"Đừng!" Tô Chiết giả bộ lên tiếng: "Cậu chủ, ngài đừng tức giận, ngài yên tâm, tình bạn như thế này rồi ngài cũng sẽ có".
Diêm Quan Thương:...
Tôi thực không cần.
"Cậu vừa mới gặp nó vào ngày hôm nay".
Tô Chiết: "Cậu chủ, tôi và nó mới gặp đã thân, thời gian không quan trọng".
Ý tứ từ chối của Diêm Quan Thương quá rõ ràng, lúc này ngoài phòng khách không có người giúp việc, Tô Chiết không cần phải giả bộ, hai ba bước đã đi tới cạnh người hắn.
"Cậu chủ, đây là chó dẫn đường được bên có chuyên môn đào tạo, khác với chó dẫn đường cả đời đi theo một chủ nhân cho dù nó đã đến tuổi nghỉ ngơi cũng một mực giữ nó lại, làm sao có chuyện trả về được đây. Nếu cậu thật sự trả nó về, nửa đời sau nó còn có thể làm chó thế nào được nữa."
Sắc mặt Diêm Quan Thương vừa lạnh vừa cứng: "Nó về hay không về cũng vẫn là chó".
"Không giống nhau".
"Trả nó về nó còn có thể biến thành giống loài khác?" Diêm Quan Thương lạnh giọng: "Thế thì cậu càng không phải lo cho nó, đưa thẳng nó đến phòng thí nghiệm đi".
Tô Chiết: "..."
Đúng là sếp của mình.
Thấy tạm thời nói chuyện còn chưa thông, Tô Chiết đi tới bên cạnh, thấp giọng nói với Golden: "Con trai, ngồi xuống".
Golden rất thông minh, có thể cảm nhận rõ ràng con thú hai chân bên kia không thích nó, nó bám sát bên người Tô Chiết nửa bước không dám bước lên, sau khi nghe được mệnh lệnh của anh, nó mới đặt mông ngồi xuống bên cạnh.
Tô Chiết thấy con trai cún cưng của mình ngồi xuống không nhúc nhích nữa, vội vàng đi vào nhà bếp một chuyến. Cô đầu bếp trong nhà thấy anh liền giật mình: "A... ngài chính là vị trợ lý đặc biệt đó".
Tô Chiết mang theo nụ cười xã giao đạt max điểm: "Cô cứ gọi cháu là Tiểu Tô, thời gian này phải làm phiền cô rồi".
"Không có gì, không có gì".
Tô Chiết có khí chất hơn người, tướng mạo bên ngoài thanh cao lãnh đạm, trên mặt đeo một chiếc kính mắt viền bạc, khiến người ta vô thức cảm thấy anh là phần tử trí thức tài năng. Diện mạo bên ngoài được phần đông các dì các mẹ yêu thích, thời cấp ba đi mua cơm cũng được hơn người khác hai phần.
"Tiểu Tô, cậu cần gì thế?"
Tô Chiết: "Không có gì đâu ạ, cô cứ làm việc tiếp đi".
Cô đầu bếp nghe xong, lúc này mới rời khỏi. Tô Chiết nhanh chóng pha một tách cà phê mang ra ngoài.
Thấy phòng khách một người một chó không ai để ý lẫn ai, anh cảm thấy hơi đau đầu, nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, cất bước đi tới bên cạnh Diêm Quan Thương.
"Cậu chủ, cà phê".
Nghe thấy cà phê, Diêm Quan Thương không hề từ chối, nhưng vừa nghĩ đến trong nhà còn có một con chó, hứng thú của hắn lại không còn.
"Cậu đừng tưởng cậu pha một ly cà phê là có thể để con chó kia ở lại".
Tô Chiết: "Ngài muốn uống thêm ly nữa ạ?"
Diêm Quan Thương:...
Người đàn ông hít sâu một hơi.
"Những lần cậu kết thúc công việc trước đó, chủ cũ của cậu có chấm điểm không?"
Tô Chiết ngẫm lại, ngành công nghiệp này hẳn phải có dịch vụ sau khi hàng đã được bán, "Đương nhiên là có ạ."
"Họ cho cậu bao nhiêu điểm?"
