Có lẽ vì Lễ hội thú quý hiếm, nên hầu hết người đi trên đường đều mang theo linh sủng linh thú, thậm chí người dân bình thường cũng mang theo thú cưng mình nuôi dưỡng ra ngoài, để lây chút hỉ khí.
Những con thú bay trên trời, bò trên mặt đất, thậm chí bơi trong nước phải thả vào chậu cũng được người ta ôm ra ngoài, kỳ trân dị thú, không gì không có, ngược lại nhìn hai con thỏ trong lòng Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ bình thường đến không thể bình thường hơn. Nhưng vẫn không kỳ lạ bằng việc bọn họ mang mạt ngạch.
Mặc dù nhận ra là người Lam gia, nhưng ở đây đa phần là tán tu! Trái lại không cảm thấy đây là Song Bích của Lam gia, chỉ là trong lòng cảm thán người Lam gia quả nhiên ai nấy cũng đều tướng mạo vô cùng xuất chúng. Nếu không biết Lam gia quy củ nghiêm khắc, những nữ tu độc thân kia đã sớm ước gì có thể bám lấy xin được gả rồi.
Nhưng Lam Hi Thần vẫn âm thầm lặng lẽ bảo vệ đệ đệ hắn ở phía sau, dù sao đệ đệ hắn cũng là người đã có gia đình, hắn phải bảo vệ sự trong sạch của Vong Cơ vì Ngụy công tử!
Vất vả mãi cũng tìm được quán trọ để nghỉ ngơi, thì nhận được bướm vàng truyền tin, Lam Hi Thần có chút nghi hoặc nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nói với Kim Quang Dao hắn đang ở Vân Bình có việc, sợ là không thể đi được.
Về việc hành tung bại lộ gì đó, Lam Hi Thần hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, hắn và Lam Vong Cơ lại không phải bỏ nhà ra đi, mặc dù quên để lại tin nhắn, nhưng Vong Cơ để lại tin nhắn bằng miệng thì cũng gần như giống nhau.
Chuyện này cũng không thể trách hắn, đương nhiên cũng không thể trách Vong Cơ, hôm đó Lam Hi Thần nghe được Lam Vong Cơ dự định bỏ đi để xem thử mấy con thỏ này có gì khác thường hay không, suy cho cùng hai huynh đệ bọn họ trước khi hôn mê đều là ở cùng với con thỏ.
Thấy Vong Cơ dự định đi một mình, làm huynh trưởng, Lam Hi Thần sao có thể để đệ đệ một mình ra ngoài, đương nhiên là cưỡng ép cùng đi chung, vậy mới là an toàn nhất.
Cái gì cơ, tại sao không nói với thúc phụ á? Nói với thúc phụ rồi thì chắc chắn sẽ không cho hai người bọn hắn đi, Lam Hi Thần tỏ vẻ, đây là vì Vong Cơ, tuyệt đối không phải là hắn muốn cùng đi chơi với đệ đệ đâu.
Ừm, thật là yêu thương và vị tha.
Còn Ngụy Vô Tiện vì không đi bộ được cũng định đi đường thủy, ngược lại trùng hợp biết được hai người Song Bích đi đến Vân Bình, quả quyết cũng thuê một chiếc thuyền đi Vân Bình, đáng thương mấy tháng nay hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ ăn ngon ngủ kỹ, bây giờ bắt đầu phải ăn gió nằm sương rồi. Còn lo lắng không biết hai người Song Bích có chăm sóc tốt cho bản thân không.
Kim Quang Dao đang muốn xuất phát đi tìm Lam Hi Thần thì thấy Lam Hi Thần truyền tin, hơn nữa còn nói mình đang ở đâu, có chút mất tập trung, nghĩ thực ra căn bản không phải là bỏ nhà ra đi đúng không, cuối cùng vẫn gửi tin tức cho Vân Thâm Bất Tri Xứ, đồng thời sắp xếp tốt công việc và dự định đến Vân Bình.
Về phần Nhiếp Minh Quyết, lúc này đã sớm dẫn thuộc hạ đi điều tra tìm người khắp nơi, nhưng trái lại Nhiếp Hoài Tang nhanh chóng suy nghĩ ra, khuyên đại ca đừng quá lo lắng như vậy.
