Đình Ân dẫn bé Đường đi còn lại VĩnhPhong và Hiểu Đồng ở lại. Cả hai còn đang đỏ mặt và e dè với nhau, chưaai dám đến gần ai. Cơn buồn nôn lúc nãy bị lắng xuống giờ đây lại bùnglên, Vĩnh Phong bắt đầu nôn thóc nôn tháo xuống mắt đất. Hiểu Đồng thấygương mặt tái xanh không ngừng ói của Vĩnh Phong thì lo lắng đến gần.
Vĩnh Phong đang trong cơn ói, cảm thấy đầu óc quay cuồng, lồng ngực khó chịu. Một bàn tay nhẹ nhàng đến vỗ nhẹ vào lưng cậu khiến cậu cảmthấy thoải mái hơn rất nhiều. Lát sau cậu không còn cảm thấy muốn óinữa.
Chiếc khăn màu vàng thơm lừng được xếp ngay ngắn chìa trước mặtcậu. Vĩnh Phong đưa tay ra cầm lấy nhưng không chỉ chiếc khăn mà còn cảbàn tay nhỏ nhắn của người trước mặt. Nhưng Hiểu Đồng lập tức thu taylại, cô quay người đi chỗ khác không muốn nhìn vào ánh mắt của VĩnhPhong. Bởi vì mỗi khi nhìn vào ánh mắt ấy thì cô luôn thấy bản thân trờnên mềm yếu, không thể tự chủ được trước ánh mắt quyến rũ chết người đó.
Nhíu mày một cái, Vĩnh Phong lặp tức giả vờ ho sặc sụa, Hiểu Đồngmắc bẫy ngay lặp tức. Cô cứ tưởng Vĩnh Phong sau cơn ói làm khô cổ họngdẫn đến ho nhiều như thế, liền quay lại giúp Vĩnh Phong vuốt ngực ngănchặn cơn ho. Vĩnh Phong gian xảo đâu ngu dại gì mà bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này. Lập tức nắm chặt tay Hiểu Đồng không buông. Hai người ở vào thế giằng co nhau, kẻo kéo người giữ. Vĩnh Phong nhìn gương mặt bựctức, đôi môi cong lên của Hiểu Đồng dễ thương đến nỗi cậu chỉ muốn hônlên đó ngay lặp tức.
Cười khẽ một cái, chẳng cần tốn quá nhiều sức lực, Vĩnh Phong kéonhẹ một cái, Hiểu Đồng đã nằm gọn trong vòng tay của cậu. Xiết thật chặt thân hình nhỏ nhắn trong vòng tay mình, gửi vào đó sự nhớ nhung vô hạn.
- Buông em ra – Hiểu Đồng giận dữ nói.
- Không buông – Vĩnh Phong ngang tàn nói.
- Anh đúng là đồ vô loại, xấu xa mà – Hiểu Đồng mắng.
- Em đang nói là em yêu anh à – Vĩnh Phong cười khúc khích hỏi.
- Ai nói là yêu anh hồi nào chứ - Hiểu Đồng trợn mắt bó tay trước kẻ ngang ngược này.
Vĩnh Phong gian manh giải thích, nụ cười đắc chí nở trên khóe môi quyến rũ.
- Em không nghe người ta nói sao : » Đàn ông không xấu, phụ nữ khôngyêu mà » . Em mắng anh là đồ xấu xa tức là em nói em yêu anh còn gì. Trừ khi em không phải là con gái.
- Anh … - Hiểu Đồng cứng họng trước thái độ ngang ngược của Vĩnh Phong.
Một em bé đi qua nhìn thấy hai người ôm nhau thì khúc khích cườikhuyến Hiểu Đồng xấu hổ muốn chết đi được. Nhưng Vĩnh Phong thì lại tỉnh bơ như không có gì, đúng là mặt dày vô liêm sỉ mà. Càng muốn thoát ralại càng bị ôm chặt hơn, Hiểu Đồng gần như không thở được mà nụ cười đắc ý trên mặt ai kia nở mãi. Lát sau cô thở dài nói :
- Người ta nhìn kìa, anh mau buông em ra đi …
- Kệ họ - Vĩnh Phong bĩu môi nói.
- Anh ôm chặt quá, em thở không nổi – Cô đành phải dụ dỗ.
Đúng là có hiểu quả ngay lặp tức, vòng tay được nối ra, Hiểu Đồngđịnh nhân cơ hội này thoát ra nào ngờ không dễ dàng như cô tưởng. Vòngtay vừa hé mở liền kẹp chặt, lần nữa Hiểu Đồng ngã nhào vào lòng VĩnhPhong, môi cô vô tình chạm vào môi Vĩnh Phong lặp tức bị cậu quấn lấybám miết không tha.
Hiểu Đồng xấu hổ muốn chết được, hôn nhau ở chốn đông người thếnày thì …Hé răng cắn mạnh vào bờ môi đáng ghét của Vĩnh Phong, khiếnVĩnh Phong : »Ui da » một tiếng rồi bỏ cô ra, đưa tay che miệng.
Bờ môi tuôn ra một vệt đỏ nhừa nhựa, cảm thấy một vị mằn mặn trênđầu lưỡi,Vĩnh Phong vẹt lấy rồi đưa mắt nhìn đau khổ nói :
- Hèn chi lại đau đến vậy.
Hiểu Đồng cảm thấy áy náy, vội đến gần xem xét.
- Không sao chứ. Em không nghĩ là sẽ chảy máu, xin lỗi anh.
Rút vội chiếc khăn giấy trong túi ra, cô đưa lên môi Vĩnh Phong chấm chấm vào vết máu nhưng :
- Á …
- Rát lắm sao – Hiểu Đồng hoảng loạn nói – Để em thổi cho anh bớt rát nha.
Vĩnh Phong gật gật đầu đồng ý. Hiểu Đồng liền đưa mặt sát lại gần,hơi nhón gót lên dùng miệng thổi nhè nhẹ lên vết thương của Vĩnh Phong.Đột nhiên ngẩng đầu nhiên lên thấy ánh mắt ấm áp của Vĩnh Phong nhìnmình, bất giác Hiểu Đồng cảm thấy gượng, cô hạ người xuống quay mặt đichỗ khác. Không khí trở nên vô cùng ngượng ngạo.
- Anh có cái này muốn đưa cho em – Vĩnh Phong đột ngột lên tiếng phá tan không khí gượng ngạo đó.
Hiểu Đồng ngơ ngác quay đầu lại nhìn Vĩnh Phong dò hỏi. VĩnhPhong khẽ cười đưa tay vào túi quần lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ màuxanh rất đẹp đưa cho Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng mở to hai mắt nhìn chằm chằm chiếc hộp một lát, sau đó khẽ đưa tay cầm.
- Mở ra xem đi – Vĩnh Phong giục.
Hiểu Đồng bậm môi từ từ kéo sợi dây nơ ra, rồi mở nắp. Một ánhsáng lóe lên từ trong hộp, một sợi dây truyền màu trắng sáng lấp lánh.Sợi dây rất quen thuộc, bất giác tim Hiểu Đồng đập mạnh. Cô nín thở đưatay cầm lấy sợi dây từ từ kéo ra khỏi chiếc hộp. Khi sợi dây truyền đira khỏi chiếc hộp vuông nhỏ thì một con cá heo nhỏ hiện ra. Đó chính làsợi dây truyền hình cá heo mà ba đã tặng cô. Sợi dây truyền mà cô đã đưa cho bác tài xế taxi, rồi cô làm thất lạc số điện thoại của bác tài xếtrong vụ bắt cóc. Cô đã đi tìm nhưng nghe nói bác tài xế đó đã về quêrồi, chờ mãi vẫn không thể gặp được. Cô cứ nghĩ là vĩnh viễn mất nó,vĩnh viễn mất đi sợi dây truey62n duy nhất mà ba cô để lại cho cô.
Tự nhiên những giọt nước mắt mừng rỡ rơi trên mặt cô, Vĩnh Phongnhẹ nhàng dùng tay lau nước mắt cho cô. Cậu ôm chầm lấy cô an ủi. HiểuĐồng nói trong nghẹn ngào :
- Cám ơn anh. Em cứ tưởng là đã mất nó mãi mãi rồi. Làm sao anh biết mà …
Sự xúc động khiến Hiểu Đồng không thể nói tiếp. Vĩnh Phong vuốt ve mái tóc dài của Hiểu Đồng nói :
- Lần trước anh thấy em cứ đến công ty taxi mãi, dò hỏi mới biết chuyện người tài xế đó. Anh cho người xuống dưới quê tìm bác ấy, cũng may ôngấy vẫn còn giữ. Nghe nói là do mẹ bác ấy bị bệnh nên bác ấy phải về chăm sóc. Bác ấy cũng là ngườit ốt, dù thiếu tiền mua thuốc cho mẹ nhưng bác ấy quyết không bán sợi dây truyền của em.
- Vậy …- Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn Vĩnh Phong buâng khuâng.
Vĩnh Phong đặt lên trán Hiểu Đồng một nụ hôn nhẹ nhàng rồi nói :
- Đừng lo, anh đã thay em gửi cho bác ấy một số tiền để cám ơn. Số tiền đó đủ để bác ấy lo viện phí cho mẹ bác ấy.
- Cám ơn anh – Hiểu Đồng xúc động nói, cô vùi đầu vào lòng ngực Vĩnh Phong quên mất mình đang đứng nơi đông người.
Vĩnh Phong đẩy nhẹ Hiểu Đồng ra, cười nói :
- Còn một vật nữa…
Hiểu Đồng không hiểu, cô tròn mắt nhìn Vĩnh Phong, cậu bật cười, chỉ chỉ tay vào chiếc hộp. Hiểu Đồng nhìn vào, chỉ còn một miếng xốp nhỏ.Cô nhìn miếng xốp trong đó rồi lại nhìn Vĩnh Phong, cậu chỉ cười nhưngkhông nói gì.
Hiểu Đồng nhắc miếng xốp ra khỏi hộp…
- Cộp ….
Một vật gì đó tròn tròn rơi ra khỏi miếng xốp lăn tròn trong cáihộp, xoay tròn. Sau vài cái tưng tưng tại chỗ, cuối cùng nó cũng yên vịtrong hộp. Hiểu Đồng nhìn kỹ cái vật nhỏ trong hộp.
Một chiếc nhẫn bằng gỗ, một chiếc nhẫn có mặt là hình một chú cáheo, được điêu khắc bằng tay cực kỳ tỉ mỉ. Đột nhiên trong ký ức củaHiểu Đồng xuất hiện những vết thương nhỏ ở mấy đầu ngón tay của VĩnhPhong. Cô nắm lấy tay Vĩnh Phong đưa lên quan sát để chứng thực. Cô thấy những vết thương tuy nhỏ nhưng lại rất nhiều, cô cảm thấy đau lòng.
- Là anh làm sao – Cô xúc động ngẩng đầu hỏi, ánh mắt chứa chan bao điều muốn nói.
Vĩnh Phong khẽ cười rồi gật đầu, cậu thu bàn tay về, không muốn cô nhìn thấy những vết thương đó mà áy náy .
- Lúc đầu anh định đặt làm, nhưng rồi anh nghĩ, nếu tự tay mình làm sẽ ý nghĩ hơn. Trước đây, anh trai anh có dạy anh làm. Lâu rồi không làm cho nên mới …
- Anh đúng là ngốc – Hiểu Đồng lườm cậu một cái rồi mắng.
- Có thích không ? – Vĩnh Phong nâng cằm Hiểu Đồng nhìn vào đôi mắt u buồn của cô say đắm hỏi.
Hiểu Đồng khẽ gật đầu.
- Để anh đeo cho em.
Vĩnh Phong nhỏ nhẹ nói, rồi cậu một tay cầm lấy chiếc nhẫn, một tay nâng bàn tay Hiểu Đồng lên nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay giữacủa cô. Cậu cảm nhận bàn tay Hiểu Đồng khẽ run lên vì xúc động.
- Hiểu Đồng đừng xa anh, có được không.
Hiểu Đồng bối rối trước lời đền nghị bất ngờ của Vĩnh Phong, cô đau khổ rút tay lại, quay mặt đi nói :
- Em … em đi xem Đình Ân và bé Đường .
Sự thất vọng thấy rõ trên gương mặt của Vĩnh Phong, cậu thở dài rồi cố gắng lê bước theo chân Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng bước vào trong tolet tìm kiếm Đình Ân và bé Đường, toletvắng tanh không có một bóng người. Cô đi từng phòng gõ cửa, gọi khẽ tênĐình Ân và bé Đường, thử mở từng cánh cửa tolet ra tìm nhưng không thấybất kỳ ai trong đó cả. Còn môt cái cửa cuối cùng, dù có hơi chút thấtvọng nhưng Hiểu Đồng nghĩ Đình Ân đưa bé Đường đi mua cái gì đó nên côđịnh quay ra. Nhưng dường như linh tính mách bảo cô quyết định mở nốtcánh cửa cuối cùng.
Cánh cửa hé mở một khoảng không im lặng, Hểu Đồng phì cười bản thân ngốc ghếch, cô buông tay khỏi tay vặn cửa, Vừa định xoay người bước rathì một bàn chân xuất hiện khiến Hiểu Đồng giật cả mình. Nhìn kỹ bànchân đó, cô nhận ra đó là chân của Đình Ân, đôi giày màu đỏ không lẫn đi đâu được.
Kinh hãi vô cùng, trái tim nhỏ bé của cô co bóp liên hồi, HiểuĐồng vội đưa tay đẩy cánh cửa ra. Nhưng cánh cửa chỉ hé thêm được mộtchút rồi kẹt cứng. Biết là Đình Ân ngồi ngay chỗ đó, Hiểu Đồng không dám đẩy mạnh nữa, sợ làm đau Đình Ân. Cô rên khẽ gọi Đình Ân, tâm trạnghoang mang tột độ. Nhanh chóng len người vào khe hở nhỏ nhoi đó, gươngmặt của Đình Ân từ từ hiện ra trước mặt Hiểu Đồng.
Nhìn thấy gương mặt hơi tái và ngất lịm đi của Đình Ân, Hiểu Đồngkinh sợ đến hét gọi tên Đình Ân. Cô ngồi xuống lay gọi Đình Ân, gươngmặt Hiểu Đồng tái mét, hơi thở đứt quảng. Run rẩy nghĩ Đình Ân xóchuyện, Hiểu Đồng vội đưa tay lên cánh mũi Đình Ân, một hơi thở nhẹ phảra trên tay Hiểu Đồng làm cô mừng rỡ. Đình Ân không sao cả, trái timđang thắt lại bỗng dãn ra một cách nhẹ nhõ rồi đột nhiên thắt mạnh trởlại. Đình Ân ở đây còn bé Đường đâu, gương mặt Hiểu Đồng giờ đây khôngcòn tái nữa mà đã trở nên tím mét. Dầu óc Hiểu Đồng trở nên quay cuồngdữ dội, cứ như trái đất lộn vòng vòng.
- Cốc cốc …, Hiểu Đồng có chuyện gì vậy – Tiếng Vĩnh Phong lo lắng vang lên. Cậu hộc tốc chạy vào khi nghe tiếng hét của Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng vội dùng hết sức kéo Đình Ân đứng lên rồi kéo cửa ra.
Vĩnh Phong vừa thấy Hiểu Đồng dìu Đình Ân đang ngất xỉu mở của thì hoảng hốt hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy.?
- Em không biết, em vào đây thì đã thấy Đình Ân bị như vậy – Hiểu Đồng yếu ớt trả lời.
- Còn bé Đường đâu – Vĩnh Phong lo lắng hỏi khi nhìn vào trong mà không tìm thấy bóng dáng bé Đường ở đâu hết.
- Em không biết – Hiểu Đồng mếu máo nói, cô đang hoảng sợ tột độ khi không biết chuyện gì đang xảy ra.
Vĩnh Phong vội đỡ Đình Ân cho Hiểu Đồng, cậu trấn an:
- Chúng ta ra bên ngoài đi rồi nói chuyện tiếp
Hiểu Đồng vội gật đầu theo sau Vĩnh Phong đang bồng Đình Ân.
Đặt Đình Ân nhẹ nhàng xuống băng ghế đá Vĩnh Phong để đầu cô tựavào vai Hiểu Đồng rồi khẽ lay Đình Ân, vỗ nhẹ vào má cô gọi tên.
Khi cả hai định đưa Đình Ân đi cấp cứu vì lay mãi mà chưa thấy Đình Ân tỉnh lại thì mi mắt của Đình Ân khẽ chớp.
- Đình Ân! Cậu tỉnh rồi – Hiểu Đồng mừng rỡ reo lên.
Đầu óc còn mơ hồ sau cơn chấn động, nhìn gơng mặt lo lắng của Hiểu Đồng, Đình Ân ngơ ngác hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì!
- Mình hỏi cậu mới đúng – Hiểu Đồng mở to mắt nhìn Đình Ân ngạc nhiên nói – Cậu bị sao mà ngất xỉu trong tolet, bé Đường đâu?
Thần trí của Đình Ân vội trở về khi nghe Hiểu Đồng hỏi, cô giật mình nảy người lên nói:
- Thôi đúng rồi! Mình bị ai đó chích diện từ sau lưng – Vừa nói Đình Ân không ngại vén vạt áo lên cho Hiểu Đồng xem hai vết đỏ vẫn còn đau rátnơi lưng mình như một bàng chứng – Trong lúc mơ hồ mình thấy người đóchụp một chiếc khăn lên mặt bé Đường rồi mới lịm đi. Vậy là bé Đường bịngười ta bắt cóc rồi.
Một tảng đá nặng ngàn ký dường như vừa rơi xuống người Hiểu Đồng,cô đưa tay lên miệng ng8 chặn tiếng nấc. Bé Đường còn quan trọng hơnmạng sống của cô, là sinh mạng của mẹ cô giờ đây không biết đang ởphương trời nào. Cô biết ăn nói thế nào với mẹ cô đây.
- Mình xin lỗi, nếu như mình chăm sóc cho bé Đường kỹ hơn thì đâu có xảy ra chuyện gì – Đình Ân hối hận nói.
- Đồ ngốc, cậu làm gì mà phải xin lỗi. Mình mừng là cậu không sao, lúcnãy khi thấy cậu ngất mình lo lắng vô cùng – Hiểu Đồng vội vỗ về ĐìnhÂn, cô biết Đình Ân đang tự trách mình vì đã không bảo vệ được bé Đường.
- Hiểu Đồng nói đúng đó. Em đừng tự trách mình nữa, điều cần thiết bâygiờ là phải đi tìm bé Đường. Bây giờ em cùng Hiểu Đồng đi đến đài phátthanh nói rõ sự việc cho họ nhờ họ thông báo xem có ai đang giữ một bégái an bận giống bé Đường thì bắt giữ lại. Anh sẽ đánh xe đi tìm kiếmxung quanh coi tế nào đề phòng việc hắn đã đưa bé Đường ra khỏ công viên này.
Hiểu Đồng và Đình Ân vội gật đầu. Cả ba liền chạy đi theo hai hướng.
Vĩnh Phong ra ngoài hỏi thăm được bảovệ xác nhận có thấy một gã đàn ông ẵm một bé gái trên tay đang say ngủnhưng cứ nghĩ là con ông ta nên không có hỏi thăm gì thêm cả, hắn đi môt chiếc Ferrari 4 chỗ màu xám biển số ….234, người bảo vệ không nhớ rõlắm, vừa đi không được bao lâu. Vĩnh Phong lặp tức lên xe đuổi theo.Nhưng không thấy bóng dáng của chiếc Ferrari nào cả.
Thất vọng cậu lấy điện thoai gọi ngay cho Quốc Bảo nhờ cậu điềutra biển số xe gấp dùm mình. Quố Bảo đang nằm buồn chán trong bệnh vện,cậu đã giả bệnh thì giả bệnh cho chót, mục đích là ngăn cản Hữu Thiên đi đến gặp Hiểu Đồng. Nếu không vì Vĩnh Phong thì không đời nào cậu lạichịu nằm trong cái bệnh viện chẳng khác gì nhà tù này. Dù kiểm tra thấycậu chẳng bị gì cả nhưng Quốc Bảo cứ than khó thở nhưng nhất quyết không chịu để chích thuốc cho nên làm các bác sĩ rất đau đầu đành để cậu nằmviện kiểm tra.
Hữu Thiên rất tội nghiệp cứ bị Quốc Bảo chỉ định đến khám mãi mà mục đích chẳng qua là muốn kiểm tra xem Hữu Thiên có đi tìm Hiểu Đồnghay không. Là một người thông minh đâu phải Hữu Thiên không nhận ra Quốc Bảo giả bệnh, nhưng thấy cậu nhóc này đóng kịch rên la đau đớn trôngthảm thiết quá thì không nỡ vạch mặt đành thuận theo thời thế cũng đóngkịch luôn. Nhưng cứ bị réo tên hoài đến phát bực Hữu Thiên quyết địnhnói:
- Tôi sẽ không đi tìm Hiểu Đồng nữa đâu cậu yên tâm đi. Đừng có giả vờnữa, mau về nhà đi, và nhất là đừng có kêu tôi hoài như vậy, tôi cònphải đi khám bệnh cho các bệnh nhân khác, không rảnh để chơi trò chơivới cậu nữa.
Nói rồi Hữu Thiên bỏ đi, để mặt cho Quốc Bảo sự ngơ ngác và thấtbại. Đang định ra về thì cậu nhận được điện thoại của Vĩnh Phong.
- Cái gì bé Đường bị bắt cóc ư – Quốc Bảo kinh ngạc hét lên trong điệnthoại – Được rồi, em sẽ điều tra số xe đó ngay, anh đến chỗ Thên Minhđi.
Tắt máy xong, Quốc Bảo vò đầu bứt tóc. Lần trước giúp Vĩnh Phongdò biển số xe rồi đánh nhau bị ba cậu biết được đã thuyết pháp một phen thế là thành cãi nhau. Lần này cậu khó nhờ vả, dù có nói rằng là VĩnhPhong nhờ vã thì cũng e là hơi khó.
Nhưng nhớ đến gương mặt đáng yêu của bé Đường mỗi khi cậu đến chơi nhà Vĩnh Phong thì lại thấy thương. Quốc Bảo cũng xem bé Đường như emgái của mình. Cậu thở dài nói:” Đàng hy sinh bản thân vậy”.
Cậu bấm số gọi điện cho ba:
- Ba à! Con có chuyện cần nhờ ba giúp, niếu ba chịu giúp con thì sau này con sẽ ngoan ngoãn nghe lời ba. Con hứa đó.
Sau khi nhận được lời hứa giúp đỡ của ba thì Quốc Bảo điện ngay cho Thế Nam.
- Cái gì, bé Đường bị bắt cóc ư – Thế Nam hét lên kinh ngạc.
Quốc Bảo lặp tức đưa điện thoại ra xa lỗ tai, cậu biết ngay làThế Nam cũng sẽ hét lên giống như cậu khi hay cái tin bất ngờ này.
- Làm tủ tục ra viện đi – Thế Nam ra lệnh – Anh đến đón cậu.
Chỉ 10 phút sau, Thế Nam đến, Quốc Bảo đón cậu ở công bệnh viện. Cả hai lặp tức đi đến chỗ Thiên Minh.
Thiên Minh đang cùng Đình Khiêm uống bia tại cứ điểm của mình thì hay tin. Cậu thông báo ngay tin đó cho Đình Khiêm, chai bia trên tayĐình Khiêm xém chút rơi xuống. Cả hai đều bồn chồn lo lắng, Đình Khiêmcuảng rất thương bè Đường, còn Thiên Minh luôn mang nặng tội lỗi tronglòng, cậu mắc nợ gia đình Hiểu Đồng. Nhưng cả hai không biết nói gìngoài sự chờ đợi mà thôi. Cũng không có tâm trạng uống bia nữa, ThiênMinh liền kêu bọn đàn em dọn dẹp sạch sẽ trước khi mọi người tới.
Quốc Bảo và Thế Nam đến trước nhưng họ cũng mù mờ chưa rõ đầuđuôi ngọn ngành làm cho Đình Khiêm và Thiên Minh thất vọng. Cả bốn người lại tiếp tục chờ đợi, mà gọi điện thì Vĩnh Phong không bốc máy.
Cuối cùng cả ba người cũng đến, ngoài gương mặt điềm tĩnh củaVĩnh Phong thì gương mặt của Đình Ân và Hiểu Đồng đều nhợt nhạt cả. Đình Ân còn bật khóc mãi vì tự trách bản thân.
Hiểu Đồng vừa bước vào đã thấy Thiên Minh, từ lần đó, cô khônggặp anh ta. Cứ ngỡ trong lòng đã tha thứ, nay gặp lại thì mới biết làkhông phải. Cô vẫn rất ghét anh ta, cho nên cô quay đầu định bỏ đi.
Vĩnh Phong đã nắm tay Hiểu Đồng lại nói:
- Hiểu Đồng! Muốn tìm bé Đường thì phải tiếp nhận Thiên Minh vì anh ấy có thê giúp chúng ta tì lại bé Đường nhanh hơn. Lần trước cũng là nhờanh ấy mới tìm được em.
Hểu Đồng quay đầu lại gật đầu, rồi cùng Vĩnh Phong và Đình Ân bước đến bàn.
- Sao các cậu đến chậm vậy –Thế Nam lo lắng hỏi.
- Tụi mình phải đi khai báo với cảnh sát – Vĩnh Phong trả lời.
Thiên Minh nhìn Đình Ân, gương mặt vằn vặt đau khổ của cô làm cậu nhăn mày, quan tâm hỏi:
- Cô ấy sao vậy .
- Cô ấy bị người ta dùng kiềm chích điện vào người nên ngất đi, cô ấytự trách mình vì để bé Đường bị bắt đi – Vĩnh Phong thay Hiểu Đồng giảithích.
- Đồ ngốc, đó đâu phải là lỗi của em – Đình Khiêm mắng.
- Đình Ân, đừng lo chúng ta nhất định sẽ tìm được bé Đường bình an trởvề - Thiên Minh an ủi, ánh mắt cậu nhìn Đình Ân lóe lên một cảm xác khóhiểu. Không hiểu tại sao trái tim cậu đau nhói khi nghe tin Đình Ân bịtấn công, cậu tức giận nói – Anh nhất định bắt bọn kia phải trả giá. Rất may là em không sao.
- Phải đó, anh mừng là em không sao – Thế Nam cũng lên tiếng an ủi.
Đột nhiên trái tim nhỏ bé đang thổn thức của Đình Ân cảm thấy nhẹnhỏm hơn. Lời an ủi của Thế Nam quả nhiên rất hữu dụng, Đình Ân đã thôikhóc.
Vĩnh Phong thấy Đình Ân đã bắt đầu bình tĩnh nên mới hỏi:
- Em còn chút ấn tượng nào về bọn bắt cóc không?
Đình Ân nhăn mặt khổ sở cố nhớ lại hoàn cảnh lúc đó. Những hình ảnhmơ hồ từ từ hiện ra, rồi cảm giác nhức nhối ở đầu xuất hiện, Đình Ân vội lấy hai tay lên đỡ đầu.
Thiên Minh cảm thấy đau lòng nói:
- Đừng nghĩ nữa …anh sẽ cố gắng truy ra.
Đình Ân khoát tay nói:
- Em không sao ….Em không nhớ rõ gương mặt của kẻ đã chích điện em,nhưng em nhớ kẻ đã chụp thuốc mê bé Đường, khi hắn đưa tay lên trên tayhắn có một hình xâm màu đỏ là …là lá bài rô …
- Chính là thằng khốn đó – Quốc Bảo tức giận đứng lên hét.
- Lần trước chúng ta đã để hắn trốn thoát, cứ tưởng hắn ta sẽ biết sợmà bỏ qua, không ngờ tên khốn đó lại giở trò tiếp… - Thế Nam cũng tứcgiận nói.
- Tên năm rô đó, lần trước bắt cóc Hiểu Đồng hắn cũng tham gia, tên đại ca cũng nhờ hắn mà chạy thoát. Lần này cũng là do hắn đi bắt cóc béĐường. Tên này không diệt thì chắc chắn sẽ để lại hậu quả khôn cùng –Thiên Minh căm giận nói.
Mọi người đều gật đầu đồng ý. Tên này nhất định phải bị loại bỏ trước nếu muốn đối phó với mấy kẻ kia.
Thiên Minh bấm điện thoại gọi cho một tên đàn em :
- Tụi bây đến gặp con bồ thằng năm rô, bất luận dùng bao nhiêu tiền hay bằng thủ đoạn nào cũng bảo nó phải tra cho được thằng năm rô ở đâu. Đingay lặp tức cho anh, báo cáo tình hình càng sớm càng tốt, nhưng phảinhớ tai vách mạch rừng nghe chưa. Tụi nó mà bị đánh động là chúng ta sẽbị mất tất cả tin tức…
Ánh trăng mờ ảo, đọng bên ngoài cửa sổ, không gian le lói xungquanh khiến cho căn nhà bỏ hoang càng nổi bật khi có một ánh sáng tỏa ra từ đó.
