Bước chân Hiểu Đồng bỗng dừng lại, trái tim thắt lại khi cô nhận ra giọng nói vang lên sau lưng. Ngay sau đó là một vòng tay ôm chặt lấy cô từ phía sau. Vòng tay rắn chắc, mạnh mẽ và ấm áp vô cùng. Hơi thở mạnh mẽ gấp gáp theo nhịp đập mạnh mẽ của con tim phả vào mái tóc xõa dài của cô. Đầu Vĩnh Phong gục xuống, trán cậu tựa vào tóc cô khẽ run nhẹ. Cả hai đứng lặng yên như thế rất lâu rất lâu … trên con phố vắng vẻ, chỉ có ngọn gió lạnh lùa đến.
Bàn tay Hiểu cuối cùng cũng nhúc nhích, cô khẽ áp vào cánh tay đang ôm lấy mình từ từ kéo nó ra, nhưng Vĩnh Phong không buông, cậu siết tay chặt hơn rồi chầm chậm nói:
- Một chút …chỉ một chút thôi.
- Vĩnh Phong đừng ngốc nghếch nữa, thêm một chút nữa cũng sẽ không có gì thay đổi. Hà tất phải gây thêm luyến tiếc cho bản thân, ngày mai em và Vĩnh Thành sẽ đám cưới – Hiểu Đồng cố gạt tay Vĩnh Phong nói.
Vĩnh Phong buông Hiểu Đồng ra rồi xoay người cô lại đối mặt với cậu, Hiểu Đồng cúi gằm đầu xuống không dám ngẩng mặt nhìn Vĩnh Phong. Vĩnh Phong sa sầm mặt nhìn Hiểu Đồng rồi đưa tay nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi với giọng trầm khàn.
- Nếu ngày mai em đám cưới, vậy thì còn đến đây để làm gì, làm vậy chẳng phải là gây thêm sự luyến tiếc cho bản thân hay sao.
Trước sự bắt bẽ của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng không thể nói lại cô xoay mặt nhìn đi nơi khác, cố ngăn sự đau đớn cồn cào trong lòng.
- Hãy cho anh một lí do để thật sự từ bỏ em đi. Anh sẽ để em đi – Vĩnh Phong lại lần nữa ôm chặt lấy Hiểu Đồng ngậm ngùi nói.
Hiểu Đồng khẽ nhắm mắt lại cuối cùng cô quyết định nói:
- Vì em nợ Vĩnh Thành quá nhiều. Em phải trả cho anh ấy.
Nói xong cô đẩy Vĩnh Phong ra. Vĩnh Phong đau đớn nhìn Hiểu Đồng rồi nói:
- Em nợ Vĩnh Thành nên phải trả cho anh ấy. Vậy còn anh thì sao ….em không nợ anh sao – Vừa nói Vĩnh Phong vừa kéo vạt áo lên, phía trên thắt lưng là một vết sẹo dài . Đó là vết sẹo đã để lại từ phát súng oan nghiệt – Đây chính là nợ mà em phải trả . Sao em không trả cho anh.
Hiểu Đồng rơi nước mắt khi nhớ lại từng ký ức đau buồn đầy kinh hoàng trước đây. Cô lùi lại mấy bước, rồi nói với giọng nghẹn ngào:
- Vĩnh Phong, anh không hiểu. Cái nợ mà em nợ anh và cái nợ mà em nợ Vĩnh Thành rất khác nhau. Em nợ anh, em đã dùng trái tim để trả. Nhưng em nợ Vĩnh Thành lại không thể trả cho anh ấy bằng trái tim, vậy thì chỉ có thể trả cho anh ấy bằng cái thân xác này mà thôi.
Hiểu Đồng đau đớn nhìn Vĩnh Phong, Vĩnh Phong đưa tay ra muốn nắm lấy tay cô, nhưng Hiểu Đồng lùi lại lắc đầu nói tiếp:
- Anh không hiểu đâu. Anh vẫn là một người khỏe mạnh không khiếm khuyết, vẫn là một người có tất cả mọi thứ, nhưng Vĩnh Thành rất đáng thương, anh ấy có rất nhiều nỗi khổ không thể nói với ai, anh ấy cũng có thể trở thành một người tật nguyền, có thể sẽ mất tất cả mọi thứ. Cho nên em đã chọn ở bên cạnh anh ấy, làm điểm tựa cho anh ấy. Cho nên …Vĩnh Phong hãy quên em đi…
- Em đến đây để nói với anh điều này sao?
- Không phải – Hiểu Đồng liên tục lắc đầu , nước mắt không ngừng rơi, ánh mắt đầy lo lắng nói – Em đến tìm anh vì muốn khuyên anh đừng tham dự cuộc đua xe nữa, nguy hiểm lắm.
- Cho anh một lí do để không tham dự đi – Vĩnh Phong cười nói.
- Coi như là vì em đi, coi như em cầu xin anh đi – Hiểu Đồng khổ sở nói.
- Em lấy tư cách gì để yêu cầu anh, em nói đi – Vĩnh Phong cười nhạt hỏi lại.
Hiểu Đồng cảm thấy hụt hẫng sau câu hỏi, đúng vậy…cô không có tư cách gì để anh phải từ bỏ vì cô.
- Sống chết của anh không liên quan gì đến em. Em về đi.
Vĩnh Phong đau buồn xua đuổi rồi quay lưng bỏ đi.
Hiểu Đồng ngồi đối diện với chiếc gương trang điểm ở phòng cô, đôi mắt u buồn môi cắn chặt để không làm nước mắt rơi trên gương mặt đã được trang điểm hoàn hảo để trở thành cô dâu. Áo cưới, thứ mà cô và Vĩnh Phong đã cùng nhau mặc thử, cùng nhau mộng ước, cùng nhau vẽ nên một tương lại đẹp. Cô sẽ là một cô dâu hạnh phúc rạng rỡ nụ cười. Nhưng tất cả giờ đây như bong bóng xà phòng chỉ hiện lên thật đẹp đẽ với nhiều màu sắc rồi vỡ tan không dấu tích.
Hiểu Đồng mở ngăn tủ lôi chiếc hộp gỗ ra, cô sờ nhẹ nó rồi mở chiếc hộp ra. Bên trong là tấm hình cưới của cô và Vĩnh Phong, gương mặt của cả hai đều rạng ngời hạnh phúc. Hiểu Đồng đưa tay vuốt ve gương mặt Vĩnh Phong trong bộ dạng chú rể rồi đau xé lòng đến rơi nước mắt. Hạnh phúc vốn chỉ là ảo ảnh phù du, tựa như những làn khói mờ, có thể đưa tay chạm vào, nhưng mãi mãi không thể nắm giữ và không thể cảm nhận được.
- Đồ ngốc này, em cứ như vậy sao có thể trở thành cô dâu được đây – Trúc Diễm từ ngoài bước vào nhìn thấy cô khóc thì bước đến nói giọng trách móc nhưng thật ra là muốn an ủi cô. Trúc Diễm dùng khăn giấy lau mặt cho cô.
Minh Thùy thở dài giúp cô dặm lại phấn che phủ vệt nước mắt trên mặt. Đình Ân ngồi vào mép giường nghiêng người hỏi Hiểu Đồng:
- Hiểu Đồng, mình hỏi cậu lần nữa. Cậu có hối hận không?
- Bây giờ có hối hận cũng muộn rồi – Hiểu Đồng mím môi thở dài chua xót nói.
Khi tất cả mọi người ra ngoài chơ xe hoa đến, Hiểu Đồng nhận được một tin nhắn của Vĩnh Phong.
- Anh đang ở nơi hạnh phúc nhất của chúng ta, qua ngày hôm nay anh sẽ quên em mãi mãi.
Hiểu Đồng khẽ nhắm mắt sau đó xóa bỏ tin nhắn.
- Vĩnh Thành, cậu làm vậy liệu hai người có hạnh phúc không? – Hữu Thiên bước đến bên cạnh Vĩnh Thành nhìn gương mặt không có chút gì rạng rỡ của một chú rễ hỏi.
Vĩnh Thành không trả lời, ngước mặt lên cao thở dài. Bản thân cậu cũng từng hỏi, liệu sau này hai người họ có hạnh phúc hay không? Cậu không biết, càng không muốn biết, có lẻ là do trong cậu có một chút ích kỷ, cũng có lẻ là do cậu sợ cái cảnh tượng sẽ mất đi tất cả vì thế mới muốn chiếm giữ lấy cô chăng.
- Vĩnh Thành, miễn cưỡng không hạnh phúc đâu. Nhưng mình vẫn mong sau này hai người sẽ hạnh phúc bên nhau – Hữu Thiên vỗ vai người bạn thân rồi bước ra ngoài.
