Say Mộng Giang Sơn

Chương 525: Quân sư quạt mo



Lăng Phá Thiên nhìn chăm chú lên trên trại, nhìn thấy rõ bộ dạng Dương Phàm, liền cười ha ha, nói:
- Đúng là gặp quỷ rồi, đây là khâm sai cái gì, ta không quen!

- Ngươi không quen ta, ta cũng không quen ngươi!

Việc đã đến nước này, Dương Phàm không thể không nói. Hắn là người đã luyện qua công phu Nội Gia, tiếng hít vào thở ra ở xa cũng nghe rõ, trên dưới sơn trại ai ai cũng nghe rõ.

- Bổn Khâm sai phụng chỉ điều tra Lưu nhân, kiêm nhiệm vụ đôn đốc tiền nhiệm Khâm sai Hoàng Cảnh Dung. Hoàng Cảnh Dung giải quyết công việc không thỏa đáng, tấn công hai Man Ô, Bạch. Việc này bổn khâm sai đã vô cùng rõ ràng, các ngươi mau rút lui, không được đánh tiếp, bổn khâm sai phải gặp mặt Thổ ty hai bộ tộc Bạch Man, Ô Man để giải quyết ổn thỏa chuyện này!

Lăng Phá Thiên giọng điệu đã có chút yếu đi, nói:
- Ngươi... ngươi nói ngươi là Khâm sai, có chứng cứ gì không?

Dương Phàm nói:
- Ta có thánh chỉ trong tay, ngươi có gan đến đây xem không?

Lăng Phá Thiên ngẩn người:
- Ngươi dọa ta à? Bổn quan một khi lên được tường trại, còn về được không?

Dương Phàm nói:
- Ta biết ngươi sẽ không lên đây, nhưng thánh chỉ của bổn Khâm sai là tín vật vô cùng quan trọng, lại không thể ném xuống dưới được. Ở đây ta còn có một tấm “khám hợp”, ngươi đã là quan viên triều đình, đương nhiên nhận ra, vậy cầm lấy xem đi!

Dương Phàm quay đầu nói với Huân Nhi:
- Ngựa của ta nằm trong tay các cô, trong yên ngựa có một tấm ấn tín, bảo người đem đến đây, nếu không bọn họ sẽ không tin thân phận của ta.

Huân Nhi sai người dắt ngựa của Dương Phàm đến, “khám hợp” của Dương Phàm giấu ở chỗ tay vịn phía trước yên ngựa, mở chỗ làm bằng gỗ vểnh lên ở bao da thuộc ra, bên trong có một cái hộp nhỏ, mở ra thấy một ấn tín vàng óng. Huân Nhi sai người đem ấn tín bọc vào trong tấm vải vừa nãy làm cờ trắng, ném thật xa xuống dưới, Lăng Phá Thiên sai người đi nhặt ấn tín về.

Lăng Phá Thiên mở tấm vải trắng xa cầm trúc ấn bằng đồng hình vuông ra tỉ mỉ quan sát, không khỏi thầm giật mình. Y làm việc ở Đô Đốc Phủ, đương nhiên là biết khám hợp. Quy cách, hoa văn, chữ khắc trên ấn này không phải dễ dàng mà có thể làm giả được, càng không thể làm ra lúc nguy cấp được. Người trên trại này chỉ e thật sự là quan viên triều đình.

Dương Phàm lại nói:
- Bổn Khâm sai đã từng gặp Hoàng Ngự Sử ở Nhẫm Phác, ngươi đem ấn này đến gặp y, y tự có thể chứng minh thân phận của ta. Ngươi nói với Hoàng Ngự Sử, cố thủ Diêu Châu thành, không được khai chiến nữa, bảo y phái người đến đồng mưu hợp nghị cùng bổn Khâm sai.

Trên mặt Lăng Phá Thiên lộ vẻ do dự hồi lâu, cuối cùng không dám bất chấp thân phận Khâm sai của Dương Phàm mà ngang ngược hạ lệnh tấn công núi nữa. Y nghiến răng cất giọng nói:
- Được! Nếu đã như vậy thì hạ quan sẽ quay về Diêu Châu thành, tấm khám hợp này là thật hay giả, còn cần Hoàng Ngự Sử và chư vị quan viên kiểm tra, hạ quan phải mang theo, cáo từ!

