Hồ Nguyên Lễ nghe câu nói của Dương Phàm, gật đầu, ngồi thẳng dậy một lần nữa, nghiêm nghị nói: - Giả tạo thánh chỉ! Vương Hoằng Nghĩa, ngươi thật đúng là to gan tày trời!
Vương Hoằng Nghĩa cười thờ ơ, ngẩng đầu không thèm để ý đến y.
Giả tạo thánh chỉ, việc này thật ra là hiếm thấy, thời đại đó lại không có phương thức truyền bá câu truyện quần chúng hóa như loại ”Bình thư hí khúc”, người mù pháp luật như Vương Hoằng Nghĩa lại căn bản không biết bản thân mình rốt cuộc phạm phải tội lớn như thế nào. Trong suy nghĩ của y, chỉ chẳng qua giả mạo thêm một câu nói của Hoàng đế mà thôi, tội thì đã nặng rồi, cùng lắm cũng chỉ là đi đày Giao Chỉ như trước mà thôi.
Hồ Nguyên Lễ nói: - Khi quân phạm thượng, là tội ác tày trời! Vương Hoằng Nghĩa, bây giờ ngươi làm ra vụ án như thế này, phạm trong tay ta, bổn quan không thể tha cho ngươi được!
Vương Hoằng Nghĩa nghe thấy “tội ác tày trời”, lúc này mới cảm thấy không ổn, sắc mặt hơi hơi biến đổi, vội vàng nói: - Hồ Ngự sử, ta và ngươi đều làm việc ở Ngự sử đài, cũng coi như đồng liêu, ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng!
Hồ Nguyên Lễ bật cười to, nói: - Vương Hoằng Nghĩa, ngày trước lúc ngươi làm Ngự sử, Hồ mỗ là Huyện Úy Lạc Dương! Bây giờ Ta là Giám Sát Ngự sử, ngươi là một tên tù nhân bị lưu đày! Bổn quan và ngươi, coi là đồng liêu cái thứ gì!
Nụ cười của Hồ Nguyên Lễ tắt lịm, lớn tiếng quát: - Người đâu! Lôi tên ác tặc to gan lớn mật, giả truyền thánh chỉ này xuống, đánh bằng roi cho đến chết!
Vương Hoằng Nghĩa kêu lên kinh ngạc: - Hồ Nguyên Lễ, ngươi dám giết ta!
Hồ Nguyên Lễ phủi tay áo nói: - Quan viên từ Ngũ phẩm trở xuống, bổn Ngự sử có quyền xử lý tại chỗ, huống hồ ngươi chỉ là một kẻ tội tù, giết ngươi thì làm sao? Lôi xuống!
Mấy tên lính không nói lời nào, lôi Vương Hoằng Nghĩa đang la hét không ngừng ra khỏi lầu Tân Dương, dùng hình ở trên lầu thành.
Một lát sau, bên ngoài mơ hồ vọng lại tiếng kêu la thảm thiết, khuôn mặt phẫn nộ của các quan viên trong lầu bây giờ mới dễ coi hơn một chút.
Vương Hoằng Nghĩa giả mạo chỉ dụ không có liên quan gì đến bọn họ, bọn họ nếu như chỉ uống rượu và xưng huynh gọi đệ với Vương Hoằng Nghĩa, e là sẽ không tức giận như vậy. Từ phản ứng lúc này của bọn họ cho thấy đối với tên Vương Ngự sử có hi vọng khôi phục lại ngày xưa này, mấy ngày trước bọn họ không thiếu “tặng than trong tuyết” rồi...
...
Thủ lĩnh Thổ Man Diêu Châu lấy Huân Kỳ, Thiệt Trúc, Văn Hạo, Vân Hiên làm chủ, thống lĩnh hơn mười vị thổ ty, cùng với mấy vị động chủ khê chủ của Man Châu Tạ Man, thêm cả năm sáu vị đại thủ lĩnh của Ly Liêu Lĩnh Nam, lục tục kéo tới Kinh thành. Phía sau vẫn còn người đang đi đến, nhưng Võ Tắc Thiên đã có vẻ không chịu nổi.