Cuối cùng xe hoa cũng đưa Hiểu Đồng và Vĩnh Thành đi đến nơi diễn ra lễ cưới. Chẳng ai có tâm trạng nhìn ngắm lễ đường như thế nào. Hiểu Đồng ngồi ở phòng chờ cho đến khi buổi tiệc sắp bắt đầu. Mọi người cũng đi ra để phụ giúp để lại một mình cô. Hạ Khanh bỗng nhiên bước vào.
Cô nhìn Hiểu Đồng hỏi:
- Em đã suy nghĩ kỹ chưa?
Hiểu Đồng quay đầu lại nhìn Hạ Khanh, hôm nay cô rất khác mọi ngày, cô mặc chiếc váy màu xanh nhạt, tóc uốn qua một bên trong rất đẹp, không còn khoát trên người những bộ đồ công sợ nghiêm nghị nữa.
- Chẳng phải đây là suy nghĩ mà chị mong muốn sao ? – Hiểu Đồng cười nhạt hỏi.
- Chị đã hối hận – Hạ Khanh buồn rầu nói – Chị cứ nghĩ mình rất cao thượng, có thể vì Vĩnh Thành mà giúp cho anh ấy hạnh phúc, chỉ cần anh ấy được hạnh phúc là chị mãn nguyện. Nhưng khi hay tin hai người đã kết hôn, chị mới biết mình rất ích kỷ, chị ước hai người không thể kết hôn, chị biết bản thân đang ghen tỵ với em.
- Em hiểu mà, con người dù có rộng lượng đến đâu thì cũng không thể nhìn thấy người yêu mình bên cạnh người khác được. Nhưng mà dù không có chị, em cũng sẽ quyết định ở bên cạnh Vĩnh Thành, bởi vì em nợ anh ấy quá nhiều.
- Hứa với chị, hãy làm anh ấy hạnh phúc có được không? – Hạ Khanh nhìn Hiểu Đồng, ánh mắt chất chứa u buồn, nhưng lại ẩn chứa nhiều xúc cảm van nài.
- Em hứa.
Ngay khi Hạ Khanh bước ra thì ông Vĩnh Nguyên bước vào. Ông nhìn Hiểu Đồng một cách yêu thương, cô quá giống mẹ, ông cũng từng cùng với bà Cẩm Du ước mơ một đám cưới hạnh phúc thế này. Tiếc rằng ông mãi mãi không có dịp nhìn thấy.
- Dù cháu chọn lựa thế nào, bác cũng chúc cháu hạnh phúc. Hai đứa đều là con của bác, tấm lòng người cha như bác đều mong muốn con mình hạnh phúc. Rồi Vĩnh Phong cũng sẽ quên được cháu thôi, cho nên cháu cứ yên tâm mà ở bên cạnh Vĩnh Thành – Ông nắm tay Hiểu Đồng vỗ về như một người cha trước khi con gái lấy chồng.
- Cháu hiểu, cháu hy vọng như thế – Hiểu Đồng cười nhẹ đáp lời ông.
Ngay lúc đó, Vĩnh Thành cùng mọi người bước vào, đã tới giờ làm lễ. Hiểu Đồng cố mĩm cười thật tươi nhìn Vĩnh Thành, rồi bước đến khóat tay cậu khẽ nói:
- Chúng ta đi thôi.
Vĩnh Thành cũng mĩm cười gật đầu, đát tay cô bước ra cửa. Đột nhiên từ xa, tiếng bước chân dồn dập chạy đến. Quốc Bảo và vài người cùng chạy đến chặn đường hai người hỏi:
- Hiểu Đồng! Chiếc xe của Vĩnh Phong có vấn đề rồi, không thể đua được. Cô có biết anh ấy sẽ đua ở đâu không?
Khoảng cách xa nhất của hai người yêu thương nhau là khi ở bên cạnh nhau nhưng lại không thể thuộc về nhau. Hiểu Đồng vẫn cứ cho rằng chỉ cần cô cố gắng thì khoảng cách giữa hai người sẽ được rút ngắn lại. Nhưng khi càng đến gần Vĩnh Phong, cô mới nhận ra rằng có một tấm kính vô hình nào đó ngăn cách giữa hai người, càng muốn chạm vào thì nó càng dày thêm.
Khi Vĩnh Phong ra đi, Hiểu Đồng cứ nghĩ khoảng cách xa nhất là khi hai người ở hai bờ đại dương không thể nhìn thấy nhau. Khi Vĩnh Phong trở về, khoảng cách giữa hai người không rút ngắn lại mà tăng thêm. Nhưng giờ đây, Hiểu Đồng mới thấy, khoảng cách xa nhất của hai người chính là khoảng cách giữa sinh ly và tử biệt.
- Có hối hận không? – Rất nhiều người đã hỏi cô câu hỏi đó. Hiểu Đồng không thể trả lời được. Bởi vì, cô không có sự lựa chọn nào cả thì làm sao có thể hối hận được, cũng không có tư cách để nói câu hối hận.
“ Hối hận” – Con người thường rất hay hối hận vể những việc mình đã làm, có người hối hận kịp thời, có người khi hối hận đều đã muộn, cũng có người mãi mãi không hối hận. Hiểu Đồng từ trước đến giờ luôn là người tự tin vào bản thân mình, cô rất ít khi hối hận về những gì mình đã lựa chọn. Và lần này, cô cũng không hối hận khi quyết định đám cưới với Vĩnh Thành.
Có sự khác biệt giữa ân hận và hối hận không? Cậu trả lời là có. Đôi khi người ta cho chúng làm một, nhưng thật ra hai cái cũng có chút khác biệt.
Trước cái tin như sét đánh này, Hiểu Đồng cảm thấy vô cùng ân hận, cô ân hận vì đã không dũng cảm để đối mặt với Vĩnh Phong khuyên cậu đừng tham gia cuộc đua nếu không thì đã không xảy ra chuyện.
Khi ba chết, Hiểu Đồng không rơi nước mắt, vì ba cô dặn cô đừng khóc. Khi mẹ mất, cô rất đau khổ, nhưng cô dùng nước mắt để hận người đàn bà đó. Nhưng khi hay tin Vĩnh Phong có chuyện thì Hiểu Đồng lại không thể khóc. Cái cảm giác nước mắt chảy ngược này thật khiến người ta sống không bằng chết. Cô không thể khóc vì trái tim cô đã vỡ vụn ra thành những hạt bụi và lặn xuống đáy vực sâu thẳm. Tim không còn thì sự sống cũng không còn vậy thì sẽ không đau nữa ư. Có ai hiểu được cái cảm giác không đau vì quá đau này hay không?
Nếu như cô có thể khóc, thì ngực không thể đau đến không thở được, máu cũng sẽ tiếp tục chảy mà không ngừng lại.
“ Anh không sợ xuống địa ngục, chỉ sợ địa ngục không có em” – Câu nói này Vĩnh Phong đã nói ra lúc cậu bị đạn xuyên vào người. Tình yêu thật đáng sợ, khi yêu nhau họ chẳng màng đến những trắc trở hiểm nguy, dù biết đó là con đường chết vẫn cứ lao đầu vào. Thật ngốc biết bao.
“ Vĩnh Phong! Anh thật ngốc, em cũng thật ngốc, chúng ta là hai kẻ ngốc nghếch trong tình yêu. Bị thần tình yêu đùa bỡn hết lần này đến lần khác. Để rồi thần chết đến chia lìa chúng ta.”
Khi con người ta hối hận người ta thường nói : “ Giá như …”. Hiểu Đồng không hề hối hận nhưng cô lại muốn nói “ Giá như…”. “ Giá như có thể quay lại, cô sẽ học cách hối hận, nếu cô biết hối hận, cô sẽ không để mất Vĩnh Phong”
Hiểu Đồng mở mắt ra, xung quanh cô là một màu trắng toát, tay cô đang được truyền nước , Quốc Bảo đang ngồi trên ghế khách hai tay ôm đầu sầu não.
- Quốc Bảo …. – Hiểu Đồng thều thào gọi, cô nhận ra mình không còn sức nữa.
Quốc Bảo nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu đỏ hoe, gương mặt thất thần không còn vẻ điển trai thường ngày, không còn dáng vẻ lóc chóc trẻ con mà trông cậu già dặn, nghiêm nghị rất nhiều.
- Tỉnh rồi sao – Quốc Bảo lên tiếng hỏi.
- Vĩnh Phong ….anh ấy … – Hiểu Đồng thều thào cố gắng ngồi dậy, nhưng sức lực đã cạn kiệt, chúng đã bỏ cô đi hết, Hiểu Đồng cố gắng khóc nhọc hất tấm chăn phủ ngang người mình ra định bước xuống.
Quốc Bảo thấy vậy vội bước đến ngăn cản:
- Cậu cứ nằm nghỉ đi.
