Tô Chiết thời thời khắc khắc quan sát nét mặt người đàn ông, mũi cao thẳng, đường cằm sắc nét, đôi mắt vui buồn không lộ bị lụa trắng che khuất, làm cho anh không tài nào phán đoán được suy nghĩ của đối phương.
Nhưng hai mắt bị che khuất cũng có chỗ tốt, đôi mắt của hắn là bộ phận có sức tấn công mạnh mẽ nhất trên ngũ quan, khi hắn tỏ ra nghiêm túc cẩn thận sức tấn công lại càng mạnh mẽ hơn nữa. Đây cũng là một lý do quan trọng cho việc gương mặt của hắn được liệt kê vào dạng gương mặt bạo lực gia đình, hiện tại hai mắt bị che đã giảm bớt một phần cảm giác áp lực, cũng làm cho người ta thoải mái hơn đôi chút, không đến mức khiếp sợ và căng thẳng.
Nhưng đại não muốn thả lỏng, trong lòng Tô Chiết vẫn rõ ràng, người đàn ông này không thể nào dễ dàng đồng ý với mình.
Nếu ở trong quá khứ, chuyện này cũng dễ cho qua. Tựa như hôm trước anh bảo muốn vui vẻ về quê tỉa bắp, tuy rằng cái cớ không hợp thói thường, nhưng đối phương vẫn đồng ý cho anh nghỉ. Điều kiện tiên quyết cho những vấn đề này, là Diêm Quan Thương phải vui lòng chấp nhận.
Chuyện của nhà họ Diêm anh đã từng nghe nói sơ qua, người kế thừa sản nghiệp gia đình không dựa trên bối phận cùng tình cảm, mà dựa vào năng lực, ai có năng lực thì vị trí sẽ là của người đó, không bao giờ hai lòng.
Nhà họ Diêm không có bao nhiêu chi thứ, nhưng danh phận cháu trai chính thức như Diêm Quan Thương ít ra cũng phải có đến hơn mười người, thực sự là một gia tộc lớn.
Mặc dù về cuộc sống sinh hoạt thường ngày hắn hơi ngốc nghếch, nhưng năng lực trong công việc thì không thể nghi ngờ. Hắn là người có ham muốn và dã tâm cực lớn, có tâm lý báo thù mãnh liệt, tính tình kém cỏi hạng nhất, trong mắt không có một ai, đối với phần lớn mọi người đều tỏ ra khinh thường, thế nên cấp dưới thấy hắn, chân đã run lẩy bẩy.
Hắn mang tới cho người ta áp lực không chỉ ở mặt thân thể, mà còn cả áp lực tinh thần khiến người khác trở nên hoảng loạn từ tận đáy lòng.
Tuy rằng Tô Chiết đã sớm quen, nhưng trong công việc anh vẫn sẽ cẩn thận ở mọi chi tiết.
Hiện tại đối phương vòng vo hỏi ngược lại anh, chính là đang cố ý làm cho lòng anh càng thêm hoảng loạn vì không rõ đáp án hắn định đưa ra, tất cả lý do đều xuất phát từ câu nói thân tại Tào doanh tâm tại Hán lúc nãy anh lỡ miệng.
Tô Chiết chết lặng nhìn Diêm Quan Thương.
Đệt mợ nó, thằng đàn ông xấu xa.
Nếu như thân phận của anh là trợ lý Tô thì anh có thể dùng thân phận và cách giao tiếp của mình giải quyết được tình huống lúc này, nhưng hiện giờ thân phận của anh lại là một hộ lý không được lộ ra danh tính.
Tô Chiết cảm nhận được thế nào là không nghe lời người xưa thiệt thòi ngay trước mặt, ngày trước Tiểu Điềm Điềm muốn dạy cho anh kỹ xảo ở chung với người khác, bởi vì có thêm động tác tay chân, anh lập tức từ chối thẳng, nhớ lại thật hối hận vạn phần, sớm biết thế đã học thêm cho giỏi.
Anh giương mắt nhìn người đàn ông kia một lát, Diêm Quan Thương có tiếng chỉ ăn mềm không chịu ăn cứng.
Vì mười triệu, kỳ nghỉ này nhất định phải kiếm được.