- Con bé sao rồi ?- Tên đại ca nở một nụ cười lạnh tóc gáy hỏi bọn đàn em.
- Dạ, đại ca, nó ngủ rồi – Một tên đàn em khúm núm nói.
- Tụi bây dỗ nó ngủ à !- Tên đại ca lại hỏi.
- Dạ không ! Tụi em chụp thuốc mê nó, chứ nó cứ khóc hoài hà phiền phức lắm – Tên đàn em phân trần.
Gã béo nãy giờ im lặng, bây giờ mới bắt đầu lên tiếng :
- Tụi bây chụp thuốc ít thôi, chụp nhiều quá nó trở thành ngớ ngẩn thìlàm sao bán được. Người ta chỉ thích nuôi những đứa bé lanh lợi mà thôi.
- Phải! Phải! Anh Giang nói đúng lắm – Tên đại ca cười khà khà nói, rồi quay qua bọn đàn em nghiêm sắc mặt nói - Tụi bây nghe chưa, cố mà dỗnó.
- Dạ , đại ca – Bọn đàn em vội vàng gật đầu.
- Lần này, cậu không mềm lòng chứ - Tên đại ca quay mặt lại nhìn mộtngười thanh niên đang đứng trong góc phòng im hơi lặng tiếng nãy giờhỏi.
- Cậu yên tâm. Thằng cháu của tôi đã hạ quyết tâm rồi, nó sẽ không vìmột con đàn bà mà làm chúng ta cụt hứng đâu – Lão Béo cười hà hà nóithay.
Người thanh niên dáng gầy gầy, gương mặt đăm chiêu ẩn sau cặp kínhlà ánh mắt căm thù, nắm tay cậu ta bóp chặt lại, nở nụ cười gian hiểm.
- Các người sẽ phải trả giá.
Tất cả mọi người đều lo lắng ngồichờ đợi tin tức từ bọn đàn em. Hiểu Đồng mệt mỏi vì quá lo lắng cho béĐường, cô dựa người vào vai Vĩnh Phong, cậu choàng tay qua vai cô vỗ về. Đình Ân cũng ngã người lên vai Đình Khiêm một cách mệt mỏi.
Thế Nam và Thiên Minh ngồi chầm ngâm suy nghĩ, còn Quốc Bảo thì bấm điện thoại muốn gọi cho ai đó nhưng rồi lại thôi.
Đột nhiên điện thoại của Hiểu Đồng vang lên, cô nhìn vào điện thoại rồi thở dài, cắn môi suy nghĩ. Mọi người đều quay đầu nhìn về phía côchăm chú. Chần chừ rồi rốt cuộc Hiểu Đồng cũng mở máy :
- Alô ! Mẹ à, con đây.
…………..
- Dạ phải ! Bé Đường đã bị người ta bắt cóc – Hiểu Đồng thở dài xác định với mẹ.
……………
- Con không biết, chắc là bọn họ muốn tống tiền hay là muốn bắtc cóc để đem đi bán – Hiểu Đồng ngước đầu nhìn Vĩnh Phong rồi cụp mắt xuống, côkhông dám nói với mẹ là bọn chúng bắt cóc bé Đường nhằm mục đích báothù.
…………
- Con đã báo công an rồi. Họ đang bắt tay điều tra.
………………..
- Mẹ đừng quá lo lắng mà ảnh hưởng sức khỏe, cho con gặp Hữu Thiên đi.
……………
- Hữu Thiên, nhờ anh chăm sóc cho mẹ em giùm, đừng để cho mẹ em xúcđộng quá. Anh cũng biết bệnh tim của mẹ em mà. Có gì anh gọi cho em liền nha.
……………..
- Cám ơn anh, nếu có tin gì em lặp tức báo cho anh và mẹ ngay.
Nói rồi Hiểu Đồng thở dài gấp máy lại. Cô lại ngã đầu vào vai Vĩnh Phong. Thế Nam đưa mắt nhìn Hiểu Đồng lo lắng hỏi :
- Mẹ em không sao chứ. Em báo cho mẹ chuyện bé Đường bị bắt cóc à.
Hiểu Đồng lắc đầu.
- Vậy thì ai – Thiên Minh tỏ vẻ thắc mắc.
- Là Hữu Thiên nói cho mẹ em hay – Hiểu Đồng chán nản nói.
- Sao anh ta lại biết được chứ - Quốc Bảo chau chân mày của gương mặt trẻ con của cậu nhưng chẳng làm cậu già đi tí nào.
- Anh ấy nghe các cô y tá kể lại chuyện cậu hét lên nói bé Đường bị bắt cóc rồi đòi xuất viện. Cho nên mới biết.
- Cái tên nhiều chuyện này, phải cho hắn ta một đấm mới được – Quốc Bảo nổi nóng nói.
- Không thể trách anh ta được. Chuyện này không thể nào giấu giếm được, bác gái biết sớm thì sẽ không trách Hiểu Đồng. Chứ nếu cứ giấu giếm đến chừng bác ấy biết được thì nguy lắm – Vĩnh Phong suy tư nói, tay siếtchặt lấy bời vai của Hiểu Đồng , truyền hơi ấm cho cô.
Gương mặt Hiểu Đồng càng lúc càng tái nhợt.
- Thôi, để anh kêu tụi nó đi mua cái gì đó ăn. Ăn no mới có sức đấu lại với bọn chúng. Anh kêu tụi nó đi dọn phòng cho các cô gái nghĩ đây -Thiên Minh đứng lên nói.
Mọi người đều gật đầu tán thành.
Lát sau, Thiên Minh cùng mấy tên đàn em bưng rất nhiều đồ ăn đivào. Sắp đầy cả bàn, những món ăn trông rất ngon, rất hấp dẫn, nhưngchẳng ai có tâm trạng ăn chút nào cả.
Thấy vậy, Thiên Minh liền giục :
- Mọi người mau ăn đi, bụng đói thì đầu óc sẽ rỗng, chẳng thể suy nghĩgì được thì tới khi có tin tức thì làm sao đây. Ngã quỵ cả lũ à.
- Thiên Minh nói đúng, mọi người mau ăn đi – Đình Khiêm tán thành – Ăn để còn có sức mà chiến đấu.
Vĩnh Phong nhổm dậy gấp vài món dể nuốt bỏ vào chán cho Hiểu Đồng nhưng cô lắc đầu.
- Ngoan đi, ăn một chút đi. Em đã mệt cả ngày rồi – Vĩnh Phong dỗ dành.
Nhưng Hiểu Đồng một mựa lắc đầu :
- Em không ăn đâu, lúc này bao tử em không tốt, nếu ăn vào chỉ sợ lại ói ra.
Hiểu Đồng quay qua Đình Ân nói :
- Cậu ăn một chút gì đi.
Khóc nãy giờ rất lâu, Đình Ân cũng thấy đói bụng, cô khẽ gật đầu.
- Vậy anh dìu em đi nằm một chút nha – Vĩnh Phong lo lắng nói.
Hiểu Đồng gật đầu.
- Vậy mọi người cứ ăn đi – Vĩnh Phong quay qua nói với mọi người rồiđứng dậy dìu Hiểu Đồng đi. Hiểu Đồng trông chẳng còn chút sức lực nàonữa, cả người cô hoàn toàn dựa vào Vĩnh Phong.
- Anh đã cho người dọn phòng rồi, em ra bảo tụi nó chỉ chỗ cho – Thiên minh nhắc nhở .
Vĩnh Phong quay đầu mĩm cười nói :
- Cám ơn anh.
- Cái thằng này, khách sáo với anh làm gì – Thiên Minh trách.
Dìu Hiểu Đồng nằm xuống giường, Vĩnh Phong nhẹ nhàng dùng chăn đắp cho cô. Hiểu Đồng xua tay nói :
- Mặc kệ em, anh mau đi ăn với mọi người đi.
- Anh không ăn đâu. Anh muốn ở bên cạnh em, nhất là lúc này – Vĩnh Phong giọng trầm trầm nói.
Câu nói này làm Hiểu Đồng vô cùng xúc động, trái tim đang đau khổ bỗng tiếp thêm một luồng khí mới. Cái này người ta thường bảo là : «Hoạn nạn mới biết chân tình ». Tình cảm của Vĩnh Phong dành cho cô, càng lúc càng khiến cho Hiểu Đồng khắc cốt ghi tâm.
Cô cố gắng cười yếu ớt nói :
- Vậy anh đi lấy cái gì qua đây đi, em với anh cùng ăn.
- Ừm, anh đi liền – Vĩnh Phong mừng rỡ nói rồi đứng dậy nhanh chóngbước ra ngoài. Không phải là cậu muốn ăn mà chỉ là cậu sợ Hiểu Đồng bịđói, cô sẽ bị kiệt sức mà ngã quỵ mất. Như vậy Vĩnh Phong sẽ đau lòngbiết bao nhiêu.
Vĩnh Phong bê vào một khay nhỏ. Có một chén súp còn đang bốckhói, thêm vài món khác nữa. Cầm chén súp, thổi sơ qua, Vĩnh Phong đởHiểu Đồng dậy nói :
- Mau ăn chén súp này đi, sẽ làm bao tử em dễ chịu hơn.
Nói rồi, Vĩnh Phong ân cần múc từng muỗng súp đưa lên miệng thổirồi đút cho Hiểu Đồng. Cô chỉ ăn có mấy muỗng rồi thôi mặc cho VĩnhPhong dỗ dành thế nào đi chăng nữa. Nhưng cô bắt Vĩnh Phong phải ăn hếtchỗ thức ăn còn lại nếu không cô sẽ chẳng chịu nằm nghỉ. Vĩnh Phong đành miễn cưỡng cố sức ăn hết, mặc dù chả thấy chút hương vị gì.
Đột nhiên điện thoại của hiểu Đồng vang lên, Hiểu Đồng vừa bốc máy thì có một nụ cười khả ố vang lên :
- Em gái cô đang trong tay tụi tôi. Nếu muốn chuộc lại thì hãy chuẩn bị 100 tỷ cho bọn tôi.
Một 100 tỷ - Hiểu Đồng hét lên – Sao ông không đi cướp nhà băng luôn đi. Ông đã điều tra rõ trước khi ra tay bắt cóc chưa. Nhà tôi dù có làm cả đời cũng chưa chắc đào ra nổimột tỷ để đưa ông, chứ đừng nói là 100 tỷ - Rồi giọng Hiểu Đồng chợt nhỏ lại, cô nghe mình run rẩy van nài – Xin ông hãy thả em gái tôi ra đi,nó chỉ là một đứa trẻ còn chưa biết gì cả. Xin ông hãy tha cho nó, đừnglàm tổn thương nó. Xin hãy trả nó về với gia đình tôi.
Nhưng giọng nói bên kia chợt cười phá lên:
- Tôi cũng biết mẹ con cô không có tiền. Nhưng có điều rằng, cha củađứa em cô lại là người lắm tiền nhiều của. Cứ đến gặp ông ấy mà đòi sốtiền đó. Chắc chắn ông ấy sẽ vui lòng bỏ ra số tiền đó để cứu mạng đứacon gái bé bỏng chưa biết mặt của mình.
Trái tim của Hiểu Đồng bỗng nhiên thót lại, cả người cô không aixô đẩy mà chợt nghiêng ngả. Nếu không có bàn tay Vĩnh Phong đỡ chắc làcô đã ngã xuống mép giường mất rồi. Thân người bất giác run rẩy trongvòng tay của Vĩnh Phong khiến cậu càng thêm đau xót. Đầu dây bên kiachắc chắn không phải ai khác mà là tên bắc cóc. Có điều cậu không ngheđược người bên kia nói gì. Vì vậy trong lòng cảm táh6y sốt ruột vô cùng.
- Tôi không hiểu ông nói gì cả. Ba của tôi đã mất từ lâu rồi – Hiểu Đồng thở không ra hơi cố gắng nói từng chữ.
- Ha..ha..ha. Phải ba cô mất từ lâu rồi, nhưng em gái của cô vừa mớitròn 5 tuổi – Đầu dây bên kia tiếp tục đọng lại tiếng cười man rợn.
- Tôi xin ông hãy tha cho chúng tôi, xin hãy tha cho em gái tôi. Quảthật số tiền đó quá lớn, tôi không thể nào đáp ứng được yêu cầu của ông – Nước mắt Hiểu Đồng rơi xuống, giọng cô khàn đục đi.
- Thôi được – Bên kia bắt đầu mềm yếu – Tôi cũng là người biết thươnghoa tiếc ngọc. Dù gì mục đích của bọn tôi không chỉ là tiền cho nên tôisẽ giảm cho cô một ít. 90 tỷ tiền mặt, có hơn không kém. Nếu thiếu đồngnào tôi sẽ lấy một bộ phận trên cơ thể em cô để bù vào. Mau chuẩn bịtiền đi, có tiền thì bọn toi6 sẽ liên lạc tiếp.
Nói xong hắn ta liền cúp máy, chiếc điện thoại trên tay Hiểu Đồngrơi xuống dưới đệm lăn hai vòng rồi nằm im một chỗ. Cô lúc này chẳngkhác nào một người chết, khắp người đều không có sức sống, thân ngườitái nhợt và lạnh toát, dựa hẳn vào lòng Vĩnh Phong.
Thấy Hiểu Đồng như vậy thì Vĩnh Phong cả kinh, cậu vội chộp lấy điện thoại của Hiểu Đồng đưa lên miệng nói:
- Alô!
Nhưng chỉ có những tiếng tút tút trả lời. Cậu bấm ngay nút gọi lạinhưng bên kia đã tắt máy. Ném điện thoại xuống nệm, cậu khẽ lay ngườiHiểu Đồng gọi tên cô nhưng cô không trả lời. Vĩnh Phong vội xoay ngườiHiểu Đồng lại tiếp tục lay người gọi tên cô nhưng đáp lời cậu chỉ cónhững giọt nước mắt trên gương mặt Hiểu Đồng. Vĩnh Phong vội ôm chặtHiểu Đồng vỗ về, dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của cô, giọng cậu cũng lạc đi vì sợ hãi trước biểu hiện của cô, cậu biết béĐường là tất cả đối với Hiểu Đồng.
- Hiểu Đồng em nghe anh nói đi. Bọn anh chắc chắn sẽ tìm ra bé Đường,và giải thoát cho bé Đường an toàn. Em mau nói cho anh biết bọn chúng đã nói gì? 100 tỷ? Có phải bọn chúng đòi 100 tỷ tiền chuộc không? Em đừnglo, anh nhất định sẽ gom đủ 100 tỷ để chuộc bé Đường trở về. Em đừng cónhư vậy, anh sẽ đau lòng lắm.
Cằm Vĩnh Phong tựa vào dầu Hiểu Đồng, cho nên những giọt nước mắtcủa cậu bắt đầu rơi xuống gương mặt nhòe nước mắt của Hiểu Đồng rồi hòalàm một.
Dù gương mặt đầy nước mắt của mình, dù cơ thể gần như mất cảm giácnhưng Hiểu Đồng vẫn cảm nhận được những giọt nước mắt của Vĩnh Phongđọng trên mặt mình. Chàng trai đang ôm chặt lấy cô, một chàng công tửlạnh lùng, luôn mang dáng vẻ bất cần đời, ngạo mạn. Dường như chưa từngnếm trải đau khổ, một người luôn mạnh mẽ, chưa từng rơi một giọt nướcmắt nào. Vậy mà bây giờ lại vì cô mà phải đau khổ, vì cô mà phải khóc.Bộ dạng anh trong đáng thương hơn cô gấp trăm lần.
Từ lúc hai người gặp nhau và yêu nhau, không biết đã trải qua bao nhiêu sóng gió khổ đau.
“ Vĩnh Phong ! Là em xui xẻo khi gặp anh hay là anh xui xẻo khigặp em. Không! Là em quá may mắn, quá may mắn khi được gặp anh. Không có anh em liệu có thể vượt qua được sóng gió cứ từ từ kéo đến ập lên người em hay không nữa. Tại sao những lúc em tưởng chừng như sắp ngục ngã,những lúc em cần đến một bờ vai thì anh luôn xuất hiện đúng lúc để emtựa vào. Em chẳng có gì để đền ơn anh hết ngoài tình yêu em dành choanh. Vĩnh Phong, có thể mẹ và bé Đường là tất cả những gì em có được, và muốn bảo vệ. Nhưng anh lại chính là trái tim em, là hơi thở của em. Mất anh có lẻ em không thể sống nữa. Em chỉ có thể cho anh tình yêu và sựchân trọng mà thôi”
Hiểu Đồng bất giác lên tiếng gọi:
- Vĩnh Phong.
- Anh đây – Vĩnh Phong trả lời, tay siết chặt hơn nữa để cô cảm nhận được sự tồn tại của cậu.
- Cám ơn anh.
- Đồ ngốc – Vĩnh Phong mắng yêu rồi nói tiếp – Nếu muốn cám ơn anh thìhãy mạnh mẽ lên. Anh muốn thấy một Mễ Hiểu Đồng ương bướng, to gan vàlạnh lùng như một con hổ chứ không muốn thấy một con mèo chết lúc này.Em đừng lo, mau bình tĩnh nói cho anh biết, bọn chúng đã yêu cầu gì. Chỉ cần thỏa mãn yêu cầu của bọn chúng thì chúng sẽ thả người thôi. Dù saothì Việt Nam cũng không tàn bạo như nước ngoài đâu.
Hiểu Đồng nghe Vĩnh Phong nói, cô ngồi bật dậy khỏi lòng VĩnhPhong và thôi không khóc nữa, bắt đầu lấy lại bình tĩnh. Vĩnh Phong chăm chú nhìn gương mặt đã có chút sắc hồng, rồi nhẹ nhàng dùng tay quệt đinhững giọt nước mắt còn đọng trên bờ mi của cô. Rồi cậu nhẹ nhàng giục:
- Nói anh nghe xem ,bọn chúng muốn gì?
- 90 tỷ tiền mặt, có hơn không kém – Hiểu Đồng lặp lại lời tên đó nói,cô vừa chấm dứt cơn run lại bắt đầu run lên từng cơn – Nếu không chúngsẽ lấy một bộ phận trên người bé Đường.
- Chỉ là tiền thôi à – Vĩnh Phong thở phào nhẹ nhỏm – Đừng lo, anh sẽmau chóng gom đủ 90 tỷ để chuộc bé Đường ra. Có lẻ sẽ mất khá nhiều thời gian vì ngân hàng cần đếm kỹ từng tờ. Với lại 90 tỷ tiền mặt nhất thờicũng khó gom đủ trong một lúc.
- Những 90 tỷ - Hiểu Đồng nghi ngờ nhìn Vĩnh Phong làm Vĩnh Phong có chút ái ngại, quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn cô nói:
- Hiểu Đồng! Trước khi gặp em. Mỗi đêm bọn anh tiêu tốn mất 1 tỷ đồng.
Nói xong, Vĩnh Phong càng không dám đối mặt với Hiểu Đồng. Cô mỗingày phải tiết kiệm từng đồng từng cắc, cậu cậu thì chỉ biết vung tiềnkhông tiếc, chỉ sợ chê là không đủ. Rồi cậu vội nói:
- Bây giờ anh sẽ không như vậy nữa. Anh nói thật đó.
Nhìn bộ dạng ấp úng như trẻ con mắc lỗi của Vĩnh Phong, Hiểu Đồngmuốn bật cười nhưng cô lại không cười nổi nên đành im lặng không nói gì. Vơ tay với lấy cái điện thoại, cô nhìn vào phần pin trên màng hình, chỉ còn lại một vạch, cô nhìn Vĩnh Phong nói:
- Em thấy người rích quá, cả ngày nay chưa tắm rửa, anh chở Đình Ân đimua quần áo cho em và cô ấy thay được không. Nhân tiện mua dùm em cái đồ sạc pin. Em sợ bọn chúng gọi đến mà điện thoại hết pin thì nguy.
- Anh biết rồi. Anh sẽ đi liền, em nằm nghỉ một chút đi, anh mang quầnáo về rồi tắm một chút cho khỏe. Anh cũng sẽ cho người chuẩn bị tiềnchuộc.
Hiểu Đồng gật đầu rồi ngoan ngoãn nằm xuống yên phận. Vĩnh Phonghôn lên trán cô một cái rồi đi ra ngoài nhưng Hiểu Đồng lại nói:
- Anh có thể kêu Thiên Minh vào đây giúp em không. Em có chuyện muốn nhờ anh ấy.
- Ừm …- Vĩnh Phong gật đầu rồi mở cửa đi ra.
Vĩnh Phong vừa bước ra thì Hiểu Đồng bật dậy. Cô gọi điện trấn an mẹ.
- Alô.
- Mẹ! Con đây. Bọn chúng đòi 90 tỷ tiền chuộc.
- 90 tỷ - Bà Cẩm Du thốt hoảng kêu lên.
- Mẹ đừng lo, Vĩnh Phong có số tiền đó. Anh ấy đang chuẩn bị tiền, chỉcòn chờ bọn chúng cho địa điểm để chuộc lại bé Đường. Bọn bắt cóc chỉcần tiền thôi, chúng sẽ không làm hại bé Đường đâu. Mẹ đừng lo.
Hiểu Đồng nói xong, cô nghe tiếng thở dài nhẹ nhỏm của mẹ cô bên kia điện thoại.
- Mẹ mau nghỉ ngơi cho tốt nha, đừng lo lắng gì hết mà sẽ ảnh hưởng sức khỏe. Tim của mẹ không tốt đừng để xúc động mạnh, có gì phải gọi chocon và anh Hữu thiên liền nha mẹ. Con sẽ nhờ hai vợ chồng bác Đình trung đến chơi với mẹ. Mẹ mau đi nằm nghỉ đi. Có gì con sẽ gọi cho mẹ sau.
Nói rồi, Hiểu Đồng vội tắt máy. Cô không đợi mẹ mình trả lời, côsợ sẽ nghe thấy tiếng khóc của bà. Cô biết hiện giờ bà đang khóc, đanglo lắng rất nhiều. Bởi vì tuy bà chẳng nói gì nhiều nhưng cô nghe giọngmà khàn đi.
Rồi cô gọi điện cho ba má Đình Ân nhờ vả họ đến chăm sóc cho mẹmình. Sau khi nghe họ hứa sẽ đến đó liền, cô mới nhẹ lòng cúp máy.
Còn lại một mình, Hiểu Đồng mới thấy căn phòng này lạnh lẽo đáng sợ.
“ Dù gì mục đích của bọn tôi không chỉ là tiền…” Hiểu Đồng sợ hãikhi nghĩ đến lời nói đó. Cô biết người bắt cóc bé Đường chính là bọnngười lần trước bắt cóc cô. Cho nên ngoài mục đích là tiền ra, chắc chắn mục đích còn lại của bọn chúng là trả thù.
“Trả thù”, hai từ này thật đáng sợ. Chắc chắn lần này bọn chúng có chuẩn bị trước hết rồi, sẽ không tha cho Vĩnh Phong. Hiểu Đồng nghĩ tới đây thì co người lại vì sợ hãi, chỉ cần…, chỉ cần có được số tiền đóthì sẽ là cuộc chiến của riêng mình cô. Cô sẽ không để Vĩnh Phong haybất cứ người bạn nào của cô bị gặp nạn. Hiểu Đồng tự nhủ, đúng lúc, cánh cửa vang lên tiếng gõ.
- Cốc …cốc …cốc…
- Vào đi.
Cánh cửa vừa mở ra thì gương mặt Thiên minh xuất hiện. Hiểu Đồng không quá bất ngờ vì cô đang chờ cậu.
Từ cái lần cuối cùng hai người gặp nhau sau khi Thiên Minh biếtmình là người gây ra cái chết cho ba Hiểu Đồng tới nay, hai người mớibắt đầu nói chuyện với nhau. Lúc nãy bên ngoài, dù giáp mặt nhưng côkhông hề nhìn Thiên Minh, cho nên cậu khá e dè khi hỏi:
- Em cần tìm anh à.
- Em có chuyện muốn nhờ anh – Hiểu Đồng trả lời dứt khoát.
Thiên Minh đikhỏi, Hiểu Đồng mệt mỏi ngả người nằm xuống giường, những giọt nước mắtkhông ngừng lăn xuống thấm ướt cả mặt gối cô nằm. Cô tự hỏi mình : »Liệu cô có thể làm được không. Vì Vĩnh Phong, vì bé Đường cô nhất địnhsẽ làm được. Phải nói là cô phải làm được »
Trăn trở mãi Hiểu Đồng vẫn không ngủ được, cô thật sự mệt mỏi vàmuốn ngủ một giấc. Mong rằng khi cô tỉnh lại, tất cả chẳng qua là mộtcơn ác mộng khủng khiếp mà thôi. Bé Đường vẫn đang đùa giỡn trước mặtcô, réo gọi tên cô. Cô có thể vòng tay ôm cái hình hài bé nhỏ đó trongvòng tay mình, sờ vào làn da mịn màng trên gương mặt non nớt đó. Cảmnhận từng nhịp đập, từng giọt máu dính liền với cô.
Nằm mãi vẫn không tài nào ngủ được, Hiểu Đồng trở mình thức dậy ngồi thừ suy nghĩ, chờ đợi cuộc gọi lại của kẻ bắt cóc.
Nghe chừng như có tiếng xe chở về, Hiểu Đồng vội đứng dậy đi rangoài. Mọi người vẫn còn ngồi đó, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, tất cả đều mở mắt nhìn cô chăm chú khi cô bước vào.
- Sao em không nằm nghỉ chút đi – Thế Nam mắt còn mệt mỏi nhìn cô lo lắng.
- Em nghe có tiếng xe, tưởng Vĩnh Phong và Đình Ân trở về nên ra đây xem – Cô giải thích.
- Chắc là họ về rồi, mình nghe thấy tiếng xe anh ấy – Quốc Bảo xác định với Hiểu Đồng.
Quốc Bảo vừa nói xong thì Vĩnh Phong và Đình Ân đã xuất hiện saulưng Hiểu Đồng. Nhìn thấy Hiểu Đồng đang đứng trước mặt mình, Vĩnh Phong nổi giận nói :
- Sao em không chịu nghỉ ngơi mà lại ra đây.
- Em nghe thấy tiếng xe của anh về nên ra đón – Hiểu Đồng lại giải thích lần nữa rồi hỏi.
Hiểu Đồng đứng nép qua một bên để Vĩnh Phong và Đình Ân đi vào, vìtrên tay họ đang xách những túi xách đủ màu với các nhãn hiệu nổi tiếng.
Vĩnh Phong và Đình Ân thả người ngồi phịch xuống bộ ghế sofa dáng vẻ mệt muốn đứt hơi.
- Haiz ! Cũng may là có người đem đồ đến trước mặt cho mình lựa chọn nếu không chắc là đi không nổi nữa – Đình Ân than thở.
- Mệt lắm à – Thiên Minh cười mà như không cười khi thấy bộ dạng than thở của Đình Ân rất đáng yêu.
- Không mệt ! – Đình Ân trả lời dứt khoát – Có điều là phụ nữ bẩm sinhthích mua sắm, nhìn thấy toàn đồ đẹp trước mắt bỗng động lòng nhưng túitiền không cho phép.
- Anh đã bảo em cứ việc mua đi, anh tặng em mà – Vĩnh Phong ngầm trách.
- Vô công bất thọ lộc, lí nào em lại dùng tiền của anh. Anh xem mua một bộ đồ thế này mà đã tốn hết cả năm làm công của em rồi – Đình Ân xì một tiếng nói rồi sắc mặt bỗng trở nên nghiêm chỉnh nhìn Hiểu Đồng hỏi –Không đùa nữa. Có tin tức gì chưa ?
Sắc mặt Hiểu Đồng bỗng trầm lại một cách đau khổ, cô lắc đầu.
- Biển số xe đó là giả. Lần này bọn chúng có sự tính toán và phòng bịcả rồi cho nên khó mà lần ra – Quốc Bảo thở dài báo cáo việc điều trabiển số xe. Một cán bộ thân cận của ba cậu lúc nãy gọi đến cho hay.
- Vậy có thể điều tra được số điện thoại mà bọn chúng gọi đến là của ai không ? – Hiểu Đồng vội hỏi, lóe lên một tia hy vọng mong manh.
- Rất tiếc, đó chỉ là sim khuyến mãi. Bọn chúng không ngu dại gì mà gọi bằng số điện thoại đăng ký đâu – Thế Nam khẽ nói.
- Vậy số tiền chuộc đó …- Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong dò hỏi.
- Em yên tâm, đến hết ngày mai, nhất định sẽ có tiền – Vĩnh Phong trả lời, dùng ánh mắt trấn an cô.