- Không được, mình muốn đến xem. Người ta có tìm được…. – Hiểu Đồng không dám nói tiếp, cô run cả người vì sợ hai khi nghĩ đến việc Vĩnh Phng có chuyện.
- Vẫn chưa có tin tức gì, cậu cứ nằm nghỉ đi, nếu có tin tức gì thì sẽ có người cho chúng ta hay . Tôi đã báo cho mọi người biết chuyện, nhưng tạm thời bảo mọi người cứ ở nhà chờ đợi tin tức – Quốc Bảo ấn người Hiểu Đồng nằm xuống, quyết tâm không để Hiểu Đồng ngồi dậy. Sau đó cậu bỏ đi đến ghế sofa ngồi, không nhìn Hiểu Đồng thêm lần nào.
Hiểu Đồng biết, Quốc Bảo đang kiềm chế cơn giận dữ đối với cô. Nếu như cô chịu nghe lời Quốc Bảo đi khuyên can Vĩnh Phong thì…cô thật đáng trách. Hiểu Đồng khẽ nhắm mắt, nhưng trong lòng cô đang có một cơn bão dằng xé giữ dội. Nước mắt lại không thể rơi… đau quá, cảm giác đau không gì có thể tả được. Cái chết có thể làm giảm cơn đau này không?
Thời gian từng giây từng giây trôi qua thật chậm càng khiến cho lòng người tê tái không ngừng. Hiểu Đồng cảm thấy căm ghét cái cảm giác bất lực không thể làm gì để cứu vãn này.
Xoạch, cánh cửa phòng bỗng bật mở, một chàng trai bước vào. Quốc Bảo và Hiểu Đồng không hẹn mà cùng nhìn ra phía cửa. Đó là chàng trai đã báo tin chiếc xe Vĩnh Phong lao thẳng xuống vực.
- Sao rồi – Quốc Bảo vội hỏi nhanh.
- Tìm được rồi, tiếc là đã chết – Chàng trai bình thản trả lời, tâm trạng có chút vui mừng nhẹ nhỏm – Chiếc xe có vấn đề nên mới xảy ra chuyện.
Quốc Bảo chới với thả phịch người xuống sofa, mặt tái nhợt đau đớn, nước mắt rơi xuống. Lần đầu tiên Hiểu Đồng thấy cậu khóc. Cô vừa cố nhỏm người lên thì nghe vậy cả người bỗng lặng đi.
Chàng trai đó không hề để ý đến phản ứng của Quốc Bảo và Hiểu Đồng bình thản ngồi xuống châm trà uống một ngụm rồi nói tiếp:
- Cũng may mắn là Vĩnh Phong đột nhiên thấy chán không muốn đua nữa nên đi về nhà. Mình giúp cậu ấy đem xe về sau, nên định ở lại xem hết cuộc đua. Ai dè có một thằng nhân lúc cuộc thi hào hứng, mình không để ý mà ăn cắp chiếc xe. Chiếc xe xịn quá mà. Vậy là tên đó lãnh đạn. Thiệt là may mắn. Mà lần này về phải dần cái thằng sửa xe một trận mới được, làm ăn ẩu tả, xém chút là mất mạng oan uổng – Chàng trai vẫn bình thản nói trông khi Quốc Bảo và Hiểu Đồng nhìn cậu đặm đăm.
Sau đó, Quốc Bảo sắc mặt đùng đùng nắm áo chàng trai này kéo lên, tay cung lại giơ lên cao. Hiểu Đồng cứ tưởng Quốc Bảo sẽ đấm cho anh ta một đấm, nào ngờ cánh tay giơ lên chỉ mấy giậy rồi thả xuống ôm lấy người cậu ta, reo mừng.
Hiểu Đồng cũng như người tháo bỏ xiềng xích địa ngục ra, cô thở một cái như muốn lấy lại toàn bộ sức lực của mình.
Thì ra mọi chuyện là như vậy, anh chàng này chỉ nói là chiếc xe Vĩnh Phong lao xuống vực mà không nói rõ Vĩnh Phong không sao. Khi cô ngất xỉu, Quốc Bảo hoảng hốt đưa cô đi bệnh viện nên cũng không hỏi kỹ mới có sự Hiểu lầm thế này ^^ ( làm mọi người một phen đau tim >o
Khi Quốc Bảo đang đưa Hiểu Đồng trở về, đột nhiên cậu ngừng xe lại nói:
- Lúc cậu ngất xỉu, Minh Thùy đã nhắn tin bảo rằng: Đám cưới bị hủy bỏ vì chủ tịch đột nhiên tái phát bệnh – Nói rồi, cậu xoay người nhìn qua Hiểu Đồng – Bây giờ anh Vĩnh Phong không sao hết, cậu định thế nào, quay về với Vĩnh Thành à hay là ….Mình để cậu xuống đây, cậu hãy tự quyết định đi.
Nói rồi Quốc Bảo đợi Hiểu Đồng xuống xe thì phóng xe lao đi.
Hiểu Đồng đứng giữa con đường có hai ngã rẽ, ngả bên phải là về nhà Vĩnh Thành, ngã bên trái là về căn nhà cũ của cô, nơi Vĩnh Phong đang ở. Bây giờ cô phải lựa chọn, Hiểu Đồng nhìn về hai phía đầy lưỡng lự .
“ Giá như có thể quay lại …”
“ Có hối hận không? “
“ Giây phút này hãy để trái tim lựa chọn”
“ Tim bảo rằng: hãy để tình yêu lên tiếng . “
“ Tình yêu bảo rằng: Vì tim ở bên trái, hãy đi về bên trái đi” ( Khúc này viết cho vui một chút ^_^)
Hiểu Đồng không lưỡng lự nữa cô quay đầu chạy nhanh về con đường bên trái của mình với cảm giác hạnh phúc.
Hiểu Đồng mở cánh cửa cổng màu xanh quen thuộc, chạy thật nhanh đến trước cửa nhà, hơi thở cô dồn dập, tim không ngừng đập mạnh, cô cố gắng hít thở đều hòa nhịp tim của mình rồi run rẩy đưa tay bấm chuông. Tiếng chuông vang lên…1 tiếng ….2 tiếng …3 tiếng chuông …
Cô lùi lại hai bước nín thở chờ đợi, chờ đợi niềm hy vọng bước ra từ bên trong. Giây phút chờ đợi chỉ vài giây ngắn ngủi mà sao cô cảm thấy thật dài, cứ như thể vừa đi hết một vòng trái đất. Cô không biết mình đã chờ đợi bao lâu nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích…Là không có nhà sao…
Hiểu Đồng cố đưa tay bấm chuông thêm lần nữa, nhưng cánh cửa bỗng mở ra ….
Người bên trong và người bên ngoài đều bất ngờ nhìn nhau. Trong lòng họ giây phút này thật khó diễn tả, bóng tối bao trùm hai người lại, chỉ để đôi mắt long lánh phát sáng.
- Sao em lại đến đây – Vĩnh Phong bất giác hỏi.
- Em nghe nói, có tai nạn xảy ra… – Hiểu Đồng run rẩy nói đứt quảng.
- Vậy à, anh bỗng không muốn đua nữa nên về sớm, không biết đã xảy ra chuyện – Vĩnh Phong tỏ vẻ ngạc nhiên đáp.
- Em … – Hiểu Đồng nấc nghẹn nói.
- Anh không sao, em về được rồi – Vĩnh Phong lạnh nhạt nói.
Nói xong, cánh cửa bỗng khép lại. Nước mắt vốn dĩ không thể chảy được của Hiểu Đồng bỗng tuôn trào, cô đứng bất động nhìn cánh cửa đã khép chặt, lòng quặng đau, muốn cất tiếng nói nhưng lại không thành lời.
Hiểu Đồng không về, cô vẫn đứng im ở đó chờ đợi. Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra lần nữa trong sự ngạc nhiên của hai người.
- Em cứ nghĩ đã mất anh …- Hiểu Đồng nói trong nước mắt khi nhìn Vĩnh Phong, cô nhào đến Vĩnh Phong ôm chặt cậu vào lòng.
- Bởi vì em đã khóc, bởi vì địa ngục không có em – Vĩnh Phong ghì chặt lấy cô thoảng thốt nói.
Ngay sau đó là một nụ hôn cuồng dại, hay người họ đã trã qua quá nhiều nước mắt, trải qua quá nhiều đau đớn. Khi nhận ra họ sắp mất nhau, họ mới biết tình yêu dành cho nhau nhiều đến thế nào.
Những nỗi mong chờ, những nỗi đau khổ, những oán hận khóc than giờ đây bị nhấn chìm thay cho sự nhớ nhung, và khát vọng ở bên nhau. Họ cùng nhau hào nhịp thở trong từng nụ hôn, khóa chặt môi nhau bằng sự yêu thương vô bờ, hai bờ lưỡi quấn lấy nhau siết chặt mãi mãi không muốn xa lìa.