Tô Chiết hơi ngại ngùng nhả ra ba chữ: "Một trăm điểm".
"Vậy tôi sẽ trở thành điểm 0 đầu tiên của cậu".
Tô Chiết:...
Đây không phải uy hiếp trắng trợn thì là gì?
Diêm Quan Thương nâng tay nhấp một hớp cà phê, lúc cà phê vào miệng, hắn có chút ngoài ý muốn, độ ấm vừa vặn với sở thích của hắn.
Người đàn ông không khỏi sững sờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
Chẳng qua là mèo mù vớ chuột chết, qua mấy hôm nữa hắn phải kiếm cớ đuổi người này đi mới được, còn để cậu ta ở lại, mắt hắn chưa khỏi hắn đã bị tức chết.
Nhưng chẳng hiểu tại sao, cái cậu Đặc Luân Tô này mới chỉ ở chung với hắn một ngày, cách nói chuyện và làm việc cứ như đã sống cùng hắn đến tám trăm năm, căn bản không có sự khiếp sợ mà người dưới quyền hắn hay có.
Tất cả mọi chuyện cậu ta làm cứ như đang nhảy disco giữa bãi mìn, bị phát hiện lại bảo mới đi ngang qua, con nghé còn non nên chưa hay sợ cọp.
Ngay lúc cà phê sắp thấy đáy, Tô Chiết cọ tới bên người, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Cậu chủ, vẫn nên giữ con cún dẫn đường này ở lại".
Diêm Quan Thương chưa biết nói câu gì, Tô Chiết đã bất khuất ở bên tai lẩm bẩm: "Giữ lại đi, ngài nhìn xem nó đáng yêu đến vậy, ngài nhẫn tâm thế sao?"
Diêm Quan Thương: "Tôi lấy cái gì mà nhìn?"
Tô Chiết:...
"Cậu chủ, chuyện này không quan trọng, quan trọng đây không phải một con cún dẫn đường bình thường".
Diêm Quan Thương im lặng không nói.
Tô Chiết: "Nó có biên chế".
Có biên chế oách hết sảy!
Người đàn ông hơn nửa ngày sau mới phun ra được mấy chữ: "Biên chế chỗ nào?"
"Bên đội Gâu Gâu ấy".
Diêm Quan Thương:...
Người đàn ông đột nhiên cảm thấy hai mắt mù cũng thật tốt, dù sao mắt không thấy tâm không phiền.
Tô Chiết quan sát từng hành động cử chỉ của hắn, biết được lời nói vừa rồi đã chạm tới ranh giới cuối cùng của đối phương, bây giờ chính là lúc anh chậm rãi lùi bước lại.
Cũng giống như bạn đang bán đồ vậy, nếu ban đầu hô một trăm không ai tới, vậy bạn đột nhiên chuyển lời thành tôi bán giảm giá, chỉ cần năm mươi tệ thôi, nhất định sẽ có người dừng chân đứng lại.
"Cậu chủ, nếu ngài thực sự không thích tôi, tôi cũng không thể ép buộc ngài. Dù sao ngài cũng là chủ, có quyền lên tiếng nhất". Nói xong, Tô Chiết chậm rãi nhả lời: "Nhưng con chó này tôi mới nhận về chưa được nửa ngày, bản thân nó cũng không làm gì sai trái, nếu đem nó trả lại ngay thì thật mất lịch sự".
Diêm Quan Thương ngẫm lại cũng đúng: "Vậy cậu nói xem, phải làm sao đây?"
Tô Chiết: "Ngài cho nó hai tháng thực tập, qua kỳ thực tập rồi hẵng trả về".
"Không được, lâu quá, một tháng".
Quan trọng nhất là giữ chó lại, hiện giờ đối phương đã đồng ý, không có lý nào anh lại đi cãi thêm: "Được, nghe lời cậu chủ, một tháng".
Đã có thể giữ lại một lần, một tháng sau đó sẽ có thể giữ thêm lần nữa.
Tô Chiết thắng lợi nhìn sang cậu cún cưng đang ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, nói với người đàn ông: "Cậu chủ có thể gọi thẳng tên nó, Em Trai".