Những thủ lĩnh này lúc đi tới Lạc Dương cầu kiến Hoàng đế, Võ Tắc Thiên nghe xong vẫn rất vui vẻ. Bà ta cảm thấy triều đình áp chế được những vùng này, hỗn loạn trong nháy mắt đã yên định, thủ lĩnh các bộ bây giờ đi đến Kinh thành thỉnh tội, đây là một chuyện vô cùng vinh quang. Cho nên sau khi bà ta dặn dò lễ bộ dùng thời gian ba ngày dạy cho những tù trưởng Man Di nghi lễ diện giá, lập tức tổ chức một triều hội lớn, công khai tiếp kiến những thủ lĩnh Man Di này.
Các thủ lĩnh bộ lạc lên điện gặp vua, hành lễ cẩn thận không chút cẩu thả, Võ Tắc Thiên nét mặt vui mừng.
Nhưng những thủ lĩnh này vừa quỳ là không đứng dậy, bọn họ thỉnh tội xong liền nước mắt lưng tròng, bắt đầu tố cáo một cách vô cùng căm phẫn những Ngự Sử đến địa phương đã làm ra chuyện xấu trời oán người giận như thế nào, ép buộc bọn họ đến đường cùng mới bị bức bách tạo phản. Bọn họ không chỉ tố cáo Ngự sử đài, mà còn tố cáo cả rất nhiều lưu quan địa phương được triều đình phái đến.
Một mặt, triều đình phái lưu quan địa phương thật sự từ trong lòng có cảm giác kiêu ngạo, đối với bốn phương Di Man sáp nhập thiếu thái độ đối đãi bình đẳng. Nếu như bọn họ để thái độ kiêu ngạo ấy ở trong lòng thôi thì cũng không sao, một khi hoán đổi thành động, chuyện ức hiếp lăng nhục hoặc là vô lễ thuộc hạ sẽ không thiếu.
Mặt khác, những quan viên phái tới nơi này phần lớn là những người không được vừa lòng trên triều đình, bọn họ tự biết tiền đồ vô vọng. Nhiệm kỳ này rất có thể sẽ phải “cáo lão hồi hương”, sẽ kết thúc đường làm quan của bọn họ. Cho nên có rất nhiều người vì bản thân, vì gia tộc, vì người thân mà giành lấy chỗ tốt. Nghĩ làm như vậy, không khó tránh khỏi bóc lột vơ vét tài sản của các bộ lạc địa phương, những thủ lĩnh thổ ty này thật sự rất uất ức.
Bọn họ ta nói một câu ngươi nói một câu, những lời nói ra đều là sự thật, khiến cho Võ Tắc Thiên ngồi trên ghế rồng như ngồi trên đống lửa, cả triều văn võ sắc mặt đều không có chút ánh sáng nào. Nói đến chỗ phẫn nộ, những thủ lĩnh Di Man này không hẹn mà cùng rút cây trâm, đặt trước mặt, dùng cây trâm vẽ một đường trên mặt, khiến cho cả khuôn mặt đầy máu, lấy phương thức đặc biệt này để biểu lộ sự oán giận và uất ức của bọn họ.
Bản lĩnh thị uy này, nào phải là Võ Tắc Thiên từ nhỏ đã sinh trưởng trong gia đình quyền quý, mười bốn tuổi đang là thiếu nữ thướt tha độ tuổi trưởng thành đã nhập cung, ngẩn ngơ một khắc là cả đời này nhìn thấy, dù là bà ta lòng dạ lang sói, ý chí sắt đá cũng bị biểu hiện mạnh mẽ của những thủ lĩnh Thổ Man kia làm cho chân tay luống cuống, đành nhẹ nhàng an ủi.
Đại triều hội nhanh chóng kết thúc trong lời tố cáo của những tù trưởng Thổ Man, Võ Tắc Thiên trở về điện Võ Thành, cơn giận vẫn còn chưa nguôi, bà ta vừa mới gọi những tể tướng của ban Chính sự đường tới, đang định thương lượng kĩ càng với bọn họ để tìm đối sách về chuyện mà những thủ lĩnh Man Di kia phản ánh thìtấu báo khẩn cấp của Hồ Nguyên Lễ gửi từ Kinh Châu gửi đến lại trình lên ngự tiền.
