêm Quan Thương suy ngẫm hồi lâu, khô khan mở miệng: "Hiện giờ là tháng mấy?"
Tô Chiết nhìn ngày tháng trên điện thoại di động: "Tháng mười".
Diêm Quan Thương ho khan một tiếng: "Vào thu rồi nhỉ".
Tô Chiết gật đầu: "Đúng thế."
Anh cứ cảm thấy Diêm Quan Thương hôm nay là lạ, nhưng chưa nói ra được lạ ở chỗ nào.
Diêm Quan Thương: "Lần trước cậu ra ngoài cũng chỉ kịp đi xem có nơi nào tuyển người, phải không nhỉ?"
Tô Chiết: "Đúng thế."
Vậy thì chắc hẳn chưa mua quần áo mùa thu.
Diêm Quan Thương cất giọng nói cứng đờ, từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng nói với ai mấy chuyện như vậy: "Vào thu nhiệt độ không khí giảm, ngày mai tôi dẫn cậu đi mua mấy bộ quần áo nhé".
Tô Chiết khó tin trợn to mắt, nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình.
"Cậu chủ, không cần đâu, gần đây tôi đang đi theo trào lưu cổ phong".
Diêm Quan Thương:?
Tô Chiết: "Mặc lại đồ của năm trước".
Diêm Quan Thương:...
* Cổ phong (古風) chỉ nếp xưa, phong cách cổ, những nét đẹp tinh hoa thời xưa, được người đời sau chú trọng, ưu tiên lưu giữ và phát triển.