Người đàn ông im lặng không nói.
Tô Chiết: "Cậu chủ, sao thế?"
"Vừa rồi cậu mới gọi nó là con trai, đừng cho là tôi không nghe thấy".
Một giây sau Diêm Quan Thương đã nghe được cái âm thanh kẹp cửa kia trở nên yết ớt hẳn đi, tựa như mới bị nhận một oan khuất ngập đầu: "Ý ngài là tôi thầm chiếm chỗ hời từ ngài?"
Diêm Quan Thương: "Cậu quang minh chính đại chiếm".
Ánh mắt vẫn còn rất chuẩn.
Tô Chiết cọ tới bên người hắn: "Ở trong mắt ngài tôi chính là người như thế sao?"
Diêm Quan Thương: "Cậu nói thử xem?"
Tô Chiết: "Tôi nghĩ không phải".
Diêm Quan Thương: "Cậu nghĩ hay đấy".
Tô Chiết:...
Ngày hôm đó, ánh sáng mờ dần, sương mù nổi lên bốn phía, anh cố gắng mở to mắt, lại không phân biệt được ở trong phòng này đâu là chó đâu là người.
Tô Chiết cố gắng hết sức cứu vãn hình tượng của mình trong lòng sếp: "Nó thực sự tên là em trai, trên giấy chứng nhận có viết".
Nói xong, anh lật tìm giấy tờ tùy thân của cậu cún ra: "Không tin ngài nhìn xem".
Diêm Quan Thương:...
Nhìn cái mợ nhà cậu.
Cuối cùng người đàn ông miễn cưỡng gọi một tiếng "Em Trai", thấy con chó đáp lại mới tin tưởng tên của nó thực sự là như vậy.
Tô Chiết ngắm tình cảnh anh em thuận hòa, vô cùng vui mừng. Chuyện gì cũng có thể loạn, riêng bối phận chị gái tổ tông truyền xuống là không được loạn, dù sao anh cũng là cậu của ông chủ, bé cún con trai anh tên gọi là "Em Trai" cũng đúng ý trời.
Sáu giờ tối, Diêm Quan Thương và Tô Chiết lần lượt ăn cơm tối, mắt thấy người đàn ông ăn xong cơm là định về tầng ba ngăn cách với thế giới bên ngoài, Tô Chiết bước nhanh tới cạnh.
"Cậu chủ".
Diêm Quan Thương: "Gì thế?"
Tô Chiết nhìn ra ngoài cửa sổ, sáu giờ tối ngày hè, ngoài cửa sổ kia vẫn còn sáng rõ, "Cậu chủ, vừa cơm nước xong xuôi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện tiêu cơm".
Anh nghe được thông tin từ chỗ bà Diêm báo tới, từ khi hai mắt của Diêm Quan Thương mù tạm thời, gần một tháng nay hắn đã không ra ngoài. Là một cấp dưới quanh năm ở cạnh, Tô Chiết tự nhiên hiểu được tâm lý tự trọng không chịu cúi đầu của hắn.
Nhưng nếu không ra ngoài, ở nhà lâu dài sẽ mọc thành nấm.
Người đàn ông nghe xong, quả quyết mười phần: "Không đi".
Tô Chiết không từ bỏ: "Đi thôi cậu chủ, vừa lúc Em Trai cũng phải đi tản bộ một lát."
Sau đó anh cả gan nắm chặt cánh tay người đàn ông, cảm xúc bên dưới lòng bàn tay rắn chắc mạnh mẽ, Tô Chiết nhân lúc hắn không để ý lôi người đến trước cửa, không đợi miệng đẹp phun hương thơm, đã đeo một cặp kính râm lên mặt hắn.
Anh lại nhanh chóng nhờ người lấy mũ, giúp người đàn ông đội vào.
"Như thế là được rồi."
Phần băng gạc ở mắt và sau đầu đều được che đậy kín mít, người đàn ông này và người bình thường không có gì khác biệt.
Ban đầu Diêm Quan Thương còn chưa kịp phản ứng, hồi lâu hắn mới hiểu ra đối phương đang làm gì với mình.
Hắn hất tay Tô Chiết: "Cậu có tư cách gì để xen vào chuyện người khác!"
