Lần này là khẩu súng bạc Tiffany & Co xa xỉ mà Vân Khúc Hoa thích nhất, nàng ngay ngắn đem súng đặt giữa trán Tidy. Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, sau đó lên tiếng . Truyện Nữ Phụ
"Là ai?"
Một tiếng này của nàng, không những khiến Tidy sợ vỡ mật mà còn khiến Nhị Lang và Mã Kim ở đây không khỏi nín thở, Tứ Phụng tức giận bọn họ tất nhiên biết nhưng giọng không nóng không lạnh này của nàng khiến cả hai người bọn họ cảm thấy mơ hồ. Tứ Phụng bình tĩnh như vậy mới thật sự đáng sợ.
Tidy hắn run run hai tay tháo mặt nạ xuống, sau đó là run run quăng ánh mắt cầu cứu cho ca ca hắn, thấy ca ca nhẹ nhàng lắc đầu, hắn biết muốn sống thì hôm nay phải nói cho rõ ràng,
"Là như vầy, có một kẻ quàng khăn che kín mặt, đội mũ cùng với kính đen. Hắn đột nhiên xuất trình thẻ bạc giống hệt của ca ca ta, mà ta biết thẻ bạc ấy chỉ có những người có thứ cấp ngang bằng với ca ca trong Hắc tứ linh mới có thể sở hữu. Hắn bảo ca ca dạo này không được Nhị Lân ưu ái nữa, nếu thật là như vậy thì ta làm sao một thân tiến vào tổ chức, theo hổ trợ ca ca ta. Thế nên, hắn mới kêu ta thay mặt ca ca giải quyết phiền muộn của Nhị Lân là Lam Nhã Tình. Nghe nói địa vị của cô ta ở X thị không tầm thường chút nào nên ta có một chút do dự. Sau hai ngày hắn cho ta suy nghĩ, vì ca ca, ta liền nghe theo sắp đặt của hắn. Nhưng có việc ta không hiểu là người ra tay sát hại Lam Nhã Tình vì sao lại tự sát."
Nhị Lang trừng trừng mắt đỏ cả lên, hắn không ngờ người em nhận nuôi này sao lại có thể ngu ngốc như vậy. Để người ta lợi dụng trắng trợn như thế, lại còn che dấu việc tốt mình làm, cũng may là chưa xảy ra chuyện chết người, nếu không Tứ Phụng chắc chắn sẽ lấy mạng thằng nhóc này, dù mình hay Nhị Lân ra mặt có cầu xin, e rằng người em trai nuôi này khó có thể "lành lặn" từ đây đến cuối đời.
Hắn chỉ nghe Lam Nhã Tình là tuyệt thế mỹ nhân trên thương trường, nhưng cô ta không phải là bình hoa, vung tay một cái liền ký được hợp đồng lên cả triệu USD, người như thế thông minh có thừa nhưng tuyệt đối là người không phải Hắc tứ linh có thể đụng đến, huống gì Tứ Phụng lại đích thân tra xét ai ám sát cô ta. Tuy không biết mối quan hệ giữa Tứ Phụng và Lam Nhã Tình là gì nhưng Tứ Phụng âm thầm che chở cho cô ta như thế, hắn có mấy chục cái lá gan cũng không dám đến diện kiến cô ta, lại nhìn Tidy gây ra chuyện lớn như vậy giờ mới mang vẻ mặt hối hận trưng ra, hắn vô cùng tức giận lớn tiếng quát,
"Thằng nhóc ngu muội này!!! Ngươi có tin một cước đá chết ngươi hay không hả? Việc của ta tự ta lo được, ngươi có biết hậu quả ngươi gây ra là gì không? Là hại chết người đó, lấy mạng ta ra đền cũng không đủ!!"
Vân Khúc Hoa nhìn cảnh anh trai dạy dỗ đứa em mình thì nhíu nhíu mày, nàng đem súng cất từ khi Tidy lên tiếng giải thích rồi quan sát hai anh em bọn họ, người ca ca thì phẫn nộ trước từng câu nói của tiểu đệ, tiểu đệ thì thành thật khai báo, thỉnh thoảng liếc nhìn hoảng sợ về phía nàng, sau đó nhìn sang người anh thì càng hoảng sợ hơn. Dù sao mọi chuyện cũng sáng tỏ, chỉ có điều kẻ có thẻ bạc lại là ai đây? Sao tình báo về kẻ đó lại không có chút manh mối nào?