Lăng Phá Thiên chắp tay về phía sơn trại, hét lớn:
- Thu binh!

Huân Nhi nhìn thấy binh mã Diêu Châu quả nhiên rút lui, không khỏi nhảy nhót:
- Ha! Thân phận của ngươi đúng là có tác dụng!

Sắc mặt Dương Phàm có chút u ám, trầm tư một lát, nói với Huân Nhi cô nương:
- Bách tính trong trại của cô, có thể dời hết đi được không?

Huân Nhi khó hiểu nhìn hắn một cái, không hỏi hắn vì sao phải dời đi, mà trực tiếp trả lời:
- Rất khó! Đây là nhà của bọn họ, có lẽ nhà cỏ và đồ lặt vặt sơ sài của bọn họ không là gì trong mắt ngươi, nhưng đó là toàn bộ tài sản của bọn họ, bọn họ sẽ không nỡ dời đi.

Hơn nữa bây giờ, trong trại không chỉ có rất nhiều người già yếu, phụ nữ và trẻ em, còn có không ít chiến sĩ bị thương tật, muốn rời đi lại càng khó. Trại Hà Bạch này mặc dù là địa bàn của chúng ta, nhưng phía trước, trái và phải đều gần với bộ lạc Văn Thị. Bây giờ hai tộc đã kết thù, nếu như chúng ta rời đi bọn chúng nhất định sẽ mượn gió bẻ măng, thánh chỉ của ngươi có thể lui binh, nhưng không lui được những dũng sĩ bộ lạc giết đỏ cả mắt kia.

Dương Phàm hỏi nàng, lúc này mới rõ vị trí địa lý của trại Hà Bạch.

Đại bộ phận Bạch Man đều là người Hán bị Man hóa. Bọn họ tự xưng là người Hoa, người Hoa chính là người tộc Hoa Hạ. Trong thơ của Hứa Hồn người Đường có câu: “Ân triêm tàn loại tùng quy khứ, mặc sử Hoa nhân tạp khuyển nhung”, lúc đó người Hán tự xưng vẫn còn tương đối ít, dân tộc thiểu số đa số gọi người Hán là người Trung Nguyên, còn người Hán thì tự xưng là người Hoa.

Người Bạch Man trong trại Hà Bạch này đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng thời gian bọn họ trở thành một phần tử của Bạch Man tương đối ngắn, tổng cộng mới hơn hai trăm năm. Tổ tiên có mười họ như Dương, Lý, Triệu, Đổng, Trần... đều là người Hoa, bởi vì trung nguyên binh mã loạn lạc, chạy tới nơi này, lúc đó nơi này vẫn còn chưa có nhiều thôn trại như vậy, là một mảnh đất hoang vu chưa từng được mở mang.

Bọn họ ở nơi này phá núi lập trại, sửa sang lại ruộng bậc thang, sau đó lại thông hôn với người tộc Man bản địa, dần dần trở thành một thành viên của Bạch Man. Nhưng phát triển hơn hai trăm năm, vùng đất vốn dĩ là một mảnh hoang vu này đã dựng lên rất nhiều thôn trại, thế lực của người Bạch Man cũng khuếch trương lên. Những thôn trại này đều là của bộ lạc Văn Thị, cho nên trại Hà Bạch trở thành một trại nổi bật nhất Bạch Man, xung quanh thôn trại không phải là người đồng tộc.

Dương Phàm sau khi nghe rõ vị trí cụ thể của nó, biết được sơn trại này mặc dù tứ cố vô thân, nhưng một khi vứt bỏ, ngược lại càng thêm nguy hiểm, cũng không thể khuyên bọn họ rời đi được nữa.

Đồng thời, biết được bách tính trong trại cùng là dân tộc Hoa Hạ với mình, trong đó thậm chí còn có người họ Dương, lại càng quyết tâm bảo vệ họ hơn.

Huân Nhi sau khi nói rõ tình hình với hắn, bây giờ mới hỏi:
- Vì sao phải rời đi? Không phải ngươi đã lui binh rồi sao?