Tô Chiết không cố cãi, mà lại đổi sang góc nhìn khác: "Buổi tối gió lạnh, không bảo vệ đầu rất dễ bị cảm."
Diêm Quan Thương không nói gì nữa, rốt cuộc thì lâu lắm hắn cũng chưa đi ra ngoài.
Nói xong, Tô Chiết cũng tự mình đeo kính râm và đội mũ, căn biệt thự của sếp ở trong khu đầy rẫy những vị tổng giám đốc và thành viên hội đồng quản trị vô số công ty, chính anh cũng không được để người khác nhận ra mình.
Tô Chiết bảo đối phương chờ mình một chút, xoay người dắt cậu cún con trai cưng.
Cô giúp việc trông theo, giật nảy mình: "Tiểu Tô, cậu đang làm gì thế?"
Tô Chiết cười nói: "Cháu và cậu chủ ra ngoài một chút, tiện đường dắt chó đi dạo".
Nhưng mà cách ăn mặc của hai người như kiểu: Cháu cùng cậu chủ ra ngoài một chút, tiện đường trộm chó.
Hai người đi ra ngoài, Tô Chiết cố ý nhét dây dắt chó vào tay Diêm Quan Thương, có chó dẫn đường, không ai phát hiện ra mắt hắn có vấn đề được.
Diêm Quan Thương hít thở không khí trong lành ngoài trời đã lâu không gặp.
Đi dạo tiêu cơm sau bữa ăn vốn là chuyện vô cùng nhàn nhã, hai người họ thoải mái không nói câu nào, đi thẳng về phía trước, cho đến tận khi cách đó không xa xuất hiện một cậu phú nhị đại cũng đang dắt chó đi dạo.
Tô Chiết có quen biết cậu trai này, là vị công tử ăn chơi trác táng nổi danh, đã từng có mối làm ăn hợp tác với công ty họ, nhưng đối phương lại chẳng thèm chào đón Diêm Quan Thương, mặc dù một phần lý do cũng vì tính tình của Diêm Quan Thương quá chó.
Nguyên nhân không muốn gặp là bởi vì Diêm Quan Thương không nể mặt cậu chàng, không xem cậu chàng vào trong mắt.
Lúc này đối phương đang cúi đầu nghịch điện thoại, hiển nhiên không chú ý tới bên này.
Không sai, cứ thế đi ngang qua nhau là được.
Ai ngờ lúc đôi bên chạm mặt, con cún Alaska của đối phương lại đột nhiên cọ vào cậu cún con trai nhà mình.
Tô Chiết:...
Lúc này cậu chàng phú nhị đại kia đã chú ý đến hai người, Tô Chiết liền ra tay trước chiếm lợi thế: "Trùng hợp thật nha, anh cũng dắt chó đi dạo hả?"
Da gà da vịt cậu trai nổi hết cả lên.
Đệt, cái quái gì vậy?
Cậu ta cất bước muốn lôi kéo con Alaska rời đi, nhưng con cún kia cứ như bị đóng đinh tại chỗ, kéo thế nào cũng không được.
Cậu chàng nhíu mày: "Đi nào".
Một tiếng vang lên, Diêm Quan Thương đã biết người tới là người nào.
Tô Chiết vội vàng ngăn cách ánh mắt cậu phú nhị đại, cản trở hai bên nhận ra nhau: "Cún con không chịu đi hả?"
Cậu trai sững sờ, cái giọng điệu kia lần đầu nghe thì thấy khó chịu, tại sao nghe tiếng thứ hai lại hơi nghiện thế này, thật kỳ quặc, hay là nghe thêm chút nữa.
Thấy đối phương dừng chân, Tô Chiết lập tức hít sâu một cái, ánh mắt trông về con Alaska đang điên cuồng cọ vào Golden.
Dừng ở đó đi, đã là tình yêu, sao có thể thô lỗ như vậy.
- ---Hết chương 05----
🥭Chắc mn đoán được chương này viết vào khoảng thời gian nào rồi đấy:v. Chắc xong bộ phải ghi chú ý: các bạn fan Trung của các minh tinh đừng nên đọc =))