Say Giấc Hè - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 50



Từ Trầm bị kết án 3 tháng tù giam.

Suốt một tháng, Lục Miên đều ở Thượng Hải, nhưng không thể gặp mặt anh lấy một lần. Cô đến nhà giam mấy lần, anh đều tránh không gặp cô.

Cuối cùng cũng có một lần gặp được nhau, Từ Trầm lấy một bức ảnh chung nhàu nát từ trong túi ra, xé nó làm đôi trước mặt cô.

Đôi mắt anh hung dữ mà quyết đoán, dường như trong đó có một làn sương lạnh lẽo.

Anh nói rằng anh không bao giờ muốn ở chung một khung hình với cô nữa, còn nói cảm thấy cô thật kinh tởm…

Khi bước ra khỏi nhà giam, vùng ngoại ô có gió lớn, bầu trời u ám đáng sợ, những đám mây xám xịt đang đè nặng xuống mặt đất, như đang nhìn chằm chằm vào những sinh vật đang sống bên dưới, khi cơn bão kéo đến, không có ai vô tội hơn ai.

Mà ngay lúc này, Lục Miên nhận được cuộc điện thoại từ bệnh viện, Lục Thời Huân đột ngột xuất huyết nội sọ, cấp cứu không có hiệu quả, đã tử vong.

Bên tai kia, mưa lớn trút xuống, hạt mưa đập xuống đất như gõ lên mặt trống.

Đầu óc Lục Miên trống rỗng, tầm mắt như mơ hồ, không nhìn thấy cái gì khác.

Một mình cô đi bộ dưới mưa, rất lâu rất lâu.

Mọi chuyện trong quá khứ đều hiện lên trong tâm trí cô như một cuộn phim cũ.

Những gì bố đối xử tốt với cô, những lời ông nói, ánh mắt ông nhìn cô khi đưa cô ra sân bay… Tất cả những điều này, cuối cùng đều biến thành màu đen trắng, lạnh lẽo.

Cô thậm chí còn quên cách khóc, nhớ lại một câu mà cô đã đọc trong sách trước đó—

Niềm vui chỉ là nhất thời, tuyệt vọng mới là vĩnh viễn, không ai có thể thoát khỏi sự khắc nghiệt của vận mệnh…

Kẻ kiếm sống bằng đao kiếm, cuối cùng chắc chắn cũng sẽ chết vì đao kiếm.

Mỗi người, đều có tội.



Lục Miên thu xếp tổ chức tang lễ cho Lục Thời Huân với sự bình tĩnh cùng sự trưởng thành trước nay chưa từng có.

Người thân và bạn bè đều cho rằng, đứa con gái yêu mà Lục Thời Huân nuôi dưỡng và yêu thương đúng là chẳng ra gì, làm gì có con gái nào trong tang lễ của bố ruột mình lại không rơi một giọt nước mắt?

Lục Miên thật sự không thể khóc ra được, từ ngày bước ra khỏi nhà giam, cơn mưa lớn kia đã cuốn đi tất cả những giọt nước mắt của cô, cuộc sống tươi vui và hạnh phúc dường như chỉ dừng lại ở ngày hôm qua, tâm hồn cô hiện tại khô cạn như sa mạc.

La Mạn Thanh đã chuyển ra ngoài trước khi ngân hàng đến niêm phong biệt thự Vân Thủy Đài, Lục Miên cũng không đi tìm bà ta. Người đàn ông xuất hiện ở trước cửa bệnh viện ngày hôm đó chính là người đàn ông mà Lục Miên đã gặp trên đường nhiều năm trước, nhiều năm như vậy, hai người vẫn còn ở bên nhau đúng là không dễ dàng gì. Lục Miên chúc La Mạn Thanh sống hạnh phúc, chỉ là đừng mong cô có thể gọi bà ta là mẹ nữa.

Lục Miên trở lại biệt thự, thu dọn đồ đạc của mình, hầu hết những đồ vật có giá trị như tranh vẽ và đồ cổ mà Lục Thời Huân sưu tầm đều không được động vào, cô chỉ sửa soạn lại một chút quần áo.