Hiểu Đồng thở dài nhẹ nhỏm. Vĩnh Phong ngồi nhỏm dậy khi thấy HiểuĐồng vẫn đứng tần ngần yếu ớt bên cửa ra vào. Cậu nhanh tay xách hai túi đồ được đặt trên bàn đi đến bên cạnh Hiểu Đồng thúc giục.
- Em mau đi tắm rửa lại cho tỉnh táo rồi nghỉ ngơi, trời cũng khuya rồi. Mọi người cũng mau đi nghỉ ngơi đi.
Vậy là tất cả đều giải tán, ai về phòng người đó. Tắm rửa nghỉ ngơi để chờ đợi cuộc gọi của bọn bắt cóc.
Vĩnh Phong đưa Hiểu Đồng trở lại căn phòng lúc nãy, đưa cô đến tậnphòng tắm nhưng lại không cho Hiểu Đồng chốt cửa lại, cậu sợ Hiểu Đồngtrong lúc tâm trí hoang man dễ bị vấp ngã để bị thương mà cửa lại đóng.Đứng ở cửa phòng tắm nhìn vẻ mặt buồn bã của Hiểu Đồng, cậu muốn cô vuilên nên trêu :
- Hay để anh tắm giùm em.
Vĩnh Phong vừa nói xong thì cánh cửa phòng tắm đóng sầm trước mặtcậu, nhưng cậu vẫn kịp nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Hiểu Đồng. VĩnhPhong cười vang dựa người vào cửa bồn tắm.
Đóng cửa lại, Hiểu Đồng đưa tay bưng lấy gương mặt nóng bừng củamình, nghe tim đập mạnh, biết rằng Vĩnh Phong chỉ đùa nhưng trong lòngkhông thôi xấu hổ. Cô bước đến bên bồn tắm đã được Vĩnh Phong xã đầynước, hơi nước ấm áp bốc lên, Hiểu Đồng mệt mỏi cứ thế bước vào bồn tắmngâm người. Bô quần áo trên người cô nhanh chóng thấm đầy nước ấm.
15 phút trôi qua, Vĩnh Phong không hề nghe tiếng xã nước trong bồntắm vang ra. Cậu lo lắng nước trong bồn đã nguội lạnh, mới hỏi vọng vàotrong.
- Hiểu Đồng em tắm xong chưa.
Hiểu Đồng cứ ngồi cuộn mình trong bồn tắm mặc cho nước từ từ lạnh đi. Đến khi nghe Vĩnh Phong gọi, cô mới tỉnh lại trả lời :
- Chưa.
Rồi chợt nhớ, cô không đem đồ vào, liền nói :
- Lấy giùm em bộ đồ.
Vĩnh Phong quay người nhìn lại mấy cái túi lớn túi nhỏ đặt dướichân giường, bén đến đấy xách hết đem đến bồn tắm, rụt rè nói :
- Anh để trước cửa, đợi anh quay lưng thì hãy ra lấy.
- Anh vào đi – Hiểu Đồng gọi.
Vĩnh Phong nghe Hiểu Đồng nói thế thì hơi e ngại rụt rè mở cửabước vào. Chổ treo quần áo trống trơn, cậu bỏ số túi xách đó lên cái bồn rửa mặt, nhìn sang bồn tắm thấy Hiểu Đồng đang cuộn mình ngồi đó thìcười trêu :
- Em có thói quen mặc đồ khi đi tắm à.
- Nếu không em lại gọi anh vào à – Hiểu Đồng không vừa đáp lại vừa liếc nhìn Vĩnh Phong một cái – Anh đừng có mà tưởng bở.
- Anh đâu có tưởng tượng gì đâu. Có em thì có – Vĩnh Phong cười mà như không cười nói.
Bước đến gần bồn tắm cậu đưa tay nhúng thử vào làn nước, lạnhtanh. Gương mặt lập tức tối sầm lại, cậu nhìn Hiểu Đồng mắng :
- Nước lạnh như vậy mà em vẫn cứ thế ngồi vào à. Không được rồi, em ngay cả tắm cũng không biết tắm nữa, em sẽ tắm giúp em.
Vừa nói cậu vừa lôi Hiểu Đồng ra khỏi bồn nước. Nhìn vẻ mặt chẳngcó chút gì của Vĩnh Phong, cô biết mình đã chọc giận cậu rồi liền hốthoảng nói :
- Được rồi, em xin lỗi. Anh mau ra ngoài đi.
- Không – Vĩnh Phong ngang tàng đáp.
- Vậy thì em không tắm nữa, cứ thế này đi ngủ vậy – Hiểu Đồng giả vờ quay lưng đi ra phía cửa.
Vĩnh Phong thở dài, kéo cô lại, rầu rỉ nói :
- Được rồi, anh sẽ đi ra ngoài. Em mau trở lại tắm đi.
Hiểu Đồng khẽ cười rồi giả vờ nghiêm mặt quay người lại nói :
- Anh mau ra ngoài đi.
- Chờ anh một lát.
Vĩnh Phong nói rồi bước đến xã vang nước nóng trong bồn xuống.Cậu còn xã nước ở vòi sen đứng cho cô, thấy đủ ấm mới quay sang nhìn cônghiêm nghị ra lệnh :
- Cứ để vậy mà tắm. Tắm xong rồi hãy tắt vòi.
Hiểu Đồng vội gật đầu, chỉ mong Vĩnh Phong mau đi ra ngoài, vì cô bắt đầu thấy lạnh, cả người khẽ run. Lỗ mũi cảm thấy nhột nhạt muốn hắt xì nhưng không dám, chỉ sợ Vĩnh Phong lại cằn nhằn.
Vĩnh Phong vừa ra ngoài thì Hiểu Đồng hắt xì liên tục, cậu khẽ chau mày ra ngoài tìm thuốc cho cô.
Tắm xong, Hiểu Đồng cảm thấy vô cùng dễ chịu, tinh thần khoankhoái. Cô lôi một cái khăn to trong túi ra lau, rồi mới nhìn vào quần áo trong túi. Vừa nhìn số quần áo, cô đã hét to. Vĩnh Phong giật mình chạy đến hỏi :
- Có chuyện gì vậy.
- Vĩnh Phong ! Anh mua quần áo kiểu gì vậy – Hiểu Đồng hét lên.
Biết ngay mà, khi nhìn thấy số quần áo Đình Ân chọn, Vĩnh Phongbiết thể nào Hiểu Đồng cũng phản ứng như thế nhưng cậu lại không muốnngăn cản. Cậu muốn nhìn thử xem, dáng vẻ xinh đẹp của Hiểu Đồng lúc bận những bộ đồ đầy gợi cảm này. Cậu giả vờ vô tội nói :
- Sao em lại trách anh, là do cô bạn thân của em chọn đó chứ.
Hiểu Đồng thở dài mắng thầm : » Đình Ân đáng ghét này ». Lựa tớilựa lui mãi, cuối cùng Hiểu Đồng đành chọn bộ váy màu xanh làm bằng lụa, nhìn rất đẹp nhưng hở cả khoảng lưng phía sau. Nhưng ít ra phần trướcngực cũng không bị hở như mấy bộ kia. Bộ váy khá ngắn, cả một đôi chândài trắng nõn của cô hiện ra. Hiểu Đồng khoát bừa chiếc khăn tắm vàongười rồi mở cửa đi ra.
Nhìn thấy ánh mắt chằm chằm của Vĩnh Phong lướt trên người mình, Hiểu Đồng xấu hổ vô cùng, cô vội nắm hai mép khăn thật chặt che hếtphần trên người cô lại. Nhưng phần bên dưới chẳng thể nào che được. Thấy Vĩnh Phong vẫn nhìn chằm chằm vào mình, cô thấy cả người nóng đến mangtai, hất mặt nhìn Vĩnh Phong mắng :
- Nhìn cái gì mà nhìn.
Mái tóc dài vẫn còn ướt, chiếc váy máu xanh rất đẹp, càng tôn lên nước da trắng vả vẻ đẹp của Hiểu Đồng, đặt biệt đôi chân thon dài trắng không tùy vết của Hiểu Đồng khuyến cho Vĩnh Phong nhất thời kích độngbị quyến rũ nhìn cô không chớp mắt. Chỉ đến khi nghe cô mắng thì VĩnhPhong mới chớp mắt khẽ nuốt nước bọt cười.
- Khăn ướt như vậy mà em còn choàng, không sợ lạnh sao.
- Mặc kệ em – Hiểu Đồng phụng phịu nói, hai gò má đỏ hồng phồng lêntrong càng xinh đẹp, kẻ nào nhìn thấy mà không động lòng thì chắc chắnkẻ đó không phải đàn ông.
Đúng là khăn tắm bị ướt nên khi choàng vào khá lạnh, Hiểu Đồngvội bước đến bên giường, chui ngay vào chăn cuộn tròn che giấu đôi chânvà khoảng lưng trần của mình. Sau đó vứt khăn tắm qua một bên, cảm thấythật là ấm, cô quay người nhắm mắt lại nói :
- Em đi ngủ đây, anh mau ra ngoài đi, tiện thể gọi Đình Ân vào ngủ dùm em.
Vừa nói xong, cô cảm thấy tấm chăn bị lật lên, rồi một luồn hơi ấmxông đến ủ ấm khoảng lưng trần của cô, cả người bị vòng tay ai đó siếtchặt.
Tim đập thật mạnh, dòng máu nóng trong người không ngừng chuyển động, Hiểu Đồng thở gấp nói :
- Anh làm gì vậy.
- Ngủ - Vĩnh Phong trả lời cộc lốc.
- Sao lại ngủ ở đây. Về phòng anh mà ngủ. Lát nữa Đình Ân còn vào.
- Đình Ân ngủ rồi, cô ấy ngủ ở phòng anh. Anh chẳng còn nơi nào để đicả đành tá túc ở đây vậy – Vĩnh Phong thì thầm bên tai Hiểu Đồng, hơi ấm cậu phả ra bên tai của cô, làm nó đỏ ửng lên.
- Vậy anh đến ngủ cùng với Quốc Bảo hay Thế Nam đi – Hiểu Đồng khẽ bảo, trái tim cô đập rộn lên.
- Anh không quen ngủ hai người – Vĩnh Phong lạnh lùng nói.
Haiz ! Đúng là xảo biện mà. Cô với anh không phải là hai người sao. Biết chẳng thể nào đuổi được Vĩnh Phong ra ngoài, Hiểu Đồng bèn nói :
- Anh xích ra một chút đi, em thấy nóng quá.
- Ờ ! Nóng thật – Vĩnh Phong đáp nhưng cậu không xích ra khỏi người cômà với tay lấy cái điều khiển máy lạnh trên đầu chỉnh xuống mức thấpnhất rồi quăng lại nó trên đầu, ngang ngược nói – Vậy là hết nóng rồi.
- Hả ! – Hiểu Đồng hét lên, miệng há ra khi thấy bàn tay cầm cái remote chỉa về hướng máy lạnh của Vĩnh Phong. Cô hoàn toàn không có ý này, tuy hai người từng có những cử chỉ thân mật nhưng không giống như bây giờ,ít ra cả người cô lúc đó hoàn toàn kín đáo.
Bên ngoài thì nhiệt độ máy lạnh khá lạnh nhưng bên trong lại nónghoàn toàn. Hiểu Đồng như sa vào biển lửa núi băng, cô cố gắng nhíchngười ra khỏi người Vĩnh Phong nhưng càng muốn nhích thì lại càng bịsiết chặt hơn. Chiếc váy của cô do nằm đã bị kéo cao lên một chút, lạilàm lộ ra khoảng đùi non. Hiểu Đồng lúng túng đưa tay kéo xuống nhưngchẳng được bao nhiêu. Đôi tay cứ lúng túng trong chăn tìm cách kéo váyáo dài xuống một chút. Đột nhiên bàn tay cô bị tay Vĩnh Phong chụp lấy,những ngón tay ấm nóng chạm nhẹ vào đùi cô. Cả người Hiểu Đồng căn cứnglại, tim muốn nhảy ra ngoài.
- Em nằm yên đi. Có biết anh đang khổ sở vì phải kìm chế không – VĩnhPhong bực mình nói, cả người cậu nóng lên khiến phần lưng trần của HiểuĐồng càng bị nóng dữ dội.
Từ lúc bé Đường bị bắt cóc lòng dạ Hiểu Đồng rối bời, bây giờ lạinằm sát Vĩnh Phong như vậy khiến Hiểu Đồng căng thẳng, đầu óc trở nênngu muội. Cô ngớ người không hiểu Vĩnh Phong đang phải kìm chế cái gì,nhưng cô cũng chẳng buồn thắc mắc, chỉ muốn rời khỏi tay của Vĩnh Phong. Nhưng cô quên rằng tay của hai người đang ở trên đùi cô.
- Hiểu Đồng, em đang thử sức chịu đựng của anh à – Vĩnh Phong bỗng nổi cáu rên rỉ.
Vì quay lưng với Vĩnh Phong nên Hiểu Đồng chẳng rõ sắc mặt VĩnhPhong ra sao, nhưng nghe giọng nói có vẻ khó chịu. Hiểu Đồng không hiểuliền xoay người lại hỏi :
- Em thử sức chịu đựng của anh lúc nào.
Nhưng cô chỉ thấy ánh mắt đầy rực lửa, hằn lên dục vọng của VĩnhPhong. Hiểu Đồng bị ánh mắt đó làm cho bất động, hơi thở càng dồn dậpkhiến bờ ngực phập phồng. Gương mặt Vĩnh Phong từ từ rõ nét hơn khi tiến lại gần mặt cô. Nữa người của Vĩnh Phong đã đè lên người Hiểu Đồng lúcnào không biết, hơi thở ấm nóng phã trên gương mặt cô. Đôi môi mềm mạibắt đầu lướt trên bờ môi đang hé ra của cô một cách nhẹ nhàng rồi lạicuồng nhiệt tiến vào trong khoang miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô. Bàn taybắt đầu di chuyển trên thân thể cô khiến cảm thấy nóng lên ở nơi cậuchạm đến.
Giữa chừng điện thoại của Vĩnh Phong reo lên nhưng cậu chẳng buồn để ý, nhưng Hiểu Đồng đã dùng sức đẩy cậu ra nói :
- Anh mau nghe điện thoại đi.
Vĩnh Phong thở dài, tiếc rẻ, cầm điện thoại lên nghe, lòng thầm mắng kẻ phá đám.
- Alô ! – Cậu trả lời cộc lốc, chẳng biết đầu dây bên kia nói gì chỉthấy Vĩnh Phong quát ầm lên – Anh không biết tự xử lý hay sao mà lại làm phiền tôi giờ này. Tôi không biết anh làm cách nào, ngày mai phải đemđến cho tôi.
Ném điện thoại xuống bàn, cậu quay lưng lại nhìn Hiểu Đồng mặt giang xảo, khẽ cười nói :
- Chúng ta tiếp tục chuyện khi nãy.
Nhưng Hiểu Đồng chẳng một chút khách khí, co chân đạp thẳng cậu xuống giường, quấn chăn kín người lại nói :
- Anh đi mà tiếp tục một mình.
Buổi sáng khi bên ngoài bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên thì Hiểu Đồngmới tỉnh giấc. Sờ tay sang bên cạnh, chỉ thấy một khoảng không lạnhtoát, Vĩnh Phong đã đi mất rồi. Nhìn lại đồng hồ mới thấy đã gần mườigiờ, Hiểu Đồng chưa bao giờ ngủ muộn đến vậy, phải nói là trước giờ côluôn phải dậy sớm. Cứ nghĩ đêm qua cô sẽ rất khó ngủ vì lo lắng cho béĐường, vậy mà cô lại có thể ngủ một giấc ngon lành đến thế, có lẽ là docó Vĩnh Phong ở bên cạnh, anh luôn cho cô cảm giác ấm áp và bình yên.
Cánh cửa bỗng mở ra, Vĩnh Phong bước vào nhìn cô khẽ cười :
- Em dậy rồi à.
Hiểu Đồng không nói gì, khẽ ngồi dậy, mắt khẽ nhìn Vĩnh Phong hỏi nhỏ :
- Đêm qua khi em ngủ say, anh không giở trò gì chứ.
- Anh là chính nhân quân tử, tuyệt đối không lợi dụng lúc người khácđang ngủ, có giở trò thì giờ trò ngay trước mặt – Vĩnh Phong cười cườibước lại gần Hiểu Đồng với gương mặt cực kì gian xảo.
Hiểu Đồng lập tức cảnh giác, kéo chăn đắp lên người mình. Nghiêm mặt nói :
- Không được đến gần em.
Nhưng Vĩnh Phong vẫn cứ tiếp tục lến tới, Hiểu Đồng sợ quá kêu lên một tiếng rồi bỏ chạy khỏi giường. Vĩnh Phong phá lên cười nói :
- Anh chẳng hứng thú với bộ dạng bây giờ của em đâu.
Hiểu Đồng giật mình nhìn lại bộ dạng của cô, mắt đầy ghèn, tóctai rối nùi. Cô bèn chạy biến vào trong tolet. Lát sau trở ra, tinh thần sảng khoái, người ngợm đã tươm tất.
- Ăn sáng đi – Vĩnh Phong khẽ giục. cậu mua cho cô một tô cháo tổ yếnthơm lừng ở nhà hàng có tên là Hảo Vị, món cháo tổ yến ở đó cực kỳ nổitiếng.
Hiểu Đồng chỉ ăn một nửa rồi nhăn mặt nói :
- Em no rồi.
- Vậy thì ra ngoài đi, có tiền rồi.
Ra tới bên ngoài, Hiểu Đồng thấy mọi người đều có mặt đầy đủ, chỉcó Quốc Bảo là mang vẻ mặt ngái ngủ. Tên nhóc này là loài thức ban đêm,ngủ ban ngày. Ngoại trừ lúc đi học ra thì ban ngày cậu ta rất ít ló mặt. Một va ly tiền đầy ấp những tờ polyme 500ngàn.
- Đủ 90 tỷ, không thiếu một xu – Thế Nam nói. Vĩnh Phong khẽ gật đầu.
- Bây giờ chỉ còn chờ bọn chúng gọi điện đến.
Nhìn thấy vali tiền trước mặt, Hiểu Đồng thở dài nhẹ nhỏm. Thậtkhông ngờ tập đoàn Nguyên Thành Phong lại ghê gớm đến như vậy, có thểgom 100 tỷ tiền mặt chỉ trong một đêm. Trong lòng Hiểu Đồng lại thấy hồi hộp, ngồi một lát, cô cáo từ cầm điện thoại ra ngoài.
Buổi tối, Hiểu Đồng không cho kêu thức ăn ở bên ngoài mà đích thânđi nấu. Mọi người ăn uống xong xuôi bỗng lăn ra ngủ hết, cỉ còn lại Hiểu Đồng và Thiên minh là còn thức. Thiên Minh nhìn Hiểu Đồng hỏi :
- Bắt đầu chưa ?
Hiểu Đồng khẽ gật đầu. Cả hai xách va li đi ra ngoài, một chiếc xeVolvo màu đen đã đậu sẵn. Vào trong xe rồi, Hiểu Đồng mới nói khẽ :
- Chúng ta chờ một lát, để bọn chúng gọi điện thoại.
Thiên Minh khẽ gật đầu. Hiểu Đồng lấy ra một cái bình ủ ấm đưa cho Thiên Minh nói :
- Em có pha một chút cà phê, anh uống một chút cho tỉnh táo.
Thiên Minh gật đầu đón lấy cái bình rồi đưa lên miếng uống một ngụm rồi trả lại cho Hiểu Đồng nói :
- Cám ơn.
Hiểu Đồng khẽ cười rồi đưa mắt nhìn vào điện thạoi chờ đợi, lát saucô thấy Thiên Minh quẹo đầu qua một bên mới mở cửa cầm theo va li tiềnđi ra ngoài, quay đầu nhìn Thiên Minh đang ngủ nói :
- Cám ơn và xin lỗi.
Cô kéo chiếc vali đi một đoạn ra tới bên ngoài một chiếc xeMecedes màu xám 7 chỗ chờ sẵn. Một tên bước xuống nhìn Hiểu Đồng kéochiếc vali cười đểu nói :
- Đúng giờ thật.
- Đừng nói nhiều đi thôi – Hiểu Đồng không trả lời mà lạnh lùng nói.
Một tên bước xuống mở cửa sau xe, một tên xách chiếc va li tiền đểvào đó, rồi kéo Hiểu Đồng ngồi vào xe, nhanh chóng phóng đi, không đểlại chút dấu vết nào.
Trong căn nhà hoang vắng vẻ, bọnđàn em thì ngồi ngáp ngắn ngáp dài canh gác bên ngoài. Bên trong mộtngười đàn ông to béo và một tên đô con có vẻ mặt bặm trợn đang ngồi phìphò điếu thuốc bên cạnh chai rượu vang đắt tiền. Gã nào gã nấy, gươngmặt đầy giang xảo, mỗi một tên đều mang trong người một ý nghĩ riêng,nhưng chẳng tên nào thể hiện ra trên nét mặt để cho tên kia biết được ýnghĩ của mình.
Không gian tràn đầy khói thuốc lá, nhưng chẳng thể xua được ánh mắt lạnh như dao găm ẩn đằng sau mắt kính của một chàng thanh niên.
Cuối cùng lão béo lên tiếng trước :
- Chuẩn bị thế nào rồi ?
- Yên tâm, mọi thứ đã đâu vào đấy, lần này nhất định không để cho thằng khốn đó chạy thoát đâu – Tên đại ca nhếch môi cười gằm, tay dụi dụiđiếu thuốc vào trong cái gạt tàn, ánh mắt lóa lên cái nhìn cực kì nhamhiểm.
Liếc mắt nhìn về phía một tên thanh niên khác đang ngồi lặc lòetrên chiếc xe lăn, đầu ngẹo qua một bên ghế, thỉnh thoảng cả người hắnta giật giật lên như bị động kinh. Trông bộ dạng tên này chẳng khác nàomột kẻ ngờ nghệch. Tên đại ca không nén khỏi thở dài, trước bộ dạng củađứa em trai duy nhất của gã. Gã thấy hối hận vì chỉ lo chạy thoát thânmà quên mất đứa em trai còn lưu lại ở trong nhà. Gã hận Vĩnh Phong kẻ đã biến đứa em trai yêu thương nhất của gã thành một người như thế này.
« Tao sẽ cho mày nếm mùi ân hận như tao bây giờ, tao sẽ cho mày thấy cảnh người mày yêu thương nhất bị vày vò sống không bằng chết. Hãy chờxem »
- Ông định xử sao với con bé đó – Lão béo bỗng nhiên hỏi tên đại ca, ánh mắt hắn ta có chút nham hiểm.
- Coi như là con nhỏ đó xui xẻo, ai biểu nó làm bạn gái ai không làm,lại đi làm bạn gái của cái thằng khốn đó. Cũng vì nó mà thằng em traitôi mới bị như thế này, mất hết tương lai, phải để nó phục dịch cho emtrai tôi chứ. Nếu nó dám kháng cự thì cứ đem nó đi mua vui cho những kẻlắm tiền khác rồi chụp hình lại để cho thằng bồ nó thưởng thức – Gã đạica nhếch mép nói, giọng điệu khó ưa vô cùng.
Lão béo giương giương đôi mắt nhìn gã đại ca rít thêm điếu thuốc bằng đôi mắt cáo.
- Kể ra tôi và con bé cũng có chút nhân duyên, nó là con của bạn tôi. Là người mà tôi đã cùng hùn vốn làm ăn.
- Là hắn ta ư – Gã đại ca ngạc nhiên hỏi, rồi đột nhiên cười phá ra –Anh Giang, anh cũng thật là tàn nhẫn, hại hết cha xong rồi lại hại tớicon gái.
- Ậy ! Chỉ là bất đắc dĩ thôi. Thói đời mà, người không vì mình thì trời tru đất diệt – Lão béo cười khà khà nheo nheo mắt nói.
Ngẫm một lát, lão béo dụi điếu thuốc nhìn gã đại ca khuyên :
- Tôi thấy tốt nhất là cậu nên bán quách con nhỏ đó qua đài loan đi,con bé đó rất cứng đầu. Cậu giữ nó lại coi chừng lại làm mầm họa chocậu. Nó không dễ nghe lời đâu.
- Anh đừng lo, có bao nhiêu đứa con gái cứng đầu ương bướng mà tôi chưa từng gặp chứ. Nếu nó còn không ngoan ngoãn tiếp khách thì tôi đem nólàm quà tặng cho bọn đàn em, chỉ tiếc rằng bọn đàn em của tôi lâi khôngbiết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả. Lúc đó, nó có muốn ngoan ngoãnnghe lời cũng muộn rồi .Ha …ha…ha…
Cả hai tên xấu xa cùng nhìn nhau cười lớn, chỉ có chàng thanhniên đeo kính nãy giờ vẫn ngồi im lặng, bỗng nắm chặt tay lại nghe máusôi lên cuồn cuộn. Chỉ muốn đến đấm cho gã đại ca một trận cho hả giận,nhưng cậu vẫn nể mặt lão béo mà ngồi im. Lão béo vô tình liếc mắt nhìnsang, thấy gương mặt cậu đỏ bừng, ánh mắt tóe lửa thì đưa tay quẩy trước mặt tên đại ca nói :
- Thôi ! Đừng nói chuyện này nữa. Tụi nó đã đi chưa ?
- Đi rồi ! – Gã đại ca vội trả lời còn nói thêm - Con bé đó đúng là khờ dại mà, thiên đường có lối nó không đi, địa ngục không cửa nó lại vào.Thật không ngờ nó lại chủ động gởi tin nhắn cho chúng ta.
- Tôi nói rồi . Cá tính của con bé này giống y hệt thằng cha nó, tôichỉ cần nói « Dù gì mục đích của bọn ta cũng không chỉ là tiền « là nó sập bẫy ngay. Anh xem tôi nói có đúng không ? – Lão béo cười hỏi.
Tên đại ca gật đầu cười, rồi nhìn lão béo hỏi :
- Mà anh làm sao lại quen biết với tay chủ tĩch Vũ Triết vậy .
- Hắn ta trước đây là đối thủ của công ty của ba Hiểu Đồng. Hắn đến tìm tôi muốn mua lại hết số cổ phần mà tôi có ở công ty đó rồi nhờ tôi tìmcách hủy hoại công ty luôn một thể. Được lợi, ngu gì tôi không làm chứ - Lão béo lại cười nói.
- Hahaha…Vậy là anh kêu đàn em này ra tay đốt công ty, hốt thêm được một số tiền nữa. Chúng ta đều hưởng lợi cả.
Bên ngoài trăng bắt đầu lên cao. Gió cũng bắt đầu lạnh, không khí u ám bao quanh nơi này như dự đoán sắp có trấn động xảy ra.
Tại vũ trường sôi động với những tiếng nhạc rền rĩ, những cô kiềunữ với thân hình bốc lửa và những bộ quần áo kín trên hở dưới đang lắclư theo tiếng nhạc bên các anh chàng đại gia hay các công tử lắm tiềnnhiều của thích đem tiền đi đốt.
Ba chàng trai nét mặt có vẻ hơi dữ dằn hầm hầm đi vào, đảo mắt tìm kiếm xung quanh, họ nhanh chóng tìm thấy một cô gái có gương mặt tuykhông thật sự xinh đẹp nhưng đầy gợi cảm. Cô ta đang mồi chài một đạigia đã có tuổi nào đó. Thân hình cứ dựa vào gã đó thì thầm to nhỏ gì đóbên tai của gã trung niên kia, để mặc cho gã sò mó khắp người, thỉnhthoảng lại rên lên một tiếng đầy khoái cảm.
Anh chàng áo xanh và anh chàng áo xám đưa mắt nhìn anh chàng áo đen dò hỏi, nhưng đáp lại là cái hất mặt về phía cô gái như ra lệnh « Cứtiến hành ». Hai anh chàng gật đầu tỏ vẻ hiểu ý liền đi thẳng đến bên cô gái không một chút báo trước hay khách khí, cứ thế lôi cô gái đứng dậy, cách xa người gã đàn ông kia.
Cô gái bị kéo bất người, thì hoảng hốt hét lên đầy tức giận :
- Làm cái gì vậy.
Mấy người xung quanh nghe tiếng hét của cô gái cũng tò mò quay đầulại nhìn, nhưng hầu như tất cả đều bị tiếng nhạc cuốn lấy, không hề để ý đến tiếng hét của cô gái.
Anh chàng áo đen lại lần nữa hất đầu về phía cánh cửa ra lệnh. Vậylà hai anh chàng áo xanh và áo xám liền kéo cô gái đi theo ra phía ngoài cửa. Để mặc kiều nữ này gào thét.
Gã đàn ông cũng bị bất ngờ không kịp phản ứng gì chỉ ngớ người ra nhìn cô gái bị kéo đi.
