Lam Vong Cơ hỏi gì đáp nấy: "Không biết, tối hôm qua huynh trưởng đưa ngươi tới đây, ngươi đã hôn mê. Nếu không, chờ huynh trưởng thức dậy, ngươi và ta cùng đi hỏi huynh ấy."
Ngụy Vô Tiện không quan tâm lắm gật đầu đồng ý, lúc này tâm tình hắn rất loạn, cũng không quan tâm ai đánh hắn rồi ném hắn vào Vân Thâm. À, hắn căn bản không cảm thấy Lam Hi Thần sẽ ra tay với mình, chỉ cho rằng huynh ấy vui mừng hăng hái làm việc nghĩa. Nói tới mới nhớ Lam đại ca thế mà vẫn chưa dậy, quả nhiên làm Tông chủ thật là mệt mà, chắc không phải thức trắng đêm để xử lý công việc đấy chứ.
Tuy nhiên, Ngụy Vô Tiện lại nghĩ hắn kéo mạt ngạch của Lam Trạm, rồi từ chối lời cầu thân của Lam Hi Thần, ca của Lam Trạm thế mà còn dám mang hắn đến phòng ở của Lam Trạm. Không thể không nói, Lam Hi Thần quả thực rất rộng lượng. So với Giang Trừng không biết tốt hơn bao nhiêu. Nếu là hắn, thì đã sớm đánh cái người cô phụ Lam Trạm một trận, còn lâu mới quan tâm đến sự sống chết của người đó.
Khụ khụ, nhưng hiện giờ người cô phụ Lam Trạm là Ngụy Vô Tiện hắn, chuyện này thật xấu hổ. Hắn vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng về tình cảm của mình, nhưng mà, hắn vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ, người có đôi mắt sáng trong như pha lê, tuấn tú nhã chính, thái độ chính trực, khác hoàn toàn với chính mình, thì hắn thở dài, bất kể thế nào, hắn cũng không thể kéo Lam Trạm xuống nước, Hàm Quang Quân xứng đáng với tiên tử tốt nhất, sao có thể ở bên hắn?
Ngụy Vô Tiện nghiêm mặt nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ trong lòng cảm nhận được, rất muốn bỏ chạy, nhưng y lại không nỡ rời khỏi Ngụy Anh, huống chi Ngụy Anh còn có lời muốn nói với y.
Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi rất tốt, ngươi thực sự rất tốt, nhưng mà ta không thể đồng ý với ngươi được, ngươi biết đấy, ngươi là tấm gương của các đệ tử, là tiên môn danh sĩ, được mọi người kính trọng. Ta thì sao, bây giờ là một người tu luyện ma đạo, khiến người ta căm ghét, bình thường thúc phụ ngươi nhìn ta không thuận mắt, ta cũng không quen với gia quy và món ăn của nhà các ngươi, Nguỵ Vô Tiện ta và Lam gia các ngươi từ trên xuống dưới không có điểm nào tương xứng cả, cho nên, Lam Trạm ....."
Ngụy Vô Tiện còn muốn tiếp tục đưa ra ví dụ về những chỗ không phù hợp giữa mình và Lam Vong Cơ, nhưng sắc mặt Lam Vong Cơ tái nhợt, thậm chí bắt đầu run rẩy, như thể đang kiềm nén bản thân. Ngụy Vô Tiện nhìn ánh nước trong đôi mắt nhạt màu kia, hắn ước gì có thể tự đánh chết mình vì những lời nói vừa rồi. Tại sao phải nói nhiều như vậy, lẽ ra hắn nên đợi lúc người ta rời khỏi rồi lén lút bỏ đi, cũng không mức nói lời tổn thương người khác.
Hắn đang định an ủi Lam Vong Cơ, thì cửa Tĩnh Thất mở ra.
Lam Hi Thần dậy muộn nhưng tâm trạng rất tốt, cho nên tinh thần cũng tốt, vừa tỉnh dậy đã nghĩ đến Ngụy Vô Tiện, định dẫn đệ đệ và tức phụ của đệ đệ cùng xuống núi ăn cơm, cải thiện bữa ăn, thuận tiện vỗ béo Ngụy Vô Tiện.
Vốn đang định gõ cửa thì nghe thấy bọn hắn nói chuyện, Lam Hi Thần không tiện cắt ngang, nên muốn đợi bọn hắn nói xong mới kêu, chợt nghe thấy Ngụy Vô Tiện đang đâm vào tim đệ đệ mình. Làm sao có thể nhịn được! Hắn lập tức đẩy cửa mở ra, kềm nén cơn giận, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đầy mặt ngơ ngác, đẩy Lam Vong Cơ vào phòng trong, xoa xoa đầu đệ đệ nhà mình, rồi dự định tính sổ với Ngụy Vô Tiện.
Lam Vong Cơ kéo kéo tay áo hắn, Lam Hi Thần thở dài: "Yên tâm, huynh trưởng và Ngụy công tử nói chuyện rõ ràng, sẽ không làm hắn khó xử."
Lam Hi Thần mời Ngụy Vô Tiện đến một gian phòng trống, ngồi nghiêm chỉnh, trước tiên rót cho Ngụy Vô Tiện một chén trà, Ngụy Vô Tiện rất là thấp thỏm, có chút miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, nói với Lam Hi Thần:
"Đa tạ Trạch Vu Quân tối hôm qua đã cứu ta về, quấy rầy nhiều rồi, lát nữa ta sẽ trở về Vân Mộng, sau đó chắc chắn sẽ gửi lễ tạ."
Nhưng Lam Hi Thần không hề cười, thoạt nhìn thật sự rất giống Lam Vong Cơ, nhưng lúc hắn không cười so với Lam Vong Cơ còn lạnh lùng hơn, Ngụy Vô Tiện chỉ nghe được Lam Hi Thần nói:
"Không cần cảm ơn ta, vốn chính là ta trói ngươi mang tới đây."