Dương Phàm nói:
- Không sai! Bọn binh lính đó là Diêu Phó binh, bọn chúng không dám gánh trách nhiệm tùy tiện tấn công núi, nên chỉ có thể rút lui. Nhưng ta không chắc chắn Hoàng Cảnh Dung quyết định thế nào.

Đôi mắt to đen láy của Huân Nhi nhìn chằm chằm Dương Phàm, khó hiểu hỏi:
- Ý của ngươi là gì?

Dương Phàm trầm giọng nói:
- Có lẽ y sẽ thu binh ngưng chiến như ta nói, phái người đến đàm phán hòa bình. Hoặc là, binh mã lần sau đến sẽ càng nhiều.

Huân Nhi cắn đôi môi đỏ mọng, liếc hắn nói:
- Ngươi dọa ta, ngươi không sợ ta trong cơn giận dữ sẽ giết ngươi sao?

Dương Phàm cười gượng:
- Ta với y trước nay không hợp nhau, y hận không trừ được ta để sau này vui vẻ, nếu như cô giết ta, e rằng vừa hợp với ý của y.

Huân Nhi kinh ngạc nói:
- Y dám làm như thế sao? Y không sợ làm Hoàng Đế Bệ Hạ của các ngươi tức giận sao?

Dương Phàm lắc đầu nói:
- Huân Nhi cô nương, giang sơn mà Hoàng Đế quản lí còn lớn gấp vạn lần lãnh thổ mà cha cô quản lí, dưới tay cha cô có lẽ có mười mấy vị thủ lĩnh, hơn nữa bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy Thổ ty. Còn quan viên dưới tay Hoàng Đế lại có mấy vạn người, bọn họ đa số cả đời chỉ có thể giữ một vùng đất mà Hoàng đế chỉ định họ thống trị, không có thánh chỉ căn bản không thể đến nơi khác được, càng không nói đến gặp được Hoàng đế.

Còn Hoàng đế, vĩnh viễn sống trong một tòa cung điện rộng lớn và đẹp đẽ, tất cả những gì bà ta biết, đều là các thần tử của bà ta nói cho bà ta biết, chứ không phải chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy. Nếu như ta chết ở đây, điều mà Hoàng đế nghe thấy nhất định là lời nói của Hoàng Cảnh Dung nói cho bà ấy biết, đến lúc đó, không những Hoàng Cảnh Dung không bị trừng phạt, nói không chừng còn được thăng chức.

Huân Nhi mở to mắt nhìn hắn, trong lời nói của hắn có chút khó hiểu, hồi lâu sau nàng mới lắc đầu:
- Ta nghĩ không ra, trong thủ lĩnh thủ hạ của phụ thân ta cũng từng có người bằng mặt nhưng không bằng lòng, không nghe lời, đã bị phụ thân ta phát hiện ra sau đó trừng phạt rồi. Nhưng mặc dù là người như vậy cũng không thể to gan như thế!

Dương Phàm nói:
- Chuyện này cô đương nhiên không hiểu, bây giờ cũng không còn thời gian, cô từ từ hiểu đi. Nếu như cô đã thay mặt cho phụ thân đến đây, bây giờ chỉ có hai việc cần lập tức đi làm ngay!

Huân Nhi ngạc nhiên nói:
- Ta phải làm gì?

Dương Phàm nói:
- Chuyện thứ nhất, cô phải lập tức phái người đi tìm phụ thân của cô, nói cho ông ấy biết tình hình ở đây, bảo ông ấy phát binh đến cứu. Đồng thời nói tin tức ta ở đây với ông ấy, cô nói với ông ấy, nếu như thật sự tức giận triều đình, không hề có lợi cho ông ấy, bảo ông ấy lập tức đàm phán hòa bình với ta.

Hài! Thực ra cách tốt nhất là ngươi đưa ta đi, chắc là ngươi không chịu, hơn nữa bây giờ thật sự để ta đi, ta cũng không yên tâm. Nếu như ta đi gặp phụ thân của cô, cô và người trong trại này sẽ bị một lưới bắt hết, ta và lệnh tôn sợ sẽ không còn gì để nói nữa.

