Say Mộng Giang Sơn

Chương 872: Ba năm không kêu



Dương Phàm và Cổ Trúc Đình bàn bạc đã xong, liền cùng nhau đuổi hướng Cổ gia nhân nhà khách bỏ. Chỗ này khách bỏ độc thành một giao viện, có thể ở thượng bốn năm vị khách nhân cực kỳ tùy tùng, Cổ gia những người này vừa đến, nơi này nghiễm nhiên liền biến thành trong nhà nhà, toàn bộ trong sân ở đều là Cổ gia nhân.

Dương Phàm vừa bước vào sân, mấy đứa trẻ con đang chơi đùa trong sân liền kêu lên:
- A Lang đến rồi!
Nói xong liền chạy nhanh vào trong phòng báo tin. Một người phụ nữ trung niên đang phơi chăn giữa sân thấy Dương Phàm bước vào, vội vàng lau lau tay lên trên quần, đáp lễ với hắn.

Dương Phàm vẫn còn có chút ấn tượng với vị phu nhân này, hình như là một chị dâu của Cổ Trúc Đình, liền gật đầu lễ phép với nàng. Cổ Lão Trượng đang thay bộ đồ mới ở gian nhà chính, đang thấp thỏm không yên nghe thấy Dương Phàm đến, theo bản năng chạy ra cửa đón, Cổ Nhị Thúc liền nhắc nhở:
- Huynh sắp làm bề trên của A Lang đến nơi rồi, không được ra ngoài nghênh đón, cứ đứng ở dưới cổng chờ đi!

Cổ Lão Trượng vội đứng lại, đứng ở ngay bên cửa chờ, Dương Phàm cất bước vào phòng khách, vừa nhìn thấy Cổ Lão Trượng đứng ở đó, liền chắp tay với lão, mỉm cười:
- Để Lão trượng nhân chờ lâu rồi!

“Trượng nhân” ở thời cổ có rất nhiều ý nghĩa, vừa để gọi Nhạc phụ, cũng có thể dùng để gọi những người lớn tuổi, còn có thể gọ những bề trên thân thích. Còn về xưng hô trưởng bối nhà mình hoặc là chồng cũng đều có thể dùng được, mặc dù không phổ biến lắm. Cổ Lão Trượng quan niệm bảo thủ, tự cho hắn định nói là tầng nghĩa thứ nhất.

Nếu Cổ Lão Trượng gả con gái, chưa có giấy tờ, hôn thư chưa kí, đối phương xưng hô như vậy có phần không ổn thỏa, nhưng nạp thiếp thì không có nhiều quy củ như vậy, cũng không cần phải ba mối sáu chứng, bây giờ hắn gọi là cha vợ cũng không sao cả.

Cổ Lão Trượng đã từng cưới vợ, cũng đã từng nạp thiếp, nhưng hai bên kết thân đều là gia nô của Thôi gia, cho nên lão không biết trước mặt Dương Phàm nên có lễ nghĩa như thế nào. Hơi chần chừ, lão cũng chắp tay đáp lễ, nói:
- A Lang có chuyện gì truyền lão đến nói chuyện là được, sao dám phiền A Lang đích thân đến.

Dương Phàm nói với Cổ Lão Trượng và Cổ Nhị Thúc:
- Hai vị nhân gia đừng khách khí, đến đây, thì không cần coi mình như người ngoài nữa, coi như nơi này là nhà mình, tùy ý một chút mới được, nào, chúng ta ngồi xuống nói.

Trong lòng Dương Phàm, cả nhà Cổ Thị sắp thoát khỏi thân phận nô tịch, mà Nhị phu nhân của nhà hắn A Nô lại trước giờ coi Cổ Trúc Đình như sư phụ, quả thật không coi là người ngoài. Huống hổ mình còn muốn mời người nhà Cổ Thị làm việc cho mình, chiêu hiền đãi sĩ là việc nên làm, nhưng trong lòng Cổ Lão Trượng, đã bắt đầu khẳng định phán đoán ban đầu.