Vĩnh Phong nhẹ nhàng đặt Hiểu Đồng lên giường, ánh mắt say đắm yêu thương nhìn cô. Hiểu Đồng cũng đáp trả lại cậu bằng một nụ cười hạnh phúc. Từng chút từng chút một những thứ quấn quanh người họ bị cởi ra rơi xuống thành giường thật nhẹ.
Hai cơ thể quấn lấy nhau thật chặt, dường như giữa họ đã không còn một khe hở ( con chóng mặt quá mẹ ơi T_T) Từng nụ hôn nóng bỏng chạm khẽ vào người Hiểu Đồng ( xỉu luôn) , mỗi nơi cậu đi đến đều để lại vết tích và Hiểu Đồng cảm thấy nóng bừng lên cả cơ thể. Vĩnh Phong cắn nhẹ lên xương quai xanh của Hiểu Đồng khiến cô không thể kiềm chế được mà khẽ rên nhẹ. ( Mẹ ơi hãy giết con đi T_T) Lát sau môi cậu lần tìm môi cô , hai cánh môi mỏng chạm vào nhau lặp đi lặp lại xoay vần không chừa một chỗ nào. Nụ hôn của Vĩnh Phong thật nhẹ, thật êm ái nồng nhiệt chiếm từng tấc da thịt trên người Hiểu Đồng. Hiểu Đồng cảm thấy như da thịt đang bùng cháy, toàn thân nóng rực bừng bừng như thiêu đốt , Hiểu Đồng chợt gọi khẽ:
- Vĩnh Phong…
Hiểu Đồng mơ màng nhìn vào gương mặt Vĩnh Phong thì bắt gặp cái nhìn đầy mãnh liệt của Vĩnh Phong. Cô mơ hồ cảm nhận một nỗi đau đớn tột cùng, một giọt nước mắt rơi xuống, là đau hay là hạnh phúc. Người ta thường nói:” Phụ nữ có thể quên đi mối tình đầu tiên, nhưng lại không thể quên người đàn ông mang đến cho mình nỗi đau đầu đời”. Nỗi đau này mãi mãi Hiểu Đồng không bao giờ quên. Nỗi đau của sự ngọt ngào và hạnh phúc.
Hai tay Hiểu Đồng vươn ra quấn chặt lấy cô Vĩnh Phong cùng hòa nhịp với cậu.
Khi Vĩnh Phong bắt đầu đi vào trong cơ thể Hiểu Đồng cậu bỗng khựng lại, cậu nhìn Hiểu Đồng với ánh mắt mãnh liệt. Người con gái cậu yêu thật toàn vẹn và tinh khiết , cậu khẽ ôm chặt lấy Hiểu Đồng, muốn cùng cô san sẽ nỗi đau đầu đời. Vài giọt màu đỏ rơi xuống thắm vào tấm đệm trắng và lan ra tạo thành một vệt như chứng nhận cho tình yêu trọn vẹn của hai người.
Một phen rồi một phen, họ quấn lấy nhau hết lần này đến lần khác trả nghiệm niềm hạnh phúc có nhau.
Trong cơn mơ ngủ, Hiểu Đồng cảm thấy những ngón tay đang lướt nhẹ trên gương mặt cô, khẽ lau đi những vệt nước mắt đang đọng trên làn da trắn mịn của cô. Hơi thở ấm áp phả ra phủ đầy gương mặt cô, thật nhẹ thật nhẹ . Tình yêu như một trái anh đào chín mộng sẽ vừa đỏ vừa ngọt, nhìn là muốn cắn.
Bàn tay đó từ từ di chuyển thật nhẹ xuống cơ thể Hiểu Đồng. Chớp khẽ mi mắt, Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong mĩm cười. Cô rút vào lòng ngực Vĩnh Phong, cả nhận mùi hương đầy nam tính của cậu, vòm ngực vạm vỡ, bắp tay cuồn cuộn đầy vạm vỡ và mạnh mẽ kia choàng lấy eo cô siết chặt cô vào lòng cậu hơn nữa. Cằm Vĩnh Phong cà nhẹ trên mái tóc Hiểu Đồng, cậu thì thào trong đêm tối :
- Có phải là anh đang nằm mơ không ?
Hiểu Đồng im lặng, càng rút người vào người Vĩnh Phong chặt hơn như muốn chứng minh sự tồn tại của cô lúc này, như chứng minh đây không phải một giấc mơ.
- Anh ước gì thời gian sẽ ngừng lại từ phút giây này. Cứ để bóng tối bao trùm chúng ta mãi mãi – Vĩnh Phong khẽ thở dài buồn bã nói. Bởi vì khi trời sáng họ sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Vách ngăn giũa hai người họ quá nhiều.
- Em yêu anh – Hiểu Đồng khẽ thì thào trong lòng ngực cậu, sau câu nói của mình, cô nghe tim Vĩnh Phong đập mạnh, trong lòng cậu đang bùng phát những cảm xúc vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Cô khẽ nghĩ thầm :» Em sẽ không hối hận. Nếu ngày mai có ra sao, em cũng sẽ không rời xa anh. Em không muốn mất anh lần nữa, dù phải có lỗi với Vĩnh Thành, dù phải đánh đổi mọi thứ, em cũng muốn có anh bên cạnh »
- Hãy hứa với anh, dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng đừng để nó ngăn cách tình yêu của chúng ta có được không – Vĩnh Phong xoay người cúi đầu nhìn vào đôi mắt Hiểu Đồng, ánh mắt đăm đắm nhìn cô như mong mỏi như yêu cầu như ra lệnh lại như cầu xin.
« Hứa »- Hiểu Đồng đã từng hứa với Vĩnh Phong rất nhiều, nhưng cuối cùng lần nào cô cũng thất hứa khiến Vĩnh Phong vô cùng đau khổ. Cô không thể hứa thêm một lời hứa nào nữa . Hiểu Đồng nấc lên từng hồi rồi nói :
- Vĩnh Phong ! Em không còn tư cách để hứa gì với anh. Nhưng em chỉ có thể nói đời này kiếp này em chỉ yêu mình anh. Trao thân cho anh, em không hề hối tiếc.
Những lời cô nói khiến Vĩnh Phong vô cùng xúc động, lòng cậu trào dâng bao niềm xúc cảm. Cậu hôn vào trán cô một cái thật sâu. Cậu biết, năm xưa Hiểu Đồng phá vỡ lời hứa chỉ vì mẹ cậu, vì mẹ cậu mà bà Cẩm Du chết, Hiểu Đồng mang nỗi án hận trong lòng. Nhưng dù bà ấy có thế nào, dù tình cảm mẹ con giữa hai người càng trở nên lạnh nhạt thì bà vẫn là mẹ cậu.
- Có thể vì anh, vì tình yêu của hai chúng ta mà tha thứ cho mẹ anh không ? Hãy để anh bù đắp những mất mát tổn thương trong lòng em có được không ? – Vĩnh Phon nầng cằm Hiểu Đồng lền hỏi.
Hiểu Đồng nhìn vào đôi mắt đầy thiết tha của Vĩnh Phong, so với hận thù, mất Vĩnh Phong càng khiến cô đau khổ nhiều hơn. Vậy thì hận thù đối với cô còn ý nghĩa gì chứ. Giờ đây Vĩnh Phong mới là lẽ sống của cô. Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong mĩm cười rồi gật đầu. Vĩnh Phong cười rạng rỡ siết chặt lấy cô trong vòng tay vững chắc của mình, đôi mắt cậu nhìn cô như ngây dại, ánh mắt nóng bỏng dán chặt vào đôi môi đỏ mọng kiều diễm khiêu khích khát vọng trong trái tim cậu tăng vọt….
Bàn tay cậu nhẹ nhàng mân mê lên đôi môi của cô, sự mềm mại ấm áp làm trái tim cậu thổn thức. Vĩnh Phong đã khát khao điều này biết bao nhiêu trong mỗi giấc mơ… Điều này có thể là sự thật ? Vội vã cúi xuống tận hưởng lấy sự ngọt ngào bấy lâu mình mong nhớ, cảm xúc trong tim cậu nhảy vọt từ đỉnh đầu cho đến tận gót chân. Bàn tay càng thêm mạnh mẽ siết chặt lấy từng đường cong cong mềm mại không xương quyến rũ.