Tô Chiết cầm quả táo ban nãy trong tay, ngồi xuống bên cạnh Diêm Quan Thương. Anh biết đối phương không thích tiếp xúc cơ thể nên vẫn để lại một khoảng cách nho nhỏ, âm thầm tự diễn tập một hồi, anh mới mở miệng ra, giọng điệu đáng thương thê thảm chưa phai đi, thậm chí còn sâu đậm hơn lúc nãy, tựa muốn nói lại thôi.
"Cậu chủ..."
Một tiếng gọi này làm cho Diêm Quan Thương nghe thấy, hai tai hơi tê dại. Hắn không hiểu thể nào là đồng cảm, chỉ đơn giản cảm thấy cố ý tra tấn người ta để trả thù rất thú vị mà thôi.
Dù sao hiện giờ hai mắt hắn đã mù, những người hắn muốn tống cổ đi cũng ít.
Thấy người đàn ông không mở miệng nói chuyện, Tô Chiết hít sâu một hơi, cực kỳ đáng thương nói: "Tôi không sợ làm trò cười cho ngài, nhưng ngài đừng nhìn sư phụ tôi là một người đàn ông trưởng thành, thật ra thầy ấy còn chưa kết hôn, ngoài tôi ra không có một ai chăm sóc. Các mối quan hệ thân thiết cũng không tốt đẹp gì, gần bốn mươi tuổi vẫn là một lão già độc thân..."
Tô Chiết kể chuyện ra miệng cũng không sợ chê cười, dù sao đó chẳng phải bản thân anh.
Tiểu Điềm Điềm năm nay ba mươi tám tuổi: Cám ơn trò nhá:)
Diêm Quan Thương lười nhác đáp lời: "Vậy sao".
"Thầy ấy cực kỳ đáng thương". Tô Chiết gật mạnh đầu, "Ngày mai tôi tới chăm sóc thầy ấy một ngày, sắp xếp ổn thỏa rồi sẽ lập tức trở lại".
Anh ngồi sát cạnh bên người đàn ông: "Có được không, cậu chủ?"
Diêm Quan Thương nghe mà hai tai ngứa ngáy, đợi đối phương cầu xin thêm lần nữa, hắn mới mất kiên nhẫn, môi mỏng phun một câu: "Một ngày".
Lời vừa nói ra, hai mắt Tô Chiết phát sáng ngay lập tức, mười triệu ơi!
"Được, cảm ơn cậu chủ". Giọng nói bị cố ý bóp họng mang theo vui sướng không cách nào che giấu, Tô Chiết nhét quả táo vào tay Diêm Quan Thương, "Cậu chủ, ngài đúng là người vừa đẹp người lại vừa đẹp nết".
Diêm Quan Thương: "... Đặc Luân Tô."
Tô Chiết: "Sao thế?"
Diêm Quan Thương: "Quả táo này là quả mới rơi xuống đất đúng không."
Tô Chiết:...
Để ngài đoán đúng rồi.
Anh vội vàng đổi một quả khác từ trong đĩa trái cây, trong lòng nghĩ sáng mai mình nên đi lúc mấy giờ, đối phương tám giờ đến ăn sáng, bảy giờ mình sẽ rời đi!!
Quan trọng nhất là không phải ở nhà ăn bánh ú, quả thực hoàn mỹ!
Sáng sớm hôm sau, Tô Chiết tràn đầy vui sướng đi ra khỏi nhà, dáng vẻ tựa như tù nhân mới được thả.
Sau ba ngày liên tục ăn bánh ú, anh có thể bắt đầu suy nghĩ xem sáng nay mình nên ăn món gì.
Ở một nơi khác, Chu Trạch Tường cũng đã sớm rời giường, ăn mặc chỉnh tề từ phòng mình đi ra.
Mẹ Chu nghe nói hôm nay cậu ta sang thăm Diêm Quan Thương, cố ý chuẩn bị chút bánh ú để cậu ta mang tặng.
Chu Trạch Tường mới trông thấy bánh ú đã căng thẳng, nhưng sợ bị ăn đòn, thế nên cố nuốt xuống thái độ ghét bỏ: "Nhà nó ăn uống cũng không quá tiết kiệm, chắc chắn là có bánh ú."
Mẹ Chu: "Sao giống nhau được?!"
Chu Trạch Tường vuốt lại mái tóc: "Sao lại không giống, ú sinh bình đẳng mà mẹ".