Dù sao đi nữa hai người Song Bích ưu tú như thế, người từng gặp bọn họ căn bản không thể nào quên được bọn họ, chỉ cần dò hỏi dọc theo Vân Thâm Bất Tri Xứ, là có thể biết được hai người đã đi đâu. Dựa vào các mối quan hệ cá nhân hoàn hảo của Nhiếp Hoài Tang, rất nhanh đã biết được hai người bọn họ đang ở Vân Bình.
Cũng vì vậy Nhiếp Minh Quyết mới dẫn Nhiếp Hoài Tang đi chung, suy cho cùng nếu như không thể xem được màn náo nhiệt cỡ này thì sẽ hối hận cả đời.
Mà động tĩnh của Tam Tôn làm sao có thể che giấu được, chẳng qua hiện giờ vẫn chưa ai biết, cho nên Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần tất nhiên không biết về động tĩnh của ba nhà này, lúc này sớm đã đi ngủ, đợi ngày mai xem thử có ai am hiểu hay không.
Ngày hôm sau, Lam Vong Cơ mang hai cái bánh trôi đến khu vực trưng bày của Lễ hội thú quý hiếm, những người huấn luyện thú và thú y sư từ khắp nơi tụ tập lại đầy trong phòng, đi loanh quanh một vòng cũng không ai phát hiện hai con thỏ có gì khác thường, ngoại trừ một vài nữ tu thấy bánh trôi dễ thương cùng với hai huynh đệ đẹp trai thì muốn nhân cơ hội giao lưu một chút.
Với những người này Lam Hi Thần mỉm cười từ chối, kéo đệ đệ chạy ra ngoài khu vực.
Mặc dù linh sủng của các nhà đều không phải là thú vật tầm thường, nhưng khó tránh khỏi sẽ có mùi gì đó, đến khi hai người đi ra, mặc dù bên ngoài vẫn rất nhiều người, nhưng tốt hơn bên trong rất nhiều.
Lam Hi Thần thấy không ai nhận ra được bánh trôi cũng không nản lòng, mỗi người đều có duyên phận riêng, có lẽ cơ duyên chưa tới, thấy Lam Vong Cơ có chút suy sụp, tình cờ nhìn thấy người bán chè, liền kéo đệ đệ đi đến trước quầy hàng nhỏ, đang định mua hai chén, thì một thiếu niên từ chỗ ngồi đứng dậy chửi bới thậm tệ, hất chè xuống đất.
Thiếu niên vẻ ngoài lanh lợi, lại mang ba phần tà khí, khi nói chuyện có thể thấp thoáng nhìn thấy răng nanh nhỏ, nếu không có vẻ ngang ngược hiện lên giữa hai hàng lông mày, thì trái lại sẽ khiến người ta cảm thấy gần gũi, thiếu niên này tên là Tiết Dương, tự học quỷ đạo, được Kim Quang Dao tiến cử vào Kim gia, gần đây được phái đến vùng lân cận Vân Bình, giúp đỡ Kim Quang Dao xử lý một vài việc riêng, tuy nhiên ở chưa tới nửa tháng, đã trở thành một kẻ bắt nạt nổi tiếng gần xa.
Gã luôn thích đồ ngọt, mê đồ ngọt như mạng, tính tình vui giận thất thường, đừng mong có thể nịnh nọt gã, hay là cầu xin gã, không bao giờ mua thứ gì, cũng sẽ không thu tiền gì, trong mắt gã hoàn toàn không cần tiền, có thể cầm một con diều của cửa hàng này đưa cho cửa hàng khác để lấy vài viên kẹo để ăn, cũng có thể lột ngay tại chỗ túi tiền của một người qua đường ném cho người ăn xin.
Nhưng loại chuyện đó không thường xuyên làm, chuyện làm nhiều nhất chính là lật bàn, gã thích nhìn dáng vẻ mặt mày đau khổ của người khác nhất, càng đau khổ gã càng vui vẻ. Lúc này cũng không ngoại lệ, nói chè của ông chủ bán không ngọt một chút nào, khinh thường lật cái bàn đầu tiên trong ngày. Sau đó một bàn tay trong ống áo màu trắng nhẹ nhàng đặt lên bàn, Tiết Dương tỏ ý phản đối, nhướng mày ra sức, nhưng không hề nhúc nhích.
Tiết Dương nheo mắt, cũng không phân cao thấp nữa, chỉ thản nhiên ngồi trở lại, bắt chéo chân bĩu môi hỏi:
“Sao? Các ngươi muốn lo chuyện bao đồng hả?”
