Say Giấc Hè - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 53



Sáng hôm sau, Lục Miên nhận được cuộc gọi của Đường Tô khi cô còn đang say giấc nồng: “Bảo bối, tối nay qua nhà tớ ăn cơm.”Cô đồng ý không chút do dự, lật người lại ngủ tiếp, giấc ngủ này, dựa theo lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của cô, trực tiếp ngủ tới 3 giờ chiều…

Cô mơ mơ màng màng đứng dậy khỏi giường, đầu óc hỗn loạn, đa số thời gian đầu óc cô đều trong trạng thái mơ hồ mơ màng, cô cũng không nhớ nổi đã bao lâu mình chưa mở máy tính lên và viết code rồi. Nhớ lại năm đó, cô là đại thần ngành Khoa học Máy tính của Đại học F, không có học sinh cùng lớp nào có thể như cô, ngay từ năm nhất đã có thể làm ra game bán kiếm tiền…

Bây giờ nghĩ lại, như trải qua mấy đời, Lục Miên khi đó và bây giờ, như hai người khác nhau.

Đứng ở trước gương, cô nhìn chằm chằm vào mái tóc dài đen bù xù như cái ổ quạ của mình, thản nhiên đánh răng, mặt còn hơi sưng, trên trán có vài cái mụn do thức khuya nhiều.

Tiều tụy quá trời!

Hình như buổi sáng cô nhận được cuộc gọi của Đường Tô, nói cái gì ấy nhỉ?

Cô gãi đầu suy nghĩ hồi lâu, à, ăn cơm… Được đấy, không cần chuẩn bị cơm tối nữa, nhàn hẳn.

Lục Miên tùy tiện rửa mặt, bôi chút kem dưỡng da, cũng lười không thèm trang điểm, bật máy tính chơi vài trò chơi đến tối, rồi lúc đó mới mặc áo khoác trực tiếp đi ra ngoài.

Nơi Đường Tô đang sống cũng nằm ở khu vực tấc đất tấc vàng của trung tâm thành phố, ở một tiểu khu cao cấp, cô không mua nhà một mình, mà cô cùng chủ một quán bar cùng nhau mua.

Đoạn Trạch theo đuổi cô 2 năm, trái tim của Đường Tô cũng không phải làm bằng đá nên cuối cùng cô cũng đã ở bên cạnh anh ấy.

Hai người hiện tại rất dính nhau, tình cảm cũng rất ổn định.

Lục Miên mang theo luồng không khí lạnh lẽo của mùa đông bước vào nhà, Đoạn Trạch đúng lúc vừa đặt đĩa cá chiên sốt chua ngọt lên bàn, ngẩng đầu lên nhìn Lục Miên: “Tiểu Miên đến rồi à, mau vào sưởi ấm đi, bên ngoài lạnh lắm! Xem sắc mặt của em kia, lạnh đến mức đỏ bừng lên rồi.”

“Lại chả vậy, nhìn đôi mắt này đi, sưng húp như cá vàng rồi.” Đường Tô mặc một chiếc áo lông bó sát, dáng người trông vô cùng duyên dáng: “Dáng vẻ tiều tụy này của cậu nhất định không được đi vào buổi đêm nha, tớ sợ dọa tới người đi đường.”

……

Có phải những người xung quanh cô, một ngày không làm tổn thương cô một trăm tám nghìn lần thì không sống được phải không! Ôi, những ngày tháng tới thật khó sống quá mà!

Đường Tô kéo Lục Miên vào phòng, nhìn cô một vòng, nhếch môi: “Hóa ra là thấy chúng tớ liền không cần trang điểm nữa.”

Cô đau lòng tiền, trang điểm là thấy những đồng tiền biết bay đi mất rồi.

Đoạn Trạch đi tới bên cạnh Đường Tô, nhìn Lục Miên: “Tiểu Miên có trang điểm hay không…”

“Đều giống nhau phải không?” Lục Miên nhìn anh ấy nở một nụ cười tỏa nắng.

“Phải là khác nhau như hắc bạch vô thường.”

Ôi, không sống nổi nữa rồi!

Đường Tô và Đoạn Trạch nằm trên sofa cười lăn cười bò.

Lục Miên không vui hắng giọng nói: “Này chủ nhà ơi, hôm nay mời tớ tới ăn cơm, mà không bận rộn ở trong bếp đi, chẳng lẽ lát nữa chúng ta uống gió Tây Bắc à?”