Sau khi bước ra khỏi phòng, cô quay đầu lại nhìn căn phòng lần cuối, trên bệ cửa sổ, bức tượng điêu khắc bằng gỗ của Galen mà Từ Trầm đã tặng cô vẫn đứng sừng sững, oai phong trước gió, dù phía trước là thiên quân vạn mã, thì nó vẫn đứng lù lù không chút sợ hãi.

Không có ai sinh ra đã là người dũng cảm, vậy cô có tư cách gì để lập khế ước và hứa hẹn với anh cơ chứ?

Sau khi đóng cửa lại, Lục Miên đi đến phòng của Lục Thời Huân, căn phòng vẫn được giữ gìn sạch sẽ và ngăn nắp như cũ, đồ đạc cũng được sắp xếp tỉ mỉ không chút cẩu thả.

Lục Miên cũng không biết cô đang tìm cái gì, có rất nhiều thứ không thể mang đi, nhưng cô vẫn muốn tìm một thứ nào đó có thể lưu lại giữ làm kỷ niệm.

Trong ngăn kéo của Lục Thời Huân, Lục Miên tìm thấy một chiếc hộp nhỏ hình vuông, bề ngoài đơn giản, làm bằng gỗ, trông không đắt tiền, được khóa bằng mật mã, Lục Miên thử dùng ngày sinh của mình và mật khẩu thẻ ngân hàng mà Lục Thời Huân đưa cho cô để mở khóa, nhưng tất cả đều thất bại.

Lục Miên vô thức cảm thấy chiếc hộp này chứa đựng những bí mật mà bố cô chưa bao giờ tiết lộ.

Cô cho chiếc hộp gỗ vào trong cặp sách và mang theo bên mình. Trong phòng khách, nhân viên ngân hàng kiểm tra đồ đạc của Lục Miên.

“Trong này có gì thế?” Anh chàng đeo găng tay trắng chỉ vào hộp gỗ hỏi cô.

“Là quà sinh nhật của một người bạn tặng tôi.” Lục Miên trả lời.

“Có thể mở ra cho chúng tôi xem được không?”

“Tôi không nhớ mật khẩu, nếu như các anh biết cách mở khóa, tôi rất mong chờ các anh có thể giúp tôi đấy.” Lục Miên nhẹ nhàng nói.

Anh chàng cầm chiếc hộp gỗ lên lắc lắc bên tai, chiếc hộp rất nhẹ, bên trong dường như không có gì, nhìn bề ngoài cũng không có giá trị gì, vậy nên anh ta xua xua tay: “Thôi, cầm đi đi.”



Hai tháng sau.

Ngày Từ Trầm ra khỏi nhà giam, bầu trời vẫn âm u, gió thu cuốn theo cỏ khô trên mặt đất, mang theo tin tức của mùa đông đang đến gần.

Tất cả thành viên trong đội King đều đứng ngoài cổng sắt đợi anh, kể cả Tô Huyền mặc áo khoác trắng.

Khi Từ Trầm bước ra, trông anh đã gầy đi rất nhiều, nhìn sườn mặt trông đã sắc sảo hơn, đôi mắt có hơi trống rỗng, thậm chí là mờ mịt.

Đại Châu đi tới cầm lấy chiếc ba lô cũ của anh, anh ấy nhớ tới lần đầu tiên đón Từ Trầm ở nhà ga, anh cũng mang theo chiếc túi này, 3 năm rồi mà anh vẫn còn mang theo nó.

“Đừng nhìn nữa.” Mạnh Dao Quang nói với Từ Trầm đang đứng trước xe khi họ chuẩn bị lên xe: “Nhà Lục Miên xảy ra chuyện, bây giờ không ai có thể liên lạc được với cô ấy.”

Tay Từ Trầm hơi run rẩy, gãy một nửa tàn thuốc.

Trên xe, anh ngồi một mình ở hàng ghế sau, không để ý đến ai, im lặng nhìn điện thoại, trên đó đang phát lại tin tức tài chính, đưa tin về sự sụp đổ của đế chế bất động sản Lục Thời Huân, cùng cái chết của ông vì xuất huyết não đột ngột… Giọng nói không chút cảm xúc của người đưa tin vang vọng khắp khoang xe, không ai lên tiếng.