Cả ba người đưa cô ta đến một chiếc xe màu đen đang chờ sẵn, nhấncô ta vào trong một cách mau lẹ rồi cho xe chạy đi. Chạy đến một căn nhà ở bên ngoại ô, đưa cô ta vào trong, lúc này gương mặt cô kiều nữ táimét, toàn thân run rẩy, không còn dám gào thét như lúc đầu nữa.
Đẩy cô ngồi vào cái ghế so fa, cả ba mới bắt đầu ngồi vào những chỗ trống đối diện. Anh chàng áo đen nhìn cô gái chằm chằm với ánh mắt đáng sợ, cô gái vội thu mình lại, giọng run run hỏi :
- Các người muốn gì, sao lại đưa tôi đến đây.
Anh chàng áo xanh ngồi bên phải cô gái rút ra một con dao gập,thảy lên thảy xuống trước mặt cô gái, ánh mắt đầy đe dọa. Tim cô kiều nữ đập thình thịch, gương mặt tái nhợt khi thấy con dao sắc nhọn bị thảylên thảy xuống. Cô càng thu người lại hơn nữa.
Anh chàng áo đen không nói gì chỉ hất đầu với anh chàng áo xám một cái, áo xám gật đầu liền móc ra một cộc tiền rất lớn, toàn là tờ polyme 500ngàn, ước tính cũng phải cả trăm triệu.
Dù trong hoàn cảnh hiểm nghèo, nhưng thói quen thấy tiền là sángmắt làm cho cô kiều nữ bớt sợ hãi, đôi mắt cứ chú mục vào cộc tiền trênbàn, nuốt nước miếng ừng ực thèm muốn.
Anh chàng áo đen thấy cô gái như vậy thì nhoẻn miệng cười ra vẻ hài lòng :
- Nó sẽ là của cô, nếu cô muốn chúng tôi có thể đưa thêm cho cô một cộc như vậy, chỉ cần nói cho tôi biết bạn trai cô đang ở đâu.
Nghe đến hai từ « bạn trai » cô gái chột dạ liền, mắt lập tức rời khỏi cộc tiền, ấp úng nói :
- Bạn trai nào ? Tôi chưa có bạn trai. Các người nhầm lẫn rồi.
Anh chàng áo đen không nói gì hết chỉ cười khẩy, ngã người vào thân ghế một cách thoải mái, nhưng mắt không rồi khỏi cô kiều nữ. Áo xámliền lôi ra một xấp hình quăng lên bàn, động tác này vô tình làm cho mấy tấm hình dàn ra trên mặt bàn. Thấy rõ hết hình ảnh cô kiều nữ với mộttên cũng bặm trợn, điều đặc biệt chú ý là trên tay gã có xâm hình conrô. Gã không phải ai khác mà chính là tên 5 rô từng đọ tay lái với VĩnhPhong.
Thấy nét mặt cô gái tím lại khi thấy những tấm hình, coi bộ cô gáiđã không còn đường lui nữa, áo xanh liền bồi thêm một phát nữa. Cậu tacắm phập con dao xuống mặt bàn. Làm cô gái sợ hãi hét lên một tiếng muốn ngất xỉu.
- Đừng để tôi phải nói nhiều , cô là một người thông minh. Cô phải biết một khi đã đắc tội với bọn tôi thì khó mà sống – Áo đen đe dọa – Nóiđi, thằng năm Rô, bạn trai của cô đang ở đâu ?
- Tôi không biết – Cô kiều nữ sợ líu cả lưỡi cố gắng nói.
- Đừng để tôi hỏi lại lần nữa – Áo đen đập tay xuống bàn thật mạnh đếnnỗi những tấm hình rơi xuống dưới đất, còn con dao cũng nảy lên rồi lănxuống mặt bàn.
Tim cô gái gần như thót ra ngoài, cô không dám giấu diếm nữa bèn nói :
- Tôi nghe anh ấy nói …..
Áo đen liền bảo áo xanh :
- Lập tức gọi điện cho anh Thiên Minh liền.
« Vĩnh Phong thấy Hiểu Đồng đang đứng phía bên kia đường vẫy tay mĩm cười với mình. Cậu vội vàng chạy sang, nắm chặt lấy bàn tay đangvẩy mình, hôn lên nó thật âu yếm. Hiểu Đồng cũng ôm lấy cậu một cách dịu dàng. Rồi hai người bước đi trên con đường có hàng cây sao trước nhàcậu thật hạnh phúc. Tay cậu vẫn nắm chặt tay Hiểu Đồng, rồi đột nhiênbàn tay Hiểu Đồng biến mất, cậu hoảng hốt quay lại nhìn thì không cònhình dáng của Hiểu Đồng nữa. cậu đã để vụt mất Hiểu Đồng, gía như cậunắm chặt tay cô hơn nữa thì liệu cô có biến mất hay không ? «
Bàn tay Vĩnh Phong đưa lên cao chới với bắt lấy không khí, cậubỗng giật mình tỉnh giấc. Đầu cảm thấy choáng váng vô cùng, đôi mắt lừđừ từ từ hé ra nhìn khắp mọi nơi, tất cả mọi người đều đang ngủ. Thật kì lạ.
Tiếng điện thoại reo lên thu hút sự chú ý của Vĩnh Phong. Thì ra cậu bị tiếng điện thoại làm tỉnh giấc.
- Alô !.
- Báo cho anh Thiên Minh rằng tên năm rô hiện đang ở ……
Vĩnh Phong lập tức thoát ra khỏi cơn choáng voáng, cậu xoay ngườitìm Hiểu Đồng nhưng không thấy. Đảo mắt nhìn kĩ lại, cả Đình Ân cũng nằm gục dưới bàn mà ngủ, cô ấy không về phòng. Thiên Minh cũng không thấy ở đây. Đột nhiên hình ảnh Hiểu Đồng vụt khỏi tay cậu trong giấc mơ hiệnlên. Vĩnh Phong kinh hoàng đứng bật dậy, vội hò hét gọi mọi người thứcdậy.
Tất cả đều hoang mang tỉnh giấc, đều cảm thấy khắp người uể oải choáng voáng.
- Hiểu Đồng đâu ? – Đình Ân nhìn dáo dát hỏi.
- Vali tiền ! – Quốc Bảo chợt nhớ ra.
Tất cả đều đảo mắt nhìn về nơi đặt chiếc vali. Nơi đó chỉ là một khoảng trống không.
Chiếc xe màu đen đưa Hiểu Đồng chạy đi trên một khoảng đường dài đầy im lặng đến đáng sợ. Cái tên đã giúpHiểu Đồng xách vali khẽ liếc nhìn Hiểu Đồng. Bỗng hơi giật mình khi thấy gương mặt bình thản đến lạnh lùng của cô gái ngồi cạnh hắn, cô quay mặt lơ đãng nhìn bên ngoài, thông thường trong tình huống này các cô gáithường rất sợ hãi. Cô còn dám tự một mình dấn thân vào hang cọp. Xem racô gái này không biết sợ là gì, tự nhiên trong lòng hắn dấy lên mộtchút khăm phục.
Chiếc xe cuối cùng cũng chạy đến căn nhà bỏ hoang. Hiểu Đồng bướcxuống xe, có một chút kinh ngạc, chân mày hơi vểnh lên nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh đến lạnh lùng. Cô từ từ bước xuống xe, tay nắm chặt tay xáchcủa chiếc vali tiền. Mặt đối mặt với bọn bắc cóc đang xếp hàng đón chàocô.
- Em gái tôi đâu ? – Hiểu Đồng vừa bước xuống xe nhìn chằm chằm tên đại ca một lát rồi bình tỉnh hỏi.
- Trên lầu – Hắn ta đáp gọn rồi hất mặt hỏi – Tiền đâu ?
- Trong đây – Hiểu Đồng vừa đáp vừa kéo chiếc vali lại gần mình.
- Tốt lắm – Hắn ta gật đầu rồi lại hất mặt ra lệnh – Tụi bây đến kiểm tra đi.
- Khoan đã ! Em gái tôi đâu ? - Hiểu Đồng vội ngăn lại hỏi.
- Đưa tiền trước đi rồi mới nói – Hắn ta lương lẹo nói.
- Không được, chưa thấy em gái tôi, thì tôi sẽ không giao tiền đâu -Hiểu Đồng nhất quyết không chịu, cô kéo dây phecmơtua của cái vali lấyra một cộc tiền thảy về phía bọn chúng.
Một tên đàn em nhanh tay chụp lấy đưa cho tên đại ca. Tên này cầmcộc tiền nặng trịch thảy lên thảy xuống đo cân nặng vài cái rồi hàilòng, hắn cười xếch lên nhìn Hiểu Đồng điểu cáng.
- Được rồi, đem em gái nó ra đây – Hắn ta ra lệnh cho một tên đàn em.Tên này vội quay vào trong, lát sau hắn đi ra, trên tay hắn bồng béĐường. Con bé đang ngủ rất say.
Vừa nhìn thấy bé Đường, sắc mặt lạnh lùng của Hiểu Đồng lập tứcthay đổi, gương mặt trở nên hoang mang cực độ khi nhìn thấy gương mặthốc hác của bé Đường. Cô căm phẫn nhìn bọn chúng hỏi :
- Các người đã làm gì em tôi ?
- Con bé thật là phiền phức, nó chẳng chịu ăn gì hết lại cứ khóc suốtngày, bọn ta đàng phải chụp thuốc mê cho nó ngủ yên. Yên tâm đi, con béchẳng chết đâu mà lo – Tên đại ca vừa nói vừa vuốt đôi má bầu bĩnh củabé Đường. Trong lòng hắn ta cũng có chút mến đối với cô bé con dễ thương này.
- Các người là đồ khốn – Hiểu Đồng căm phẫn mắng – Con bé còn rất nhỏ,các người lại chụp thuốc mê với liều lượng cao sẽ ảnh hưởng đến trí nãocủa con bé sau này. Các người có còn tính người hay không hả.
- Nói nhiều quá, mau đưa tiền đây – Tên đại ca bị mắng thì nổi giận quát.
- Thả em tôi ra trước đã – Hiểu Đồng lắc đầu nói.
- Cô nghĩ, cô có thể ra điều kiện với tôi à – Tên đại ca cười đểu, ánh mắt đắc thắng nhìn Hiểu Đồng.
- Vậy các người nghĩ tôi là đồ ngốc à. Xin lỗi nha ! Các người lầm torồi đó, tôi không ngốc đến nỗi tự mình đến đây nộp mạng mà không chuẩnbị gì cả.
- Ý của cô là…- Hắn ta lo ngại hỏi.
- Thả em gái tôi ra ngay lặp tức – Hiểu Đồng ra lệnh nhìn bọn chúng chăm chăm.
- Lay con bé dậy – Tên đại ca cười gằm ra lệnh cho tên đang bế bé Đường.
Tên này lặp tức lay bé Đường dậy, lay mãi cuối cùng bé Đường cũngtỉnh dậy. Nhưng vừa tỉnh lại, nhìn thấy bọn chúng, bé Đường lặp tức khóc thét lên.
- Bé Đường ! Đừng sợ, có chị Hiểu Đồng ở đây, không ai ăn hiếp em đâu – Hiểu Đồng nhỏ nhẹ an ủi bé Đường.
Bé Đường ngưng khóc quay mặt nhìn Hiểu Đồng rồi kêu lên mừng rỡ : » Chị ». Sau đó con bé nảy người thót xuống đất chạy lại bên cạnh HiểuĐồng, mấy tên kia cũng không có ý ngăn cản. Ôm bé Đường vào lòng HiểuĐồng mới cảm thấy yên tâm nhẹ nhỏm, cô vuốt ve gương mặt của bé Đườnghỏi :
- Bọn họ có bắt nạt em không ?
Bé Đường dụi nước mắt lắc đầu nhưng lại mếu máo nói :
- Nhưng mà … nhưng mà mấy người đó đáng sợ lắm, ai cũng đáng sợ hết. Em sợ lắm, chị mau dẫn em về với mẹ đi.
- Bé Đường ngoan, đừng sợ, bây giờ chị dẫn em về với mẹ nha – Hiểu Đồng cố gắng nở nụ cười để an ủi bé Đường.
Mấy tên này nãy giờ vẫn im lặng quan sát hai chị em, nghe vậy thì bật cười nói :
- Cô tưởng có thể đi khỏi đây một cách dễ dàng như vậy sao. Cô ngây thơ quá.
Hiểu Đồng nghe bọn chúng nói như vậy, thì đứng lên quay mặt nhìnchúng. Bé Đường ôm lấy chân cô núp ở đằng sau, tay run sợ, mắt he hénhìn về bọn chúng.
- Tôi đã nói rồi, đừng đánh giá thấp quá người khác. Tôi biết đến đâylà sẽ không còn đường thoát nhưng tôi vẫn đến vì em gái tôi. Nó còn quánhỏ, vẫn chưa biết gì, xin các người hãy tha cho nó. Bắt một mình tôi là đủ rồi.
- Ây da, làm sao đây, cả người lẫn tiền bọn ta đều muốn. Em gái cô xinh xắn đáng yêu, chắc chắn bán được bộn tiền, cô nghĩ xem bọn ta có chịuthả nó ra hay không – Tên đại ca cười nói.
- Vậy sao. Thật tiếc quá – Hiểu Đồng cười mà như không cười khinh bỉ nhìn bọn chúng – Các người thật là ngu ngốc.
- Cô nói sao – Một tên đàn em tức giận quát, hắn ta bước lên định tiếntới bên Hiểu Đồng trừng trị nhưng tên đại ca đã khoát tay .
- Đã bảo chú mày rồi, đối với phụ nữ nên nhẹ nhàng thôi, đúng là thứ đồ không biết thương hoa tiếc ngọc.
Rồi hắn ta quay sang Hiểu Đồng giả vờ tốt bụng nhắc nhở :
- Em gái à, ăn nói nên lựa lời một chút. May mắn là có anh ở đây chứnếu không gương mặt xinh đẹp của em sẽ bị bầm dập thảm thương lắm đó.
- Không cần ông phải lo cho tôi – Hiểu Đồng gạt phăng thái độ giả tạocủa hắn ta – Tóm lại các người có chịu thả em gái tôi ra hay không !
- Em nghĩ sao ? – Hắn đểu giả cười ngạo.
- Được thôi là các người ép tôi – Hiểu Đồng làm như bất đắc dĩ – Xem ra các người không cần số tiền 90 tỷ này rồi.
- Nói vậy là sao ? - Hắn ta thay đổi sắc mặt, không còn đùa giỡn nữa, đanh mặt hỏi Hiểu Đồng.
- Coi lại cộc tiền trên tay ông đi – Hiểu Đồng nhếch môi cười, ánh mắt đắc ý nhìn bọn họ.
Tên đại ca bực mình giật lấy cộc tiền từ tay tên đàn em, hắn tanhận thấy cộc tiền có chút ẫm ướt với lại có một mùi hương gì đó rất khó diễn tả. Hắn lập tức đưa cộc tiền lên mũi ngửi, mùi hương xộc vào mũigã khiến gã hắt xì liên tục. Hắn ta đâu ngờ rằng Hiểu Đồng và Thiên Minh đã tẩm xăng vào cái vali đầy tiền này và dùng nước hoa loại nồng nhấtđể át đi mùi xăng dầu này. Bọn này bị tiền làm cho lóa mắt nên nhất thời không chú ý đến mùi trên chiếc vali. Quăng cộc tiền xuống đất, hắn **** thề.
- Con khốn, mày dám….
Hắn nhìn về phía Hiểu Đồng tức giận , hai mắt long lên những tiagiận dữ. Nhưng rồi chợt sựng lại khi thấy trên tay Hiểu Đồng là một cáibật lửa.
- Sao hả ? Nhận ra rồi à, hình như khá trễ đó. Bây giờ ông lựa chọn đi, tôi và số tiền này, còn em gái tôi thì thả đi. Còn không thì cả tôi vàem gái tôi ở lại nhưng số tiền này sẽ biến thành tro bụi- Hiểu Đồng nhìn bọn họ chế giễu.
Tên đại ca lưỡng lự , hắn ta tức giận nhìn Hiểu Đồng chăm chằm, chĩ hận không thể lột da cô ngay lúc này. Tấhy hắn ta đang do dự, Hiểu Đồng biết chắc chắn hắn ta đã đồng ý, cô cố tình làm căng để hắn không kịpnghỉ ngợi. Cô bật lửa lên và bắt đầu đếm :
- Một …hai …
- Được tao thả - Gã đại ca vội nói, hắn ta tức giận nhìn con mồi trướcmắt, sắp nuốt vào lại phải nhã ra. Dù sao thì cái giá bán bé Đường không bằng một góc số tiền trong vali, thôi thì thả cho bé Đường đi – Đưavali tiền cho tao.
- Đợi em tôi bình an rồi tôi sẽ đưa cho các người – Hiểu Đồng trả lời.
- Vậy tao sẽ cho người đưa em gái mày trở về - Gã nói nhưng thầm nghĩ rằng giữa đường sẽ đem bé Đường đến nơi khác.
- Không cần – Hiểu Đồng xua ta nói, cô cầm điện thoại gọi – Chú ơi, vào đây đi.
Nhân lúc Hiểu Đồng gọi điện, một tên đàn em định đi vòng ra sau lưng Hiểu Đồng nhưng bị cô phát hiện, cô hét lên.
- Đứng yên đó, không ai được di chuyển. nếu không tôi đốt vali này.
Nói rồi Hiểu Đồng kéo vali và bé Đường ra xa hơn một chút. Đúng lúc đó, một chiếc taxi chạy đến, một người tài xế tuổi trung niên hơi ngạcnhiên trước đám đông tụ tập bao quây một cô gái và một bé gái.
- Có chuyện gì vậy ? – Người tái xế hạ kính xe xuống hỏi, ông hơi run nên không dám bước xuống xe.
Hiểu Đồng kéo bé Đường đi lại chiếc taxi, mở cửa xe đẩy bé Đườngngồi vào trong ghế sau, thắt dây an toàn cho bé Đường xong nói :
- Bé Đường ngoan nha, ngồi yên theo chú tài xế, chú ấy sẽ đưa bé Đường về với mẹ. Chị Đồng ở đây một chút sẽ về với em.
Bé Đường ngoan ngoãn gật đầu. Hiểu Đồng mĩm cười xoa đầu em, rồi quay lên người tài xế nói nhỏ.
- Chú mau chạy đi, chạy thẳng đến đồn cảnh sát báo án. Đừng dừng lại,đừng để bọn chúng bắt được. Cho cháu gửi em gái cháu. Xin chú đừng để em gái cháu có chuyện gì.
Người tài xế thấy giọng Hiểu Đồng run run, thì lo lắng nói :
- Còn cháu thì sao, chú thấy bọn chúng chẳng phải người tốt gì cả. Cháu mau lên xe đi, chú chở cháu đi luôn.
Hiểu Đồng mĩm cười lắc đầu nói :
- Cháu không đi đâu, cháu phải ở lại cầm chân bọn chúng cho chú và emcháu chạy thoát. Xin lỗi, cháu đã kéo chú vào vòng nguy hiểm.
Người tài xế im lặng không nói gì, Hiểu Đồng vừa nhìn mấy tên kiacảnh giác vừa móc một số tiền trong túi ra đưa cho chú tái xế :
- Chú nhận số tiền này rồi đi mau đi.
Người tái xế tốt bụng do dự, Hiểu Đồng vội thúc giục.
- Đi đi …
Người tài xế gật đầu vội vàng đánh xe bỏ đi thật nhanh, Hiểu Đồng quay lại nhìn bọn họ cảnh giác.
- Không được đuổi theo, nếu đuổi theo tôi sẽ đốt nó.
Đứng được một lát đột nhiên một gió thổ đến làm tắt lửa, gương mặtHiểu Đồng tái xanh, cô vội vàng mở lại nhưng một tên đàn em đã nhanhchân chạy đến nắm lấy tay Hiểu Đồng và giáng cho cô một cái tát, máumiệng cô chảy ra từ khóe môi đỏ thẫm.
Lôi nó vào trong cho tao – Tên đại ca ra lệnh rồi quay người đi vào trong.
Cái tên đã tát Hiểu Đồng một cái liền nắm tóc cô lôi vào trongkhiến Hiểu Đồng đau đớn la lên hai chân cuống quẫn bước theo hắn ta đivào trong. Vừa vào bên trong hắn ta liền hất Hiểu Đồng vào lao về phíatrước rồi té ạch xuống đất, cô phải dùng hai tay chống xuống sàn, hậuquả là để lại những vết thâm đỏ.
- Ha ha ha…. Cháu gái, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi.
Một giọng nói vang lên trước mặt Hiểu Đồng, giọng nói vô cùng quen thuộc. Cô giật bắn cả người khi nghe thấy giọng nói đó, vội vàng ngẩngđầu nhìn lên kẻ có giọng nói quen thuộc đó.
- Là ông…- Gương mặt Hiểu Đồng sững sờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn không chớp mắt về lão béo.
- Bất ngờ quá hả - Lão béo cười mà như không cười nói, ánh mắt hắn tachiếu đầy tia nguy hiểm – Chẳng phải lúc đó ta đã nói là các người hãychờ xem mà.
Hiểu Đồng chợt nhớ tới ánh mắt căm thù của giám đốc Giang khi ôngta bị Vĩnh Phong đuổi khỏi quán bar Phong Trần. Cô thật không ngờ ngườiđứng đằng sau vụ bắt cóc này chính là hắn ta, càng không ngờ hắn ta lạiquen biết với bọn người này.
Tên đại ca nhìn cái vali tiền, ánh mắt phát sáng, hắn ra lệnh :
- Mở vali ra đi.
Tên đàn em đang xách cái vali lập tức hạ vali xuống và kéo khóa.Chiếc vali mở ra tất cả ánh mắt đều tập trung nhìn vào chiếc vali, chỉcó Hiểu Đồng không nhìn mà mĩm cười thầm trong bụng. Chiếc vali được mởtoan ra, tất cả các con mắt đều đổ vào đó nhưng tất cả đều đứng tròngkhi nhìn thấy chiếc vali chỉ chứa đầy giấy, mà không hề có một đồng nào.
- Như vậy là sao ?- Lão béo tức giận gầm lên, hắn nhìn Hiểu Đồng rồi nhìn tên đại ca dò hỏi, ánh mắt phẫn nộ vô cùng.
Tên đại ca cũng xanh cả mặt khi nhìn vào chiếc vali, hắn ta tức giận chạy đến nắm tóc Hiểu Đồng hỏi :
- Tiền của bọn tao đâu ?
Bị hắn ta nắm tóc kéo ngược về sau, Hiểu Đồng đau đớn thét lên một tiếng rồi giả vờ nói :
- Tiền ở trong chiếc vali đó.
- Không có gì hết, tất cả chỉ toàn là giấy báo – Tên đại ca gầm lên chỉ tay về phía chiếc vali nói .
- Làm sao tôi biết được, tiền rõ ràng là ở trong đó mà. Chắc là bị người ta lấy ra hết rồi – Cô giả vờ nói.
Tên đại ca và lão béo lập tức xoay ánh mắt nhìn về hướng của mấytên đến đón Hiểu Đồng, mấy tên này sợ hãi vô cùng vội vàng thanh minh :
- Oan cho tụi em quá đại ca. Tụi em theo anh bao nhiêu lâu nay, một đồng tụi em cũng không dám qua mặt đại ca thì làm sao mà …
- Nhưng đây là 90 tỷ đồng, có số tiền này rồi, tụi bây có thể ăn cả đời …- Tên đại ca tỏ vẻ không tin, vẫn nhìn bọn chúng chằm chằm.
- Không có đại ca, con nhỏ đó nói láo đó …
- Rõ ràng là tôi giao cho các người cái vali đầy tiền mà – Hiểu Đồngvội nói, ngăn lời bọn chúng lại – Tôi chỉ giữ nó khi xuống xe thôi. Nếukhông có 90 tỷ đồng làm sao tôi dám đến gặp các người chứ, chẳng lẽ tôikhông lo sợ cho tính mạng của em gái mình hay sao.
Tên đại ca nghe Hiểu Đồng nói có lí bèn quay phắt nhìn mấy tên đàn em đang xanh như tàu lá chuối. Hắn móc từ chỗ thắt lưng ra một cậy súng lục, rồi từ từ tiến đến gần bọn đàn em.
- Nói mau, số tiền đó ở đâu ?
- Oan quá đại ca ơi, tụi em không hề chạm tới số tiền đó. Em có thể thề có trời đất chứng dám….
Nhưng tên đại ca không tin, hắn ta quyết định thử bọn đàn em xemchúng có nói thực không. Hắn chỉa súng vào bọn đàn em, làm cho mấy tênnày hoảng sợ vô cùng hồn vía lên mây cả. Hiểu Đồng chứng kiến cảnh nàycũng cảm thấy sợ hãi vô cùng, cô vội thu người lại, quay mặt đi khôngdám tưởng tượng sự việc tiếp theo. Nhưng rốt cuộc chẳng xảy ra chuyện gì cả, bởi vì có một bàn tay đã ngăn tên đại ca lại. Hiểu Đồng nhận ra hắn ta, hắn chính là tên áo xanh đã từng giao chiến với Vĩnh Phong mấyphen.
- Đại ca, đừng thử nữa, nhìn vào đã biết con nhỏ này nói dối rồi. Tụi nó làm sao dám qua mặt đại ca chứ.
Tên đại ca nghe vậy, cũng bỏ tay cầm súng xuống, rồi giắt súng vàothắt lưng như cũ. Mấy tên kia cũng bắt đầu thở phào nhẹ nhỏm. Tên áoxanh liền hỏi mấy tên kia :
- Lúc nãy, các ngươi có kiểm tra vali hay không ?
Mấy tên này ú ớ một lúc rồi mới trả lời lắc đầu, tên đại ca tứcgiận đá cho chúng một phát té nhào, miệng không ngừng mắng ****.
- Đồ ngu, mấy đứa bây mấy cái đầu mà bị con nhỏ lừa gạt, lại còn để cho thằng taxi theo dõi phía sau mà không biết. Thiệt là một lũ ăn hại,uổng công tao nuôi tụi bây, biết vậy tao nuôi một con chó còn hơn.
Mấy tên này bị đánh, bị ****, căm phẫn lườm Hiểu Đồng, Hiểu Đồngchỉ khẽ cười trước mấy ánh mắt căm thù đó. Ngay từ đầu, kế hoạch củaHiểu Đồng là nấu một bữa cơm trong đó có trộn thuốc mê do Thiên Minhchuẩn bị để cho mọi người ăn, để họ tạm thời hôn mê. Cô và Thiên Minh sẽ viện cớ chưa muốn ăn để tránh bữa cơm đó. Sau đó, họ tẩm xăng dầu vàotrong vali tiền, những tờ polyme không bị thấm nước nhưng lại giữ nướcrất tốt, sau đó dùng nước hoa nặng mùi để át đi mùi xăng dầu, cô vàThiên Minh sẽ cùng nhau đi chuộc lại bé Đường .
Nhưng kế hoạch của Hiểu Đồng không chỉ như thế, cô vốn không muốnThiên Minh bị lôi vào nên đã lừa cậu uống cà phê có sẵn thuốc mê, rồilấy tất cả tiền ra khỏi vali, nhét báo vào, chỉ giữ lại một cộc tiền đểlàm mồi. Cô thuê một chiếc taxi chờ ở đó, nếu thấy cô đi xe nào thì đitheo xe đó nhưng phải giữ một khoảng cách thật là xa. Đến khi nào cô gọi thì mới được chạy vào. Lúc đầu người tài xế cũng hơi nghi ngờ nhưngthấy Hiểu Đồng trả một số tiền lớn bèn nhận lời. Chiếc vali tiền được cô khóa mã kỹ càng, bọn đàn em có muốn mở cũng không được. Cô chỉ cần cứuđược bé Đường và không để Vĩnh Phong và mọi người bị liên lụy còn bảnthân mình có ra sao thì ra.
- Con khốn dám nói láo – Tên áo xanh giang tay tát mạnh vào mặt HiểuĐồng, gương mặt vốn bị đỏ vì cái tát lúc nãy giờ đây nhận thêm một cáitát nữa thì sưng phồng lên, một cảm giác đau đớn vô cùng, Hiểu Đồng vộiđưa tay lên má, ngăn chặn bớt cơn đau này.
- Cậu nói đúng thật, quả là mấy tên này chẳng hề biết thương hoa tiếcngọc gì cả - Lão béo nói với tên đại ca, cười cười nhìn Hiểu Đồng chặclưỡi vài cái tỏ vẻ thuơng xót. Hiểu Đồng coi khinh cái thái độ giả tạocủa ông ta.
- Cháu gái à, ta thấy cháu nên ngoan ngoãn giao tiền ra đi, trò trẻcon gạt người này của cháu chỉ có thể gạt được kẻ ngốc mà thôi – Lãocười hề hề với Hiểu Đồng tiếp tục khuyên lơn.