Đường Tô cười ranh mãnh: “Hôm nay chúng tớ mời một đầu bếp tới, làm gì còn chuyện tới tay chúng ta!”

“Hả?” Lục Miên chú ý tới, trong bếp quả nhiên có tiếng nấu ăn: “Lại còn đặc biệt thuê đầu bếp cơ à?”

“Đúng vậy!”

“Hừ, người có tiền.”

Đầu bếp mặc chiếc áo len màu xanh đậm, buộc tạp dề màu trắng bước ra khỏi bếp, bê bát soup vịt đặt lên bàn, nhẹ nhàng nhìn về phía phòng khách một cái.

Đờ mờ!

Lục Miên trực tiếp kéo Đường Tô tới, chắn trước mặt mình.

“Này… trốn cái gì mà trốn…” Đường Tô giãy giụa muốn rời đi.

Lục Miên liều chết túm chặt lấy cô ấy, trầm giọng nói: “Cậu gọi anh ấy tới mà không nói cho tớ! Bà đây còn chưa trang điểm!”

“Tớ nói rồi mà, là do cậu ngủ quá sâu.” Đường Tô kéo quần áo của mình: “Đừng kéo nữa, tớ nói cho cậu nghe, bộ quần áo này mấy ngàn tệ đấy, cậu kéo rách thì bồi thường nha.”

“Đều là bạn học cũ mà, trang điểm làm gì, cũng không phải là chưa từng gặp mặt.” Đoạn Trạch ở bên cạnh cười gian xảo.

“Ăn cơm thôi.” Từ Trầm ở trong phòng bếp hô lên.

Giọng nói của anh… vẫn hay như ngày nào.

Hừ, tiền đồ!

Lục Miên túm chặt lấy tay áo của Đường Tô, thì thầm vào tai cô ấy: “Không được, đưa tớ vào phòng của cậu sửa sang lại, trên trán tớ có một cái mụn, ít nhất cũng phải cho tớ che lại.”

“Được được được, tớ phục cậu rồi, bình thường tùy ý với chúng tớ như vậy, vậy mà vừa gặp người nào đó lại… ai ya.”

Lục Miên nhéo mạnh cánh tay cô nàng, Đường Tô đau đến nỗi hít sâu một hơi.

Trong phòng, Lục Miên cầm lấy kem che khuyết điểm bôi lên trán, Đường Tô nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc nào của cô: “Tớ biết ngay…”

“Cậu đừng nghĩ nhiều, tớ làm điều này hoàn toàn là vì bản thân mình, dù sao cũng đã có một khoảng thời gian hạnh phúc với nhau, nếu bây giờ để anh ấy nhìn thấy bạn gái cũ của mình ở bộ dạng ma chê quỷ hờn này, tớ sẽ rất mất mặt.”

“Đúng đúng đúng, cậu lúc nào cũng đúng.” Đường Tô thoải mái nằm trên chiếc giường đôi mềm mại, thoải mái duỗi người.

“Cậu thấy tớ ổn chưa?” Lục Miên quay đèn chiếu vào khuôn mặt mình, quay mặt về phía Đường Tô.

“Tớ nói này, cậu đây là tham dự quốc yến à, đánh son đậm như vậy tý nữa sao ăn cơm!”

“…”

Cuối cùng cũng xong, Lục Miên nhìn gương trang điểm một hồi lâu mới hài lòng đứng dậy, đi tới bên cạnh Đường Tô kéo cô ấy, Đường Tô suýt chút nữa thì ngủ quên.

“Chiếc giường này của các cậu…” Lục Miên nhìn chiếc giường hình tròn rộng lớn này, cười: “Rất có tình thú đấy!”

“Khẩu vị của người đàn ông trung niên…” Đường Tô nằm trên giường, duỗi eo: “Lão Đoạn…phương diện kia cực kỳ lợi hại. Tớ với anh ấy ở bên nhau, chính là nhìn vào bản lĩnh của anh ấy ở phương diện đó.”

“Cậu nói lời này thật không có lương tâm.” Lục Miên lắc đầu: “Anh ấy đối xử rất tốt với cậu, cố gắng mà trân trọng người ta.”

“Người đàn ông đối xử tốt với chị đây không hề thiếu.” Đường Tô xoay người lại, đi tới trước mặt Lục Miên, chọc vào người cô: “Mà này, Từ Trầm thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

“Phương diện kia thế nào? Ổn chứ?”