Dương Phàm đầu tiên đi đến ngồi ở chỗ của chủ nhân, đi thẳng vào vấn đề:
- Vừa rồi Cổ cô nương đã nói cho ta tâm ý của hai vị nhân gia. Bây giờ, Dương mỗ đang có một việc quan trọng phải làm, thực sự cần phải nhờ Cổ gia giúp đỡ, cho nên ta cũng không dám kiều ngạo. Chuyện này, chúng ta cứ quyết như vậy đi!

- À, à, được, tất cả mọi việc đều nghe theo sắp xếp của A Lang!

Cổ Lão Trượng liếm liếm môi, bất giác nhìn vị huynh đệ “túc trí đa mưu” nhà mình một cái.

Dương Phàm thấy lão muốn nói lại thôi, hiểu ý, cười nói:
- Sáng sớm ngày mai ta cùng với Trượng nhân cũng đến Nha môn làm thủ tục bỏ thân phận nô tịch. Ngoài ra, ta định mua một ngôi nhà ở ngõ hẻm này, cha vợ cứ sắp xếp cho mọi người trước đi. Những người không biết võ công có thể để sắp xếp công việc có khả năng.

Cổ Lão Trượng nghe nói hắn muốn mua nhà cho mình, thầm nghĩ:
” Con rể này của ta quả thật gia tư hùng hậu, xem ra đúng là rất mực yêu thương con gái ta. Nhớ Thôi Tứ Lang quân tháng trước nạp thiếp, mới cho nhà gái hai mươi xâu tiền, giá của một căn nhà không hề rẻ, đặc biệt lại là ở mảnh đất này.”

Không cần biết là cưới vợ hay là nạp thiệp, đều cần phải có lễ ăn hỏi. Chẳng qua là cưới vợ thì gọi là Hạ sính lễ, nạp thiếp thì gọi là tiền mua thiếp, bất luận là giá trị lớn nhỏ hay là ý nghĩa bao hàm đều có chút khác biệt. Một chữ “mua”, thiếp liền trở thành một phần gia sản.

Nếu chủ nhân sủng ái, muốn đưa thiếp lên làm vợ, thì là có tội, phải phạt. Tiểu thiếp nếu như phạm thượng, bị nữ chủ chấp hành gia pháp đánh tới sống tới chết, bẩm báo lên quan phủ cũng không tính là tội. Nếu chủ nhân mật, vợ lớn hung hãn, đem thiếp bán cho người khác, thế cũng là hoàn toàn chính đáng, người ta chỉ xử lí tài sản của người ta mà thôi.

Cho nên, các phi tử trong cung đình còn có thể tranh chấp nhau, dù sao lật đổ Hoàng Hậu sẽ trở thành Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, bên trên không còn ai có thể trói buộc nữa. Nhưng tiểu thiếp của gia đình giàu có, trừ phi thế lực của chủ nhân vô cùng mạnh còn thê tử lại vô cùng yếu đuối, nếu không phận làm thiếp gây chuyện thị phi, lục đục với nhau, tranh giành tình cảm, căn bản chỉ làm lợi cho người đến sau, những người thật sự muốn làm vậy là những kẻ ngu ngốc.

Cổ Lão Trượng sở dĩ đồng ý để con gái lấy Dương Phàm, thứ nhất là có thái độ cảm kích vô cùng lớn với Dương Phàm, thứ hai thân phận địa vị của Dương Phàm cùng với tướng mạo và tuổi trẻ khó kiếm của hắn, bỏ qua lần này, nữ nhi sẽ không tìm đâu được chỗ dựa tốt hơn.

Ba là đứa con gái này thuở nhỏ thề không lập gia đình, sớm bỏ lỡ tuổi hôn nhân, bây giờ muốn tìm người môn đăng hộ đố, cũng chỉ có cơ hội làm vợ kế của người ta, giống như vợ nhỏ của những nhà nghèo, nếu như còn có nam nhân chưa kết hôn độ tuổi phù hợp, thì điều kiện của đối phương cũng cần nghĩ cũng biết là thế nào.

Còn về phần quyền của chủ nhân đối với tiểu thiếp, tiểu thiếp phạm thượng cố nhiên là hiếm thấy, nhưng nữ chủ khắt khe, hà khắc cũng cực kì hiếm thấy. Hành động quá cực đoan cho dù là không phạm pháp, nhưng cũng phải suy xét đến dư luận xã hội, càng là gia đình giàu có lại càng phải để ý điều này, nên không cần lo lắng.