Không hề nhẹ nhàng, cũng không hề báo trước, cậu mạnh bạo tách hai hàm răng trắng bóng tiến thẳng vào bên trong ấm áp ngọt ngào. Sự mềm mại càng làm dục vọng trong cậu vượt ra khỏi vòng kiểm soát. Từ lúc nào gương mặt cô đã đỏ bừng trước nụ hôn cháy bỏng của cậu, cái lưỡi mềm tham lam càn quét trong miệng cô, trêu đùa lưỡi cô, dây dưa cùng bờ môi cô đến sưng đỏ. Toàn thân bị cậu giữ chặt làm cho từng luồng nhiệt lượng mạnh mẽ từ trái tim đang đập rộn rã của cậu truyền sang làm trái tim cô cũng muốn hưởng ứng.
Bàn tay mạnh mẽ của cậu luồn vào trong chăn, tiến đến từng miền da thịt êm ái, sự mát mẻ run rẩy đầy mong chờ trên làn da của cô lại càng giống như một chất kích thích làm bàn tay cậu trở nên xúc động, mạnh bạo tiến đến lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì như mân mê, lúc lại như cuồng dã chiếm đoạt từng tấc da thịt thuộc về cậu
Không đợi cô có phản ứng, cậu ngay lập tức cúi xuống, những nụ hôn rơi xuống như mưa làm làn da cô bừng đỏ, những dấu đỏ hồng dần dần hiện ra. Thân hình cậu nhẹ nhàng chuyển động, chẳng mấy chốc phủ phục trên người cô, làn da cậu nóng như có lửa thiêu đốt áp bức xuống làm cô phải hít một hơi thật sâu, sự xúc động làm cô run rẩy….Bàn tay cậu không hề nhàn rỗi tiến xuống phía dưới, động chạm đến miền cấm địa ẩm ướt.
Dù cố cắn môi thật chặt, nhưng từng đợt cảm xúc dần dần như thủy triều dâng khiến những tiếng rên rỉ không cách nào kiềm giữ thoát ra khỏi khóe môi xinh đẹp. Vĩnh Phong nhẹ nhàng cúi xuống hôn Hiểu Đồng, dịu dàng triền miên dẫn dắt cô đến tận cùng miền hoan lạc xa lạ… Cô ấy là thuộc về cậu , cô ấy là của cậu.
Cảm giác đau đớn giống như bị rách toạc làm cô phải tóm chặt lấy vai anh, toàn thân gồng lên căng thẳng vì đau đớn ập đến quá nhanh. Trên vai anh cũng đã bị cô cắn để lại một dấu răng nho nhỏ.
- Bình tĩnh….. – Vĩnh Phong cố gắng trấn áp cảm giác bị buộc chặt cộng với dục vọng càng lúc càng dâng lên, trấn an cô. – Đừng sợ.
Phải mất 1 phút cô mới có thể thở ra, cơ thể hơi thả lỏng. Bên trên người cô, cậu giống như đã bị khát vọng bấy lâu đè chặt làm cho không thể kiềm nén cảm xúc trên người cô. Từng đợt từng đợt tiến vào mạnh mẽ làm cô phải rên rỉ vì đau đớn
Nước mắt rịn ra, nhưng cô càng cố đẩy ra thì cơ thể mạnh mẽ của cậu càng cố áp sát xuống. Những tiếng phản đối của cô nhanh chóng bị nụ hôn của câu cúi xuống nuốt sạch. Dưới chân bị Vĩnh Phong giữ chặt đến không nhúc nhích được, Hiểu Đồng chỉ còn cách bất lực cấu chặt lấy lưng cậu chịu đựng từng đợt đau đớn.
Hiểu Đồng khẽ khẽ mở đôi mắt của mình nhìn người con trai mình yêu thương đang hòa vào làm một với mình. Thân hình Vĩnh Phong nhấp nhổm chuyển động bên trên cô lúc thì nhẹ nhàng như một điệu nhạc, lúc lại mạnh mẽ như những đợt sóng tràn. Mỗi lúc Vĩnh Phong đi vào trong cơ thể mỏng manh của cô, cảm giác vừa đau nhức vừa ngập tràn hạnh phúc khiến cô rên khẽ. Âm thanh này như mời gọi, như khiêu khích càng khiến Vĩnh Phong nóng bừng lên, càng muốn tiến sâu vào bên trong cô, chiếm lấy nó từng chút từng chút không chừa không gian nào.
Ánh trăng bên ngoài thật tròn thật đẹp, sáng bừng bên cửa sổ soi rọi niềm hạnh phúc của đôi trai gái yêu nhau, cuối cùng cũng đã có được nhau.
Khi Hiểu Đồng thức dậy, trời đã quá trưa, ánh nắng chiếu thẳng qua những tấm màn hoa màu vàng nhạt xuyên soi rọi khắp phòng. Hiểu Đồng mệt mõi mở mắt, khẽ cựa mình một lát cô mới thấy toàn thân đau nhức vô cùng. Khẽ rên nhẹ một tiếng rồi đưa tay sang bên cạnh, chỉ là một sự lạnh lẽo trống vắng. Cả người cô tuy đau nhức nhưng dường như đã được lau sạch sẽ, cả bộ ra trắng cũng đã được thay bằng một bộ ra màu vàng.
Hiểu Đồng muốn ngồi dậy nhưng cơn đau nhức đã gần như rút hết toàn bộ sức lực của cô, không tài nào nhúc nhích. Hiểu Đồng bặm môi oán hận Vĩnh Phong đáng ghét làm cô ra nông nỗi này. Đành nằm im trên giường chờ đợi.
Lát sau, Vĩnh Phong mở cửa bước vào, trê tay cậu là một tô súp bốc khói nghi ngút. Cậu nhìn Hiẻu Đồng cười rạng rỡ nói:
- Dậy rồi sao.
Nhưng Hiểu Đồng phụng phịu gương mặt xinh đẹp của mình không thèm nhìn cậu tỏ ý giận dỗi. Cô đâu biết bộ dạng cô lúc này càng khiến cho Vĩnh Phong nóng bừng lên, nhưng cậu cố kiềm nén khẽ cười bước đến bên cạnh dỗ dành:
- Sao vậy, còn mệt à. Mau ngồi dậy ăn chút súp lấy lại sức.
- Hứ …- Hiểu Đồng lườm cậu một cái rồi xoay người đi chỗ khác nhưng…
- Á ….- Cơn đau nhức ập đến theo chuyển động của cô.
Vĩnh Phong lo lắng vội đặt tô súp xuống tiến sát đến cô hỏi:
- Em sao vậy….
- Còn hỏi….không phải tại anh à – Hiểu Đồng tức giận trừng mắt nhìn cậu nói.
- Được rồi là lỗi của anh, mau ngồi dậy ăn chút súp đi – Vĩnh Phong khẽ cười chiều chuộng nói.
Vĩnh Phong giúp Hiểu Đồng ngồi dậy, thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng đặt cô ngồi dựa vào chiếc gối đặt sát thành giường. Cẩn thận thổi từng muỗng súp cho cô rồi đút cho cô ăn.
Nhìn thái độ ân cần đầy yêu thương của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng bỗng nhớ lại lúc cô bị bệnh bị Vĩnh phong vác ra khỏi quán Bar Phong Trần rồi ngất xỉu được cậu đưa về nhà. Cậu đã đút cho cô mộ tô cháo cũng ân cần như vậy. Hiểu Đồng khẽ cười hỏi.
- Súp này ** Năm nấu à ? – Vì tô cháo lần trước cũng do ** năm nấu.
- Là anh nấu – Vĩnh Phong khẽ cười lắc đầu.
- Rất ngon – Hiểu Đồng gật đầu khen thưởng. Từ lúc hai người yêu nhau, Vĩn Phong thỉnh thoảng cũng phụ nấu cơm giúp cô, nhưng hầu như cô đều phải nêm lại. Nhưng tô súp này được nêm ném rất cẩn thận, rất vừa miệng.
- Anh là người kén ăn mà, ăn quen món em làm rồi. Khi qua bên mỹ, không hạp khẩu vị cho nên đành tự mình vào bếp nấu. Bây giờ anh cũng lành nghề lắm đó , không chùng còn hơn cả em – Vĩnh phong vênh mặt tự sướng.
Hiểu Đồng để Vĩnh Phong đút thêm vài muỗng nữa thì nhăn mặt lắc đầu nói:
- Em không ăn nữa đâu.
Vĩnh Phong nhìn tô súp mới vơi đi một ít thì nhăn mặt dỗ dành:
- Em ngoan đi, ráng ăn cho hết, nếu không em không dậy nổi đâu.
- Em không muốn ăn súp – Hiểu Đồng lắc đầu nũng nịu nói, giọng nhõng nhẽo như trẻ con.
- Vậy em muốn ăn gì?
Hiểu Đồng nói ra tên vài món ăn rồi cười gian nhìn Vĩnh Phong nói:
- Anh mau đi mua đồ về nấu cho em ăn đi. Chẳng phải anh nấu ăn còn ngon hơn em sao.