Gã tất nhiên nhận ra hai người trước mắt là ai, người có đôi mắt sẫm màu không phải là Nhị ca tốt của tên lùn kia sao, người có đôi mắt nhạt màu chính là nhân tình của Ngụy Vô Tiện. Uổng công gã khao khát sức mạnh của Ngụy Vô Tiện như vậy, không ngờ thế mà lại là một tên thích nam tử, còn vào ở trong Lam gia. Tiết Dương trong lòng căm hận, đối với Song Bích cũng không có sắc mặt tốt.
Ông chủ ở một bên run run rẩy rẩy hoàn toàn không dám nói gì, những người quen xung quanh cũng không khỏi lo lắng nhìn Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần, thực sự là không thể quản cái tên Tiết Dương này, nếu để mặc cho gã trút giận thì còn đỡ, nhưng nếu ai đó dám lên tiếng nói một câu không được, sau khi xong việc chắc chắn sẽ bị giày vò đủ kiểu.
Mọi người đều nói Phật tổ khó mời, tiểu nhân khó đối phó, mà Tiết Dương lại là một ác quỷ, âm hồn bất tán. Mấy người bọn họ thực sự rất sợ.
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, Lam Hi Thần chỉ là có chút hiếu kỳ hỏi:
“Chè này của ngươi thật sự không ngọt sao?”
Tiết Dương móc trong túi ra một viên kẹo bỏ vào miệng, phát ra tiếng rôm rốp, cười tà ác nói: “Tất nhiên không ngọt, không ngọt bằng kẹo.”
Lam Hi Thần rất là hài lòng xoay người lại, khách khí nói với ông chủ: “Vậy ta muốn một chén chè, Vong Cơ không thích thứ gì quá ngọt, vừa khéo phù hợp!”
Tiết Dương sắc mặt âm trầm, chỉ cảm thấy hai người trước mắt đang giễu cợt mình, một người lạnh lùng nhìn gã, vẻ mặt không chút thay đổi, người kia thì cười tủm tỉm nói năng ôn hoà, đã vậy giọng điệu còn mang theo sự vui vẻ, khiến gã bực bội.
Tiết Dương thấy ông chủ thực sự múc chè cho bọn họ, lập tức đập bàn quát lên với hai người Lam Vong Cơ:
“Bà mẹ nó, hai tên tiểu bạch kiểm các ngươi được đằng chân lân đằng đầu phải không?”
Lam Vong Cơ nghe thấy những lời thô tục này thì cau mày rất khẽ không thể phát hiện ra, Lam Hi Thần cũng cảm thấy không ổn lắm, thấy đệ đệ có chút chán ghét, vội vàng lấy chè từ trong tay ông chủ đặt trước mặt Lam Vong Cơ, sau đó xoay người nhảy lên đấu với Tiết Dương đã rút kiếm ra.
Hay lắm, thời gian chưa tới một tách trà, Tiết Dương đã bị Sóc Nguyệt chưa rời vỏ đánh cho một trận ra trò.
Lam Hi Thần gõ gõ vào đầu Tiết Dương, cười hỏi: “Còn muốn đánh ta nữa không?”
Tiết Dương mặt mày đau đớn nhăn nhó, cảm thấy nam tử này vẻ ngoài đẹp mắt nhưng bụng dạ xấu xa, ra tay thật là độc ác, thấy mình rơi vào thế yếu vẫn cứ không nhường.
Lam Hi Thần nhìn thấy thú vị, suy cho cùng trong các đệ tử thế gia không có ai gai góc như Tiết Dương, ngay cả nghịch ngợm như Ngụy Vô Tiện cũng không đối chọi gay gắt với hắn như vậy, lại cảm thấy Tiết Dương nhỏ tuổi, nên khó tránh khỏi có ý muốn trêu chọc.
Lam Vong Cơ ở một bên có chút cạn lời khi nhìn thấy huynh trưởng của mình dựa vào tu vi ăn hiếp một thiếu niên, y đưa tay kéo Lam Hi Thần lại nói:
“Huynh trưởng, ăn chè.”
Lam Hi Thần làm gì còn để ý Tiết Dương, rất vui vẻ cầm chén chè đệ đệ đưa qua uống vào, sẵn tiện lấy một củ cà rốt từ trong túi Càn Khôn đút vào bánh trôi ăn.
Tiết Dương nằm trên mặt đất nhìn hai người cùng hai con thỏ ăn uống say sưa, cảm thấy hôm nay không thích hợp ra cửa.