Người sở hữu thẻ bạc là người theo hầu Tứ vị trong Hắc tứ linh, mặt trên của thẻ khắc bốn linh thú Long, Lân, Quy, Phụng xen kẽ nhau hình lục giác, còn mặt sau sẽ là hình dập nổi của một linh thú, tùy vào kẻ đó đi theo hầu là ai, như Mã Kim thẻ bạc mặt sau là hình dập nổi phụng hoàng, tương tự như Nhị Lang là hình kỳ lân. Thế nên kẻ sai khiến Tidy, chắc chắn đã cho Tidy xem mặt trước của thẻ mà không phải là mặt sau để dễ dàng tránh tai mắt. Mà hiển nhiên Tidy cũng không biết sau lưng mặt thẻ là ký hiệu một con linh thú, tượng trưng cho thân phận người đó.
"Được rồi, như vậy đi, vì ngươi là đệ đệ của Nhị Lang, ta cũng không thể không xem tới mặt của Nhị Lân, nên Tidy, ngươi nhanh chóng cung cấp thông tin chính xác cho Mã Kim về thời gian, địa điểm, diện mạo, giọng nói,...của kẻ bí ẩn đó. Hổ trợ Mã Kim tìm ra được người, trong vòng một tuần ta muốn biết kết quả. Thế nào?"
Tidy nào dám khó chịu, vui vẻ ra mặt gật đầu đồng ý, hắn âm thầm nghĩ có lẻ phải xa ca ca một thời gian rồi. Về phía Nhị Lang, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu với Tidy, ý bảo hắn mau cám ơn Tứ Phụng thế nhưng cái thằng ngu ngốc này lại ngơ ngác gì không biết. Hắn thở dài đành lên tiếng,
"Thay mặt tiểu đệ, Nhị Lang xin cảm ơn ngài. Nếu không còn gì, Nhị Lang và tiểu đệ xin phép ra về."
"Được, gửi lời ta tới Nhị Lân 'Đây là món quà cuối cùng ta nhận, nếu còn xảy ra việc như ngày hôm nay, tuyệt đối đừng trách ta'."
Bệnh viện trung tâm X thị...
"Nhã Tình, Nhã Tình, cậu đi nhanh như vậy làm gì nha. Cả nhà cậu sắp tới đón rồi, cậu ráng đợi thêm một chút đi, không thấy cậu, bọn họ sẽ hoảng lên mà xem. Không được, không được, để tớ xách cho, cái này nặng lắm, cậu mới khỏe lại không nên như vậy mà!!" Hạ Du một tay xách ba bốn cái giỏ, một tay kéo vali vừa lê lết chạy theo Lam Nhã Tình vừa gầm rú cả dãy hành lang. Nàng hiển nhiên quên mất đây là bệnh viện nên một loạt ánh mắt không mấy thiện cảm bắn về phía nàng, cũng may Hạ Du chạy như bay, nếu không chắc lão bảo vệ nàng vừa mới bay ngang qua đã tóm cổ nàng như tóm vịt miệng cứ 'quát quát' liên hồi.
Lam Nhã Tình đích thân ra cổng, liền bắt một chiếc taxi, quay đầu nhìn thấy Hạ Du đang thở phì phò vác cả đống hành lí tiến lại cô. Lam Nhã Tình nhếch môi, "Mình không ngờ là cậu lại khỏe đến vậy, cám ơn nhé. Hành lý nặng như vậy, hay là cậu ở đây đợi nhà tớ đến đi, dù gì bọn họ cũng sắp tới rồi. À, nhớ nhắn với họ là không cần chuyển đồ đến chung cư tớ ngay đâu. Tớ đi trước nhé!"
Ngay lập tức, Hạ Du vẻ mặt mơ hồ nhìn Lam Nhã Tình xách mông lên taxi chạy mất. Hạ Du có cảm giác Nhã Tình chính là đang 'đem con bỏ chợ', thật quá đáng quá mà. Rõ ràng là bảo mình thu xếp đồ nhanh nhanh lên, cuối cùng là một thân chạy mất hút. Bây giờ một đống đồ bỏ cho nàng, cũng không thèm cho mình lên taxi, nàng đã làm gì sai chứ huhu.