Vĩnh Phong lúc này đã hiểu thế nào là lấy đá tự đập chân mình. Cậu nhìn cô, bắt gặp nụ cười tinh nghịch của cô thì khẽ cười, nựng má cô một cái rồi nói:
- Được rồi, hôm nay anh sẽ trổ tài cho em xem. Nhưng mà…
Ngay sau câu nói, cậu cúi xuống gặm lấy đôi môi cô, cuồng nhiệt chiếm lấy. Cho đến khi cô dường như muốn ngừng thở cậu mới chịu buông tha. Nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Hiểu Đồng, vẻ hổn hểnh thở của cô càng khiến cậ say đắm. Vĩnh Phong cười nói:” Đây là phần thưởng của anh”. Hiểu Đồng lườm cậu một cái, nhưng Vĩnh Phong đã nhanh chóng quay lưng đi, sau đó mất hút sau cánh cửa, Hiểu Đồng nhìn theo bóng dáng Vĩnh Phong khẽ cười rồi nằm xuống nghĩ ngơi, lòng ngập tràn hạnh phúc như nắng mùa xuân ấm áp.
Sau khi Vĩnh Phong nấu ăn xong, Hiểu Đồng cũng ngủ thêm được một giấc, cơn đau nhức cũng được đẩy lùi bớt. Cô mặc lại bộ quần áo cũ rửa mặt rồi đi xuống lầu, chưa xuống hết đã ngửi được mùi thơm vang dậy từ bếp vọng ra.
- Thơm quá.
- Mau ngồi xuống ăn đi – Vĩnh phong quay lưng lại nhìn cô cười nói
Hiểu Đồng nhìn những món ăn trên bàn rất đẹp mắt, cô biết là Vĩnh Phong đã tỉ mĩ làm để cho cô thưởng thức. Hiểu Đồng rất xúc động, cô ngồi ăn rất ngon lành, Vĩnh Phong yêu thương nhìn cô ăn, liên tục gấp đồ ăn cho cô. Hạnh phúc của họ lúc này đều khiến người khác phải ghen tỵ.
Ăn xong, Hiểu Đồng tựa người vào lòng Vĩnh Phong ngồi trên ghế sofa trò chuyện. Lâu rồi họ chưa có dịp trò chuyện nhiều. Vĩnh Phong kể cho cô nghe thời gian bên mỹ của cậu. Hiểu Đồng cũng kể cho cậu nghe thời gian cô một mình ở lại. Lát sau Hiểu Đồng đưa tay ôm chặt lấy Vĩnh Phong nói, giọng gần như lạc đi:
- Thật may mắn là anh đã không tham gia thi đấu. Nếu anh có mệnh hệ gì, em cũng không thiết sống.
- Thật ra anh cũng từng nghĩ đến cái chết, anh đã từng nghĩ nếu chỉ có cái chết mới khiến anh quen được em, mới có thể là anh bớt đau khổ thì tốt biết mấy. Nhưng anh sợ mình chết rồi, em sẽ càng đau khổ hơn, day dứt hơn. Nhưng để làm sao quên em được. Trong những ngày đầu chúng ta gặp lại, đêm nào anh cũng đến trước nhà em nhìn cho đến khi đèn tắt, sau đó đau khổ phóng xe như điên trên đường để quên em. Cho nên anh muốn tham gia cuộc đua này để có thể quên em. Anh muốn đi qua tất cả những nơi từng ghi dấu hạnh phúc của hai chúng ta lần cuối cùng rồi sẽ vĩnh viễn quên em. Khi anh ra biển, anh đã đi đến từng nơi giống như em, thét gọi tên em ngoài bãi biển. Ngồi chờ nước phun lên dưới trời nắng, và ngắm nhìn tấm ảnh cưới của chúng ta. Rồi anh nhận ra, anh không tài nào quên được em. .. Khi bạn anh gọi anh đến giờ tham gia, anh chợt nghe tiếng em gọi, chợt nhìn thấy em khóc…Là em đã cứu mạng anh – Vĩnh phong vừa kể vừa ôm chặt lấy Hiểu Đồng
Hai người bên nhau quên mất thời gian trôi, chẳng mấy chốc đã khuya. Hiểu Đồng nhìn bộ dạng mình rồi nói:
- Em quên dặn anh mua quần áo cho em.
- Em không mặc gì sẽ đẹp hơn – Vĩnh Phong cười khùng khục nói.
- Đáng ghét, đồ nham nhở – Hiểu Đồng lườm cậu một cái rồi cắn vào bả vai cậu thật mạnh rồi đứng dậy – Em mặc áo của anh.
Cô di thẳng lên lầu, Vĩnh Phong cười nhìn theo cô, lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, thật may mắn vì cậu chưa mất cô.
Khi Hiểu Đồng tắm ra thì Vĩnh Phong cũng đã chỉnh tề trong bộ đồ mới, mái tóc ướt rũ xuống trông càng quyến rũ. Hiểu Đồng mặc chiếc áo sơ mi trắng của Vĩnh Phong bước ra, chiếc áo phủ phục xuống dưới nhưng vẫn để lộ đôi chân trần tuyệt mỹ đầy gợi cảm. Mái tóc dài ướt rũ sang một bên theo cái nghiêng người của cô nhỏ từng giọt nước xuống sàn nhà đầy gợi cảm. Không người đàn ông nào nhìn thấy cô lúc này mà không khao khát có được cô.
- Anh giúp em sấy tóc – Vĩnh Phong đề nghị.
Hiểu Đồng khẽ gật đầu, ngồi xuống giường để Vĩnh Phong giúp mình sấy tóc. Vĩnh Phong cẩn thận giúp cô sấy tóc, sau đó lặng lẽ tiến đến vòng tay ôm lấy cô, cậu hôn nhẹ lên cái cổ trắng ngần mảnh khảnh.
- Anh làm gì vậy ? – Cô giật mình khẽ run lên mắng yêu anh một câu.
Nhưng Vĩnh Phong chỉ mỉm cười, hít nhẹ một hơi mùi hương thơm ngát trên da cô, giọng cậu rất nhẹ:
- Thơm quá!
Hai má Hiểu Đồng bỗng chốc lại đỏ bừng, lườm Vĩnh Phong một cái nhưng khóe môi cũng không tự chủ được mà cười nhẹ. Vĩnh Phong cọ má trên cổ cô, sự mát mẻ mềm mại làm hai bên má cậu giống như đang được cọ vào nhung lụa, rất thoải mái… Cùng vì sự thoải mái mà trong trái tim cậu bỗng xuất hiện cảm xúc quen thuộc…. Một nụ hôn âm ấm ướt át đặt nhẹ lên gáy làm cô bỗng rùng mình, rất nhanh cảm giác được người đằng sau đang có phản ứng.
- Anh …- Chưa dứt lời cô bỗng có cảm giác mình bị nhấc bổng lên, và rất nhanh đã được đặt xuống giường một cách nhẹ nhàng, Hiểu Đồng cảm nhận được hơi thở của Vĩnh Phong bao phủ lấy mình.
- Anh làm gì ? – Bàn tay cô yếu ớt chống lên trước ngực cậu nhưng cậu chỉ mỉm cười – Anh muốn ăn….Từng đợt xấu hổ làm hai má cô bừng đỏ, chiếc áo đã bị tháo vài khuy làm lộ ra làn da trắng ngần đã có chút bừng đỏ
Gương mặt cậu tiến lại thật gần, hơi thở lượn lờ quanh chóp mũi dồn dập nóng bừng làm trái tim cô bỗng đập thật nhanh. Toàn thân cô trở nên run rẩy, cậu nhận ra điều đó khẽ nắm lấy bàn tay cô hôn nhẹ như rất nâng niu.
- Lần này anh sẽ nhẹ nhàng….
Nụ hôn của cậu dịu dàng đến từng ngón tay bé nhỏ của cô, ai đã nói “ Ngón tay liền với tim”, làm cho trái tim run rẩy của cô cũng trở nên ướt át, lần nhẹ theo cánh tay đi lên, mỗi nơi nụ hôn của cậu đi qua đều dấy lên một ngọn lửa đầy mê hoặc… Đôi mắt cô xúc động nhìn vào đôi mắt chứa đầy tình cảm, sự trân trọng nâng niu cậu dành cho cô làm cô thật hạnh phúc, khẽ mỉm cười….
Gương mặt cậu tiến lên nhìn cô, trong đôi mắt cậu là một vầng lửa nóng nhưng cũng là một tình yêu đầy mãnh liệt… Nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ cậu trong sự hưởng ứng ngọt ngào, cô khẽ nói – em yêu anh
Cảm nhận được sự mong chờ của cô làm đôi mắt bỗng trở nên long lanh đầy vui mừng. Nụ hôn của cậu rơi xuống vội vã, bàn tay cũng không ngừng những động tác hấp tấp, lúc nhanh lúc chậm trên người cô, khiêu khích từng tiếng kêu khe khẽ qua bờ môi yêu kiều…
- Hiểu Đồng, anh cũng yêu em – Vĩnh Phong thì thầm bên tai cô.