Ngụy Vô Tiện nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm cái gì không, thấy được Ngụy Vô Tiện không tin, Lam Hi Thần ăn ngay nói thật, trước đó Kim Quang Dao lo lắng sẽ tổn hại đến thanh danh của Lam gia, nhất quyết bắt hắn thay hình đổi dạng, nhưng Lam Hi Thần có sao nói vậy, tất nhiên làm cái gì thì nhận cái đó. Hắn thẳng thắn đàng hoàng nói:
"Quả thật là ta, Ngụy công tử thông minh, ngươi chắc chắn có thể đoán được nguyên nhân, Hi Thần tự vấn không thẹn với lòng, cũng không ngại nói cho Ngụy công tử biết, ta và Vong Cơ trên người có bệnh, hành động không giống trước đây."
Thấy Ngụy Vô Tiện vỡ lẽ ra, nhưng cũng không kinh ngạc, biết hắn cũng đã nhìn ra gì đó, lại thấy hắn ngập ngà ngập ngừng, Lam Hi Thần cau mày nói:
"Ngươi không cần nghi ngờ tâm ý của Vong Cơ, tuy chúng ta hành động khác thường, nhưng đều xuất phát từ trái tim của mình, Hi Thần nói thẳng, mặc dù ta không rõ rốt cuộc tại sao lại thế này, nhưng cũng không cảm thấy có gì không ổn, thậm chí còn rất biết ơn căn bệnh nghiêm trọng này".
Lam Hi Thần cũng rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm, phong thái lễ tiết hoàn hảo, Ngụy Vô Tiện căn bản nhìn không ra có gì khác biệt. Hắn bất giác nắm chặt cổ tay mình. Lam Hi Thần tiếp tục nói:
"Ta Là huynh trưởng của Vong Cơ, đương nhiên hy vọng y vạn sự như ý, nhưng cũng biết đời người lúc còn sống, luôn có rất nhiều ràng buộc, mà ta thân làm Tông chủ, cũng rất khó chăm sóc Vong Cơ chu toàn, nhưng cơ duyên trùng hợp thế này, Hi Thần làm chuyện này tuy có chút không quan tâm đến ý muốn của Nguỵ công tử, là Hi Thần không đúng."
"Nhưng, không hối hận."
Lam Hi Thần đứng dậy nói với Ngụy Vô Tiện: "Nếu trong lòng ngươi không có Vong Cơ, cũng không đến nỗi tận hôm nay vẫn chưa trả lại mạt ngạch, hôm đó ở Bách Phượng Sơn ta tự cho rằng các người đã hiểu lòng nhau, sau đó biết được là nhầm lẫn, cũng đã lên tiếng làm rõ đó là chuyện hiểu nhầm.
Nhưng ngươi đã tìm người hỏi về ý nghĩa của mạt ngạch, hai tháng, trọn vẹn hai tháng, ngươi không trả lại, cũng không tìm Vong Cơ.
Ngụy công tử, ngươi đã dùng mọi cách để bảo vệ Giang tông chủ, tất nhiên chắc cũng hiểu Hi Thần là huynh trưởng của Vong Cơ, ngươi hẳn là thông cảm phần nào cho nỗi lòng của người làm huynh trưởng như ta."
Lam Hi Thần thay đổi vẻ mặt lạnh lùng, nở nụ cười như mọi khi, hắn nói:
"Nếu như ngươi đã không thể suy nghĩ rõ ràng tâm ý của mình, vậy nên ở lại Vân Thâm, khi nào suy nghĩ rõ rồi, khi đó hẵng đi."
Ngụy Vô Tiện thấy người sắp rời đi, vội vàng đứng dậy muốn nói gì đó, nhưng Lam Hi Thần lại thi triển thuật cấm ngôn, Ngụy Vô Tiện trợn to hai mắt, quả thực không dám tin Lam Hi Thần sẽ làm như vậy với hắn.
"Hi Thần không muốn nghe lý do cái gì mà ngươi không xứng với Vong Cơ, Hi Thần chỉ muốn ngươi suy nghĩ cho rõ trong lòng ngươi rốt cuộc có Vong Cơ hay không. Chỉ một đáp án này. Đời người lúc còn sống, muốn làm một việc chỉ cần có một lý do, nhưng để không làm một việc thì lại có thể có vô vàn lý do."
Ngụy Vô Tiện im lặng, hắn tất nhiên biết những lời vừa rồi mình nói với Lam Trạm đều là lấy cớ, hắn sợ Lam Trạm bên nhau với hắn. Tuy nhiên Lam Hi Thần hoàn toàn không muốn để ý tới suy nghĩ của hắn, chỉ mạnh mẽ nói với hắn:
"Nếu trong lòng ngươi không có Vong Cơ, Hi Thần tất nhiên sẽ để ngươi rời đi, nhưng nếu trong lòng ngươi có Vong Cơ, Hi Thần sẽ không để ngươi từ chối đệ ấy vì lý do tốt cho đệ ấy gì đó. Ngụy công tử, Hi Thần đau lòng cho Vong Cơ hơn cả ngươi."
Lam Hi Thần hài lòng nhìn Ngụy Vô Tiện không nói ra được lời gì, hừ, dám đâm vào tim đệ đệ hắn hả, xem hắn có đâm trả lại không. Thấy người nọ lặng người, Lam Hi Thần thản nhiên rời đi, tiện tay dựng lên một kết giới, rồi mới định đi tìm đệ đệ, trên đường lại thấy một môn sinh.
"Tông chủ! Trạch Vu Quân! Không tốt rồi! Giangtông chủ dẫn người đến cửa đòi ngươi!"