Cổ Lão Trượng liền nghĩ:
- A Lang đồng ý bỏ ra số tiền lớn như vậy, đủ thấy hắn coi trọng Tiểu Đình thế nào, thiết nghĩ sau này cũng sẽ không đối xử lạnh nhạt với nó…

Dương Phàm thấy lão có suy tư, không khỏi thầm cảm thấy kì quái, nghĩ thầm:
- Theo lí mà nói, điều kiện của ta đã là quá hậu đãi rồi, Cổ Lão Trượng còn chưa hài lòng sao? Không thể nào! Lúc ta còn chưa để lộ ý mời, lão đã đồng ý làm việc cho ta, sao lại… A, đúng rồi, Lão Trượng chắc chắn là lo lắng cho thế hệ sau này.

Nghĩ đến đây, Dương Phàm lại nói:
- Vãn bối của Trượng nhân gia, nếu có ý định học nghề, cứ nói với ta và phu nhân của ta, để nàng sắp xếp cho học nghề. Cả nhà Lão Trượng đều làm việc cho ta, tiền tiêu hàng tháng của ta sẽ càng nhiều, bỏ chút tiền dư mời thầy dạy còn đủ, không biết Lão Trượng còn có gì chưa hài lòng/

Cổ Nhị Thúc ngồi bên cạnh vội nói:
- A lang đối với nhà ta ân trọng như núi, vốn dĩ muốn dốc sức làm việc cho A Lang. Bây giờ A Lang lại bố trí ổn thỏa cho cả gia đình ta, chúng ta rất hài lòng, rất hài lòng. Chỉ có điều, Tiểu Đình…

Dương Phàm nói:
- Sau này có cả nhà lão trượng giúp Dương mỗ, thì không cần Cổ cô nương đi theo làm tùy tùng nữa, dù sao cũng là nữ tử, có thể không xuất đầu lộ diện vẫn là không cần xuất đầu lộ diện thì tốt hơn. Tuy nhiên, ta hy vọng sau khi bố trí tòa nhà phía sau cho mọi người, Cổ cô nương vẫn ở lại quý phủ của ta, cũng đừng có dời đi!

Dương Phàm ở thư phòng khi nãy cũng hỏi qua ý kiến của Cổ cô nương, Dương gia hiện tại có hộ vệ mà Thừa Tự Đường phái tới, nhưng dù sao cũng không phải tri kỷ, mà lòng trung thành của Cổ Trúc Đình thì không cần phải nghi ngờ, tuy nói hai vị phu nhân của hắn đều biết võ công, nhưng hiện tại có con nhỏ, bên người vẫn cần có người một nhà chăm sóc đỡ một chút, cho nên muốn kính nhờ Cổ cô nương ở Dương phủ.

Nhưng lời này nghe vào tai của hai lão Cổ Thị vốn đã “lầm đường lỡ bước” lại thành ý khác hẳn. Theo lý thuyết, chỉ có nương tử mới có thể trước khi đón dâu để cho thê tử ở nhà mẹ để, không gặp gỡ nhau, đợi cho chính thức thành thân mới đến nhận, còn nạp thiếp dẫn từ cửa nách vào đến trong phủ là được rồi, đến cửa chính cũng không thể đi, đương nhiên không nên trịnh trọng.

Nhị lão trong lòng nghĩ, Dương Phàm hiện nay là nhân vật có mặt mũi trong quan trường, đương nhiên không thể phá hỏng quy củ, miễn cho bị người buộc tội. Nhớ rõ trước kia ở Thôi phủ khi nghe người ta nói qua, có vị quan to đương triều cũng là bởi vì trước khi lâm triều mua bánh nướng đứng ở ven đường ăn, đã bị Ngự Sử buộc tội vì làm mất thể diện triều đìnj, do đó bị mất tiền đồ.

Cổ Lão Trượng tuy rằng có chút mất mát nho nhỏ, nhưng thế tình như thế, chỉ đành nói:
- Đúng vậy đúng vậy, theo lí nên làm thế, tất cả làm theo chủ ý của A Lang, Lão Hán cũng không phải là người không hiểu lễ nghĩa.

Dương Phàm gật gật đầu, vui vẻ nói:
- Cứ làm như thế đi, sáng sớm ngày mai, ta với lão trượng cùng đi huyện nha. Cáo từ trước!

Cổ Lão Trượng, Coổ Nhị thúc và Cổ Trúc Đình đưa Dương Phàm đưa đến ngoài viện, vừa mới quay lại trong sảnh, rèm cửa vừa lật lên, Cổ Lão thái thái đứng ở đằng kia nghe tin tức liền từ buồng trong đi ra, ôm cổ nữ nhân, vui mừng quá mà nước mắt nói:
- Con ngoan của ta, ai kêu ngươi số mệnh không tốt, lại cứ đầu thai đến nhà của ta, cả đời của con là tâm bệnh thôi! Cái này tốt lắm, cái này tốt lắm, Dương đại tướng quân kia địa vị cao hiển, lại còn trẻ anh tuấn, nữ nhân cả đời có dựa vào, nương cho dù chết cũng có thể nhắm mắt!

Cổ Lão Trượng cố nén nỗi vui mừng trong lòng, lại cố ý nghiêm mặt lại, trừng mắt giống như một phụ nữ có chồng, khiển trách:
- Tốt tốt cái gì, bà khóc cái gì?

Cổ Trúc Đình nhìn cha mẹ một cái, vẻ mặt mờ mịt mà nói:
- Cha, a nương, mọi người... Đang nói cái gì?

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※

Dương Phàm nói xong chuyện bên Cổ gia, lại đến thư phòng, bảo Thư đồng A Ngưu gọi Nhâm Uy lại.

Một lát sau, Nhâm Uy đi tới thư phòng, Dương Phàm bảo A Ngưu đi bên ngoài thư phòng trông cửa, hạ lệnh cho Nhâm Uy:
- Lập tức truyền mệnh lệnh của ta, lệnh cho 'Thừa Tự Đường' dời vào Lạc Dương!

Nhâm Uy cả kinh, còn cho là mình nghe lầm, không khỏi thất thanh hỏi:
- Cái gì?

Thẳng thắn mà nói, Dương Phàm tiếp nhận 'Thừa Tự Đường' chỉ có một số người bậc cao nhất và một ít đệ tử sống cạnh các đại thế gia biết. Từ lúc Dương Phàm đảm nhiệm tông chủ tới nay, đối đủ loại xin chỉ thị báo cáo mà 'Thừa Tự Đường' đưa tới, phần lớn chỉ xem, cũng không phát biểu ý kiến của mình, phần lớn thời gian, chỉ dựa vào kiến nghị của các vị quản sự để chiếu phê mà thôi.

Cách làm này của Dương Phàm, so với sự chuyên quyền độc đoán của Khương công tử ngày xưa, khác nhau một trời một vực. Người trong 'Thừa Tự Đường' đều nhanh chóng coi vị tông chủ này trở thành một lãnh tụ tượng trưng, sắp không để ý đến sự tồn tại của hắn rồi. Nhưng, một vị tông chủ như thế này, đột nhiên không cùng bất cứ kẻ nào thương lượng, thậm chí không hỏi ý kiến thất đại thế, liền đưa ra quyết định "Dời đô", Nhâm Uy sao có thể không sợ hãi.

Dương Phàm nghịch nghịch một cái chặn giấy vuông hình ngọc sư tử trong tay, thản nhiên nói:
- Ta nói, đem 'Thừa Tự Đường' từ Trường An dời đến Lạc Dương, lập tức thi hành!
Nói xong, Dương Phàm giương mắt liếc Nhâm Uy một cái, ánh mắt sắc bén như đao, một loại cảm giác không tức giận nhưng có uy.

Nhâm Uy trong lòng rùng mình, nhanh chóng chắp tay, trầm giọng đáp:
- Tuân mệnh!

Nhâm Uy xoay người vội vàng rời đi, trong lòng không tự chủ được hiện lên một câu:
- Ba năm không kêu, một khi kêu là khiến người ta lo sợ!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.