Lửa nóng như được tràn ra trên đồng cỏ, từng đợt từng đợt bùng cháy làm cả hai thân thể nóng bừng, quấn quýt nhau không rời,…..
Sáng hôm sau, khi Vĩnh Phong và Hiểu Đồng đang hạnh phúc bên nhau cùng dựa vào nhau ngồi xem phìm thì cánh cửa nhà cậu bỗng mở ra, người bước vào chính là Anh Kỳ, phía sau còn có Vũ Quỳnh tay xách nách mang rất nhiều đồ.
Anh Kỳ nhìn thấy cảnh tượng hai người tình tứ dựa vào nhau, trên người Hiểu Đồng là chiếc áo của Vĩnh Phong, nút áo lại bị hở ra thì tức giận đến tím mặt chỉ tay vào hai người họ nói không nên lời:
- Hai người ….
- Cô đến đây làm gì…- Vĩnh phong buông Hiểu Đồng ra đứng dậy nhìn Anh Kỳ lạnh lùng hỏi – Sao cô lại có chìa khóa nhà tôi.
Khi Anh Kỳ hay tin Vĩnh Thành và Hiểu Đồng hủy buổi lễ cưới thì trong lòng phập phồng lo lắng. Cô chạy đến kể lễ với bà Mai Hoa, năn nỉ bà Mai Hoa cho cô phép cô đến nhà Vĩnh Phong tự do chăm sóc cậu để cậu có thể thuộc về cô. Bà Mai Hoa đồng ý, cho nên hôm nay cô bắt Vũ Quỳnh đi mua đồ thật nhiều rồi đem đến.
Anh Kỳ không trả lời câu hỏi của Vĩnh Phong mà đi ngay đến trước mặt Hiểu Đồng giơ tay tát một cái vào má Hiểu Đồng. Vì quá bất ngờ nên Hiểu Đồng lãnh trọn cái tát tai đó. Cô ta còn định giơ tay tát thêm cái nữa nhưng đã nhanh chóng bị Vĩnh Phong giữ lại. Sau đó cậu thay Hiểu Đồng tát trả Anh Kỳ cái bạt tay khi nãy rồi gầm lên:
- Cô có biết mình đang làm gì không hả.
Anh Kỳ từ nhỏ vốn dĩ là một tiểu thư được cưng chiều, không ngờ lại bị Vĩnh Phong tát cho một cái đau điếng, cô đưa tay ôm lấy mặt nhìn VĩnhPhong đầy oán giận rồi bật khóc.
- Anh…anh vì cô ta mà đánh em.
- Phải! Vậy thì sao – Vĩnh Phong lạnh lùng thờ ơ đáp, ánh mắt vẫn còn đầy giận dữ nhìn cô.
- Anh có biết cô ta sắp làm chị dâu của anh rồi không? – Anh Kỳ phẫn nộ thét lên, rồi co ta quay sang Hiểu Đồng nói – Còn cô, có có biết liêm sĩ không? Cô làm vậy không thấy có lỗi với Vĩnh Thành à.
- Cô im đi, chuyện của chúng tôi không cần cô can thiệp vào. Mau ra khỏi nhà tôi – Vĩnh Phong tức giận quát lớn.
- Được, tôi đi. Nhưng các người nhớ đó, tôi không để yên cho hai người đâu – Anh Kỳ tức giận nói, ánh mắt cô ta như một ngọn lửa đầy căm thù.
Vĩnh Phong chụp lấy hai bên má của Anh Kỳ bóp chặt khiến cô ta đau đớn vô cùng. Cậu gằn từng chữ nói:
- Tôi nói cho cô biết, nếu cô làm hại đến một cọng tóc của cô ấy, tôi sẽ không để cho cô sống tốt đâu. Chuyện chiếc nhẫn lần trước, cô vu oan cho cô ấy, tôi còn chưa tính với cô. Bây giờ thì cút ra khỏi nhà tôi.
Nói rồi Vĩnh Phong hất Anh Kỳ ra, cô ta bị mất đà lùi lại mấy bước. Trước ánh mắt đầy sát khí của Vĩnh Phong, Anh Kỳ cảm thấy đầy sợ hãi, người cô ta run lên rồi quay lưng bỏ đi nhưng vẫn ném lại ánh mắt đầy căm hận của mình về phía Hiểu Đồng. Vũ Quỳnh thấy Anh Kỳ bỏ đi thì lúng túng, cô không biết có nên để lại những túi đồ này hay xách đi. Cuối cùng cô đành xách túi đi.
Vĩnh phong thấy hai người họ đi rồi thì đóng sầm cửa lại, sà ngay đến bên Hiểu Đồng lo lắng vuốt ve bờ má đang đỏ của cô hỏi:
- Em không sao chứ?
- Em không sao, em đáng bị như vậy mà – Hiểu Đồng lắc đầu buồn bã nói.
Nhìn gương mặt đau buồn của Hiểu Đồng, Vĩnh Phong cảm thấy đau buồn vô cùng, cậu vội ôm chặt Hiểu Đồng vào lòng nói:
- Hãy tin anh, anh nhất định sẽ giải quyết mọi việc ổn thỏa mà.
Hiểu Đồng không nói gì chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy Vĩnh Phong rồi nhắm mắt lại.
Anh Kỳ tức giận vứt tất cả đồ đạc xuống dưới đất, cô không ngừng mắng **** Hiểu Đồng, Vũ Quỳnh vừa né vừa nhặt những thứ Anh Kỳ vứt xuống đất lên để cô ta có cái để tiếp tục quăng cho hả giận. Ngay lúc đó, Đình Ân và Minh Thùy bước vào. Hôm nay Đình Ân và Anh Kỳ cùng được mời đến tham dự một tiết mục. Nhà đài sắp xếp cho hai người cùng dùng chung một phòng nghỉ.
- Hay qua, cuối cùng anh Vĩnh Phong và chị Hiểu Đồng đã bên nhau rồi – Minh Thùy vừa bước vào vừa hớn hở nói. Nhưng sau đó cô và Đình Ân cùng khựng lại khi nhìn thấy Anh Kỳ và Vũ Quỳnh.
- Đúng là cá mè một lứa mà – Anh Kỳ mĩa mai nói.
- Cô nói ai vậy – Minh Thùy tức giận hỏi.
- Tôi nói cô ta – Anh Kỳ chỉ tay vào Đình Ân cười châm biếm nói – Ai không biết cô ta cặp kè với người được xem là ông trùm trong ngành, vậy mà còn bắt cá với cậu chủ của tập đoàn bất động sản Thế Nam nữa chứ. Nếu không nhờ hai người này giúp thì cô ta có thể thắng được tôi sao.
Minh Thùy tức giận định tiến đến cãi lên nhưng bị Đình Ân ngăn lại. Anh Kỳ được thể càng làm già, cô ta tiếp tục mỉa mai nói:
- Bây giờ bạn của cô cũng rất hay, vừa tuyên bố sẽ đám cưới với người anh, quay lưng lại đi dụ dỗ em trai. Bắt cá cả hai tay.
- Bốp…
Cái bạt tay của Đình Ân giáng vào má Anh Kỳ đúng vào chõ mà Vĩnh Phong tát, làm cho vết đỏ trên mặt cô ta vừa dịu xuống và được che phủ bởi son phấn giờ đây lại hiện ra.
- Cô…- Anh Kỳ sửng sốt nhìn Đình Ân, cô không ngờ Đình Ân lại có phản ừng như thế.
- Tôi nói cho cô biết, tôi nhịn cô không phải để cô được nước làm tới đâu. Nếu cô còn dám nói xấu bạn tôi thì lần sau không chỉ là cái bạt tai đâu – Đình Ân chỉ thẳng vào mặt cô ta cảnh cáo, rồi xoay lưng nói với Minh Thùy – Chúng ta ra khỏi đây đi.
Minh Thùy hất mặt trêu chọc nhìn hai người kia rồi nhún nhảy bỏ đi theo Đình Ân. Anh Kỳ nhìn hai người bỏ đi, tức giận hét lên:
- Các người phải trả giá.
Cuối cùng cũng kết thúc chương trình, vì Minh Thùy giúp các chị trong đài vài việc nên họ về rất muộn. Đang chờ xe đến thì đột nhiên từ phía sau có người lao đến đẩy Minh Thùy té ngã xuống đất rồi lao đến đưa tay bắt lấy Đình Ân lôi vào trong một chiếc xe đang chờ tới. Minh Thùy hoảng sợ bật dậy đuổi theo kêu cứu nhưng không tài nào kịp. Chiếc xe đã nhanh chóng lao đi xa.