- Không có tiền – Hiểu Đồng ương bướng đáp – Tiền ở trong vali đó, muốn có tiền thì ông đi mà hỏi họ.
- Xem ra cháu rượu mời không uống muốn uống rượu phạt phải không ? Cứđợi một lát đi, để xem lúc đó cháu còn dám ngang bướng nữa hay không –Lão gườm gườm nhìn cô.
Một luồng điện chạy dọc sống lưng của Hiểu Đồng, bất giác cô nổi cả gai óc, lòng tràn đầy lo sợ. Miệng lắp bắp, cô vội vàng hỏi :
- Ông đã làm gì.
- Đem em gái cháu trở về với cháu mà thôi – Hắn cười mà như không cười trả lời.
Hiểu Đồng vừa nghe hắn nói xong thì khụy xuống , sức lực dường nhưbị rút hết, gương mặt tái xanh thở mạnh. Nhìn nét sợ hãi trên mặt HiểuĐồng, lão béo cả cười nói :
- Ta nói cho cháu biết, ta ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm. Cháutưởng làm như vậy thì có thể giải thoát cho em cháu à. Cháu lầm rồi, lầm to rồi. Ngay từ đầu ta đã cho người theo dõi các người, từ lúc gã trợlí đi lấy tiền, giao tiền cho các người, cho đến việc chiếc taxi đi theo sau lưng, ta điều biết. Nhưng ta im lặng, ta muốn xem thử cháu muốnchơi trò gì, ta cũng muốn tham gia một chút trong trò chơi này. Cháunghỉ hi sinh bản thân là có tểh cứu được em cháu à. Người của ta bây giờ đang đuổi theo và chỉ chốc lát thôi là có thể đem em cháu về mà thôi.
Hiểu Đồng nghe hắn nói thì thất thần, cô không ngờ hắn ta có thểđoán được kế hoạch của cô một cách dễ dàng như vậy, hắn ta đúng là mộtcon cáo già đầy gian xảo mà. Cô chỉ là một con cừu non nớt hoàn toàn nằm trong bàn tay của con cáo này.
- Ta đã nói tính tình cháu rất giống cha cháu, mà ta lại là người rấthiểu tính cha cháu. Hai cha con các người thà để bản thân bị đau còn hơn là làm hại người khác. Có biết ta ghét nhất cái tính này của cha cháukhông ? Cha cháu là một thằng ngốc.
- Ông im đi, không được xúc phạm ba tôi – Hiểu Đồng tức giận mắng.
Hắn ta nghe Hiểu Đồng mắng chẳng những không giận mà còn cười to, hắn nheo nheo mắt nhìn Hiểu Đồng nói tiếp.
- Cháu đã rơi vào tay ta thì ta cũng không ngại kể cho cháu nghe toàn bộ sự thật.
Hắn nhìn Hiểu Đồng đang chăm chú nhìn hắn, lắng nghe hắn nói với vẻ mặt hài lòng , đưa tay vuốt ve chiếc nhẫn to đùng ở ngón tay giữa củabàn tay phải hắn ta tiếp tục kể.
- Năm xưa, ta và cha cháu cùng hùn vốn làm ăn. Ba cháu phải nói là rấttài giỏi, chẳng mấy chốc mà phát triển công ty lớn mạnh. Số tiền lời đãlàm cho ta đủ ăn sung mặc sướng. Nhưng ta là người tham lam, ta khôngchấp nhận số tiền lời hàng tháng như thế, ta muốn có nhiều hơn nữa. Tađã móc nối với các băng đảng, và cố thuyết phục cha cháu buôn lậu nhưngcha cháu nhất quyết không nghe. Còn đòi ta phải rút vốn ra, ta vô cùngtức giận. Ngay lúc đó, thì ta gặp giám đốc Vũ Triết. Ông ta muốn ta giúp ông ấy đánh bại cha cháu, vì cha cháu đã giành mất mối làm ăn lớn củaông ta. Ta nghĩ ngay đến việc mua bảo hiểm cho công ty, rồi âm thầm chongười đến đốt công xưởng. Nhìn ngọn lửa cháy to, ta cảm thấy hả hê vôcùng. Rốt cuộc công ty phá sản nhưng người được lời nhất chính là ta. Ta vừa lãnh được tiền bảo hiểm, vừa lấy được tiền từ giám đốc Vũ Triết.Rồi đến khi cha cháu mất, ta dựa vào số nợ mà cha cháu vẫn chưa trả lấyhết nhà cửa đất đai của nhà cháu. Hahaha….
Hiểu Đồng nghe hắn ta kể, giận đến phát run. Thì ra là hắn ta,chính hắn là kẻ làm tan nát gia đình cô, chính là hắn người đã cướp mấthạnh phúc vốn có của cô. Hại mẹ con cô phải sống những ngày tháng khổsở. Hại cha cô phải ôm hận mà chết. Đang ngồi bệt dưới đất, Hiểu Đồngdùng hết sức bình sinh đứng bật dậy lao đến lão béo muốn bóp cổ cho hắnta chết để hả cơn giận. Nhưng cô chưa kịp đến gần lão thì cô đã bị tênáo xanh nấm đầu kéo giật lại. Hiểu Đồng đau rát hết cả da đầu nhưng côvẫn một mực muốn lao đến, cô nhất định phải giết chết tên ******** đó.
- Buông tôi ra, tôi phải giết hắn – Hiểu Đồng la hét, rồi quay lại cắnvào tay tên áo xanh, rồi miệng mắng **** lão béo không ngừng – Ông là đồ khốn, đồ xấu xa ….
Nhưng tên áo xanh đã tóm lấy tay cô hất ngược cô ra đằng sau, téxuống đất một cách đau đớn. Hiểu Đồng còn chưa tháot ra khỏi cơn đau đớn tột cùng thì bị tên áo xanh lao đến tát cho mấy tát, máu miệng chảy ranhễu đầy xuống mặt đất. Gò má vốn xưng lại càng sưng phồng lên, rátbỏng.
Khi tưởng sẽ còn bị tên này hành hạ muốn ngất xỉu thì từ trên lầu một chàng thanh niên đeo kính chạy xuống quát :
- Đủ rồi, dừng tay đi.
Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn chàng thanh niên.
Cậu ta đang từng bước từng bước đi xuống cầu thang trong dáng vẻtrầm lặng nhưng thực chất bước chân sải dài mau chóng. Ánh mắt tràn đầysự giận dữ nhìn cái tên áo xanh, trong lòng dấy lên sự đau xót nhìn Hiểu Đồng đang nằm rạp dưới đất.
Cậu bước xuống khỏi cầu thang tiến lại gần chỗ Hiểu Đồng ánh mắtgườm gườm nhìn tên áo xanh như muốn giết người. Ánh mắt này làm tên áoxanh có phần e ngại nhưng hắn ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cũnggiương mắt nhìn lại, hất mặt thách thức.
Chàng thanh niên không thèm để ý vẻ mặt thách thức của tên áo xanh, cậu vượt qua hắn đến bên Hiểu Đồng. Nhưng lại bị tên áo xanh ngăn lại,cậu tức giận quay mặt nhìn hắn ta quát :
- Tránh ra !
- Không tránh ! – Tên áo xanh bĩu môi chế giễu nói, mắt xếch lên, khóe môi cong cớn, điệu bộ cực kì đáng ghét.
- Tôi bảo cậu tránh ra – Cậu thanh niên tức giận, sắc mặt thay đổi nhanh chóng nhìn tên áo xanh lặp lại lần nữa.
- Con nhỏ này dám cắn tao, cho nên tao phải trừng phạt nó mới hả dạ - Tên áo xanh trừng mắt nói.
Cậu Thanh niên lúc đầu còn hòa nhã nói năn lịch sự xưng tôi gọicậu nhưng khi nghe tên áo xanh nói thì tức giận túm lấy áo của tên nàylên giọng cảnh cáo :
- Tao nói cho mày biết, mày mà đụng vào cô ấy thêm một lần nữa thì tao sẽ không khách sáo với mày đâu. Thằng khốn.
- Tao cứ đụng đó mày làm gì tao, mày biết tao là ai không, đụng đến tao mày chết chắc – Tên áo xanh cũng ngang bướng tiếp tục thách thức, bỏqua lời cảnh cáo.
Hắn ta vừa nói xong thì ngay lặp tức, một cú đấm giáng mạnh vào mặthắn, hắn bất ngờ lảo đảo ngã xuống. Tất cả mọi người xung quanh đều háhốc miệng kinh ngạc, nhưng chẳng ai dám bước vào can ngăn. Tên đại ca và lão béo đang ngồi ghế khẽ nhíu mày nhưng không có động tĩnh gì.
Bị đấm bất ngờ tên áo xanh điên tiết đứng lao đến bên cậu thanhniên tung ra một cú đấm nhưng cậu thanh niên đã né tránh một cách dễdàng như đã có phòng bị sẵn. Tên áo xanh đánh hụt nên mất đà lao về phía trước nhưng nhanh chóng khựng lại, quay trở lại tiếp tục tấn công. Lầnnày cậu thanh niên không tránh nữa mà bắt đầu phản công, cậu lấy mắtkính xuống quăng về một phía. Cái mắt kính màu nâu hình vuông rất đẹp bị văng mạnh, chạm xuống đất vỡ nát. Cả hai xông vào nhau đánh một trậnthừa sống thiếu chết.
Tên đại ca đứng thấy tình hình căng thẳng thì vội đứng dậy địnhcan ngăn nhưng lão béo đã khoát tay mĩm cười. Hắn chăm chú nhìn đứa cháu trai đang từ từ hạ ngục tên áo xanh bằng những cú đấm chính xác. Đã lâu rồi, lão không thấy thằng cháu mình đánh nhau, không ngờ nó chưa lụcnghề, vẫn ra đòn chính xác và mạnh mẽ đến thế.
Cuối cùng khi tên áo xanh bị đo đất một cách ngục ngã thì lão béo mới lên tiếng :
- Đủ rồi.
Cậu thanh niên mới dừng tay, quẹt mũi một cái quay lưng bỏ đi, cậuđến trước mặt Hiểu Đồng. Cô vẫn còn nằm dưới đất, hai má sưng húp, taibị ù đi, đau đến không thể ngồi dậy. Cô cảm nhận giọng nói vang lên đằng sau có phần quen thuộc nhưng tai bị ù đi sau những cú tát nên cô khôngthể nhận ra đó là giọng nói của ai. Đến khi người khom người trước mặtcô hỏi :
- Hiểu Đồng cậu sao rồi. Có đau không ?
Giọng nói có phần lo lắng đó rất quen thuộc, Hiểu Đồng cố gắng nhổm người dậy chú mục vào người trước mặt. Gương mặt mờ ảo từ từ hiện ra rõ nét khiến cô kinh hoàng.
Một chiếc BMW màu xám bạc phóng vù vù trên con đường quốc lộ vắngvẻ, gương mặt người thanh niên điều khiển chiếc xe cực kì đẹp, nó cứ lúc ẩn lúc hiện dưới những ngọn đèn đường. Nhưng gương mặt đó lại vô cùnglạnh lùng, đăm chiêu khiến cho người ngồi bên cạnh không khỏi e dè.
- Xin lỗi, Vĩnh Phong. Anh biết mình không nên giấu cậu, nhưng mà HiểuĐồng đã yêu cầu anh như thế anh không biết làm cách nào hay hơn – GiọngThiên Minh lạc đi vì lo lắng, cậu không dám cầu xin Vĩnh Phong tha thứcho mình, nhưng cậu lại không muốn Vĩnh Phong giận mình. Cậu cảm thấybản thân khá mâu thuẫn.
Vĩnh Phong vẫn không nói gì, im lặng tiếp tục phóng xe đi, lát saucậu nghe tiếng Thiên Minh thở dài. Thiên Minh ngồi dựa vào trong thànhghế, mắt đăm đăm nhìn về phía trước, cảm nhận tốc độ lái xe càng lúccàng nhanh của Vĩnh Phong. Nếu Hiểu Đồng có bề gì thì liệu tình anh emgiữa cậu với Vĩnh Phong có chấm dứt hay không.
Càng nghĩ càng giận bản thân quá ngốc nghếch, lại để cho Hiểu Đồnglừa mình một cách đơn giản như thế. Nếu cậu chịu động não suy nghĩ thìphải biết Hiểu Đồng đã không muốn Vĩnh Phong và mọi người lao đầu vàochỗ nguy hiểm thì chẳng lẽ cô ấy lại bắt cậu lao đầu vào sao, dù là cậuđang nợ cô đi chăng nữa. Một cô gái tính tình tốt như thế, dù là ghétcậu đến thế nào cũng chẳng đẩy cậu vào lao tù để hả cơn giận thì làm sao đẩy cậu vào chỗ chết được. Giờ đây Thiên Minh chỉ cầu mong cho HiểuĐồng được bình an vô sự, cậu chỉ có thể dốc hết sức mình để tìm kiếm vàđưa cô trở về bình an.
Không khí trong xe chùn xuống một bầu thê lương, không ai nói gì cả. Đột nhiên từ hàng ghế sau có tiếng bật khóc.
- Liệu Hiểu Đồng có sao không ?- Đình Ân ôm lấy mặt khóc lóc lên tiếnghỏi, cô đang rất lo lắng cho hiểu Đồng- Bọn chúng sẽ làm gì cô ấy chứ.
Chẳng ai có thể trả lời câu hỏi của Đình Ân, chỉ càng làm cô khócnhiều hơn nữa. thế Nam ngồi bên cạnh Đình Ân đưa tay qua vai cô, kéo côngã vào vai cậu an ủi, vồ về.
- Đừng khóc, Hiểu Đồng là một cô gái tốt, ông trời sẽ không để cô ấy gặp chuyện gì đâu.
Quốc Bảo ngồi bên cạnh thở dài, quay mặt nhìn xung quanh trong đêmtối. Không khí trong xe lại chùn xuống, chỉ còn tiếng thút thít của Đình Ân. Lúc mọi người chạy đi, cô cũng nhất quyết đòi đi theo, cô đã hứabất luận xảy ra chuyện gì cũng sẽ ngồi yên trong xe, không bước xuống.Mọi người miễn cưỡng đành để cô đi theo.
« Ông trời » - Vĩnh phong thầm nghĩ -« Nếu ông thật sự có ở trên đời thì xin ông hãy để cho Hiểu Đồng của con bình an, chỉ cần cô ấy đượcbình an thì con có thể đánh đổi tất cả, thậm chí là mạng sống của mình »
Tim bất chợt đau đến xé lòng khi Vĩnh Phong chợt nhớ đến cơn mơ lúc nãy. Bàn tay của Hiểu Đồng đã biến mất khỏi tay cậu, khiến cho cánh tay vốn dĩ ấm áp bỗng nhiên bị lạnh lẽo. Trái tim cậu gào thét gọi tên Hiểu Đồng.
- Hiểu Đồng ! Hiểu Đồng ! Em thật tàn nhẫn. Tại sao lúc nào em cũng rút tay ra khỏi tay anh trong khi anh đang hạnh phúc chứ. Tại sao ? Em cóbiết anh lo lắng thế nào không, đau lòng đến thế nào không. Nếu em có bề gì liệu anh có sống nổi không … làm sao anh có thể sống mà thiếu vắngem. Hiểu Đồng em thật là tàn nhẫn mà. Sao không cho anh cơ hội được ởbên cạnh em, chăm sóc em, yêu thương em. Tại sao không để anh cùng emđối mặt với sóng gió, không để anh có cơ hội bảo vệ em. Tại sao phải một mình chịu đựng cơ chứ. Hiểu Đồng ! Hiểu Đồng ….
Trái tim Vĩnh Phong thổn thức kêu gào trong căm lặng, sự đau khổ này ai biết chăng. Bất giác tay nắm chặt vô lăng, chân đạp thắng, VĩnhPhong bắt đầu tăng tốc đến chóng mặt.
Đình Ân vốn dĩ không quen với tốc độ này, cô cảm tấhy chao đảo, cảngười không có điểm tựa, cũng may tếh Nam vẫn đang ôm chặt cô khiến côyên tâm hơn.
Đột nhiên Vĩnh Phong quay đầu xe một cách bất ngờ, khiến tất cảmọi người ở trong xe đều bị lao người về một phía thật mạnh. Thiên Minhthì đã thắt dây an toàn nên cậu hoàn toàn không sao, còn Thế Nam thìnhanh chóng đạp mạnh chân vào thành ghế phía sau của Vĩnh Phong. Đồngthời ôm chặt lấy Đình Ân, bảo vệ cô khỏi những va đập. Chỉ có Quốc Bảođang lơ mơ nhìn xung quanh nên không kịp phản ứng gì ngã chúi lúi vềphía trước đập mạnh đầu vào thành ghế của Vĩnh Phong đau điếng. Cậu ômlấy cái đầu bị đau xoa xoa nó, bắt đầu ngồi dậy, không hiểu tại sao anhVĩnh Phong lại đột nhiên quay đầu xe như thế. Sau khi đã trở về chỗ ngồi thì cậu mới quan sát phía trước và phát hiện thì ra Vĩnh Phong đangđuổi theo chiếc xe màu trắng phía trước.
Vĩnh Phong đang chăm chú lái xe thì đột nhiên phía bên kia đườngđập vào mắt cậu là một chiếc xe màu trắng rất quen thuộc. Không phải dochiếc xe có điểm gì đặc biệt khiến cậu phải ghi nhớ đến như vậy mà là do nó chính là chiếc xe mà lần trước cậu đuổi theo khi bọn chúng dùng nóđể bắt cóc Hiểu Đồng. Dù có ra tro cậu cũng nhận ra nó.
Chiếc xe đang đuổi theo một chiếc taxi màu xanh rất dữ dội. Mộtlinh cảm bỗng xuất hiện trong lònh Vĩnh Phong, cho nên cậu quyết địnhquay đầu xe đuổi theo. Cũng thật may mắn, đúng lúc đó đã xuất hiện mộtngã tư, cho nên cậu không chậm trễ mà quay đầu xe lại và đuổi theo.
- Có chuyện gì vậy ? – Thế Nam ngạc nhiên không hiểu tại sao Vĩnh Phong lại không đi tiếp để giải cứu cho Hiểu Đồng mà lại đuổi theo chiếc xetrắng đó mà không một lời giải thích.
Vĩnh Phong không trả lời mà tập trung tốc độ đuổi theo chiếc xe trắng đó.
« Chắc chắn là tên đó, tên Năm Rô » . Cũng chính là tốc độ này mà lần trước cậu và hắn ta có dịp đọ tài sức. Nhưng lần trước là do annguy của Hiểu Đồng nên cậu không dám ép xe hắn ta nhưng lần này thìkhác, cậu sẽ cho bọn chúng biết, tốc độ của bọn chúng đối với cậu chỉbằng con số không. Vĩnh Phong nhanh chóng bắt kịp chiếc xe trắng. Lúcnày chiếc xe trắng đã đuổi kịp chiếc taxi. Nhanh chóng ép chiếc ta xivào đường phân cách, không còn cách nào khác, bác tài xế đành thắng lại.
Bác tài xế xe taxi hoảng hốt nhìn lại phái sau lưng mình, ông lo lắng cho sự an toàn của bé Đường sau cú thắng xe đột ngột. Thậtmay mắn là Hiểu Đồng đã thắt dây an toàn cho cô bé, sau cú chấn động, bé Đường chỉ bị đập mạnh vào thành ghế nhưng không sao, chỉ có hơi chút sợ hãi. Đối với một cô bé xa lạ, hoàn toàn không biết này, người tài xế tự hỏi có nên vì cô bé này mà hứng chịu tai họa hay không. Chỉ cần ông mởcửa xe bỏ chạy ra ngoài để mặc chúng bắt bé Đường là xong chuyện nhưngmà …ông nhìn thấy đôi mắt to tròn đầy sợ hãi của bé Đường, cái miệng mím chặt lại không bật ra tiếng hét nào, nhớ lại gương mặt cầu xin của Hiểu Đồng khi nhờ cậy ông chở em gái đi, nhớ lại sự hy sinh ở lại của HiểuĐồng, người tài xế không tài nào bỏ chạy được.
Nhìn thấy bọn chúng từ trong xe lao xuống, người tài xế vội tìmkiếm cái cây gỗ vẫn thủ theo bên người nhằm đối phó bọn cướp xe taxi.Ông biết bản thân không phải là đối thủ của ba tên côn đồ đang đứngtrước mặt nhưng vì bé Đường, đứa bé bằng tuổi con gái mình, ông sẽ liềumình bảo vệ nó, cũng là vì số tiền mà ông đã nợ của họ…
Ông mở khóa dây an toàn cho bé Đường, nói với con bé :” Hãy chạydi, bác không thể bảo vệ con nữa rồi. Chạy càng xa càng tốt, đừng quayđầu lại”
Bé Đường là một đứa bé thông minh, nghe chú tài xế bảo vậy, nólập tức gật đầu rồi xuống xe chạy đi không quay đầu lại. Ba tên đó thấy bé Đường bỏ chạy liền hét lên:” Đuổi theo”
Chú tài xế xe taxi vung cây gậy chặn đường chúng lại liều chếtbám trụ không cho bọn chúng đuổi theo bé Đường. Nhưng quả thực là mộtđối ba là điều không thể, lại là ba tên côn đồ dữ dằn như chúng. Ngườitài xế nhanh chóng bị chúng dần một trận nhừ tử thừa sống thiếu chết,ngã ngục xuống vệ đường, máu me đầy mình trên con đường quốc lộ vắngbóng người. Vẫn có xe đi lại nhưng chẳng ai dám chạy vào ngăn cản chỉ sợ bản thân bị liên lụy cho nên một là đứng từ xa quan sát, hai là cắm đầu bỏ chạy không dám quay đầu lại.
Ba tên này nhanh chóng đuổi theo bé Đường, một đứa bé vừa trònnăm tuổi, bị bắt cóc ngay ngày sinh nhật thứ 5 của mình với biết bao sợhãi. Đôi chân run rẩy, vừa chạy vừa khóc, nhưng bé Đường không dám ngừng lại dù cho tim bắt đầu đập mạnh, hơi thở đứat quảng, cổ họng khô khốc,nhưng bé Đường vẫn tiếp tục chạy, chỉ có điều bước chân mỗi lúc một chậm lại. Bước chân nhỏ bé chạy chẳng được bao xa thì đã bị ba tên này nhanh chóng tóm lại. Chúng xốc ngang hông bé Đường vác đi chở lại chiếc xe,mặc cho bé Đường gào thét.
- Thả cháu ra, thả cháu ra, các chú là người xấu, các chú là kẻ bắtcóc. Cứu em với chị Đồng ơi, anh Vĩnh Phong ơi….mẹ ơi cứu con với …
- Kétttttttt……………….
Chiếc xe của Vĩnh Phong thắng gấp ngay bên cạnh ba tên du côn kiakhiến chúng hơi giật mình. Trong lúc chúng còn đang bần thần nhìn chiếcxe thì Vĩnh Phong đã phóng ra nhanh như một con báo và hét lên :
- Thả con bé ra.
Nhận ra Vĩnh Pong ba tên này bắt đầu thụt lùi và chuẩn bị co giòchạy, nhưng rồi chúng biết đã quá muộn để bỏ chạy, hai tên quyết định ởlại chặn đường để tên đang ôm bé Đường tẩu thoát.
Quốc Bảo, Thiên Minh cũng nhảy xuống theo sau Vĩnh Phong. Thé Namsau khi buông Đình Ân ra và dặn dò một câu:” Em ở lại đây, đừng đixuống” , rồi nhanh chóng xuống theo.
Ba tên này từ khi bắt gặp Vĩnh Phong và mọi người thì bắt đầu runsợ. Nếu như bình thường chúng chắc chắn chẳng mảy may lo lắng hay run sợ gì cả. Nhưng từ khi đọ sức với Vĩnh Phong ở lần trước, bọn này đã biếttài cán thực sự của cậu, huống hồ lần này Vĩnh Phong còn có thêm QuốcBảo, Thiên Minh và Thế Nam hỗ trợ. Nếu bị bắt được thì chết là cái chắc, bọn chúng ra sức vừa chạy vừa lùi, nhưng đôi chân của chúng đã phảnchủ. Chúng càng ra sức chạy thì chân lại càng run . Chẳng mấy chốc đã bị mọi ngời bắt kịp và tạo thành một vòng tròn bao quanh.
Ba tên này bắt đầu chụm lưng vào nhau cố thủ.
Bé Đường vừa nhìn thấy Vĩnh Phong thì mừng rỡ kêu lên:
- Anh Vĩnh Phong cứu em với.
Nghe tiếng kêu cứu của bé Đường, Vĩnh Phong sôi cả ruột gan, cậu gằm giọng nói từng chữ một đầy tức giận nếu như ánh mắt có thể giết ngườithì ba tên này chắc chắn bị chết từ giây phút đầu tiên thấy cậu:
- Thả …con …bé …ra…
Cái tên đang ẵm bé Đường trong tay lập tức chuyển vị trí của bé Đường về phía trước, rồi đưa tay lên cổ bé Đường uy hiếp.
- Không được đến gần, nếu tụi bây đến gần tao sẽ vặn gãy cổ con bé này cho xem.
Bàn tay hắn ta đưa lên, qua ánh đèn đường, Vĩnh Phong và mọingười nhìn rõ cái ký hiệu bái rô trên cánh tay hắn. Vĩnh Phong chau màynghĩ:” Thì ra hắn chính là tên Năm Rô, thảo nào mà tốc độ xe của hắn lại nhanh như vậy. Chính hắn đã cứu tên đại ca thoát khỏi tay cậu, mới đemmầm họa đến như bây giờ, không diệt trừ tên này thì khó mong được yênổn.”
Vĩnh Phong vừa nghĩ, ánh mắt gườm gườm nhìn tên này đến nỗi hắn tabỗng thấy sợ hãi, biết mình đã trở thành mục tiêu đầu tiên của cậu. Hắnbắt đầu thấy run nói:
- Không được đến gần, tao nói được là làm được…
Vừa nói hắn ta vừa đưa tay xiết mạnh cái cổ nhỏ nhắn của bé Đườngbóp mạnh, khiến bé Đường đau quá giẫy giụa liên hồi, nước mắt chảy thành dòng, miệng kêu:
- Anh Vĩnh phong cứu em….
Thấy bé Đường bị đau, Vĩnh Phong không dám tiến lại gần nữa, cậu tức giận nhìn tên Năm Rô.
- Để tao nói cho mày biết, ngay khi con bé vừa rôi một sợi tóc, tao lập tức lôi cả nhà mày ra chôn sống, cả con bồ mày với cái bào thai con của mày. Mày thử làm con bé đau một cái nữa xem, tao lập tức gọi một cúd9ie5n thoại, cả nhà mày và vợ con mày sẽ tạm biệt mày mãi mãi.
Thiên Minh bao quây đằng sau lưng tên Năm Rô lên tiếng, hắn giật mình quay lại nhìn Thiên Minh rồi hoảng hốt. Đã là người trong giới,không ai không biết Thiên Minh, tuổi còn trẻ nhưng đã là đại ca. Băngcủa cậu không như băng của chúng làm những chuyện phạm pháp nhưng sẵnsàng bỏ mạng vì anh em. Cũng từng nghe nói, Vĩnh Phong có qua lại vớiThiên Minh nhưng không ngờ lại thân thiết đến độ đích thân Thiên Minh ra mặt.
Thấy sắc mặt hắn đã thay đổi, Thiên Minh liền bồi thêm một câu:
- Tao đã nói thì tao sẽ làm, chẳng những gia đình mày, gia đình haithằng bây nữa – Thiên Minh vừa nói vừa chỉ tay vào mặt hai tên còn lại – Tụi bây nghĩ tao không biết gia đình tụi bây ở đâu sao, đã là ngườitrong giới, tụi bây phải biết rằng: không có cái gì tao muốn biết màkhông thể biết cả. Hôm nay tụi bây tụ tập ở đâu, tao điều nhanh chóngtìm ra, huống hồ chỉ là nhà tụi bây.
Nhìn ba tên này tái xanh cả mặt, Thiên Minh khẽ cười, bọn này coi như cũng còn chút tính người, biết lo lắng cho an nguy của gia đìnhmình. Cậu nhìn chúng cười tự tin nói:
- Tao cho tụi bây một cơ hội, thả con bé xuống. Chỉ cần ba thằng bâyđánh thắng một người trong số tụi tao, thì tụi tao sẽ lập tức tha chotụi bây về với gia đình. Tụi bây chọn đi.
Ba tên này lặp tức đưa mắt quan sát rồi suy nghĩ:” Vĩnh Phong thìchắc chắn là địch không nổi rồi, Thiên Minh lại càng không, chỉ còn haitên, một nhìn dáng vẻ thư sinh ( Thế Nam đó bà con ạ ), một nhìn rất trẻ con ( Thưa bà con, đó là Quốc Bảo). Hai tên này, chẳng biết thế nào,tên nào lợi hại hơn.”