Từ Trầm cúi người, sống lưng căng cứng như con tôm cong, giống như sợi dây cung căng ra hoàn toàn, như có thể đứt bất cứ lúc nào.

Cuối cùng, Tô Huyền cầm lấy điện thoại trong tay Từ Trầm, tắt màn hình, tông giọng nặng nề nói với anh: “Đừng nhìn nữa, chuyện này đã xảy ra 2 3 tháng rồi, bây giờ cậu khó chịu thì có tác dụng mẹ gì. Bây giờ cậu nên nghĩ đến tương lai của mình, nếu lúc đầu không có người phụ nữ đó, cậu sẽ không…”

“Dừng xe.” Giọng nói của Từ Trầm vừa vang lên, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng tai mình đang bị ảo giác, đây là giọng nói của anh sao? Nó giống như một khúc gỗ mục ngàn năm tuổi bị nghiền thành bụi trong phút chốc, khó có thể tưởng tượng được, một giọng nói nghe thì tưởng già nua nhưng lại được phát ra từ chàng trai trẻ đã từng không ai bì nổi kia.

“Cậu đi đâu thế Eric!” Mạnh Dao Quang và Đại Châu xuống xe nhìn anh.

Anh xách balo đi về phía đường lớn, quay lưng về phía hoàng hôn, ánh chiều tà bao trùm lấy bóng lưng anh, phủ lên nó một lớp vàng rỉ sét.

Khi Từ Trầm gặp lại Lục Miên lần nữa, đã là sáng sớm của hai ngày sau, đêm hôm trước có một trận gió lớn, vạn vật khô héo, thế giới như được gột rửa, cây cối tái sinh.

Từ Trầm xách hành lý của mình đứng ở lối vào ga tàu hỏa, anh nhìn thấy cô gái đang đi về phía anh từ xa, từng bước từng bước một, bước đi vững vàng mà nghiêm túc.

Chỉ 10 mét ngắn ngủi, tưởng chừng như đi qua cả một đời.

Có người sống sót, có người mất đi.

Có người hân hoan sung sướng, có người lại cô độc mất ngủ.

Có người yêu bạn như mạng sống, có người lại ghét bạn như kẻ thù.

Từ Trầm thả hàng lý xuống, chạy về phía cô, mang theo một cơn gió ấm áp giữa mùa hè, mạnh mẽ ôm cô vào lòng. Thân hình gầy gò của cô giống như một tờ giấy, không có chỗ nào dựa vào, bất ngờ bị quán tính của anh đẩy lùi lại vài bước.

Cái ôm này tuy hơi đơn giản, nhưng lại rất ấm áp và chắc chắn.

“Anh tìm em ở khắp Thượng Hải 10 ngày, những nơi có thể tìm anh đều đi tìm hết, còn đang chuẩn bị về Hạ Thành để tìm xem.” Giọng nói của anh truyền vào tai cô, tựa như xa cách cả một thế giới, anh tự nói tự nghe, giống như có rất nhiều điều muốn nói, muốn kể cho cô nghe tất cả mọi chuyện…

“Anh sợ em cô độc một mình, sợ không biết em trốn đi đâu mà khóc một mình.”

“Lúc trước không gặp em, đúng là anh có tức giận, giận em lừa anh, nói tăng ca không thể đến xem trận chung kết. Mẹ nó em đã sớm không còn làm ở PA rồi em không nhớ sao? Nói dối thì có thể cẩn thận chút được không?”

“Sau đó nghe được tên khốn kia nói như vậy, anh liền tức điên lên, năm xưa Hứa Gia Trạch cũng nói gần giống như vậy với anh trên sân bóng, lúc đó hành động thế nào, bây giờ vẫn vậy, anh hận không đánh chết tên họ Phó kia.”