Mẹ Chu:...
Cuối cùng sau khi tặng một cú vả đầy tình thương của người mẹ, mẹ Chu nói: "Nhanh cút đi".
Chu Trạch Tường bị đánh nhe răng trợn mắt, con đã sớm muốn cút đi lắm rồi đó mẹ. Vốn dĩ cậu ta định ở nhà hai ba ngày nghỉ lễ, kết quả bánh ú chưa ăn xong, cơ hội cút cũng không có.
Cậu ta vội vàng đi ra ngoài, lái xe đi lấy cho Diêm Quan Thương chút đồ, sau đó mới tới đón Khoảnh Dao.
Khoảnh Dao ngồi ở bên ghế phụ lái vuốt lại mái tóc dài, hiển nhiên kỳ nghỉ lễ này ở trong nhà cũng không vui cho lắm, hiện giờ thể xác và tinh thần đều đã thả lỏng, cô nàng mở miệng hỏi: "Mắt của Quan Thương đã khá hơn chưa?"
Chu Trạch Tường đánh tay lái: "Vẫn còn mù".
Khoảnh Dao nhíu mày, "Vẫn chưa khỏi?"
"Có lẽ chưa khỏi được trong một thời gian ngắn".
Khoảnh Dao đăm chiêu: "Tìm người điều tra chưa, tại sao đang yên đang lành lại xảy ra tai nạn xe cộ, mặc dù không thể loại trừ chuyện gặp phải báo ứng, nhưng tôi vẫn cảm thấy chuyện lần này khả năng có người tính toán tương đối lớn".
Cho nên làm người ấy mà, bớt làm chuyện chó đi.
"..."Chu Trạch Tường, "Lão Diêm không muốn cho tôi nhúng tay vào, đoán chừng là đám người trong nhà họ Diêm, bằng không thì đã chẳng ngăn tôi chen chân, nó nói cứ để nó tự lo liệu, bảo tôi sang lo hộ Hoắc nhị".
Lông mày Khoảnh Dao giật thẳng lên: "Bắc Hành lại làm sao nữa?"
"Từ trên tầng rớt xuống thành một thằng đần".
Khoảnh Dao:...
Đây chính là họa vô đơn chí trong truyền thuyết đó sao.
Bốn đứa bạn thân, hai thằng tàn tật.
Khoảnh Dao đỡ trán: "Chờ hôm nào tôi rảnh, lấy bài Tarot ra xem cho hai tên đó một phen".
Trong lúc hai người họ nói chuyện phiếm thì xe đã chạy đến nơi, Chu Trạch Tường lấy đồ từ ghế sau ra tới.
Khoảnh Dao nhìn một hộp bánh kem cùng một món đồ vuông vức che kín vải đỏ, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
Chu Trạch Tường tỏ vẻ bí hiểm: "Mang cho lão Diêm giải sầu".
Hai người cùng nhau đi đến cửa chính.
Chu Trạch Tường cười cợt: "Bà có nghe nói chưa?"
Khoảnh Dao: "Nghe nói gì?"
"Hiện giờ có người đang phải ăn bánh ú thay bữa sáng."
"Vậy sao, thật đáng thương đấy nhỉ".
Hai người mặt đối mặt, phát ra tiếng cười bất lương.
Mười phút sau, cả hai cùng nhìn chiếc bánh ú biến dị trên bàn.
Chu Trạch Tường:...
Khoảnh Dao:...
Suýt chút nữa Chu Trạch Tường đã lật bàn, "Diêm Quan Thương, Tết Đoan Ngọ đã đạp mã (đờ mờ) được ba ngày, sao nhà mày vẫn còn ăn bánh ú?!"
Giọng điệu Diêm Quan Thương vẫn bình thản: "Chưa ăn hết".
"Cho nên bữa sáng của chúng ta hôm nay là bánh ú?!"
"Không phải".
Chu Trạch Tường nhẹ nhàng thở phào, coi như thằng chó này vẫn có lương tâm.
Nào ngờ giây tiếp theo, bạn chó lại mở miệng: "Bánh ú là bữa sáng của hai người".
Sau đó hắn gọi người mang bữa sáng của mình lên.
Chu Trạch Tường:...
Khoảnh Dao:...