Cuối cùng ba tên này chọn Quốc Bảo, vì gương mặt còn trẻ của cậu, vậy thì kinh nghiệm chiến đấu của cậu không nhiều.
Vừa thấy ba tên này chỉ mình thì Quốc Bả phá lên cười, cậu xoa xoa tay, bẻ khớp ngón tay tiến lại gần nói:
- Còn đang thất vọng là bọn mày không chọn tao. Giờ thấy bọn bây chọntao, tao thiệt lấy là vinh hạnh quá. Lâu rồi không được vung tay múachân, lần này coi như được thỏa thích. Có gì tụi bây nhẹ tay cho tay nhờ nha.
Tên Năm Rô vội vàng buông bé Đường ra, chuẩn bị cùng hai tên kiađối phó với Quốc Bảo. Bé Đường vừa thoát được liền chạy đến ôm chầm lấyVĩnh Phong khóc nức nở. Vĩnh Phong vội vàng vỗ về lau nước mắt cho béĐường rồi dẫn bé Đường lui ra xa khỏi trận chiến, không để những cảnhtượng khủng khiếp ám ảnh ký ức bé Đường về sau.
Nhưng bé Đường lại không chịu lùi lại, cô bé khẽ khàng nói:
- Anh Vĩnh Phong, mau đến cứu bác ấy, bác ấy bị bọn họ đánh rất nhiều.
Vĩnh Phong sực nhớ lại người tài xế taxi mà bọn chúng đuổi theo,chắc chắn là đã bị bọn chúng đánh trọng thương rồi. Cậu bế bé Đường quay trở lại chiếc xe taxi. Cuộc chiến đã bắt đầu, những cú đánh, đấm ,những cú đá, và những pha tránh đòn rất đẹp được Quốc Bảo tung ra, dù đốiphương có đến ba tên nhưng Quốc Bảo chẳng hề nao núng mà cậu ra đòn cứnhư thể mèo vờn chuột, đơn giãn là đang vui vẻ chơi đùa.
Vĩnh Phong bế bé Đường đi đến cái thân thể bầm dập đang nằm dướiđất kia, cậu nhìn người này có vẻ quen quen. Đặt bé Đường xuống đất, cậu lại nhìn kĩ bác tài xế và nhanh chóng nhận ra ông ta chính là người tài xế giữ sợi dây truyền con cá heo của Hiểu Đồng.
Vĩnh Phong không ngờ rằng lúc đó cậu bỏ tiền ra giúp mẹ người tài xế nằm chữa bệnh, hôm nay ông ấy đã vì món nợ đó mà xả thân giúp đỡ.Cậu vội vực người tài xế dậy, tuy khắp người bị thương tích nhưng ông ấy vẫn cố gắng nói:
- Hãy cứu… cô gái…
Sau đó, ông ta ngất xỉu. Một đoàn xe từ đằng xa chạy ùa đến, tiếngrịn ga ầm ầm, những ánh đèn lóe lên nhằm vào hướng mọi người mà lao đến.
Một rừng xe lại lao đi giữa trời khuya, khiến cho người ta nghe thấy cũng sởn gai óc.
Đại Bình nắm lấy cánh tay của Hiểu Đồng dìu cô đứng dậy. Ánh mắtsững sờ của Hiểu Đồng không rời khỏi gương mặt của Đại Bình, cậu khôngnhìn Hiểu Đồng, cứ thế dìu cô đi.
Tên áo xanh lồm cồm ngồi dậy, tức giận lắm nhưng không dám lao đầu vào để bị đánh thêm, hắn quay đầu tức giận nhìn tên đại ca hỏi, nhằmmong tên đại ca lấy lại công bằng cho mình.
- Đại ca, thằng này là ai. Tại sao anh lại để yên cho nó làm loạn chỗ này.
Tên áo xanh này mấy bữa nay toàn là đi làm việc bên ngoài nên hoàn toàn không biết Đại Bình là ai. Tên đại ca thấy vẻ tức giận của đàn emđắc lực định lên tiếng giải thích thì lão béo đã lên tiếng trước.
- Hải à ! Nó là cháu của anh, coi như nể mặt anh bỏ qua cho nó. Chẳnglà đây là cô bạn học cùng trường của nó, cũng có chút giao tình cho nênnó mới đứng ra giải vây.
Tên của tên áo xanh là Hải, hắn có biệt danh là Hải điên vì rấtnóng tính, hễ hắn ta nổi nóng là bất kể là ai cũng đều không nể mặt. Tuy nhiên chỉ có tên đại ca và lão béo là hắn ta không dám phạm tới. Nghelão béo nói vậy, Hải điên đành hậm hực cho qua, lõa mắt nhìn Đại Bìnhdìu Hiểu Đồng đi lên lầu.
« …cháu của anh … », ba chữ này như sấm đánh ngang tai của HiểuĐồng, cả người cô run lên. Đêm nay, có quá nhiều việc khiến Hiểu Đồng bị chấn động. Đầu tiên cô biết được kẻ chủ mưu chính là lão béo, rồi đếnkhi nghe tin lão chính là nguyên nhân khiến gia đình vốn dĩ rất hạnhphúc của cô bị tan vỡ. Bây giờ lại biết được, Đại Bình, cậu bạn có gương mặt hiền làm ít nói của mình, người mà thường xuyên bị Quốc Bảo ứchiếp, người thường đeo bám mình lại là một tên giang hồ đáng sợ, và cũng là người tham gia vào vụ bắt cóc lần này.
Hiểu Đồng thật sự rất tức giận, cô giận đến nỗi chỉ muốn tát chocậu ta một cái bạt tai để vạch bộ mặt giả tạo của cậu ta. Cô muốn hấtđôi tay đang nắm lấy cô dìu đi, đôi bàn tay chạm vào người cô khiến côcảm thấy ghê tởm. Nhưng lí trí của cô mách bảo rằng cô nên cố gắng nhẫnnhịn, bây giờ cậu ta chính là lối thoát duy nhất của cô khỏi tay của bọn người này. Cô cần phải bám lấy hắn, giả vờ dựa dẩm hắn chờ đợi cơ hộitrốn thoát. Nhất là phải nhờ cậu ta để cứu lấy bé Đường. Nghĩ tới béĐường, Hiểu Đồng càng run rẩy hơn, con bé sẽ bị bọn chúng bắt lại, liệuchúng có hành hạ con bé như đã hành hạ cô không. Bé Đường còn quá nhỏ,làm sao nó có thể chịu đựng được dù chỉ là một cái tát cơ chứ.
Còn chú tài xế nữa, bọn chúng có làm khó dễ gì chú ấy không ? Nghĩ đến chú ấy, Hiểu Đồng bỗng cảm thấy áy náy vô cùng, chính cô đã lôi chú ấy vào vòng nguy hiểm như vầy. Lúc nhận được điện thoải của chú ấy,Hiểu Đồng vô cùng ngạc nhiên, chú ấy gọi để cảm ơn số tiền mà Vĩnh Phong đã giúp đỡ cho mẹ chú làm phẫu thuật và còn nhấn mạnh một câu : » Nếucó chuyện gì cần chú, chú nhất định sẽ giúp đỡ ». Hiểu Đồng lúc đầu vẫnkhông định nhờ vả nhưng ngay sau đó một ý định trong đầu cô lóe lên côliền bấm vào số vừa gọi và nói :
- Xin chú giúp cháu một chuyện.
Khi Hiểu Đồng và Đại Bình chuẩn bị bước lên cầu thang thì đằng sau có tiếng nói vang lên.
- Đại Bình ! Môt khắc đêm xuân đáng ngàn vàng, muốn gì cũng phải nhanhlên, em gái Hiểu Đồng trở về là chúng ta bắt đầu kế hoạch ngay – Lão Béo lên tiếng nhắc nhở, môi gã cong lên cười một nụ cười đáng ghét.
Tên đại ca nghe lão béo nói như vậy thì hơi giận liếc nhìn về phía cái thân thể bất động đang ngồi vắt vẻo trên xe lăn . Rõ ràng hắn ta đã nói rõ sẽ bắt Hiểu Đồng phải phục vụ cho em trai hắn, bởi vì cô cho nên em trai hắn mới ra nông nỗi như thế , vậy mà giờ đây bác cháu của lãobéo định hớt tay trên. Hắn cung nấm đấm lại, giằng cơn giận dữ xuống,thầm nghĩ đến kế hoạch sắp tới cho nên hắn không muốn chọc giận lão béo. Có những chuyện hắn phải dựa vào lão béo, do đó hắn buông lỏng bàn tayim lặng chờ đợi.
Đưa cho Hiểu Đồng một cái khăn nóng sau khi dìu cô lên lầu vào phòng đóng cửa lại, cậu ta đau xót nhìn gương mặt sưng tấy của Hiểu Đồng nói :
- Mau chùm lên mặt cho bớt sưng.
Hiểu Đồng không nói gì chỉ đưa tay cầm lấy cái khăn ấp vào mặt,mắt cô không hề nhìn cậu ta. Cái khăn vừa đưa vào má thì cảm giác đaurát ập đến, Hiểu Đồng khẽ nhăn mặt nhưng cô không bật ra tiếng rên nào,cắn chặt môi ấp chiếc khăn vào má.
Thấy gương mặt khổ sở vì đau của Hiểu Đồng, Đại Bình thấy căm hậntên Hải điên vô cùng, chỉ hận không thể đánh hắn ta thêm mấy đấm nữa.Cậu đưa tay lên định vuốt ve cái má sưng húp của Hiểu Đồng thì cô lạiquay mặt đi, co người lại sợ cậu chạm vào sẽ đau thêm. Thấy vậy Đại Bình bèn bỏ tay xuống, thở dài rồi nói, trong giọng nói lộ rõ sự tức giận :
- Mình sẽ không tha cho hắn ta.
Hiểu Đồng không nói gì, chỉ im lặng cắn chặt môi, tay vẫn đưachiếc khắn ấp vào má của mình. Đại Bình bèn quay lưng đi, lấy một cáikhăn nóng khác đến, nhưng lần này cậu không đưa cho Hiểu Đồng mà nhẹnhàng cầm nó áp vào má cô. Lúc đầu theo bản năng, Hiểu Đồng định nétránh nhưng rồi lí trí chạy đến mách bảo, cô lại ngồi yên cho cậu ta ấpmặt.
Thấy Hiểu Đồng chịu nhận sự quan tâm của mình, Đại Bình mừng rỡ, lát sau cậu mới lên tiếng :
- Mình biết cậu đang giận mình.
Hiểu Đồng tiếp tục im lặng, cô chẳng biết phải nói gì với cậu ta,ngoài những lời mắng **** để thỏa căm giận nhưng cô không thể trở mặtvới cậu ta lúc này.
Thấy Hiểu Đồng không phản ứng gì, Đại Bình tiếp tục nói :
- Tại sao cậu lại ngốc như vậy, tự mình lại đến nộp mạng. Cậu có biếtlàm vậy nguy hiểm đến thế nào hay không hả ? Mình đã rất lo lắng khinghe nói cậu chủ động nhắn tin cho họ đưa ra kế hoạch gặp mặt riêng này. Cậu có biết kế hoạch này chỉ nhằm vào Vĩnh Phong hay không, cậu vì hắnta mà lại lao đầu vào bẫy.
Đến lúc này thì Hiểu Đồng không thể im lặng được nữa rồi, nghĩ tới chuyện họ định *** hại Vĩnh Phong là cô lại nổi giận, cô mất đi lí trígiương mắt nhìn Đại Bình trừng trừng nói :
- Tại sao các người cứ muốn làm hại anh ấy, Vĩnh Phong đã làm gì các người cơ chứ.
- Vĩnh Phong ! Vĩnh Phong ! Lúc nào trong lòng cậu cũng chỉ có anh tamà thôi. Tại sao cậu không thể để mình trong lòng cậu dù chỉ là một chút thôi – Đại Bình tức giận nói.
- Mình vẫn luôn xem cậu là bạn, vẫn luôn đối xử tốt với cậu, chẳng lẽmình chưa đối xử đủ tốt với cậu hay sao – Hiểu Đồng giương mắt hỏi.
- Mình không cần cậu phải đối xử tốt với mình, cái mình muốn là tráitim cậu. Mình yêu cậu, leẽ nào cậu không biết mình yêu cậu chứ - ĐạiBình gào lên.
Hiểu Đồng im lặng, không nói gì, cô cụp mắt xuống không dám đốidiện với ánh mắt bi thương của Đại Bình. Cô biết chứ, cô biết Đại Bìnhyêu mình, từ rất lâu, rất lâu rồi. Từ khi cậu tiếp cận cô, giúp đợ côthì cô đã biết rằng cậu thích cô. Nhưng mà cô không thể và không dámtiếp nhận cái tình cảm đó được, trước sau cô chỉ có thể coi cậu là bạn.
Đại Bình buồn rầu nhìn Hiểu Đồng nói tiếp :
- Mình yêu cậu ngay cái lần đầu tiên gặp cậu. Trước giờ mình chưa từngtin có tình yêu sét đánh, nhưng mà khi vô tình va phải cậu ở nhà hàng,tối về mình mất ngủ khi nhớ đến cậu. Nhớ đến gương mặt xinh đẹp nhưngrất lạnh lùng của cậu, nhớ đến nụ cười của cậu khi nói chuyện với cácnhân viên khác. Cậu có biết mình ngày ngày đến nhà hàng ăn cơm chỉ đểđược nhìn thấy cậu, chỉ mong cậu nhìn mình lấy một lần mà thôi, nhưngchỉ nhận được một ánh mắt vô tình mà thôi. Mình đau lòng biết bao nhiêu. Chờ ở bên ngoài cửa nhà hàng mấy tiếng đồng hồ, đốt không biết baonhiêu điếu thuốc, mặc cho gió lạnh thổi bên mình chỉ để thấy bóng cậu ra về một lần thôi. Rồi cậu nghỉ việc, cậu có biết mình gần như phát điênkhi không biết tìm cậu ở đâu hay không ?
Im lặng một lúc, Đại Bình nói tiếp :
- Rồi đến khi mình gặp lại cậu ở lớp học, cậu có biết mình vui biết bao khi nhận ra cậu trông vẻ bề ngoài quê mùa hay không. Nhưng mình khôngdám tiếp cận cậu, mình chỉ âm thầm quan sát, tìm hiểu tính tình của cậu. Biết cậu ghét những kẻ hút thuốc và uống rượu, mình đã phải khổ sở từbỏ những thứ đó chỉ vì mình yêu cậu. Không dám bày tỏ với cậu, đành tiếp cận cậu với danh nghĩa bạn học, ở bên cậu chỉ mong có một ngày cậu nhận ra tình cảm của mình mà thôi. Vì cậu, mình cố gắng trở thành một sinhviên tốt, chăm chỉ học hành, chịu đựng những trò đùa ác ý của Quốc Bảomà không phản kháng lại. Quốc Bảo nói đúng, mình chẳng hề ngoan hiền như cậu thấy nhưng mình tình nguyện vì cậu mà sửa đổi nhưng kết quả nhậnđược là gì. Cậu nhận lời làm bạn gái của tên Vĩnh Phong kia, cậu có biết mình đau khổ thế nào không ? Mình hận Vĩnh Phong, chính anh ta đã cướpcậu của mình.
- Cậu sai rồi, Vĩnh Phong không cướp mình từ cậu, mình chưa bao giờ làcủa cậu, trước và sau mình chỉ xem cậu là bạn mà thôi – Hiểu Đồng tứcgiận trả lời.
Đại Bình tức giận nhìn Hiểu Đồng, nắm chặt hai bên vai của cô, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi :
- Cậu nói đi, tại sao cậu lại yêu anh ta mà không yêu mình. Mình có chỗ nào không xứng với cậu. Anh ta có gì hơn mình cơ chứ. Có phải là do anh ta giàu hơn mình, có phải là do cậu thích tiền của anh ta không ?
Bốp…….
Một bàn tay thật mạnh tát thẳng vào mặt cậu, Hiểu Đồng tức giận hất tay Đại Bình ra khỏi người mình nói :
- Cậu có biết là cậu đang xúc phạm mình hay không hả. Mình chưa bao giờ yêu tiền của Vĩnh Phong cả.
- Vậy thì tại sao ? – Ánh mắt Đại Bình hoang mang hỏi.
- Mình yêu anh ấy vì anh ấy đã vì mình mà hy sinh rất nhiều – Hiểu Đồng thẳng thắn trả lời.
- Anh ta đã hy sinh cho cậu, vậy còn mình, mình cũng có thể vì cậu màhy sinh, dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng mình cũng không ngại. Mìnhvì cậu đã năn nỉ bác mình không đuổi việc cậu khỏi quán bar Phong Trần,vì cậu mà chạy khắp các nhà sách mua cho được quyển sách mà cậu muốn xem để cho cậu mượn. Vì cậu phải đến xin cho cậu vào làm ở quán cà phêGranttylove.... Thậm chí để chứng minh cho cậu thấy rằng mình có thể vìcậu mà hy sinh mạng sống, mình đã xúi giục Vũ Quỳnh đến trả thù cậu rồilao ra cứu cậu, vậy mà cậu chẳng có một chút động lòng, nở bỏ đi theotên Vĩnh Phong khốn khiếp kia.
Hiểu Đồng kinh ngạc khi biết được sự thật này, cô bỗng cảm thấyvừa kinh tởm con người này vừa thương hại cậu ta. Cô vội đứng lên nhưngđã bị Đại Bình kéo lại, ôm chầm lấy cô. Hiểu Đồng gắn sức đẩy Đại Bìnhra nhưng không được. Cả hai giằng co nhau cuối cùng Hiểu Đồng và cậu tađều ngã vật xuống giường, người cậu ta đè lên người cô, Hiểu Đồng cảmthấy một luồng máu nóng đang chảy ra từ người Đại Bình. Cô cố sức đẩyngười Đại Bình đứng dậy nhưng bắt gặp ánh mắt điên cuồng của cậu tachiếc trên người mình.
Mấy bộ quần áo của Đình Ân mua cho Hiểu Đồng quả thật là những bộ đồ rất đẹp, nhưng có điều những bộ đồ này lại rất hở hang. Bộ duy nhấtmà Hiểu Đồng thấy đỡ nhất chính là bộ váy màu xanh mà hôm qua cô đã mặc. Hiện cô đang diện trên người bộ váy màu vàng bằng ren, hai dây áo rấtnhỏ, để lộ cả một khoản ngực và khoản lưng trần. Hiểu Đồng đã khoát tạmvào một chiếc áo khoát kiểu chỉ có một nút duy nhất. Nhưng lúc tên Hảiđiên và cô lao vào nhau thì chiếc nút áo đã bị đứt mất. Bây giờ chiếccút áo duy nhất đã không còn, khoản ngực đầy đặn và trắng mịn của cô lộra khi té xuống giường.
Hiểu Đồng vội túm lấy hai đầu của chiếc áo khoác che lại trước đôimắt đầy dục vọng của Đại Bình nhưng dường như tất cả đã quá muộn, bởi vì Đại Bình đã nắm lấy tay cô giật mạnh ra và nhanh chóng đè cô xuốnggiường.
- Cậu muốn làm gì ? – Hiểu Đồng hoảng sợ nhìn Đại Bình hỏi.
Đại Bình không trả lời, đôi mắt lướt qua gương mặt xinh đẹp củaHiểu Đồng, rồi dừng lại ở bờ môi đỏ hồng không son phấn của cô. Cậu tacuối xuống đặt lên bờ môi mọng của Hiểu Đồng một nụ hôn cuồng nhiệt,nóng bỏng đầy khát khao.
Hiểu Đồng mím chặt môi lại chống cự lại nụ hôn bạo lực của Đại Bình. Cô cố sức đẩy mạnh cậu ta ra khỏi người mình nhưng dường như những động tác của cô càng kích thích Đại Bình, cậu ta càng chà siết đôi môi mạnhbạo hơn đến độ môi Hiểu Đồng muốn sưng tấy. Hai tay Đại Bình nắm chặthai tay của Hiểu Đồng đưa lên đầu, đan vào nhau. Chỉ một bàn tay của cậu ta thôi cũng có thể kiềm kẹp được hai tay của Hiểu Đồng. Bàn tay cònlại của cậu ta bắt đầu di chuyển trên cơ thể cô một cách tham lam.
Cả người Hiểu Đồng nổi đầy da gà khi bàn tay của cậu ta chạm vàongười mình. Một cảm giác buồn nôn trào trên cuống họng nhưng rồi nhanhchóng bị đè xuống, cô vẫn cương quyết cắn chặt răng, không cho Đại Bìnhxâm phạm vào bên trong. Hai chân cô liên tục giãy giũa trên tấm ra mịnmàng đến độ muốn trà rách nó ra, nhưng rồi nó chẳng thể nào cục cựa được nữa khi chân Đại Bình đã đè chặt nó bên dưới. Cô cảm thấy thân dưới của Đại Bình nóng rực lên. Cô cuống quyét kháng cự khi mà Đại Bình bắt đầuluồng tay vào trong váy áo của cô đi đến bờ ngực đang được bảo vệ bởimột lớp vải mỏng. Mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên trán của cô và Đại Bìnhlàm cả người cô càng nóng bừng hơn, dường như hơi thở đã ngừng lại,choáng váng.
Đột nhiên đôi môi đáng ghét kia bắt đầu buông tha cho đôi môi cô,Hiểu Đồng cố gắng hít thở không khí đang bắt đầu tràn vào nhưng ngay lập tức cô lại nín thở khi mà những nụ hôn của Đại Bình trượt dần xuống cổcô rồi xuống xương vai cô để lại những nụ hôn đầy bỏng rát ở đó. Cuốicùng nó dừng lại ở đôi gò bồng trắng mịn đang hiện ra trong tầm mắt, Đại Bình dừng lại một lát ngắm nhìn bờ ngực phập phồng đầy quyến rũ của cô, nuốt nước miếng đánh ực một cái rồi bắt đầu cuối xuống hôn lên nó mặckệ những cái run rẩy của Hiểu Đồng và những tiếng thét của cô. Nước mắtHiểu Đồng không biết rơi ra từ lúc nào, đau xót, từng giọt từng giọt rơi xuống mái tóc mai rồi rơi trên mặt gối. Hiểu Đồng chớp nhẹ mi mắt rũcho giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, cô quyết định không khóc nữa bởivì mục đích vẫn đang ngự trị trong đầu cô.
Ở bên dưới, lão béo khoái trá cười thầm khi nghe tiếng thét củaHiểu Đồng, tên đại ca cũng nhếch môi cười. Chúng không cười vì Đại Bìnhđã chiếm đoạt Hiểu Đồng mà chúng cười vì khi nghĩ đến sắc mặt của VĩnhPhong khi biết được người con gái cậu ta yêu thương nhất đang rơi vàovòng tay của người con trai khác.
Màn đêm đã dần buông xuống, sương đêm bắt đầu lạnh giá trên vaingười. Bên ngoài là một không gian yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vi vu vàitiếng gió. Tất cả đều im lặng. Đột nhiên…..
Tiếng xe lũ lượt vang lên, rồi ầm ầm kéo đến, kèm theo khói bụi mùmịt rồi đột ngột thắng lại tạo thành một chuỗi âm thanh đáng ghét vàđiếc tai.
Tai mắt của lão béo từ xa đã thông báo tin tức cho bọn họ hay, từđầu bọn họ đã chuẩn bị lực lượng đông đảo đứng đợi sẵn băng nhóm củaVĩnh Phong kéo đến.
Bọn chúng nheo nheo mắt, khinh khỉnh nhìn từng người trong nhóm Vĩnh Phong.
Người xuống xe đầu tiên vẫn là Vĩnh Phong, hơn ai hết cậu là người muốn giải thoát cho Hiểu Đồng ra khỏi tầm tay của bọn này.
- Bốp …bốp …bốp…
Tiếng vỗ tay vang lên khi Vĩnh Phong và mọi người đi đến trước mặt bọn chúng. Những ánh mắt nhất loạt nhìn theo tiếng vỗ tay.
- Khá khen cho các cậu, đến rất là nhanh. Tôi còn nghĩ phải đến ngàymai các cậu mới biết được chỗ trú của tụi tôi – Tên đại ca vừa vỗ tayvừa cười mà như không cười nói.
- Thật không ngờ các người lại trốn ở chỗ này, hèn gì bọn đàn em củatôi lại tìm không ra – Thiên minh cũng nhếch môi nói, ánh mắt gườm gườmnhìn tên đại ca.
Bốn ánh mắt giao nhau, không ai chịu thua ai.
- Người ta nói chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất không phảisao. Các người đâu thể ngờ rằng bọn lại lại trốn ở chính cái chỗ màchúng ta đã giao tranh với nhau, cho nên các người không thèm mò tới đây tìm kiếm – Tên đại ca nhìn Thiên Minh cười nói, rồi làm bộ tiếc rẻ -Thật là đáng tiếc, phải chi lúc trước tôi cô gắng lôi kéo cậu về phíamình thì giờ đây cậu chính là cánh tay đắc lực nhất của tôi rồi.
- Ông đừng có mơ, tôi không đời nào tiếp tay cho bọn người xấu các ông – Thiên Minh bĩu môi nói.
- Hiểu Đồng đâu ? Các người đã làm gì cô ấy ? – Vĩnh Phong lên tiếng xen vào, cậu nóng lòng muốn biết tin tức của Hiểu Đồng.
- Không báo cảnh sát đó chớ ? – Tên đại ca nheo mắt nghi ngờ hỏi.
- Ông yên tâm, người còn ở trong tay ông, chúng tôi không tùy tiện báocảnh sát. Huống hồ chúng ta là người torng giang hồ, cứ dùng luật gianghồ giải quyết đi – Thiên Minh nghiêm mặt trả lời.
- Xuất sắc lắm, anh hùng lắm – Lão Béo từ phía sau đi lên vỗ tay tán thưởng, miệng nở nụ cười đầy xảo trá.
Vĩnh Phong, Thế Nam và Quốc Bảo đều sửng sốt nhìn người đàn ông cóthân hình mập mạp và cái đầu hói kia. Cả ba suýt chút nữa không nhớ raông ta là ai, không ngờ sự việc lần đó lại làm lão ta ôm hận tới bâygiờ.
- Ông chính là kẻ chủ mưu à – Vĩnh Phong tức giận hỏii.
- Ấy ấy… tôi chỉ là kẻ đồng mưu thôi chứ không phải là kẻ chủ mưu thậtsự, kẻ chủ mưu thật sự chính là tay giám đốc Vũ Triết. Ai bảo cậu dámtrọc giận ông ta làm gì chứ - Lão Béo giả vờ vô can nói.
- Giám đốc Vũ Triết ư ! – Vĩnh Phong lặp lại lời nói, hèn gì …chuyệnbắt cóc lần trước cũng là do con gái ông ta gây ra, lần này lại là chính ông ta. Món nợ này cậu nhất định phải đòi lại, bắt cha con họ phải trảgiá gấp đôi.
- Hiểu Đồng đâu ! – Vĩnh Phong không kìm nén được hỏi.
- Cô ta…hahaha… giờ này đang tận hưởng khoái lạc ở chỗ khác rồi – Lãobéo cười nói, nhưng rồi suy nghĩ một lúc hắn ta nói tiếp – Yên tâm đi,con bé không sao, chỉ cần các cậu đưa tiền thì bọn ta lắp tức giaongười.
Vĩnh Phong hất đầu ra hiệu cho Thế Nam, Thế Nam liền gật đầu rồiquay lưng ra xe mở cốp sau lấy ra vali tiền. Số tiền này là do Hiểu Đồng viết giấy để lại thông báo, khi cậu đi đến xe, cậu thấy ánh mắt củaĐình Ân đang ngước lên nhìn cậu dò hỏi. Cậu đưa tay ra hiệu im lặng, rồi phất tay bảo cô nằm im tại chỗ. Đình Ân vội vàng cúi đầu xuống, lòngphập phồng lo sợ.
Thế Nam đem tiền đến nhìn bọn chúng nói :
- Tiền ở đây, người đâu ?
Tên đại ca nhìn chiếc vali tiền một cách nghi ngờ dò xét, hắn đã bịHiểu Đồng lừa một lần rồi nên rất thận trọng, cuối cùng hắn yêu cầu :
- Mở ra.
Thế Nam liền đặt vali xuống dưới đất rồi nhanh chóng mở ra. Chiếcvali đầy tiền polime mới tinh khiến cho bọn chúng đều trố mắt nhìn thèmthuồng, nuốt nước miếng đánh ực.
- Tiền các người có thể lấy, chỉ cần trả Hiểu Đồng lại cho chúng tôi ,tôi sẽ bỏ qua để cho các người đi – Vĩnh Phong dùng giọng bình tĩnh đểkhuyên nhủ bọn chúng. Chỉ cần Hiểu Đồng bình an, cậu bằng lòng bỏ quatất cả.