Dính vào phía sau tấu chương của Hồ Nguyên Lễ còn có một bản thánh chỉ giả, mặt gấm lĩnh vàng, hai con rồng đang ngậm châu dệt bằng sợi vàng chỉ bạc, thánh chỉ lại làm giống y như đúc, chỉ là xem nội dung, từ cách hành văn của thánh chỉ và sử dụng đại ấn, mới có thể nhìn ra sơ hở.
Giả mạo thánh chỉ!
Một tên tù phạm bị Hoàng đế lưu đầy, lại dám giả mạo Thánh chỉ, tự mình đặc xá cho mình, hơn nữa sau khi việc thành công lại không hề lẩn trốn, lại còn giao du quyền quý ở Kinh Châu, không hề kiêng nể gì. Nếu không phải là Hồ Nguyên Lễ kịp thời phát hiện, y lừa xong Kinh Châu, e là sẽ đến nơi khác lừa gạt, còn không biết tiêu dao ở bên ngoài bao lâu, lừa bao nhiêu quan viên địa phương mới bị bại lộ, thật là khiến triều đình mất hết thể diện.
- Lẽ nào lại có lí đó! Đúng là nực cười!
Võ Tắc Thiên giận đến nỗi sắc mặt tái mét: - Uyển Nhi, truyền chỉ! Những người may mắn sống sót trong gia đình bị Ngự sử sát hại, bất cứ người nào cũng không được giết thêm, đem toàn bộ đến cho bổn cung.
Uyển Nhi hạ thấp người lĩnh chỉ, Võ Tắc Thiên nổi giận đùng đùng đi hai bước, lại nói: - Hồ Nguyên Lễ có công giết gian, truyền chỉ ngợi khen! Thứ sử Kinh Châu Phàn Quảng bị tội tù trêu đùa khống chế trong lòng bàn tay, làm mất thể diện của triều đình, lập tức cách chức, bãi quan về quê!
Võ Tắc Thiên suy tư một lát, lại nói: - Điều Thứ sử Tây Châu Trương Giản Chi, chuyển nhiệm Thứ sử Kinh Châu!
Trong lòng Uyển Nhi giật mình, thầm nghĩ: - Cuối cùng cũng đến rồi! Người này đầu tiên dùng một tờ thư khuyên can để tỏ rõ khả năng dự đoán của mình, lại bộc lộ tài năng trong vụ Thổ man Diêu Châu mưu phản, bây giờ cuối cùng cũng được nở mày nở mặt. Lần này tuy là điều chuyển, nhưng con đường hồi Kinh cũng đã coi như rộng mở rồi!
Uyển Nhi thầm nghĩ ngợi, vẫn không quên nhớ những lời dặn dò của Võ Tắc Thiên.
Võ Tắc Thiên lại nói với bọn tể tướng Lý Chiêu Đức: - Đại Triều hội hôm nay, tù trưởng Di Địch đã tố cáo việc các lưu quan làm việc không theo luật pháp, các ngươi cũng đều nghe thấy rồi. Lần trước đã từng có quan sứ ở Biên Châu dâng tấu lên triều đình, buộc tội lưu quan Biên Châu đa số vừa không có lòng dẹp yên quân địch, vừa không có khả năng cai quản địa phương, chỉ lo cát cứ, chia bè kết cánh, bày mưu tính kế, đến nỗi Trung Nguyên bỏ mạng, đều nhìn vùng Biên Châu bất chấp đạo trời phép nước làm đất vui.
Lúc ấy trẫm vẫn chưa cho là đúng, cho rằng lời nói quá khoa trương, nhiều chỗ không đúng sự thật, bây giờ xem ra, tình hình các vùng Biên Châu còn nghiêm trọng gấp trăm lần những lời đó. Hôm nay sự phẫn nộ chất chứa trong lời nói của các tù trưởng các vùng, để được trẫm tin tưởng, bọn họ không tiếc tự rạch mặt mình, máu nhuộm vạt áo, từ sự phẫn nộ sâu sắc này có thể đoán được toàn bộ.
Hôm nay, bọn họ đã đem cáo trạng đến ngự tiền, nếu như tình trạng của bọn họ vẫn không thể được cải thiện, e là... Lần sau không phải là một giờ một vùng tạo phản, mà là vùng nào cũng tạo phản, giờ nào cũng tạo phản, hơn nữa cũng không thể nào dễ dàng dẹp yên giống như lần này nữa, các vị Tể tướng, có kế sách hay không?