Huân Nhi giả bộ như không nghe thấy mấy lời phía sau, lại hỏi:
- Chuyện thứ hai là gì?

Dương Phàm tức giận trừng mắt nhìn nàng nói:
- Những lời vừa rồi ta nói là vô ích sao? Chuẩn bị chiến đấu! Đương nhiên là chuẩn bị chiến đấu! Tường trại phải xây cao lên một chút, chỗ dễ đổ phải gia cố thêm. Trong trại các cô không có nguồn nước, phải tranh thủ lúc bọn họ rút binh, mau chóng cõng thêm nhiều nước một chút để chuẩn bị giữ vững trại.

Còn nữa, phải làm một ít khí giới thủ thành! Nếu như Hoàng Cảnh Dung quyết tâm để ta chết ở đây, y không dám phái quan binh triều đình tới viện trợ, chỉ có thể sử dụng binh sĩ của Văn Hạo và Vân Hiên. Thế nhưng những binh sĩ này nhân số đông, tường trại thấp bé của các cô e sẽ khó mà ngăn cản.

Dương Phàm bị nàng trói ở đó, hai tay vẫn còn bị trói ngược ở đằng sau, rõ ràng là tù nhân, nhưng lại ăn nói đĩnh đạc giống như quân sư của nàng. Huân Nhi cũng không giận, nghe hắn nói có lý, lập tức lắng nghe, cứ chiếu theo những lời hắn dặn dò mà sắp xếp.

Huân Nhi phái mấy tên trại đinh có kỹ thuật cưỡi ngựa giỏi rời khỏi sơn trại, đi tắt qua con đường nhỏ đi tìm Huân Kỳ Thổ ty, nhanh chóng bẩm báo tình hình ở đây và ý đồ của mấy vị khâm sai muốn đàm phán hòa bình với lão. Sau đó lại bảo người già phụ nữ trẻ em xuống núi cõng nước lên, thanh niên trai tráng thì phụ trách gia cố tường thành.

Dương Phàm bị trói ngược hai tay, đi theo Huân Nhi suốt. Ngôi sơn trại này thật sự là chưa từng trải qua trận tấn công phòng ngự ác liệt nào cả, người trong trại căn bản không có kiến thức ở lĩnh vực này. Dưới sự chỉ huy của Huân Nhi và Cao Thanh Sơn, người trong trại làm việc rất nghiêm túc, nhưng bọn họ bận rộn đến mồ hôi đầm đìa nhưng lại không làm đến điểm mấu chốt.

Dương Phàm thật sự không nhẫn nại được nữa, cố gắng đi theo Huân Nhi, nàng đi đến đâu, Dương Phàm liền chê đến đó. Huân Nhi chỉ cần nghe Dương Phàm chê có lý, liền lập tức sửa lại. Đối với kiến thức về việc dựng trại đóng quân, phòng thủ thành trì, Dương Phàm chỉ biết nửa vời, nhưng đối với trại tác chiến kỹ xảo vô cùng nguyên thủy, cũng đã là vô cùng cao minh.

Cả đường Dương Phàm chê bai, càng nói càng trôi chảy, nói đến nước bọt văng tứ tung.

Huân Nhi đột nhiên xoay người lại, trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi làm đi!

Dương Phàm ngẩn người ra nói:
- Ta làm cái gì?

Huân Nhi tức giận nói:
- Ngươi đã có bản lĩnh như vậy, đương nhiên là ngươi chỉ huy làm thế nào kiên cố thành trì, làm thế nào tăng cường phòng ngự rồi.

Dương Phàm quay lưng về phía nàng:
- Cô muốn ta giúp cô tham mưu quân sự, ít nhất cũng nên cởi bỏ dây thừng cho ta chứ!

Huân Nhi lè lưỡi, thất thanh nói:
- A! Ta quên mất, người đâu cởi dây thừng cho hắn.

Dương Phàm trừng mắt nhìn nàng, không dám tin tưởng, nói:
- Cô... một mực không cởi trói cho ta, không phải vì không tin ta, mà bởi vì... cô quên?

Huân Nhi lý lẽ nói:
- Không được sao?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.