"Tin tin", Hạ Du ngẩng đầu, mắt sáng quắc nhìn về chiếc xe đen bóng đang ở phía bên kia đường, thì ra là Chủ tịch tốt bụng hơn Nhã Tình gấp trăm lần đến đón nàng. Vì phía trước là ngã tư, khá đông phương tiện qua lại nên ngài ấy phải đậu xe bên kia đường, sau đó gọi điện tới hỏi con gái bảo bối của ngài đâu. Sau khi nàng trình bày một lượt từ việc nàng 'xách' cả người theo sau Nhã Tình không rời một bước cho đến lúc Nhã Tình lạnh lùng phủi mông lên taxi chạy đi thì nàng nhận được câu nói như vầy của Chủ tịch "Hạ Du à, tiểu Tình cũng về nhà của nó rồi, ta cũng phải quay về công ty gấp, mẹ của nó cũng cần phải đi khảo sát thị trường ngay bây giờ, còn Lam Khanh vốn dĩ nó nhiều việc, nên tóm lại con chịu khó đón taxi về giùm chú nhé. Chào con, cám ơn con nhiều."
Sau khi cúp máy, Hạ Du suy nghĩ mình có nên học một khóa huấn luyện giành cho 'giang hồ tri thức' không, nàng muốn một ngày nào đó làm thống lĩnh thành phần này, nàng sẽ khiến cho nhà họ Lam không còn khinh thường mình nữa. Nhưng hình như ông trời đang có ý muốn xem xét thực hiện nguyện vọng này của nàng, nên đã sai khiến Mã Kim tình cờ đang ngậm kẹo mút đi ngang qua.
Trước mắt Mã Kim, Hạ Du một tay giơ nắm đấm hướng thẳng lên trời, thể hiện bản thân quyết tâm cho một việc gì đó, trông vô cùng buồn cười. Còn Hạ Du khi nhìn thấy Mã Kim chính là nghĩ đến hai từ "hồ ly".
Chung cư thuộc khu VIP X thị
Lam Nhã Tình ngồi bắt chéo chân trên sofa, tay vừa nâng ly thưởng thức dòng rượu nho cao cấp của Pháp tay vừa xoay xoay điện thoại không biết là có nên gọi cho nàng ấy không. Chính xác mà nói, là cô có một chút nhớ Vân Khúc Hoa, nhưng kể từ ngày nàng ấy ở bệnh viện bảo có việc, sau đó bỏ lại số điện thoại cho mình liền biệt tăm. Ngay cả mình ra viện trễ hai ngày cũng chỉ vì muốn được gặp nàng, ấy thế mà em ấy vẫn không xuất hiện.
Suy nghĩ hồi lâu, Lam Nhã Tình mỉm cười, lần này xem em chạy đi đâu. Cô bắt đầu nhấc tay uống cạn ly rượu, sau đó làm đổ một ít rượu lên áo, sắp xếp cái bàn trước mặt thật bừa bộn. Thấy mọi thứ xong xuôi, Lam Nhã Tình ấn dãy số từ lâu cô đã khao khát muốn gọi, rất nhanh đối phương bên kia liền bắt máy "Alo, Khúc Hoa, em có thể tới đây ngay không, tôi vừa mới ra viện không ai ở bên chúc mừng, cảm thấy có một chút tủi thân. Tốt, tôi ở Chung cư khu VIP, tầng 18, phòng số 8, mật khẩu là 07***. Được, gặp em sau."
Vân Khúc Hoa đang đích thân xuống bếp xào xào nấu nấu. Hôm nay khí trời khá tốt nàng muốn cùng với lão ba dùng cơm ngoài trời, vừa dùng bữa vừa trò chuyện với ba mình không bao lâu thì Lam Nhã Tình gọi đến. Vân Khúc Hoa xấu hổ cười cười với Vân Khúc Nghiêm rồi nhanh tay nghe điện thoại, sau đó ăn thêm vài miến liền viện cớ chuồn đi, tất nhiên Vân Khúc Hoa không thể nào qua mặt lão ba nhà nàng. Trước khi nàng đi, Vân Khúc Nghiêm lên tiếng "Hôm nào rãnh rỗi, nhớ dắt tình nhân của con về cho ba ba xem."
Nghe câu nói của lão ba, Vân Khúc Hoa không khỏi ngượng cả mặt, suy nghĩ đến việc Lam Nhã Tình là tình nhân của mình, nào có thể xảy ra chuyện đó được. Chị ấy ưu tú như vậy nhất định phải gả cho một chàng trai vô cùng xuất sắc, nhưng trái tim của nàng có một chút gì đó hơi đau...