- Bỏ qua …cái đó phải để tao nói mới đúng – Tên đại ca gầm lên, rồi chỉ tay vào cái người thanh niên đang ngồi trên chiếc xe lăn tức giận nói – Bỏ qua cho mày thì lấy ai đền mạng cho thằng em tao. Nó bây giờ trởthành một tên bại liệt ngớ nga ngớ ngẩn là do mày và con bồ mày gây ra.
Vĩnh Phong ngớ người ra khi nghe hắn ta mắng, cậu và mọi người đưa mắt nhìn về người thanh niên đang ngồi trên xe lăn, cố gắng nhớ lạigương mặng ngớ ngẩn đó, rồi như nhận ra hắn, lửa giận bừng bừng trongđáy mắt Vĩnh Phong, cậu cũng lớn tiếng xỉa xói :
- Đó là hậu quả hắn tự làm tự chịu, người đánh cậu ấy là tôi không liên quan gì tới Hiểu Đồng, muốn trách thì cứ tìm tôi mà trả thù, không liên quan gì tới Hiểu Đồng, mau thả cô ấy ra.
- Không liên quan đến nó, chính nó dụ dỗ em trai tao, em tao đã uốngtới năm viên thuốc để có thể chơi bời thỏa thích với con bồ của mày,nhưng cuối cùng thuốc vào nhưng chẳng có chỗ để trút ra lại còn bị màyđánh một trận cho nên nó mới ra nông nỗi này. Mày nói xem tao có tha cho mày và con bồ mày hay không – Tên đại ca gào lên.
- Vậy bây giờ mày muốn gì mới chịu buông tha cho cô ấy – Vĩnh Phong căm phẫn hỏi.
- Tao muốn gì à – Tên đại ca cười nham hiểm nhìn Vĩnh Phong nói – Taomuốn mày phải trở thành người giống em trai tao thì tao sẽ tha cho conbồ mày.
- Mày đừng mơ tưởng, đừng hòng đụng được tới một sợi tóc của anh Vĩnh Phong – Quốc Bảo tức giận mắng.
- Tụi mày đã lọt vào tầm tay của tụi tao thì đừng hòng mà thoát – Tên đại ca cười chế giễu nói.
- Mày dám đụng đến tụi tao, bảo đảm hình tụi mày sẽ nằm ở lệnh truy nã số một của cảnh sát – Quốc Bảo mĩm cười đáp.
- Vậy sao ? Nhóc con chỉ sợ rằng cảnh sát chưa kịp làm lệnh truy nã bọn ta thì bọn ta đã cao chạy xa bay ở nước ngoài rồi, với số tiền này bọnta sẽ gầy dựng lại một cuộc sống khác – Lão Béo lúc này mới lên tiếngrồi cười lớn.
- Không nói nhiều nữa, tiền thì bọn tao nhất định phải lấy, cả mạng của bọn mày nữa – Tên đại ca hét lên.
Lặp tức bọn đàn em của hắn ta đều nhất loạt giơ tay đang cầm nào là mã tấu, nào là dao lê sắc béng sáng lóa chói lòa mắt lao đến. Đàn emcủa Thiên Minh cũng không phải vừa vặn gì, trên tay cũng cầm những thứtương tự lao vào đối đầu.
Cuộc chiến diễn ra thật đáng sợ, những người chứng kiến lần đầu sẽthấy khiếp đảm, giang hồ là chém giết lẫn nhau, là đỗ máu, là không cósự khoan nhượng. Từ bi với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân mình, tuyệtđối không được nương tay, nếu không người chết sẽ là mình.
Một quang cảnh chém giết đầy hỗn loạn diễn ra bên dưới cực kì ầm ĩvới những tiếng hò reo vang dội nhưng bên trên chỉ có những nỗi giụcvọng dâng cao.
Chỉ có một mình Hiểu Đồng lo sợ khi nghe những tiếng hò hét bêndưới, trái tim cô như muốn nhảy ra ngoài vì lo sợ, cô sợ mọi người sẽxảy ra chuyện. Nhưng Đại Bình hoàn toàn không hề nghe thấy bất cứ cái gì ngoài hơi thở dồn dập và dục vọng điên cuồng đang bùng phát trong cơthể mình. Chiếc váy cuối cùng đã thoát ra khỏi người Hiểu Đồng, giờ đâycô gần như khỏa thân trước mặt Đại Bình, chỉ còn lại trên người bộ đồlót màu xanh càng kích thích dục vọng của Đại Bình.
Lần nữa, cậu ta rà đôi môi mình lên môi Hiểu Đồng, nhưng lần nàycậu không gặp phải sự kháng cự của hiểu Đồng mà là sự đáp trả từ đôi môi quyến rũ của cô. Thậm chí chính cô còn chủ động đưa lưỡi vào trongkhoan miệng của Đại Bình, quấn lấy lưỡi cậu ta. Tay chân hoàn toàn thảlỏng, mặc tình cho Đại Bình lấn tới.
Đại Bình hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Hiểu Đồng, lòng tuy cóchút phấn khởi nhưng cũng khựng lại dò xét. Cậu tò mò nhìn Hiểu Đồng chỉ thấy đôi mắt long lanh đầy quyến rũ của cô mời gọi, cô khẽ giọng đầyquyến rũ hỏi :
- Cậu có yêu mình không ?
Đại Bình ngỡ ngàng rồi vội vàng gật đầu, hơi thở gấp gáp nói :
- Mình yêu cậu, mình rất yêu cậu.
- Vậy thì tiếp tục thôi.
Đại Bình cứ như người được đưa lên cung trăng sau câu nói của Hiểu Đồng, mừng rỡ ngỡ rằng tình cảm của mình cuối cùng cũng được Hiểu Đồngthấu hiểu và hồi đáp. Cậu cuối xuống hôn lên làn da mịn màng của cô.Hiểu Đồng khẽ kêu lên :
- Đại Bình ! Đây là lần đầu… mình sợ đau…
Câu nói của Hiểu Đồng làm Đại Bình chấn động khắp cả người, trongcậu ta dâng lên một niềm vui sướng khó tả. cậu cuống quýt nói với HiểuĐồng.
- Mình sẽ không làm cậu đau.
Rồi cậu nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hiểu Đồng, bàn tay đang nắmchặt hai tay Hiểu Đồng bắt đầu buông lỏng. Cậu từ từ cuối xuống hôn lấyđôi môi Hiểu Đồng.
Bốp…
Một vật cứng bay đến đập vào ức cậu một cái thật mạnh, Đại Bình ngã xuống đè cả người lên Hiểu Đồng.
Sau gáy Đại Bình cómột vệt đỏ bắt đầu chảy xuống người Hiểu Đồng, cô hoảng hốt đẩy Đại Bình ra khỏi người mình, kiểm tra lại vết thương do chính mình gây ra.
Một cảm giác tội lỗi ập đến, Hiểu Đồng thấy có lỗi với Đại Bình vì đã lợi dụng tình cảm của cậu ấy dành cho mình. Lúc đầu, cô nghỉ sẽ lợidụng Đại Bình để cứu bé Đường ra, vì bé Đường cô cam tâm tình nguyện đểcho Đại Bình xâm phạm. Nhưng khi cô nghe những tiếng xe lao đến, tiếnghò hét vang lên thì bản thân lại muốn chối bỏ cái ý muốn lúc đầu của bản thân và đành sử dụng cái kế mà người ta thường gọi là mỹ nhân kế để cậu ta nới lỏng vòng tay với mình. Sau đó cô nhanh tay với lấy cái gạt tànthuốc bằng thủy tinh đập mạnh vào đầu Đại Bình.
Hiểu Đồng nhanh chóng thoát khỏi cái giường chết tiệt đó và mặc váy vào, cô nhận thấy chiếc váy vốn mỏng manh nhẹ nhàng đã bị Đại Bình xérách đôi chỗ. Khoát thêm chiếc áo khoát vào che chắn cơ thể, Hiểu Đồngđể chân trần mở cửa lao xuống lầu.
Trước khi đi, cô quay đầu lại nhìn cái thân hình to lớn đang nằm ngục trên giường của Đại Bình, run run nói :
- Xin lỗi cậu, Đại Bình.
Tất cả bọn chúng đã đi ra ngoài hết rồi, Hiểu Đồng chạy xuống màkhông hề gặp phải một trở ngại nào cả. Lòng thấp khởi mừng thầm vì côsắp thoát ra khỏi cái nơi quỷ quái này và có thể gặp lại Vĩnh Phong.Trong lòng Hiểu Đồng đột nhiên lại muốn mau chóng được gặp Vĩnh Phong,được nhìn thấy cậu an toàn. Dường như trong lòng đặt an nguy của VĩnhPhong trên cả bé Đường. Lòng không khỏi thắt lại khi nghĩ đến Vĩnh Phong bị trọng thương.
Cuối cùng cô cũng chạy đến cánh cửa nhà ngăn cô và thế giới bênngoài, lòng vui mừng khôn tả khi sắp được nhìn thấy Vĩnh Phong. NhưngHiểu Đồng không thể nào biết được, chờ đón cô bên ngoài là một cảnhtượng đẫm máu.
Cánh cửa vừa mở ra, một cuộc chém giết ghê rợn diễn ra trước mắt,đập vào mắt Hiểu Đồng là màu đỏ và mùi tanh của máu. Chân cô dường nhưbất động tại chỗ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Trước mặt cô là một anh chàng mà có lần cô đã gặp anh ta đi chungvới Quốc Bảo, cậu ta đang đánh nhau với một tên mặt mày rất bặm trợndường như lớn tuổi hơn rất nhiều, trên tay họ là chiếc mã tấu sáng lóanhưng cũng đã nhuốm đầy máu, cả hai người mình đều đầy thương tích nhưng vẫn lao vào nhau chém giết. Tiếng dao chạm vào nhau leng keng , tiếngrên la đau đớn. Rồi từng người từng người ngã xuống, người của phe ta và phe địch. Hiểu Đồng không biết ai là bạn ai là thù.
Đôi mắt Hiểu Đồng đảo nhanh một vòng tìm kiếm bóng hình quenthuộc, nhưng trong một dòng người dày đặc cô không thấy Vĩnh Phong ở đâu cả. Chỉ thấy Quốc Bảo đang tả xung hữu đột với một tên cao to, khắpngười cậu ướt đẫm mồ hôi. Tên kia dường như to lớn hơn cậu nhưng lại yếu thế hơn. Bình thường Hiểu Đồng thấy Quốc Bảo rất trẻ con, không chỉ là ở tính tình mà còn ở cả gương mặt. Nhưng giờ đây, cậu lại biến trở thànhmột người khác, lớn hơn, đỉnh đạt hơn.
Một kẻ từ đằng sau Quốc Bảo chém tới, Hiểu Đồng sợ hãi định kêulên nhưng Thế Nam đã lao ra che chắn, kéo Quốc Bảo sang một bên tránhlằn dao hiểm ác nhưng chẳng may con dao sắc bén đó đã vào lưng Thế Nammột nhát. Tuy chỉ sựt qua nhưng từ chiếc áo sơ mi trắng, máu phun ra rất nhiều, chẳng mấy chốc cả một khoảng lưng nhuốm một màu đỏ thẩm. ..HiểuĐồng sợ hãi đưa tay che miệng ngăn tiếng thét của mình, nước mắt lăn dài nhòe cả mắt.
Trước giờ cô chưa từng chứng kiến một cảnh tượng như thế này ngoàitrừ phim ảnh. Nhìn thấy rồi mới biết thì ra phim ảnh và hiện thực lại vô cùng khác . Phim ảnh sẽ không làm Hiểu Đồng đau đớn đến độ muốn chếtđi, không làm nước mắt cô rơi nhiều như thế này.
Lại có người ngã xuống, Hiểu Đồng không biết đó là ai, là phe mìnhhay phe địch. Nhưng dù là phe nào, cô cũng điều không muốn, nước mắt côrơi nhòe cả quan cảnh trước mặt. Đây không phải là điều mà Hiểu Đồngmuốn thấy, cô đã tìm cách để tránh nó, để nó không diễn ra. Cam tâm tình nguyện chịu chết để không ai bị cuốn vào cuộc chiến vô nghĩa này, vậymà mọi toan tính của cô đền thất bại, nỗi lo lắng của cô thành sự thật.
Hiểu Đồng cứ đứng bất động như thế, hai tay ôm lấy đầu, bịt chặthai lỗ tai để không nghe thấy âm thanh hò hét rên rỉ rùng rợn kia. Cảngười đột nhiên thấy lạnh cóng, run lẩy bẩy, từ từ hạ người ngồi bệtxuống đất, nước mắt không ngừng rơi.
Rồi một hình bóng quen thuộc dần dần hiện ra trước mặt cô khi màthế cuộc giờ đây gần như ngã ngũ, hai phe tảng ra hai bên. Chỉ thấy phần đông đàn em của Thiên Minh đang đứng sau lưng của Vĩnh Phong, tay lămlăm mã tấu. Bên kia cũng le lói giơ dao bảo vệ gã đại ca , lão béo không tham gia vào cuộc chiến này giờ đây cũng sợ hãi núp sau lưng bọn đànem.
- Nói mau ! Hiểu Đồng đâu ? – Vĩnh Phong nhấn mạnh từng chữ tức giận hỏi.
Dù rằng mình đã thua cuộc nhưng tên đại ca vẫn giữ được nét mặtkhông thay đổi của bản thân. Tuy vậy khí sắc của hắn không tốt như lúcđầu, nụ cười châm biếm của hắn tắt hẳn, chỉ còn lại gương mặt lạnh lùnghiểm ác và ánh mắt chất chứa đầy thù hận.
- Tao đã nói rồi, bây giờ nó đang hưởng lạc thú của nhân giang – Nụcười của gã bắt đầu xuất hiện trên khóe môi thô kệch – Yên tâm đi, taođã để một thằng hoàn toàn khỏe mạnh phục vụ người tình mày một cách chuđáo. Nó sẽ cảm thấy sung sướng quên đi trời đất.
Nói rồi hắn ta cười ầm ỉ cả lên. Vĩnh Phong vừa nghe xong thì thấymột luồng máu nóng chạy ngang người, cơn giận bừng bừng, hai bàn taysiết chặt con dao đang cầm, muốn giết chết kẻ buông ra câu nói ghê tởmđó. Cậu vừa định tiến lên thì đã bị Thiên Minh và Thế Nam vịnh vai giữlại.
- Đừng ngốc nghếch lao đầu qua đó – Thiên Minh khuyên nhủ.
- Xem tình hình của Hiểu Đồng ra sao rồi tính – Thế Nam thì thầm bảo, vẻ mặt hơi nhăn nhó vì vết thương.
Vĩnh Phong nhắm mắt hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh nghĩ : » Mọi người nói đúng, mình cần phải biết tình hình của Hiểu Đồng ra sao đã. »
- Tao hỏi tụi bây lần nữa, Hiểu Đồng đâu ? – Vầng trán Vĩnh Phong nổi cả gân xanh vì cố gắng kìm nén cơn giận dữ.
Nhìn thấy khí sắc Vĩnh Phong như vậy tên đại ca tắt hản nụ cười,hắn ta biết cậu đã đến giới hạn. Khẽ liếc mắt nhìn sang lão béo ngầmhỏi, tại sao chưa thực hiện kế hoạch. Lão béo cũng giật mình trước ánhmắt của tên đại ca, cả người lão cũng toát cả mồ hôi, nếu bây giờ ĐạiBình còn không làm theo kế hoạch thì lão chết chắc. Lão đưa mắt dò xétvề phía căn nhà, vô tình hắn thấy một bóng người đang lão đảo đứng dậy.
Tên đại ca cũng liếc nhìn theo ánh mắt của lão béo, hắn thấy Hiểu Đồng một tay bám vào cánh cửa một tay vẫn đang ôm lấy đầu, dường nhưtinh thần cô không được tốt. Nhưng người hắn muốn thấy nhất lại khôngthấy đâu. Hắn tức giận ghiến răng kèn kẹt.
Vĩnh Phong và mọi người đang quan sát động tĩnh của mấy tên nàythì bất giác cũng đưa mắt nhìn theo hương nhìn của bọn chúng. Xuất hiệntrước mặt họ là một Hiểu Đồng yếu đuối, gương mặt tái xanh, đang cô sứcđi về phía bọn họ. Miệng cô lẩm bẩm gọi tên Vĩnh Phong.
Trái tim Vĩnh Phong như có một đợt sóng trào dâng, nỗi vui mừngkhông tả dấy lên trong lòng cậu, Hiểu Đồng của cậu đang đứng trước mặtcậu, vô vẫn bình an dù sắc mặt rất xanh xao. Cậu không quan tâm đếnnhững việc khác, chỉ cần, Hiểu Đồng còn sống, chỉ cần cô bình an trở vềbên cậu thì cậu đã tấhy mãn nguyện rồi. Người ta thường nói » Không nêntham lam quá, nếu quá tham lam sẽ bị trời phạt » cho nên, Vĩnh Phong mặc kệ điều mà tên đại ca vừa nói. Cậu quăng con dao đang cầm trên tayxuống đất rồi chạy thật nhanh về phía Hiểu Đồng.
Lần này cậu sẽ giữ chặt lấy cô, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của HiểuĐồng trong tay cậu, không để cô lần nữa biến mất. Khoảng cách giữa họcàng ngày càng ngày, Vĩnh Phong mĩm cười rạng rỡ, cậu muốn ôm chầm lấyHiểu Đồng, cảm nhận mùi hương trên tóc cô, vuốt ve gương mặt mềm mại của cô nhưng ….
Chỉ còn vài bước chân nữa thôi, Vĩnh Phong có thể chạm vào HiểuĐồng rồi thì từ trong nhà một ánh sáng lé lên, một con dao mũi nhọn laotới tiến sát Hiểu Đồng, kề lên cổ cô. Vĩnh Phong tái mặt, nụ cười trênmôi cậu tắt ngúm, bước chân cũng dừng lại.
Đang vui mừng vì cuối cùng cũng gặp lại Vĩnh Phong, Hiểu Đồng cốgắng gọi tên Vĩnh Phong nhưng cảm xúc đã ngăn cô nói thành lời, thì côbỗng cảm thấy một cái gì lành lành kề trên cổ mình, kinh hãi.
Gương mặt Đại Bình từ từ lộ ra, vết máu chảy từ gáy xuống cổ, rồichảy xuống bộ ngực trần vạm vỡ của cậu. Cậu kéo Hiểu Đồng sát vào ngườimình.
Hiểu Đồng muốn chống cự và thoát ra nhưng Đại Bình giự chặt lấy cô và thì tầhm bên tai cô :
- Nếu cậu muốn bị thương thì cứ việc nhúc nhích.
Hiểu Đồng bị đe dọa, lại thấy con dao ánh lân ánh sáng chói mắtthì hơi run sợ, đành đứng yên. Ánh mắt đau buồn nhìn Vĩnh Phong.
- Thả Hiểu Đồng ra, nếu cậu làm tổn thương Hiểu Đồng thì tôi sẽ khôngtha cho cậu – Vĩnh Phong nghiêm mặt giận dữ nhìn Đại Bình.
- Không tha cho tao. Nực cười. Câu nói đó phải để tao nói với mày mớiđúng. Hiểu Đồng đang nằm trong tay tao, nghĩa là tao là người nắm đằngcán, chỉ cần mày có bất cứ hành động nào thì cái cổ xinh đẹp của hiểuĐồng sẽ có một vệt đỏ xuất hiện – Đại Bình cười khinh miệt nói.
- Mày muốn sao mới chịu thả Hiểu Đồng ra – Vĩnh Phong kìm nén cơn giận dữ hỏi.
Một nụ cười gian xảo xuất hiện trên khóe môi Đại Bình, ánh mắt cứ như một con diều tha đang chuẩn bị vồ mồi.
- Tao muốn mày biến mất, tao muốn thấy mày chết trước mặt tao.
Gương mặt Vĩnh Phong tái xanh lại, còn Hiểu Đồng kinh hãi thét lên.
- Đại Bình, cậu điên rồi.
- Ha…ha…ha…Mình điên rồi, đúng vậy mình điên rồi – Đại Bình cười nhưmột kẻ điên thú nhận – Mình yêu cậu đến nỗi hóa điên. Vậy mà tại saotrong mắt cậu chỉ có hắn ta, hắn ta có gì tốt cơ chứ.
- Anh ấy tốt hơn cậu gấp trăm lần – Hiểu Đồng tức giận trả lời, ánh mắt ấu yếm nhìn Vĩnh Phong và gặp ánh mắt như thế đáp lại.
- Một tên như hắn ta mà cậu cho là người tốt à. Hắn là một tên khốn,một tên xấu xa …chỉ biết dựa vào gia đình, ngang tàng hống hách.
- Nhưng ít ra anh ấy không có bụng dạ nham hiểm như cậu – Hiểu Đồng mỉa mai nói.
- Đúng vậy, cậu nói không sai, trước đây tôi là loại người như vậy.Nhưng tôi sẽ thay đổi thành một người tốt hơn trong mắt Hiểu Đồng, tôitình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì Hiểu Đồng – Vĩnh Phong thú nhận.
- Mày tình nguyện làm bất cứ việc gì cho Hiểu Đồng đúng không. Vậyđược, vậy thì mày tự xác trước mặt tao xem – Vừa nói, Đại Bình vừa thảymột con dao từ thắt lưng ra khỏi vỏ đến trước mặt Vĩnh Phong – Chỉ cầnmày chết, tao lặp tức buông tha cho Hiểu Đồng.
- Đừng ! – Hiểu Đồng hét lên với Vĩnh Phong – Anh đừng nghe cậu ấy nóibậy, em thà chết chứ không muốn anh tự làm hại mình – Nước mắt Hiểu Đồng bắt đầu rơi xuống – Đại Bình, cậu mau tỉnh lại đi, đừng lún sâu vàonữa. Cậu còn rất trẻ, không nên vì mình mà hủy hoại hết tương lai nhưvậy.
- Nếu muốn tốt cho mình thì cậu hãy ở bên cạnh mình đi, hãy rời xa hắn – Đại Bình khàn giọng nói.
Nhưng Hiểu Đồng lắc đầu, nói :
- Mình yêu Vĩnh Phong, mình muốn ở cạnh anh ấy.
- Mình nói cho cậu biết, nếu ăn không được thì mình thà đạp đỗ chứ nhất định không giao cậu cho hắn ta – Đại Bình gầm lên, ánh mắt long lên như một ngọn lửa.
Một chiếc xe từ đâu lao tới, bóp còi kêu Đại Bình. Thì ra nhân lúc mọi người tập trung chú ý về phía Đại Bình và Hiểu Đồng thì tên đại cavà lão Béo đã lẻn lên xe. Đại Bình cũng từ từ kéo Hiểu Đồng đến đó. Quốc Bảo định lao ra nhưng bị Thế Nam giữ lại. Đại Bình đẩy Hiểu Đồng vàotrong xe cho gã đại ca và lão Béo khống chế. Quay sang nhìn Vĩnh Phongnói :
- Có giỏi thì đuổi theo bọn tao .
Nói rồi một nụ cười hiểm ác hiện lên trên môi cậu ta, chiếc xe laođi nhanh chóng. Vĩnh Phong và mọi người lạo vào xe đuổi theo. Để mặt bọn đàn em của Thiên Minh ở lại xử lí mấy tên còn lại.
Vẫn là một màn đêm buông, dường như những cuộcrượt đuổi đều diễn ra trong màn đêm. Đêm tối tĩnh lặng, bóng người thưadần chỉ còn lại những con đường trống trãi với ánh đèn đường và nhữngcơn gió thổi lạnh ngắt.
Tốc độ của chiếc Volvo màu trắng khá nhanh nhưng chiếc xe VĩnhPhong dễ dàng bắt kịp bởi lẽ người lái không phải là một tay đua cóhạng. Nhưng mà bọn chúng dường như khôn có hưng thú đua xe lúc này bởivì chúng chạy lòng vòng dẫn xe Vĩnh Phong đuổi theo đến một nơi vắng vẻkhác rồi dừng lại.
Trước khi xuống xe, tên đại ca quay đầu nhìn lại chiếc xe màu xámbạc của Vĩnh Phong khẽ mĩm cười. Hắn ta và lão Béo bước xuống nhưngkhông hề thấy Hiểu Đồng bước xuống theo. Trái tim Vĩnh Phong quặn thắtlại, gương mặt tái xanh sợ hãi. Cậu vội vàng xuống xe. Nhưng ngay sau đó nhận ra Hiểu Đồng đang dựa đầu vào vai Đại Bình, đôi mắt nhắm nghiền.Thì ra trong xe, Hiểu Đồng đã kháng cự, vì bất đắc dĩ, cô bị Đại Bìnhđáng ngất đi.
Bốn người vừa xuống khỏi xe, nhìn chằm chằm vào tên đại ca, sắcmặt lạnh lùng. Tên đại ca nở nụ cười nhìn bốn người họ nói :
- Chào mừng các người đến cái bẫy của ta.
Hắn vừa nói xong thì một đám đàn em tiến vào bao vây bốn người bọn họ.
- Không ngờ bọn tao lại giăng cái bẫy này đúng không ? – Lão Béo cười nham hiểm nói.
- Chỗ này mới đúng là mồ chôn xác của mấy thằng bây – Tên đại ca đắcchí cười vang – Chỗ lúc nãy chỉ là nơi tiêu hao sức lực của tụi bây.
Lần này đúng là khó khăn hơn những lần trước, bởi vì những têntrước mặt bốn người bọn họ đều là những tên bặm trợn đáng sợ. Tướng tádữ dằn, ánh mắt gườm gườm đáng sợ, xem ra bọn này không hoàn toàn lànhững tay gà mờ như những tên đàn em lúc nãy chỉ biết liều mạng lao vàochỗ chết. Mấy tên này dường như được tuey63n chọn chỉ để phục vụ cho kếhoạch trả thù của mấy tên này.
Tên đại ca quay người kéo tuột Hiểu Đồng đang ngất khỏi tay ĐạiBình khiến cô té oạch xuống đất một cách đáng thương, nhìn Vĩnh Phongcười nói :
- Nếu mày qua được ải lần này thì tao sẽ trả con nhỏ này cho mày.
Không chỉ có vĩnh Phong mà ba người còn lại cũng gầm lên đầy giậndữ. Ngay cả Đại Bình cũng vô cùng tức giận khi thấy tên đại ca đối xửtàn bạo với Hiểu Đồng như thế. Nhưng tên này vẫn chẳng coi sắc mặt củamấy người bọn họ ra gì, hắn thò tay vào thắt lưng lấy ra một cái vậtcứng màu đen có nòng, hắn cười khẩy rồi chỉa cây súng nhắm vào đầu HiểuĐồng còn đang hôn mê nằm bệch dưới đất lên cò. Tất cả mọi người đều táixanh mặt mày, ngay cả lão béo.
- Quy tắc giang hồ, chỉ cần tụi bây có thể bình an vượt qua ba cửa ảicửa tao trong thời gian quy định. Tao sẽ thả nó ra, còn nếu không thì cứ để nó đi gặp diêm vương.
Nhìn mọi người không lên tiếng, tên đại ca hất mặt hỏi :
- Sao hả, chấp nhận không ?
- Được, tao chấp nhận. Nếu bọn tao thắng, lập tức thả Hiểu Đồng ra –Vĩnh Phong lặp tức nhận lời, ánh mắt đau xót nhìn Hiểu Đồng.
- Tốt ! Vậy thì cuộc chơi bắt đầu. Đích đến là con sông trước mặt. Vĩnh Phong nếu trong vòng một tiếng đồng hồ mà mày không đến được đó thì cứtìm người xuống sông vớt xác Hiểu Đồng.
Nói rồi tên đại ca lôi Hiểu Đồng đặt lên xe. Rồi hắn và lão béocũng vào theo, chiếc xe lặp tức lao đi. Vĩnh Phong muốn chạy đến chặnlại nhưng bọn đàn em đã bao vây chặt kín.
- Tốc chiến tốc thắng – Thiên Minh thì thầm bên tai.
Vĩnh Phong, Thế Nam, Quốc Bảo không hẹn mà cùng gật đầu, rồi nhanhchóng lao ra. Mấy tên chặn đường này hóa ra cũng chỉ là những tên có sức trâu chứ chẳng hề ghê gớm lắm, ấy vậy mà lại tốn khá nhiều thời gian.Khi những tên lần lượt lần lượt bị hạ đo ván chỉ còn lại vài tên cũng đã thấm đòn. Thiên Minh thấy thế mới nói :
- Ba cậu đi trước đi, để mấy tên này cho anh, lát nữa anh sẽ đuổi theo mấy đứa.
Cả ba người nhanh chóng rời khỏi trận chiến định chạy đến xe thìbị chặn lại bởi một người từ nãy giờ vẫn âm thầm đứng ngoài quan sát.
Quốc Bảo nhìn người đó gườm gườm nói :
- Xem ra, món nợ của chúng ta đã đến lúc giải quyết rồi.