“Đừng nói nữa.” Lục Miên cau mày, không muốn nhắc đến những chuyện gạo xưa thóc cũ.

“Nói đi mà!” Đường Tô kéo cánh tay Lục Miên làm nũng, không ngừng hỏi: “Tớ cực kỳ tò mò, tên Từ Trầm kia suốt ngày ngồi trước máy tính, không biết có ảnh hưởng tới phương diện kia không, nghe nói tiếp xúc với phóng xạ của máy tính quá lâu sẽ không sinh được con trai nha!”

“Hahahaha.” Lục Miên cười cong eo: “Nếu như để anh ấy biết thì anh ấy nhất định sẽ lột da cậu.”

“Vậy nên, thế nào?”

“Cứ vậy đi…” Lục Miên không muốn nói nhiều với cô ấy, tư vị của Từ Trầm, thật sự… khó diễn tả được…

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa: “Cơm nguội rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Từ Trầm từ ngoài cửa truyền vào.

Tim của Lục Miên và Đường Tô đồng thời giật thót lên.

“Tại cậu hỏi cái vấn đề này!” Lục Miên hạ giọng đuổi đánh Đường Tô: “Bị anh ấy nghe thấy rồi!”

“Đừng lo lắng, cách âm của nhà tớ tốt lắm!” Đường Tô an ủi nói.



Hai người đi ra ngoài, Đoạn Trạch lấy đồ ăn vừa hâm nóng từ trong lò vi sóng ra, liếc nhìn Lục Miên rồi cười nói: “Yô, trang điểm xong, giống như đổi sang một người khác vậy.”

Lục Miên trừng mắt đe dọa nhìn anh ấy.

Bàn ăn hình chữ nhật, Đoạn Trạch và Đường Tô ngồi ở cùng một bên, bên còn lại của Từ Trầm và Lục Miên.

Lục Miên xoắn xít đi tới, cô cảm thấy như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than vậy, ra sức ăn cơm.

“Eric, lần này quay lại, chắc là chuẩn bị hướng tới trận chung kết thế giới?” Đoạn Trạch nhìn về phía Từ Trầm.

“Tất nhiên rồi.”

Đương nhiên rồi, giấc mơ của anh trước nay chưa bao giờ thay đổi, dù con đường đi có nhiều khúc quanh co, nhưng mục tiêu vẫn chỉ có một.

“Sắp tới chính là giải LPL mùa Xuân, lại phải cắm đầu vào luyện tập cường độ cao nhỉ.”

“Ừm.” Từ Trầm gật đầu, Lục Miên cảm thấy ánh mắt của anh như đang nhìn về phía cô, toàn thân tê dại.

“Này, Tiểu Miên, đừng chỉ ăn mỗi cơm vậy, nếm thử món cá sốt này đi, thử xem tay nghề của Eric thế nào.” Đoạn Trạch nói.

Lục Miên bị động gắp một miếng cá cho vào miệng, thật sự rất ngon, vị giác trên đầu lưỡi đều là hương vị của anh.

Nhưng trong lòng cảm thấy hơi chua chát…

“Khụ!” Lục Miên buông đũa xuống, ôm lấy cổ của mình, cổ họng như bị mắc xương cá!

“Ôi! Mắc xương rồi!” Đường Tô sợ hãi đứng lên: “Mau ăn uống canh!”

Đoạn Trạch vội vàng nói: “Ăn cơm đi, nuốt một miếng to vào!”

Lục Miên nghẹn đỏ bừng mặt, cầm đũa lên bới cơm, nhưng bát lại bị Từ Trầm lấy đi, trong bát cô có cá, ai biết trong cơm có sót lại xương cá hay không. Không nói lời nào, anh liền cầm thìa múc một miếng cơm từ trong bát mình, cơm của anh chưa hề được động tới, vẫn trắng trắng, sạch sẽ.

“Há miệng.” Anh dùng thìa múc một miếng cơm to rồi đút cho cô.

Lục Miên đỏ mặt nhìn anh, há miệng, cơm được anh đút vào trong miệng.

“Đừng nhai! Nuốt thẳng xuống.” Giọng anh bình tĩnh.

Lục Miên khó khăn nuốt xuống, không được, vẫn rất đau, vẫn còn bị mắc ở đó, vẻ mặt cô đau đớn, ho khan.

Từ Trầm không chút do dự múc thêm một thìa cơm nữa, đút tiếp: “Tiếp tục ăn, cho đến khi nào nuốt xuống thì thôi.”

Lục Miên ăn được hơn nửa bát, cuối cùng cũng nuốt được chiếc xương cá trong cổ họng kia xuống.

Trời ơi, thế giới dường như lại có ánh sáng rồi, mẹ nó quá đẹp rồi!

Một chiếc xương cá bức tử anh hùng hảo hán, cả người Lục Miên không chút sức lực nằm bò xuống bàn, nửa sống nửa chết…

Từ Trầm lại xới thêm hai bát cơm trắng, đưa cho Lục Miên một bát: “Ăn cá mà cũng có thể bị mắc xương, đúng là tiểu công chúa.”

Trách ai đây, nếu không phải có anh ở bên cạnh ảnh hưởng đến cô, liệu cô có bị mắc xương không?

Từ từ…Sao lại phải quan tâm nhiều thế?

Đầu óc Lục Miên hỗn loạn, không muốn cùng anh tranh cãi.

Món cá sốt kia Lục Miên thật sự không động đũa vào một lần nào nữa.

Ăn thêm các món khác, đồ ăn Từ Trầm làm, hương vị cực kỳ đậm. Trước đó có một khoảng thời gian, mỗi lần anh tới căn nhà nhỏ của cô, anh đều mua đồ tới nấu cho cô ăn, thực đơn thay đổi hàng ngày, cô chỉ nằm dài trên sofa viết code, tận hưởng thành quả… Bây giờ, mỗi một miếng, đều là hương vị của anh.

“Lục Miên, hôm nay Từ Trầm cũng ở đây, có một số chuyện tớ sẽ nói thẳng luôn.” Đường Tô hắng giọng, cô ấy vừa nói xong, liền khiến Lục Miên bị dọa tới mức hai chân run lên.

Mẹ nó cậu định nói cái gì thế!

Từ Trầm bỏ đũa xuống, cười như không cười nhìn cô.

“Lục Miên, cậu không thể tiếp tục làm công việc hiện tại của cậu nữa.” Vẻ mặt Đường Tô nghiêm túc nhìn cô: “Ngày đêm đảo lộn, ngày ngủ đêm thức, cậu nhìn khuôn mặt của cậu đi, đã tiều tụy đến mức nào rồi.”

Lục Miên vô thức sờ lên mặt mình, cũng không khoa trương đến vậy chứ, không sợ, bây giờ cô đang trang điểm rồi… Ừm, có áo giáp bảo vệ.

“Bạn học Lục hiện đang làm việc ở đâu?” Từ Trầm hỏi

“Nhân viên phục vụ hộp đêm.” Đường Tô còn chưa kịp nói chuyện này với Từ Trầm, thì Lục Miên đã dẫn trước bịt miệng cô ấy lại.

Đường Tô ngồi ở bên kia vừa nghe suýt chút nữa phun miếng cơm ra…

Nếu như để anh biết cô ở quán net đánh game hộ người ta, làm công việc cũ thời trung học của anh, thế thì mặt mũi của cô đều vứt xuống sông rồi.

“Phục vụ hộp đêm à!” Từ Trầm nhìn Lục Miên: “Chẳng trách trang điểm lại thần sầu như vậy.”

Mẹ nó…

Đường Tô không để ý đến cái nháy mắt ra hiệu của Lục Miên, nói thẳng với Từ Trầm: “Trước đây cậu ấy đã từng làm việc ở mấy công ty phần mềm, nhưng cũng chẳng được bao lâu. Cái tên Phó Nam Quân kia cố ý gây khó dễ cho cậu ấy, hầu hết các công ty đều không dám…” Đường Tô còn chưa nói xong, đã bị Lục Miên đá cho một cái.

Đường Tô nhìn sắc mặt của cô, xác định cô thật sự tức giận rồi, dù trong lòng nghẹn một cục, nhưng vẫn không nói thêm gì nữa.

Lục Miên học chuyên ngành Khoa học Máy tính, mà Phó Nam Quân lại là người có địa vị trong ngành này, anh ta cố ý muốn đạp cô xuống vũng bùn, nếu cô không nhún nhường anh ta, thì anh ta có thể chèn ép cô cả đời, đến cuối cùng Lục Miên chỉ có thể làm công việc freelancer.

Thấy Lục Miên không vui, Đoạn Trạch lấy một chai rượu vang từ trong tủ ra: “Người anh em trở lại, Lục Miên cũng ở đây, mọi người cũng khó có được một lần tụ tập với nhau, Lafite 79, làm một ly.”

“Được thôi!” Từ Trầm cười, cầm lấy ly rượu, Đường Tô cầm tới mấy chiếc ly, Từ Trầm dẫn trước rót nửa ly cho Lục Miên: “Bạn học Lục, chúng ta cùng uống?”

Lục Miên không nói lời nào, cầm lấy ly rượu uống một hơn cạn sạch, Từ Trầm cũng không chậm trễ, một ngụm uống hết hơn nửa ly.

“Tiếp tục!” Lục Miên đứng lên.

Từ Trầm lại rót thêm một ly đầy nữa cho hai người: “Trước đây chúng ta có quan hệ tốt, nếu sau này có khó khăn gì, có thể đến tìm tôi…”

“Không nhắc lại quá khứ…” Lục Miên nhận lấy chiếc ly, ngẩng đầu lên uống hết.

Anh nhìn cô, cười khẽ: “Được.”

“Ly này, chúc anh thành công bước vào giải chung kết thế giới.” Lục Miên chủ động chạm ly với Từ Trầm.

“Cảm ơn, tôi cũng chúc em, tìm được người thích hợp.” Từ Trầm cũng uống cạn ly này, chất lỏng màu đỏ tràn ra khỏi khóe miệng anh, anh rút giấy ăn xoa khóe miệng, rồi lại rót đầy một ly.

Hai người như đang giằng co nhau, cô một ly anh một ly, nháy mắt đã uống hết nửa chai Lafite 79 của Đoạn Trạch.

Đoạn Trạch ở bên cạnh chớp chớp mắt, ngơ ngác nói: “Rượu này… không phải uống như vậy đâu!”

Đường Tô kéo Đoạn Trạch ngồi xuống, nháy mắt với anh ấy, bầu không khí giữa hai người này có chút không đúng nha…

“Anh cũng vậy, anh với Tô Huyền… còn có Kitty gì đó.” Rượu vang đỏ có tác dụng chậm, Lục Miên cũng đã say: “Còn có Trương Dã…Chúc hậu cung của anh…cả nhà đoàn tụ, mưa móc hài hòa.”

Nói những lời vô nghĩa gì vậy? Đường Tô thật sự không hiểu nổi! Trương Dã đã là chuyện từ đời thủa nào rồi. Lại còn mưa móc hài hòa, hài hòa em gái cậu…

Đoạn Trạch ngơ ngác nhìn chai Lafite 79 của mình, nhìn thấy Từ Trầm uống ngụm cuối cùng vào bụng, anh ấy đau lòng muốn chết, giữ gìn suốt 7 8 năm, đến một ngụm cũng chưa được uống! Nếu sớm biết như vậy, anh ấy đã mua một thùng bia, mặc cho hai người kia muốn uống bao nhiêu cũng được, cho dù uống đến chết anh ấy cũng không quan tâm…

Hai người đều có chút say, Lục Miên nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi, Từ Trầm ngồi bên cạnh, xoa xoa khóe mắt.

“Uống đến mức vậy thì em cũng say.” Đường Tô cạn lời nhìn hai người họ: “Chúng ta xử lý thế nào đây?”

“Hay là, dọn phòng khách cho họ, hehehe.” Đoạn Trạch cười xấu xa.

“Ông đây không say.” Từ Trầm đứng dậy, cử động cột sống cổ: “Tôi đưa cô ấy về.” Nói xong, anh cúi người kéo Lục Miên đứng dậy, trực tiếp cõng cô trên lưng.

Đoạn Trạch nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh: “Vậy cậu đừng lái xe nữa, xuống dưới gọi taxi đi.”

“Đương nhiên.” Từ Trầm không kiên nhẫn lẩm bẩm, cõng Lục Miên xiêu vẹo đi xuống tầng.

“Vậy được không?” Đường Tô lo lắng nhìn bóng lưng Từ Trầm, hai con ma men ở cùng với nhau, ai biết có thể xảy ra chuyện gì.

“Vậy anh đi xuống tiễn bọn họ.” Đoạn Trạch vừa nói vừa thay giày, đuổi theo xuống dưới.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.