“Sau này anh mới biết, tên khốn kia chỉ đang khiêu khích anh, Lục Miên yêu anh như vậy, không có bất cứ ai có thể xen vào giữa chúng ta… Nhưng anh không hối hận, thật đấy, cấm thi đấu thì cấm đi, ông đây vẫn còn trẻ, sợ cái mẹ gì…”

……

Anh thật sự nói rất nhiều lời, rút ruột rút gan, như thể anh đã nói tất cả những gì anh muốn nói trong cuộc đời này, chỉ vì sợ rằng… sau này cô không thể nghe được nữa.

“Bây giờ anh sẽ đi hoàn lại vé, quay về thu dọn một chút, chúng ta đi Cửu Trại Câu.” Từ Trầm nắm lấy tay Lục Miên: “Mùa thu cũng sắp qua rồi…”

Lục Miên không nhúc nhích…

Từ Trầm vẫn cố chấp nắm lấy tay cô.

“Từ Trầm, chia tay đi.” Giọng nói khàn khàn của cô chỉ nói ra ba chữ này.

Gió thu cuốn những chiếc lá còn sót lại…

Thân thể Từ Trầm cứng đờ, bàn tay cũng trở nên lạnh lẽo.

“Em…em nói lại một lần nữa.” Sắc mặt anh trắng bệch như ánh trăng: “Nói lại lần nữa, nghĩ cho kỹ, anh có thể coi như chưa nghe thấy gì.”

Lục Miên buông tay Từ Trầm ra, giọng nói run rẩy: “Chia tay đi.”

“Ha.” Anh cười khẽ, lùi về sau vài bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: “Em đã nghĩ kỹ rồi?”

“Nghĩ kỹ rồi.”

Cô đã nghĩ kỹ việc này từ lâu, khi trông thi thể lạnh giá của Lục Thời Huân, cô đã nghĩ việc này suốt cả đêm.

Không phải cô không thể tha thứ cho anh, mà là cô không thể tha thứ cho chính mình, tha thứ cho người vì yêu anh mà vứt bỏ tất cả, người cha già còn đang ở trên giường bệnh đau khổ giãy giụa, mà cô lại vì chỉ để gặp mặt người đàn ông này một lần mà đi cả tháng trời không về, người bố yêu thương nuôi dưỡng cô hơn 20 năm, vậy mà thậm chí đến gặp mặt ông lần cuối cô cũng không về kịp, ông chết cũng không được an nghỉ.

Làm thế nào có thể tha thứ? Cô đáng chết mà!

“Lục Miên.” Anh gọi tên cô, giọng nói trở nên lạnh lùng và cứng rắn, giống như tảng đá trên vách núi…

Trong gió lạnh, Lục Miên không nói được lời nào, cô máy móc lùi lại vài bước, sau đó quay người rời đi.

Đi được mấy bước, không dám quay đầu, sợ không có gió, sợ không có nước mắt, sợ một mai hoa héo, sợ anh.

Đột nhiên có một luồng sức mạnh khổng lồ lao về phía cô, suýt nữa khiến cô ngã ra, phía sau là vòng tay lạnh như băng của anh, ôm chặt cô từ phía sau, chặt đến gắt gao, như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình.

Anh nắm lấy cánh tay cô, xoay người cô lại, dùng bàn tay thô ráp giữ chặt cằm cô, siết chặt, buộc cô phải mở miệng, sau đó nụ hôn cháy bỏng của anh rơi xuống, không cho hô hấp, chỉ có ra sức đòi lấy.

Anh buộc cô phải há to miệng ra hết mức để có thể cho anh tiến vào, đầu lưỡi anh tiến vào trong khoang miệng cô, càn quét và cướp lấy ngọt ngào…

“Anh chỉ mong mình không cần trưởng thành, tìm kiếm đối tượng hoàn toàn dựa vào trực giác, cứ mù mờ mà yêu em say đắm, coi như là một lần sóng gió trong đời.”

Khi đầu óc cô vì thiếu không khí mà mơ màng, những gì cô có thể nghe thấy là giọng hát trầm thấp của anh…

Bàn tay đang giữ chặt quai hàm của Từ Trầm mạnh mẽ đẩy cô ra, nhặt hành lý lên, quay người đi vào ga tàu hỏa mà không ngoảnh lại.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.