Nói xong, Quốc Bảo quay người bảo Thế Nam và Vĩnh Phong :
- Hai anh đi trước đi, tên này để em xử lí.
- Giao cho cậu – Thế Nam vỗ vai Quốc Bảo cảm ơn.
Nói rồi cậu cùng Vĩnh Phong gấp gáp vào xe chạy đi, thời giankhông cho phép họ chần chừ. Hai chàng trai hai cùng một tâm sự, cùng yêu một cô gái, lại là bạn thân của nhau nhưng giữa họ không có bất kỳ mộttranh chấp gì mà hiện giờ họ đều một lòng một dạ giải thoát cho ngườimà bản thân yêu thương nhất.
Mỗi phút mỗi giây trôi qua đối với họ đều đáng sợ, bởi vì mỗigiây trôi qua cũng đồng nghĩa với tính mạng của Hiểu Đồng đang gặp nguy. Cả hai đều nhận ra tên đại ca là một tên thù hằn ghê gớm, hắn bất chấptất cả để trả thù, hắn tuyệt đối sẽ không đối xử tử tế với Hiểu Đồng.
- Haiz ! Lần này thì mày lộ bộ mặt thật ra rồi, tao còn tưởng mày sẽtiếp tục giả làm người tốt mãi mãi chứ - Quốc Bảo mỉa mai nhìn Đại Bìnhnói.
- Vậy thì sao nào, chỉ có mình mày nói, họ sẽ tin ai, tin tao hay tinmày. Ai sẽ tin vào một thằng như mày nói chứ - Đại Bình khừ mũi châmbiếm.
- Có thời tao tưởng chúng ta mãi mãi là bạn thân – Quốc Bảo cảm thấy nuối tiếc.
- Chỉ có mày nghĩ như vậy mà thôi. Tao chưa từng coi mày là bạn, mày chỉ đáng bị tao lợi dụng – Đại Bình cười cợt nói.
- Thằng khốn !
Quốc Bảo tức giận lao tới, Đại Bình cũng đã sẵn sàng ghênh chiến.Cả hai lao vào nhau như hai con sư tử đực cùng tranh một giang sơn, kẻmạnh sẽ làm chủ rừng xanh. Bình thường có thể nói cả hai ngang tài ngang sức, ai trụ được lâu thì người đó thắng.
Quốc Bảo bị trúng đòn trước, một cú đá thật mạnh của Đại Bìnhnhắm ngay bụng cậu, cậu hự lên một tiếng rồi loạng choạng lùi lại sau.Sau khi lấy lại cân bằng thì Quốc Bảo bắt đầu trả đòn và lần này ĐạiBình bị dính một đấm vào mặt thật mạnh đến độ mái tóc cũng lắc lư theogương mặt bị biến dạng, khóe miệng đã tuông ra máu.
Cả hai lao vào đánh nhau đến độ điên cuồng, những hình ảnh khi cả hai còn thân thiết hiện lên trong đầu. Những nụ cười sảng khoái khicùng nhau phá phách, những cú khoát vai đầy tình anh em.
Mồ hôi nhễ nhãi trên mặt họ, thấm ướt hết lưng áo. Nhưng khôngngăn được hai người họ dừng lại. Tình bạn và sự phản bội đến hôm nay cần kết thúc tất cả.
Quốc Bảo bắt đầu yếu sức hơn bởi lẻ cậu cũng đã quá phí sức trongtrận đánh trước. Cậu bị dính đòn của Đại Bình nhiều hơn và khả năng rađòn của cậu thiếu chính xác và rất chậm chạp.
Khi cả hai tách nhau ra cùng cúi người xuống, tay chống đầu gốithở dốc, rồi đưa mắt nhìn nhau, những ký ức xưa cũ lại hiện về. Hìnhảnh Đại Bình và Quốc Bảo cùng nhau thi chạy, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chơi bóng rỗ… Những khi giận nhau cũng lao vào nhau đánh một trận tơibời rồi nằm dài trên thảm cỏ cười hahaha… sau đó khoát vai nhau về nhà.
Quốc Bảo đứng thẳng người dậy nhìn Đại Bình nói :
- Tiếo tục đi.
Thì một mũi dao lao tới bên sườn cậu. Một tên đã bị cậu đánh gụcbắt đầu tỉnh lại nắm lấy con dạo ngay bên tai siết chặt, quyết trả thù.Quốc Bảo nhìn thấy sắc mặt Đại Bình thay đổi, môi cậu ta mấp máy , ánhmắt nhìn về hướng klhác , quay mặt nhìn lại thì thấy một người cầm daolao về phía mình. Sững cả người, Quốc Bảo không kịp né tránh chỉ đứngyên bất động chờ mũi dao đến thì một bàn tay hất cậu văng ra khỏi chổđứng té ạch xuống đất.
Rồi cậu nghe một tiếng hự rất lớn vang lên, vẫn còn chưa hết kinhhãi cậu quay đầu lại nhìn thì thấy mũi dao đã đâm vào phần bụng của ĐạiBình. Máu từ nới đó phun ra rất nhiều, Đại Bình từ từ ngã xuống đất. Tên đã đâmĐại Bình còn đang bàng hoàng không hiểu tại sao Đại Bình lại laora hứng chịu mũi dao này thì Thiên Minh đã xông tới đá cho hắn một cúngạ xuống đất, rồi thuận đà tiếp tực đánh cho hả cơn giận.
Quốc Bảo kinh hoàng gọi tên Đại Bình một cách yếu ớt, lúc này đây cậu nhận ra tình bạn giữa cậu và Đại Bình chưa bao giờ nguội. Cậu vẫnxem Đại Bình là người bạn tốt nhất của mình.
- Đại Bình ! Đại Bình ! Cậu sao rồi, trả lời mình đi.
Quốc Bảo nâng người Đại Bình lên, những giọt nước mắt từ trong đôimắt rơi trên gương mặt trẻ con của cậu rồi rơi xuống người Đại Bình.
Môi Đại Bình đã bắt đầu tái nhợt, cậu nhìn Quốc bảo thều thào.
- Mình thật sự xin lỗi cậu, mình đã muốn xin lỗi cậu từ lâu rồi. Mìnhkhông cố ý, chỉ là mình vô tình nói ra. Cậu hãy tin mình. Mình luôn xemcậu là bạn tốt nhất của mình.
Quốc Bảo nước mắt lưng tròng nắm chặt tay Đại Bình nói :
- Mình tin cậu. Cậu mãi mãi là người bạn tốt nhất của mình. Cậu sẽ không sao đâu, mình lặp tức đưa cậu đến bệnh viện.
Quốc bảo định nâng người Đại Bình lên nhưng bị cậu giữ lại :
- Mình chết là đáng tội, cậu hãy mau đi cứu Hiểu Đồng đi. Nói với cô ấy là mình xin lỗi.
- Mình sẽ chuyển lời của cậu đến cho Hiểu Đồng. Bây giờ mình đưa cậu đến bệnh viện.
Đại Bình định nói thêm gì nữa nhưng không thành lời rồi cậu ngấtđi. Quốc Bảo đau đớn khóc lóc gọi tên cậu. Thiên Minh vội cùng cậu đưaĐại Bình vào một chiếc xe của bọn chúng để lại. Thiên Minh định đi cùngnhư Quốc Bảo khoát tay bảo :
- Em sẽ đưa cậu ấy đi. Anh mau đến giúp anh Vĩnh Phong và anh Thế Nam đi.
Nói rồi QUốc Bảo phóng xe như bay ra khỏi chỗ đó. Thiên Minh cũnglạo vào một chiếc xe gắn máy ở đó vừa chạy vừa gọi cho đàn em. Bảo họđến chi viện.
Màn đêm càng ngày càng tối, sương rơi lạnh dần, thấm ướt vai lạnh giá.
Một chiếc xe máy chắn ngang đường của xe Vĩnh Phong và Thế Nam. Sắcmặt cả hai đều bình thường chỉ có sắc mặt của Đình Ân là hoảng hốt, nãy giờ cả người cô run rẩy vì sợ hãi.
Kẻ đứng chắn đầu xe không ai khác chính là tên rôbô mà lần trướcVĩnh Phong đã đụng phải. Một tên đàn em từ đâu đi tới cầm súng bắn mấyphát vào bánh xe của họ, rồi quăng súng ra xa. Cả hai gườm gườm nhìn hắn ta đầy tức giận, chỉ có Đình Ân muốn ngất xỉu khi nghe tiếng súng nổbên tai, cô chẳng dám nhúc nhích, cắn chặt răng lại, đến độ, môi cô rướm máu.
- Tụi bây muốn đi cứu con nhỏ kia thì phải đoạt được chìa khóa trongtay tao – Tên rôbô vừa nói vừa lúc lắc chìa khóa trong tay mình – Đây là chiếc xe duy nhất còn lại để tụi bây tiếp tục đi.
- Có phải là tên cậu đã nói không ?- Thế Nam thì thầm hỏi nhỏ Vĩnh Phong.
- Chính là hắn ta – Vĩnh Phong gật đầu xác nhận.
- Đi đi . Mình giúp cậu lấy chìa khóa, lấy được rồi thì mau chóng chạy đi. Hiểu Đồng đang đợi cậu – Thế Nam khẽ bảo Vĩnh Phong.
Nhưng Vĩnh Phong e ngại nhìn vết thương lúc nãy đở cho Quốc bảo của Thế Nam nói:
- Hắn ta rất mạnh, cậu lại đang bị thương.
- Đừng lo. Lần trước mình cậu đối phó với bọn chúng còn được, chẳng lẻmình lại không đối phó nổi với tên này hay sao. Đừng do dự nữa, nếukhông Hiểu Đồng sẽ nguy mất.
Vĩnh Phong nghe nhắc đến Hiểu Đồng thì giật mình vội vàng đồng ý, cậu nói thêm :
- Cậu cố gắng cầm cự đến khi Thiên Minh và Quốc bảo tới. Đừng quên, trong xe còn có Đình Ân.
- Mình biết rồi – Thế Nam gật đầu hiểu ý.
- Sẵn sàng chưa – Vĩnh Phong khẽ hỏi.
- Bắt đầu – Thế Nam hô lên.
Cả hai xong vào tên rô bô.
Tên này cũng chẳng thèm chờ đợi họđến gần đã nhanh tay vung ra nắm đấm cực mạnh. Vĩnh Phong và Thế Nam lặp tức né ra hai bên tạo thế gọng kiềm, người tiền kẻ hậu nhất loạt nhắmvào bàn tay đang nắm chìa khóa xe của tên rô bô.
Bị mấy cú chặt tay đau điếng của Thế Nam nhưng tên này nhất quyếtkhông buông tay. Hắn ta gồng người thúc ngược một cú đấm nhắm ngay ngựcThế Nam một cú thật mạnh, Thế Nam hự lên một tiếng rồi bị đẩy lùi ra sau mấy bước. Vĩnh Phong đứng ở phía trước, rút kinh nghiệm giao chiến ởlần trước, cậu không phí sức mà đánh vào ngực tên này vì hắn ta chẳngcảm thấy si nhê gì, cho nên cậu nhắm ngay yếu hầu của tên trâu bò này mà đánh tới.
Đối với người học võ, mọi phần trên cơ thể đều được luyện tập rấtcứng cáp nhưng yết hầu, nách, và bộ phận sinh dục là những điểm yếu dễdàng bị tổn thương nhất. Nhưng cái trò làm tổn thương bộ phận bên dướichỉ có phụ nữ là thích sử dụng mà thôi. Cho nên khi tên này lo đối phóvới Thế Nam, cậu chọn đánh vào yết hầu, quả nhiên tên này vừa bị đánhtrúng thì đã bị loạng choạng ngay. Hắn ta lùi lại sau mấy bước. Nhưnglập tức hắn ta gượm lại được ngay.
Hắn nuốt nước bọt một cái, cảm thấy cổ họng đau điếng, tức giận,hắn ta đưa tay quẹt miệng đã trào ra ít nước bọt, **** thề mấy tiếng rồi lao ngay vào Vĩnh Phong, lần này hắn ta phòng bị rất kỹ càng, không cho cậu có cơ hội phục kích. Vĩnh Phong lặp tức lùi lại né tránh, « tránhvoi chẳng xấu hổ nào », cậu không cần phí sức đở những cú phản đòn nhưtrời giáng của hắn ta.
Lần trước, Vĩnh Phong dùng kế chật vật mới trói được tên nàytrong sợ dây nịt của mình, lần này hắn ta học được một bài học rồi nênhắn ta không cho cậu có cơ hội nghĩ ngơi cũng như có thể tháo dây nịtnữa. Hắn ta liên tiếp lao ra đánh đấm Vĩnh Phong. Vĩnh Phong chật vật né đòn của hắn ta. Thế Nam cũng gìm cơn đau lại lao đến đạp cho hắn ta một cú từ phía sau, khiến hắn chúi nhũi sém chút té dập mặt. Cả hai cùngnhào tới đánh ngục hắn ta, nhưng với sức khỏe như trâu, hắn ta đâu dễ bị cả hai hạ gục. Bàn tay nắm chìa khóa vẫn bóp chặt, không cách nào mở ra được. Cúi cùng hắn ta cũng có thể đứng dậy, quay lưng tức giận nhìnVĩnh Phong và Thế Nam đang bắt đầu thở dốc. Những cuộc chiến đã làm haotổn sức lực của hai người.
Cả hai gập người thở dốc nhìn nhau, Thế Nam gật đầu ra hiệu choVĩnh Phong. Cả hai cố sức lao tới tên rôbô này. Thế Nam nhanh chóng laođến chụp lấy cánh tay có sức mạnh ghê gớm của hắn ta giữ chặt. Còn VĩnhPhong cong hai đầu ngón tay trỏ và giữa lại tấn công vào nách của hắnta. Cậu đấm liền mấy cái thật mạnh vào nách, bộ phận nhạy cảm của hắnta, hắn ta liền quằng vại kêu la, cố thoát khỏi sự kiềm chặt của ThếNam, đồng thời bàn tay nắm chặt chìa khóa của hắn ta vô tình thả lỏng và chiếc chìa khóc rơi xuống đất cái phịch. Vĩnh Phong nhân lúc này đấmcho hắn ta một cú vào bụng ứ hự. Hắn ngã phịch xuống đất.
Thế Nam liền cúi người xuống nhặt chìa khóa lên rồi thảy cho Vĩnh Phong, hất đầu về phía chiếc xe ra lệnh :
- Đi đi ! Mau lên, thời gian sắp hết rồi.
- Cẩn thận – Vĩnh Phong e ngại nói.
Thế Nam gật đầu , Vĩnh Phong mới quay lưng chạy thiệt nhanh đến bênchiếc mô tô chờ sẵn. Tra chìa khóa vào và phóng đi theo con dường thẳngtiến ra bờ sông, chỉ còn lại Thế Nam một mình đối đầu với tên rô bô. Thế Nam nhìn tên rô bô đang hậm hực tức giận vì bị cướp mất chìa khóa thìkhẽ cười.
- Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta đấu với nhau. Để xem lần trước bạn tôi đã làm cách nào để thắng anh bạn.
Thế Nam giả vờ đưa tay sờ cằm suy nghĩ, sau đó khẽ cười đưa tay rút dây nịt ra. Tên rô bô thấy vậy thì cười khinh bỉ :
- Mày nghỉ, tao ngu ngốc đến độ để cho tụi bây đánh bại chỉ bằng một cách à.
Thế Nam chỉ nhã nhặn cười nói :
- Hình như vậy.
Chỉ ba chữ đơn giản nhưng hàm chứa sự khinh thường rõ rệt, tên này vừa nghe Thế Nam nói xong thì lửa giận bốc lên trên cái đầu trọc có một vết sẹo lõm, vết tích của sợi dậy nịt Vĩnh Phong để lại. Một dấu ấn khó phai nhòa, như nhắc nhở hắn ta, càng khiến hắn điên tiết hơn nữa. Hắnta lao đầu nhảy vào Thế Nam như một con trâu điên bị chọc tiết.
Nhưng Thế Nam ngay từ đầu hoàn toàn không muốn đối đầu trực tiếpvới hắn ta. Sức lực của cậu đang yếu dần, cộng với vết thương đang hànhhạ một cách nhức nhói, cậu chọn cách đánh vòng. Tức là chọc tức cho tênnày lao vào cậu ra sức đánh đấm. Còn cậu chỉ nhàn nhã đứng im đợi hắn ta lao đến như điên rồi từ từ lùi lại né tránh . Hắn ta tấn công bên phảicậu né qua bên trái, hắn ta tấn công bên trái, cậu né qua bên phải. Cứtừ từ chậm rãi một cách bình tĩnh như thế khiến hắn ta càng điên máuhơn, cố gắng tấn công cậu nhiều hơn.
Nhưng mỗi khi hắn ta tung một đòn cậu né tránh một đòn mà hoàntoàn không có ý đánh trả. Còn cố ý xoay vòng vòng sợi dây nịt trong taynhư con rắn uốn lượn trước mặt hắn ta, mỗi khi hắn ta nhìn cậu bằng conmắt hằn học thì cậu lại nhe răng nhún vai cười chọc tức một cách lãngtử. Cho đến khi hắn ta hòng hộc thở như con chó khát nước, khom ngườichống tay vào đầu gối thở một cách khó khăn, mồ hôi đầm đìa chảy cả vàomắt hắn khiến mắt hắn cay xòe.
Hắn vừa đưa tay dụi mặt thì sợi dậy nịt trên tay Thế Nam đã đậpvào người hắn một cái đau điếng. Tuy vết thương không chảy máu nhưng màcũng khiến cho cái chỗ bị đập trúng nhức nhối đến độ hắn gần như khôngthể cử động. Hắn tức tối lại bắt đầu lao vào Thế Nam lần nữa. Thế Namlàm điệu bộ như xin mời khiến cơn giận của hắn ta càng dữ dội. Cứ thếhắn ta xả hết sức trâu của mình ra cho đến khi kiệt sức.
Thế Nam mới bắt đầu phản công, vừa quất, vừa đấm vừa đá cho hắn ta một trận cho đến khi hắn ta ngã xuống. Cậu liền tung ra một cú đấmquyết định vào mặt hắn ta khiến hắn ta lịm luôn không có cơ ngóc đầudậy.
Thế Nam hừa mũi, quẹt những giọt mồ hô trên trán nhìn cái kẻ chỉcó sức mạnh mà không hề có đầu óc nằm dưới chân mình cười nhạt.
- Sao hả ! Bây giờ thì nhà ngươi đã thấy mình là đồ ngốc chưa, dùng cách cũ vẫn có thể hạ ngục ngươi.
Nhưng chính vào lúc cậu đang đắc chí thì từ sau lưng cậu, cái tênđàn em lúc nãy đã bắn đạn vào bánh xe của Vĩnh Phong cầm một thanh gỗ từ từ tiến lại gần. Tên này nãy giờ vẫn âm thầm quan sát mà không tham gia vào trận chiến bởi lẽ tên rô bô không muốn hắn can dự vào. Nhưng bâygiờ tên rôbô này đã bị một tên có dáng vẻ thư sinh như Thế Nam hạ ngụcmột cách nhục nhã, hắn đàng phải lao vào mà cách nhanh nhất là đánh lén.
Khi hắn ta sắp đến gần Thế Nam, thanh gỗ trong tay hắn ta giơ lêncao chuẩn bị hạ xuống thì một bóng người nhỏ nhắn đã lao ra ôm chầm lấylưng của Thế Nam, hứng chịu một gậy vô cùng mạnh vào sau lưng. Bàn taybấm chặt vào lưng Thế Nam khẽ kêu lên một tiếng rồi thì ngục xuống.Người con gái ấy chính là Đình Ân.
Cô ở trong xe, âm thầm quan sát trận đấu của Thế Nam và tên rôbôkia. Lòng dạ rối bời đầy sợ hãi, chắp tay cầu khẩn cho Thế Nam khôngsao. Cô vui mừng khi thấy Thế Nam đã đánh bại được tên rô bô định chạyxuống đỡ cậu vì Thế Nam gần như muốn gục ngã. Tuy cậu chỉ né tránh nhẹnhàng nhưng cũng tiêu tốn rất nhiều sức lực. Thì chính lúc này, cô thấytên đàn em cầm thanh gỗ âm thầm đến sau lưng Thế Nam.
Đình Ân biết tên kia định làm gì, chỉ cần cô la to nhắc nhở thìThế Nam cũng có thể tránh được. Nhưng cái tâm lí hoảng sợ, lo lắng chongười con trai mà mình yêu thương sắp bị hại, đã làm cô quên mất lý trí, đôi chân chưa được bảo đã vội chạy đến dùng thân hình nhỏ nhắn của mình đỡ một gậy kia.
Thế Nam quay người lại, nhìn thếy Đình Ân gục xuống đất, gương mặt xinh đẹp đầy đau đớn thì căm phẫn nhìn tên đã gây ra tội kia bằng ánhmắt giết người. Không một phút chần chừ cậu lao đến hạ đọ ván hắn ta một cách không thương tiếc. Chưa bao giờ cậu mất bình tĩnh như thế này.Lồng ngực căng cứng, trái tim đầy nhức nhối, cậu cúi xuống ôm lấy ĐìnhÂn khẽ gọi tên cô nhưng Đình Ân đã không thể nào nghe được tiếng gọi dịu dàng đó nữa.
Vĩnh Phong cuối cùng vẫn chạy đến bờ sông, đón chờ cậu là rất nhiều tên đầy vãm vỡ với vẻ mặt đầy sát khí giết.
- Tao cứ tưởng mày sẽ đến muộn chứ, vẫn còn được bảy phút. Giỏi lắm –Tên đại ca vỗ tay cười đểu nói – Nhưng rất tiếc, mày chỉ có thể đến mộtmình. Trong khi bọn tao ở đây lại có đến 5 người.
- Hiểu Đồng đâu ? – Vĩnh Phong không để ý đến lời chế nhạo của hắn ta mà chỉ muốn biết tin tức của Hiểu Đồng.
- Quả thật mày yêu con bé lắm. Nhưng tao khuyên mày một câu, đàn ông không nên xem trọng quá đàn bà như thế…
- Chỉ có những thằng bất lương như mày mới không biết quý trọng là gì,một khi mày đã quý trọng ai thì dù là mất đi sinh mạng mày cũng thấy làthích đáng – Vĩnh Phong cướp lời mắng.
- Tao đã có ý tốt muốn khuyên nhủ mày mà mày không nghe thì thôi. Nóicho mày biết, con nhỏ đang ở trên chiếc xe kia – Tên đại ca vừa nói vừachỉ tay vào chiếc xe đằng xa.
Vĩnh Phong nhìn theo chiếc xe chẳng thấy Hiểu Đồng đâu, chỉ thấy chiếc xe đang chạy với vận tốc rất chậm như thể em bé tập đi về phía bờ sông, khoảng cách vẫn còn khá xa.
- Thấy rồi chứ - Tên đại ca nhếch mắt cười – Bây giờ mày muốn cứu nóphải đánh gục hết tất cả bọn tao trong thời gian ngắn nhất nếu không con bé và chiếc xe sẽ cùng nhau đi thăm hà bá dưới sông.
Hắn ta vừa nói xong thì Vĩnh Phong đã lao ra đánh không hề nghĩngợi gì thêm một chút nào nữa. Hắn ta chưa kịp chuẩn bị thì đã ăn mộtnấm đấm ngã nhào xuống, mồm chứa đầy một ngụm máu. Hắn phu máu ra, tứcgiận ra lệnh :
- Đánh chết mẹ nó cho tao.
Bọn đàn em cũng liền lao vào đánh Vĩnh Phong. Lần này, sức VĩnhPhong đã yếu, còn bọn này đều là một lũ trâu bò, cậu chỉ có thời gian né đòn chứ chẳng có cơ hội phản đòn, còn bị trúng nhiều đấm vào người.Trong lúc căng thẳng như thế này, đáng lẽ phải tập trung tinh thần lođối phó mấy tên này, nhưng Vĩnh Phong lại chỉ chú ý đến chiếc xe có Hiểu Đồng đang từ từ tiến đến gần bờ sông, cho nên càng bị ăn đòn nhiều hơn.
May mắn thay, ngay lúc đó, một đoàn xe đã chạy đến bao quanh lấybọn chúng, nhanh chóng tham gia vào cuộc chiến. Thiên Minh là người chạy đến đấm mấy đấm vào tên đại ca khiến hắn ngã xuống, rồi đỡ Vĩnh Phongkéo cậu ra khỏi cuộc chiến.
Nhưng Vĩnh Phong đã vằng ra khỏi tay Thiên Minh, giựt lấy một cáicây gỗ trên tay một đàn em của Thiên Minh lao như điên đến bên chiếc xe. Tên đại ca vừa lấy lại tinh thần thấy vậy vội móc cây súng ra chĩa vàoVĩnh Phong bắn đùng một phát. Chẳng biết phát súng ấy thế nào nhưngThiên Minh đã lao đến đá văng khẩu súng trong tay hắn ngăn không cho hắn ta nổ phát súng thứ hai. Rồi đá thêm một phát vào mặt hắn ta, khiến hắn ta gục luôn không nhúc nhích.
Tiếng súng nổ vang trời, khiến mọi người giật nảy mình, đều quay đầu nhìn theo nới phát ra tiếng súng.
Hiểu Đồng cũng bị tiếng súng đánh thức, cô giật mình ngồi dậy,thấy tay mình bị trói ra sau, chiếc xe thì đang lao vào con sông trướcmặt. Cô hoảng hốt ngồi dậy xoay lưng tìm cách mở cửa thoát ra trước khichiếc xe lao xuống dòng sông lạnh ngắt kia. Nhưng cửa xe đã bị khóachặt, không cách nào mở ra. Hiểu Đồng hoảng hốt dùng chân đạp đạp vàocánh cửa một cách hoảng loạn nhưng tất cả đều vô ích. Rồi gương mặt Vĩnh Phong hiện ra bên cạnh chiếc xe, miệng gọi tên Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng cũng vừa khóc vừa gọi tên Vĩnh Phong. Cậu mở cánh cửarất nhiều lần nhưng không được. Liền dùng cái cây trên tay đập mạnh vàocánh cửa nhưng cửa kiếng quá rắn chắc, vẫn chẳng si nhê gì. Cậu tiếp tục vừa chạy theo chiếc xe vừa đập nhưng khi chiếc kính vừa hiện ra nhữngvết nứt thì chiếc xe đạ lao xuống bờ sông và chuẩn bị chìm. Không mộtgiây suy nghĩ, Vĩnh Phong lao theo chiếc xe xuống sông. Rồi lần theo dấu kính bị nứt mà tiếp tục đập. Hiểu Đồng vừa khóc vừa lắc đầu bảo cậungừng lại, cô không muốn cậu vì mình mà phí công như vậy, lỡ như cậu cóchuyện gì thì thà rằng cô chết.
Cố gắng nín thở Vĩnh Phong vẫn tiếp tục đập, đến khi không khíbắt đầu cạn, buồng phổi bắt đầu không chịu được áp lực của nước, thì tấm kính bể ra. Nụ cười mừng rỡ hiện ra trên nét mặt cậu. Đưa tay vào kéoHiểu Đồng ra khỏi xe, cả hai cùng trồi lên khỏi mặt nước.
Cuối cùng cả hai đã leo được lên trên bờ, Vĩnh Phong tháo dâytrói cho Hiểu Đồng rồi ôm chặt cô vào lòng, Hiểu Đồng cũng mừng rỡ ômchặt lấy cậu, bàn tay quấn ngay vùng eo của cậu. Nhưng đột nhiên VĩnhPhong rời khỏi bàn tay Hiểu Đồng ngã xuống. Một thứ chất nhờn nhờn đỏthẩm xuất hiện trên bàn tay Hiểu Đồng. Cô kinh hoàng nhìn vào thân thểVĩnh Phong.
Nơi vùng eo của cậu đã dính dầy máu và nó vẫn đang tiếp tục chảyra, Hiểu Đồng khũy xuống lay người cậu, yếu ớt gọi tên Vĩnh Phong :
- Vĩnh Phong ! Anh sao rồi, trả lời em đi.
Nhưng Vĩnh Phong không thể trả lời, đôi mắt lim dim muốn khép lại. Nước mắt Hiểu Đồng rơi không ngừng, cô mấp máy môi :
- Vĩnh Phong ! Anh đừng xảy ra chuyện gì hết. Hứa với em đi. .. Em đi kêu người đến cứu anh.
Hiểu Đồng nói xong định đứng dậy đi tìm người thì Vĩnh Phong đã nắm chặt lấy tay cô không buông, thều thào :
- Đừng đi ! Anh sẽ không buông tay em ra nữa đâu…
Vừa nói xong thì đôi mắt cậu nhắm lại, lịm dần. Hiểu Đồng nức nởthét lên, rồi không chịu đựng được, cô ngã lên người cậu ngất theo.