Minh Thùy nhìn theo bóng dáng chiếc xe hơi chạy đi, biết rằng dù mình có đuổi theo cũng không thể đuổi kịp, cô dừng lại chăm chú nhìn biển số xe và nhanh chóng khắc nó vào trong đầu. Nhưng khi chiếc xe biến mất cô lại thấy hoảng hốt sợ hãi vô cùng. Phải làm sao đây, cô chưa từng gặp tình huống thế này bao giờ. Tuy rằng xem phim nghe tin tức nhiều nhưng đây là lần đầu tiên cô tận mắt thấy một cảnh bắt cóc, quá nhanh, gọn và lẹ, khiến người ta không kịp trở tay mà lại là người thân của cô.
Trong nhất thời cô không biết phải làm gì, trong lòng bỗng cảm thấy cô đơn trống trãi vô cùng, hoảng hốt sợ hãi chỉ muốn nương tựa vào ai đó. Ngay lúc đó trong đầu cô chỉ xuất hiện hình ảnh Quốc Bảo, chàng trai có gương mặt trẻ con, tuy có lúc ranh ma, ngang ngược và hống hách, nhưng đôi lúc lại ngu ngơ một cách ngốc nghếch trước mặt cô. Đeo bám theo cô khiến cô bực mình, nhưng khi không thấy thì cô lại nhớ. Biết làm mọi cách khiến cô vui, làm cô cười ngiêng ngã, tuy đôi lúc nóng tính rồi gây nhau nhưng cũng mau chóng tìm cách làm lành với cô.
Nghĩ đến đây, Minh Thùy vội vàng cho tay vào túi run rẩy tìm chiếc điện thoại của mình rồi máy móc bấm dãy số quen thuộc . Giọng nói vui mừng ở đầu dây bên kia vang lên khi cô chủ động gọi:
- Anh đây, nhớ anh à….
Minh Thùy không nói gì chỉ thút thít khóc. Hồi lâu mới khẽ gọi:
- Quốc Bảo….
Giọng nói chứa đầy nước mắt cùng hoảng sợ của Minh Thùy khiến Quốc Bảo hoảng sợ, cậu vội hỏi:
- Em sao vậy, đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ em đang ở đâu.
Nhưng Minh Thùy lại không nói được gì, cô nghe giọng nói đầy lo lắng của Quốc Bảo khiến cô xúc động vô cùng, lòng cảm thấy ấm áp lạ kì.
- Ngoan, đừng khóc, nói cho anh biết em đang ở đâu, anh sẽ tới ngay lặp tức – Quốc Bảo dịu dàng dỗ giành Minh Thùy nhưng lòng cậu như lửa đốt theo tiếng khóc của Minh Thùy.
Minh Thùy cố gắng giằng cơn xúc động của mình xuống, cố gắng lấy lại bình tĩnh nói:
- Em đang đứng ở trước cửa đài truyền hình.
- Được, anh tới ngay – Quốc Bảo liền nói rồi cúp máy.
Minh Thùy ngồi trên bệ hoa trước cửa đài truyền hình chờ đợi, nỗi sợ hãi dường như đã bị đẩy lùi rồi, tâm trạng dường như ổn định trở lại. Là tại sao nhỉ? Minh Thùy tự hỏi bản thân, có phải vì Quốc Bảo sẽ đến, là vì Quốc bảo tạo cho cô một niềm tin vững chắc, một chỗ dựa tuyệt vời.
15 phút sau, một tiếng thắng kít trước mặt Minh Thùy khi cô đang ngơ ngác suy nghĩ. Quốc Bảo xuất hiện với chiếc mô tô sành điệu nhưng bộ dạng hớt hải vô cùng. Cậu cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm ra, hai hàng chân mày chau lại đầy lo lắng nhìn Minh Thùy, và một cái thở phào nhẹ nhỏm khi thấy cô không sao. Cậu nhẹ nhàng bước đến trước mặt cô. Mình Thùy sau giây phút ngẩn người nhìn Quốc Bảo thì vụt đứng lên lao về phía cậu ôm chặt lấy khóc thút thít trong lòng ngực cậu.
Quốc Bảo nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô dỗ dành. Lúc này trông cậu chín chắn trưởng thành rất nhiều, một người đàn ông thực thụ.
Lát sau Minh Thùy bình tĩnh lại, cô mới bắt đầu kể lại sự việc một cách rõ ràng. Lặp tức Quốc Bảo gọi điện thoại cho Thiên Minh và mọi người.
Khi Thế Nam nghe tin Đình Ân bị bắt cóc, cậu cảm thấy trong lòng hụt hẩng, đau đớn như thể tim bị ai xẻ ra. Nó không giống với cảm giác lo lắng cho bạn bè, nó giống như cảm giác khi cậu biết Hiểu Đồng gặp chuyện. Vì sao lại như thế? Thế Nam nhắm mắt lại, cảm nhận nỗi đau, nỗi lo lắng, nỗi sợ hãi đang dần bao quanh mình . “Lẽ nào…lẽ nào…”Thế Nam vội vàng lắc đầu phủ nhận. “Không thể nào….không thể nào “
Vĩnh Phong một tay nắm chặt tay Hiểu Đồng trấn an cô, một tay lái xe thật nhanh đến chỗ hẹn của Thiên Minh. Nhưng Hiểu Đồng làm sao không lo lắng cho được. Đình Ân cũng như chị em ruột của cô.
Cuối cùng chiếc xe cũng tới nơi, Hiểu Đồng hấp tấp mở cửa lao ra ngoài, cô muốn biết rõ tình hình hơn. Đến nỗi xém chút ngã lăng xuống đất, cũng may Vĩnh Phong đỡ kịp, cô đành để vĩnh Phong dìu mình bước vào.
Khi hai người bước vào thì thấy Thế Nam cũng mới đến. Cả ba đi vào thì thấy Minh Thùy đang dựa vào lòng Quốc Bảo gương mặt xanh xao, đôi mắt đỏ hoe. Thiên Minh đang ngồi hút thuốc một cách trầm lặng.
Minh Thùy thấy Hiểu Đồng bước vào thì rời khỏi lòng Quốc Bảo đứng bật dậy lao đến ôm chặt lấy cô.
- Chị …chị Đình Ân bị bắt rồi, làm sao đây.
- Được rồi, ngồi xuống rồi nói – Vĩnh Phong bèn nói, cậu tránh làm Hiểu Đồng kích động hơn khi thấy Minh Thùy khóc.
Sau khi ngồi xuống, Minh Thùy bèn kể lại sự việc một lần nữa. Đây là lần thứ ba cô kể lại vụ việc.
- Em chẳng biết làm cách nào hết, đành học thuộc biển số xe mà thôi – Minh thùy nức nở nói.
Quốc Bảo choàng tay qua vai cô an ủi.
- Đã điều tra chưa – Vĩnh Phong hất mặt hỏi Quốc Bảo. Nhưng người trả lời là Thiên Minh:
- Đang chờ kết quả.
Cả gian phòng đều chìm trong im lặng và lo lắng, chờ đợi là cách duy nhất họ có thể làm. Thời gian chờ đợi như đang giết dần họ, khi mà tính mạng của Đình Ân đang ngày nguy kịch, khi mà bọn bắt cóc không có một động tĩnh nào.
Đột nhiên điện thoại Quốc Bảo vang lên, cậu nghe máy rồi nhìn mọi người thở dài nói:
- Tra ra rồi, nhưng đó là xe ăn cắp. Hai hôm trước, chủ xe đã đến trình báo.
Gian phòng lại chìm trong nổi thất vọng. Minh Thùy lần này đứng lên hét:
- Báo cảnh sát đi. Nhờ họ điều tra giúp chúng ta.
- Vô ích thôi. Bây giờ có báo cũng chẳng làm được gì. Một chút tin tức cũng không có, người của thiên Minh cũng không có chút tin tức gì thì cảnh sát cũng khó lòng tìm ra – Thế Nam lên tiếng ngăn lại – Nếu báo cảnh sát làm đánh động bọn chúng thì sẽ càng làm hại đến Đình Ân.
- Vậy bây giờ phải làm sao – Minh Thùy chới với như người mất phương hướng hỏi:
- Chờ! Bây giờ chỉ có thể chờ đợi mà thôi. Một là chúng sẽ gọi đến, hai là chờ đến khi người của anh tìm ra. Nếu không ….- Thiên Minh không dám nghĩ tiếp.
Ai cũng đau đớn khi nghĩ đến Đình Ân có thể sẽ…Thế Nam lại cảm thấy đau đến không thở được. Đến thở mà cũng có thể đau như vậy.
Chờ cả một đêm khiến ai cũng mệt mỏi. Thiên Minh đành nói: