Say Mộng Giang Sơn

Chương 648: Oan gia tụ hợp



Miệng là bộ phận gợi cảm nhất có thể của người phụ nữ, khẽ nhếch lên hoặc là bĩu môi, hoặc là cắn, mở miệng đều có một loại phong tình không giống nhau. Lúc này, giữa đôi môi khêu gợi của Thái Bình công chúa, đang có một vật đỏ hồng nhẹ nhàng liếm qua, đó là cái đầu lưỡi linh hoạt của nàng.

Nàng muốn bắt được con mồi của nàng, giống như một đóa hoa ăn thịt người, dựa vào không phải là tốc độ, dùng không phải là răng nhọn móng sắc, mà là sự hấp dẫn xinh đẹp của nàng.

Hai cặp môi dần dần hôn vào nhau, cách biệt giữa đôi môi là một khoảng tà dương,chặt chẽ không chút khe hở, đâu sợ là có ánh sáng xuyên vào.

Hơn nữa, một đôi bóng người dần dần ngã xuống trời chiều, tà dương, núi xa, cánh lâm, ánh nắng chiếu, mặt cỏ khô vàng, xe ngựa hoa mỹ, một nam, một nữ, còn cả một con hắc mã bóng loáng, đan vào nhanh thành một thể thống nhất, có những hình ảnh xinh đẹp, gió dịu dàng lướt qua bức tranh…

Con ngựa gặm nhấm cỏ khô trên mặt đất, ăn hết cỏ trong miệng, nó lại lững thững bước về phía trước vài bước, thế là xe lúc thì đi lúc thì dừng lại trong rừng, không mục đích, đâu có cây cỏ tốt tươi, xe sẽ đi về đâu, chủ nhân trên xe không để ý tới nó.

Cửu địch quan quá vướng víu, không đợi Dương Phàm gỡ xuống, Lý Lệnh Nguyệt liền gỡ nó xuống trước, để mái tóc rơi xuống như thác nước, tiện tay vứt cửu địch quan sang một bên, trên xe, Kim phượng cong rồi, ngọc quý bị bụi che phủ, căn bản không có ai lo lắng nhìn nó.

Dây to, đai nhỏ, khăn quàng, váy áo, ngay cả quần, che đầu gối, kết thụ, rủ xuống…, cách ăn mặc ba tầng trong ba tầng ngoài cuối cùng cũng khiến Dương Phàm hôn mê, lang quân không coi là hành gia của “Thiện giải nhân y”, áo trong áo ngoài kia, áo to áo nhỏ kia và các loại dây đai, được buộc trong tay hắn rối rắm thành một mớ, đem bao Thái Bình công chúa thành một cái bánh trưng.

Cái “bánh trưng” này giống như bị một thằng bé cắn mắt một nửa phần, ở đây lộ ra một chút đỏ bừng, nơi đó hiện ra một chút tuyết trắng, tuy nhìn thấy, nhưng lại không ăn được.

Thái Bình công chúa xấu hổ nhắm hai mắt lại, mặc cho lang quân thích lam gì thì làm, đến khi mở mắt ra lại bị bộ dáng của mình làm hoảng sợ, lại thấy vẻ ảo não của lang quân, nàng không chịu nổi mà bật cười “khúc khích”, vị công chúa điện hạ khéo hiểu lòng người liền chợt cong người như một con cá bị móc câu. Nhảy lên người lang quân, giằng co một lát.

Mồm miệng giao nhau, môi lưỡi thân thiết, nước miếng ngọt ngào, đôi tay khéo léo của Thái Bình công chúa đã bất tri bất giác ôm lấy quần áo của lang quân. Lần này đổi lại Dương Phàm ngã xuống. Thái Bình công chúa ngồi lên người của hắn, dùng đôi mắt ngập nước liếc hắn một cái, cười ngọt ngào cúi xuống.

Cảm giác ẩm ướt mềm mại đột nhiên xông tới, liền khiến Dương Phàm cả người run lên, hồn bay lên tận mây xanh.

Thái Bình công chúa thật là yêu sát vị tiểu lang quân này, hận không thể nuốt hắn vào trong bụng mình, vì thế nàng liền cắn từng miếng cố gắng nuốt. Đáng tiếc lang quân bất cứ thế nào cũng không nuốt được. Kết quả lần nào cũng là một sự “chết đi sống lại”.

Tà dương gần như cũng cảm giác được sự thẹn thùng, xấu hổ, sắc mặt của nó cũng càng ngày càng đỏ, cuối cùng cũng ôm mặt, ẩn mình dưới núi xa, sau rừng, chỉ lộ ra giữa kẽ tay một đường quang mang, ngắm nó khiến nó muốn nhìn lại không dám nhìn bức tranh kịch liệt. Trong khoảnh khắc thiên địa đột nhiên ảm đạm , chính là lúc Thái Bình công chúa nuốt vào miệng sự phong tình đó.

Không biết khi nào một tiếng vang mãnh liệt truyền tới, con ngựa cúi đầu ăn cỏ kinh ngạc ngẩng đầu, Trong tầm mắt, trong rừng tĩnh lặng một mảnh, không có gì, con ngựa yên tâm cúi đầu, tiếp tục gặm cỏ. Sau một lát, trong xe truyền ra một tiếng hét:
- Trời à! Còn quấn nhiều lớp vải vậy.

Sau đó, là một tiếng cười tiêu hồn:
- Lang quân có lực khí như vậy, xé tiếp.

Giọng nói bại hoại của người đàn ông có vẻ không chút phong độ:
- Thế này làm sao có thể xé? Mau đứng lên, cởi ra.

Con ngựa nghe không hiểu, trái lại không phải là “giá giá”, “u u ”, không có quan hệ tới nó, nó chỉ cần tiếp tục gặm nó cây cỏ. Nhưng một lát sau, chiếc xe giống như là phi nhanh tới con đường núi đá vụn trên đường, bắt đầu điên lên, lắc lắc, khiến động tác cúi đầu của nó rất không thoải mái.

Rất lâu sau đó, khi con hắc mã anh tuấn bị dắt vào chuồng, ảo não thở một hơi rất dài, làm con ngựa mẹ đang thân thiết tới gần chỗ của nó lại vội quay đi. Hắc mã tiên sinh rất là không vui, lúc tối lúc nó gặm cỏ đều đã không thuận lợi, đường trong rừng thật là…”quá xóc”.

***

Một người đàn ông gầy gò cưỡi một con ngựa đẹp lông vàng đốm trắng trong trời đêm mênh mông chạy tới thành Lạc Dương.

Không ai có thể nhìn ra “hắn” vốn là phụ nữ, hơn nữa là một phụ nữ rất có sắc. Nàng chưa từng có dụng tâm xuất ra toàn bộ bản lĩnh để dạy dỗ đệ tử Thiên Ái Nô, nhưng lúc nào cũng đều thể hiện dốc hết tâm sức mà không bị ai phát giác, huống hồ vị này là sư phụ nàng.

Cổ Trúc Đình giả nam là để đi cho tiện. Cho dù sức khỏe nàng tuy chưa tốt, nhưng dựa vào võ công của nàng, lại cũng không sợ kẻ tặc cướp trên đường, nhưng cải trang thành nam nhi, dù gì cũng có thể giảm nhiều phiền phức, nàng vội vã chạy tới Lạc Dương, hôm nay cuối cùng cũng cũng đến thành Lạc Dương, khiến nàng thở phào một hơi.

Cả người đều thả lỏng, nàng mới cảm nhận được một sự mỏi mệt.

Nàng một đường ngày đêm đi, vội vàng đuổi tới thành Lạc Dương, vốn cho rằng sẽ ngủ một đêm ở cửa thành, đợi trời sáng mới vào thành, ai biết đến chân thành, nàng mới phát hiện cửa thành mở rộng, đèn đuốc trên đường sáng trưng, người đi dường nối dài không ngớt, náo nhiệt tựa như tết Nguyên tiêu, điều này khiến nàng rất kinh ngạc.

Cổ Trúc Đình dắt ngựa vào thành, hỏi thăm một vị lão bà đang chơi đùa với cháu trên đường, mới biết vì Hoàng đế hôm nay dự đại lễ khánh thành Thiên Khu, cho nên bỏ luật cấm đi lại ban đêm cùng vui với dân chúng.

Thiên Khu, nàng cũng nghe nói tới, nghe nói đây là một cây trụ chọc trời lớn chưa từng có, hơn nữa, nàng men theo con đường lớn nhìn về phía xa, lại không nhìn thấy Thiên Khu kia, cái Thiên Khu cao tới trăm thước đã hoàn toàn biến mất trong đêm, chỉ có Thiên Khu đỉnh phóng ra ánh sáng, giống như là một ngọn đuốc giữa không trung.

Đó là một cái vân bàn kích thước khoảng ba trượng, trên vân bàn có một cái hỏa châu cao khoảng một trượng, chu vi ba trượng, vỏ của hỏa châu mài rất sáng, ban ngày phát sáng dưới ánh mặt trời, huy đồng nhật nguyệt, Còn ban đêm, ánh sáng của nó cũng rất ảm đạm.

Nhưng hỏa châu này đang mở miệng, bên trong hỏa châu đổ đầy dầu, giờ phút này hỏa châu kia đã châm, lửa lớn cháy hừng hực, giống như lửa rực sáng giữa không trung, phụt lên ngọn lửa, trong “Thiên Đường” phía sau nó, liền có một bức tượng phật khổng lồ.

Lúc này, chín mươi chín nghìn ngọn đèn dầu trong Minh Đường đều sáng lên, khiến ánh sáng rõ ràng có thể phân biệt được. Do Định Đỉnh môn dọc theo phố dài bốn dặm, tầm mắt vẫn chưa tới, hỏa châu trên Thiên Khu đỉnh vẫn hừng hực cháy vừa lúc bị vây trong mi tâm tượng phật kia, điều này càng tăng thêm sắc thái thần bí của tượng phật lớn đó.

Cổ Trúc Đình dắt ngựa, chậm rãi bước đi, trong lòng do dự không ngừng.

Nếu bình thường là nàng hồi kinh báo danh, vậy thì hiện tịa hẳn là trước tiên nàng phải đi gặp Thượng ti, dưới tình huống bình thường nàng chỉ cần báo lại cho Thượng ti một tiếng mà căn bản không cần để Tông chủ biết, khi Tông chủ có lệnh gì cần chỉ bảo xuống thì vị Thượng ti kia sẽ phân công, an bài.

Nhưng lúc này đây sức khỏe nàng chưa khỏi hẳn đã vội vàng vào kinh, vốn chính là bẩm báo với Tông chủ là hắn vẫn còn một đứa con gái nữa, giờ phút nay đang là con tin nằm trong tay Khương công tử, dọc đương đi, nàng không dám trì hoãn, hiện giờ tới kinh thành rồi, đương nhiên cần phải ngay lập tức đi gặp Tông chủ, báo tin tức cho hắn mới phải.

Nhưng giờ phút này đang là nửa đêm, người trên đường phần lớn không biết một vị Thiên quan lang trung ở đâu, đợi khi nàng hao hết trắc trở hỏi được phủ đệ của Tông chủ, lại đuổi tới, chỉ sợ trời cũng đã sáng, cho dù là nửa đêm nàng thuận lợi tìm được phủ đệ của Tông chủa, nhưng Tông chủ chưa chắc đã lập tức có hành động gì...

Cổ Trúc Đình tự thuyết phục mình như thế, thật ra là nàng chỉ có chút không yên. Nàng không hiểu tính tình của vị Tông chủ này, mà tin tức này lại là một tin tức không hay đối với Tông chủ, nước đến chân nàng khó tránh khỏi có chút e sợ khi gặp Dương Phàm. Bởi vậy cứ do dự một hồi lâu, nàng không tự chủ tự tìm lý do trì hoãn cho mình.

- Ta cần phải đi gặp Thượng ti trước, vừa lúc tìm hiểu về vị Tông chủ này, đợi bình minh đi gặp hắn ta cũng vẫn kịp..

Cổ Trúc Đình nghĩ đến đây, liền lên ngựa, chậm rãi chạy đi.

Ý nghĩ lại xoay chuyển, nàng đã làm một chuyện thỏa đáng.

Đứa bé là máu thịt tách ra từ trên người của người mẹ, nam nhân dù là có đau lòng vì đứa bé, nhưng một khi nghe nói đến việc này, tuyệt đối sẽ không bị đả kích như mẹ của nó. Dương Phàm đêm nay không ở quý phủ, nếu lúc này nàng đến nhà, để Tiểu Man biết được nàng còn có một đứa con gái hiện đang nằm trong tay của Khương công tử, chỉ sợ vì nóng ruột nóng gan, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, không còn thấy được nửa nụ cười nữa.

Không đợi đứa nhỏ được cứu trở về, thì Tiểu Man đã bị tra tấn dày vò rồi. Mà điều này, vẫn là cục diện tốt nhất. Cổ Trúc Đình vừa nghĩ đến đây, không thể nghi ngờ chính là đã kéo Tiểu Man đang bị đẩy vào vực sâu địa ngục hiểm trở trở về.

Khi tám trăm tiếng chuông thành Lạc Dương gõ vang lên, Dương Phàm đã ăn mặc chỉnh tề, cưỡi ngựa, tinh thần no đủ xuất hiện tại đầu thành Lạc Dương. Hắn vẫn không rõ nam nữ ân ái, rõ ràng là nam nhân cử động nhiều hơn, “cày cấy” không ngừng, nhưng vì sao nữ nhân lại luôn có vẻ mệt mỏi hơn nam nhân. Lúc hắn thức dậy, bộ dạng của Thái Bình công chúa vẫn duy trì vẻ mệt mỏi mềm như bún của đêm hôm qua, hai má đỏ ửng, chìm trong giấc ngủ vẫn chưa tỉnh.

Ngựa qua phường An Nhạc là phường Tu Văn. Dương Phàm theo bản năng nhìn lại phường đó, là nơi đầu tiên mà sau khi đến Lạc Dương hắn đã ở đó, nhưng vừa ngẩng đầu lên, hắn lại nhìn thấy một bóng người quen quen.

Hắn thật sự thấy rất quen, tuy nhiên người này không phải là từ trong phường Tu Văn đi ra, mà là đi trên đường cái Kiến Xuân được xây dựng giữa phường An Nhạc và phường Tu Văn, cưỡi một con bạch mã, mặt như quan ngọc, con ngươi sáng như sao, dưới cằm có râu lún phún, rất giống một bộ tốt.

Lau Tuấn Tần!

Lai Tuấn Thần cũng nhìn thấy hắn, lập tức ghìm cương ngựa, một đôi oan gia đứng ở ngay ngã tư phố...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.