Lý Chiêu Đức liếc các vị Tể tướng một lượt, khẽ ho khan một tiếng, chắp tay nói: - Cách mạng Đại Chu, vạn vật duy tân. Thần cho rằng, khí tượng của vùng đất Di hoang vu, cũng nên được thay đổi rồi!
Các Tể tướng cùng chắp tay: - Chúng thần tán thành!
Mọi người nghị sự đã xong, lần lượt cáo lui, lúc này Thượng Quan Uyển Nhi cũng viết xong bốn tờ thánh chỉ, Võ Tắc Thiên phê duyệt đóng dấu, lúc này mới phất tay áo quay về Lệ Xuân Đài.
Trên Lệ Xuân Đài bày mấy chiếc giường trúc có đệm gấm, Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi mặc y phục màu đỏ thẫm, nằm nửa người trên giường với dáng vẻ uể oải, bên cạnh mỗi người có một tiểu cung nữ, đang dùng bàn tay thon thon trắng ngần bóc vải đưa vào miệng bọn họ, hai người cung nữ khác nâng khay bạc, phụ trách riêng việc nhận những hạt vải bọn họ nhổ ra.
Hai người đang ung dung tự tại nói cười, chợt thấy Võ Tắc Thiên trở về, hai người vội vàng đứng dậy, một tả một hữu nghênh đón, dìu lấy Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên nhìn thấy hai tên thiếu niên đáng yêu, trên mặt mới nở ra nụ cười.
Trương Dịch Chi nhìn sắc mặt, cẩn thận hỏi: - Thánh nhân hôm này lại gặp chuyện gì không vui trên triều sao?
Võ Tắc Thiên nói: - Vẫn là bọn khốn kiếp ở Ngự sử đài! Hừ! Một đám không coi vua ra gì, hạng người coi trời bằng vung, còn có chuyện to gan lớn mật nào mà bọn họ không làm ra được nữa chứ?
Trong ánh mắt Võ Tắc Thiên lóe lên một nét nghiêm nghị, dặn dò: - Những người trong Ngự sử đài rời Kinh làm việc công, phụ sự kỳ vọng của ta, người nào cũng đáng chết! Ngũ Lang, chuyện này trẫm giao cho ngươi!
Khóe mắt Trương Dịch Chi lóe lên một nét vui mừng, vội vàng nhận lời: - Vâng! Thánh nhân nói ai đáng chết, người đó nhất định phải chết. Chuyện này, thánh nhân cứ yên tâm giao cho thần!
Huynh đệ nhà Trương Thị không giống như Tiết Hoài Nghĩa, bọn họ là con nhà quan thật sự, đương nhiên có rất nhiều nhân mạch có thể sử dụng. Bây giờ lại được thánh sủng, rất nhanh sẽ thiết lập được thế lực một phương thuộc về bọn họ. Vì thế, Võ Tắc Thiên mới đem chuyện này giao cho y giải quyết, còn trong quá trình y xử lý việc này, đương nhiên cũng có thể mở rộng thế lực của mình thêm một bước.
Hai huynh đệ trong lòng vui mừng, vội vàng dìu Võ Tắc Thiên lên giường trúc, lại cướp lấy công việc của hai tiểu cung nữ, tự tay lột vải đút cho bà ta ăn. Huynh một câu ngọt đệ một câu ngọt, dỗ cho bà ta dần dần lộ ra vẻ vui mừng. Chỉ là, giữa trán Võ Tắc Thiên mơ hồ lộ vẻ suy tư, từ đầu đến cuối không giải tỏa được.
Trương Dịch Chi để ý được, không nén được hỏi, Võ Tắc Thiên cười nhéo má của y, nói: - Ta biết ngươi hiếu thuận rồi, không cần phải hỏi, chuyện này ngươi không giúp được đâu.
Võ Tắc Thiên nói xong, liền ăn quả vải trong tay Trương Xương Tông, nhẹ nhàng tựa vào giường, vừa thưởng thức chất dịch ngòn ngọt, vừa hồi tưởng lại những chuyện vừa bàn bạc ở điện Võ Thành. Lông mày hoa râm hơi chau lại: - Bây giờ Lý Chiêu Đức một hô trăm vâng, có chút... quyền cao chấn chủ rồi...