Họ nhìn con Golden nằm dưới mặt đất, lại nhìn về phía Diêm Quan Thương, trong lúc nhất thời không phân biệt được đâu là người đâu là chó.
Hàng mày của Chu Trạch Tường và Khoảnh Dao trong thoáng chốc nhìn đĩa bánh ú có chút giật giật, hơn nữa dáng dấp đám bánh ú này lại rất đặc biệt, dường như nó có tư tình với tảng đá vậy.
Chu Trạch Tường: "Sao bánh ú nhà mày lại thành thế này?"
Diêm Quan Thương: "Tiến hóa".
Chu Trạch Tường:...
Đi trước thời đại một đoạn dài.
Chu Trạch Tường trợn mắt nhìn bánh ú biến dị, nếu không phải là thằng bạn lớn lên từ nhỏ với mình, chắc chắn cậu ta đã nhào lên cho hai cái tát.
Ôi đờ mờ, thằng đàn ông xấu xa, sớm biết thế chẳng mang quà cho nó.
Ở một nơi khác, Tô Chiết mua ít thuốc bổ mang tới con ngõ nhỏ, nhìn cửa hàng mặt tiền chẳng có bao, đi tới gần bên mới phát hiện hôm nay cửa hàng treo biển không tiếp khách.
Tô Chiết:...
Nó có ý nghĩa ấy hả???
Sau đó anh đưa tay nhấn xuống chuông cửa của cửa hàng.
Tinh tong – tinh tong---
Không đợi bao lâu, âm thanh bóp giọng từ trong nhà truyền tới: "Xin lỗi, hôm nay cửa hàng không tiếp khách".
Tô Chiết: "Là tôi đây".
Giọng nói cố ý bóp giọng lập tức biến mất: "Hôm nay cửa hàng không có người".
"Là tôi, Tô Chiết đây!"
Người đàn ông hẵng còn nhớ thù: "Là cậu càng không thể mở cửa!"
"Sư phụ".
"Sư phụ cậu đi bệnh viện rồi".
Tô Chiết: "... tôi có mang quà".
Cạch – cửa tiệm đột nhiên mở ra.
Người đàn ông mang theo đôi mắt phát ra ánh sáng, nhào đến một cái đã treo lên người đối phương: "Đồ nhi, sư phụ rất nhớ con".
Tô Chiết:...
Người đàn ông mặc áo ba lỗ, quần đùi rộng, vẫn là dáng vẻ râu ria xồm xoàm, không nhìn rõ nửa gương mặt dưới, tóc cũng rối bời.
Tô Chiết đưa thuốc bổ cùng thuốc mỡ cho anh ta. Trải qua một tháng ở bên, anh đã phát hiện đối phương có căn bệnh ở chân, anh ta nói lúc trẻ bị thương để lại di chứng. Tô Chiết là người không thích chọc vào nỗi đau của người khác nên không hỏi nhiều, mùa mưa sắp tới, anh sợ đối phương đau chân nên mua chút thuốc sang, biết đâu anh ta sẽ dùng đến.
Tô Chiết vừa đi vào trong cửa hàng mặt tiền nhỏ hẹp, liền nghe thấy tiếng vang ùng ục ùng ục.
Tô Chiết: "Tiếng gì thế?"
Người đàn ông vui sướng xem quà tặng, đặt nó vào hộc tủ bên trái cửa ra vào: "Tôi đang làm bữa sáng đó, cậu đã ăn chưa?"
Tô Chiết nghe xong, vội vàng lắc đầu: "Chưa ăn.
Người đàn ông: "Được, thế để sư phụ mang cho một phần".
Nói xong anh ta đi vào trong bếp. Bên trong căn nhà được trang hoàng đơn giản theo phong cách cổ điển, nhưng đồ vật thì lại không đơn giản chút nào, gần như món gì cũng có vài thứ, rải rác rồi chất đống trong nhà. Tô Chiết thấy có đồ đạc có chút lộn xộn, giơ tay lên thu dọn.
Sau đó khi anh rửa tay ngồi vào bàn, người đàn ông đã vội vàng nâng nồi đi tới.
Tô Chiết không khỏi mong chờ, nói đùa với anh ta: "Anh có nghe nói chưa, hiện giờ vẫn có người đang phải ăn bánh ú thay cho bữa sáng".