“Anh phải quay về tập luyện à?” Lục Miên quay đầu sang nhìn Từ Trầm đang lái xe một cách nghiêm túc.
Ánh mắt Từ Trầm nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh đáp: “Ngày mai anh sẽ đến Nam Kinh, có một trận thi đấu giao hữu với đội WH. WH năm ngoái đã thể hiện rất tốt ở giải LPL, do vậy đội anh đã bàn bạc, trao đổi giao lưu với đội họ để chuẩn bị cho mùa giải LPL năm tới.”
Thực tế, đội King vốn vẫn luôn thống trị đấu trường quốc nội, cũng không tìm được đường đến chiến thắng khi tham gia trận chung kết Liên Minh Huyền Thoại thế giới. Đã từng thua trước SHR, Fnatic của Hàn Quốc, King chưa bao giờ vượt qua ngưỡng top 8 ở các vòng chung kết thế giới. Sau 2 năm thất bại liên tiếp, King bị cư dân mạng trong nước chỉ trích sau trận chung kết thế giới. Đặc biệt, năm trước đó, King thậm chí còn không lọt vào nổi top 8. Năm đó, hai tuyển thủ nổi tiếng Clever và Fate của King đều bị chấn thương và phải giải nghệ, đội King càng bị tổn thất nặng nề.
Nhưng dù vậy, điều đó vẫn không ảnh hưởng đến việc King trở thành biểu tượng của đội tuyển chuyên nghiệp “Liên Minh Huyền Thoại” của Trung Quốc.
LPL Trung Quốc đã 2 lần xưng bá, năm ngoái Eric đã mạnh mẽ vùng dậy ở giải vô địch giữa mùa giải, anh đã đánh bại đội Sky – mạnh không ai bì nổi lúc bấy giờ và giành được chiếc cúp quán quân, đây là thành tích mà chưa có đội tuyển Trung Quốc nào giành được trước đó. Đối với mùa giải LPL năm sau, thậm chí cả Giải vô địch thế giới, mọi người đều vô cùng lạc quan về King. Vì có sự tham gia của Eric, đối với fans Trung Quốc, chức quán quân thế giới dường như cũng không còn xa như họ tưởng tượng.
“Ngày mai…. anh phải đi rồi à?” Lục Miên có chút luyến tiếc, thấp giọng nói nhỏ: “Vậy mà tối nay vẫn còn phải tập luyện.”
Xe dừng dưới gốc cây ngân hạnh trước cổng ký túc xá của Lục Miên.
Nghe thấy cô nói vậy, trong lòng Từ Trầm thực sự cảm thấy có chút áy náy, các tuyển thủ chuyên nghiệp thực ra không thích hợp để yêu đương, phần lớn thời gian của họ thì đều để chơi game rồi.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dùng chất giọng cực kỳ dịu dàng để nói: “Ngoan, nhiều nhất là 1 tuần, sau khi từ Nam Kinh trở về anh nhất định sẽ ở bên cạnh em nhiều hơn.”
“Không phải như vậy.” Lục Miên nắm ngược lấy tay anh: “Em có thể đi Nam Kinh cùng anh không?” Cô háo hức nhìn anh.
Đều là mấy tên đàn ông ăn uống, sinh hoạt và tập luyện cùng nhau, đưa theo con gái kiểu gì cũng khá bất tiện.
Từ Trầm còn chưa lên tiếng, nhưng Lục Miên đã nhìn thấy sự khó xử của anh nên giành nói trước: “Em nói đùa thôi, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh về.”
Hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng!
“Em định thuê nhà bên ngoài.” Lục Miên nhìn anh, có mấy lời vẫn chưa nói ra được: “Chỉ là…. muốn tìm một nơi gần anh một chút.”
“Ừm, chờ anh về, anh sẽ cùng em đi xem nhà.”
Từ Trầm trịnh trọng đảm bảo với cô, những việc mà bạn trai nên làm anh cũng nhất định làm được.
Lục Miên lấy một cái hộp nhỏ trong balo ra đưa cho Từ Trầm, Từ Trầm nhận lấy, mở ra, bên trong là một cặp kính.
Mác trên gọng vẫn còn chưa được tháo ra, nhãn hiệu này, Từ Trầm cảm thấy có chút quen thuộc….
“Kính mắt chống ánh sáng xanh, đã mua nhiều năm như vậy rồi, cũng không biết nó còn có tác dụng hay không.” Lục Miên thấp giọng cười lạnh một tiếng: “Vốn dĩ định sau kỳ thi đại học sẽ tặng anh, kết là anh bỏ chạy rồi…”
Từ Trầm đột nhiên nhớ đến cuộc gặp gỡ với cô trong cửa hàng mắt kính vào một buổi sáng nào đó nhiều năm trước.
Trong chốc lát, anh dường như đã hiểu ra rất nhiều điều, trái tim anh chợt bình tĩnh đến lạ.
“Mau đeo lên cho em xem nào.” Lục Miên giục anh.
Từ Trầm ngoan ngoãn đeo lên, gọng kính màu đen nhám, cùng với gọng kính của cô, vừa đúng lúc là đồ đôi luôn.
“Đẹp không?” Từ Trầm dịu dàng nhìn cô.
“Phì!” Lục Miên cười ra tiếng: “Sao lại có cảm giác, cực kỳ văn nhã bại hoại nhỉ.”
“Nha đầu ngốc.” Từ Trầm đầy cưng chiều mà đưa tay ra vuốt tóc cô, sau đó thuận thế cúi người xuống tháo mắt kính của cô ra, ngay sau đó thân hình anh liền áp xuống, cắn lên môi cô, bàn tay nhỏ của Lục Miên cũng kéo mắt kính của anh xuống. Từ Trầm thuận tay tắt đèn trong xe đi, khiến bầu không khí hai người trở nên tối tăm lại mờ ám, Lục Miên ôm lấy khuôn mặt của Từ Trầm, cẩn thận tỉ mỉ, nâng niu như bảo bối, từng chút từng chút, biến nụ hôn thành liếm mút, duỗi đầu lưỡi ra, cùng anh quấn quýt không rời.
“Cảm ơn.” Anh nói.
“Không cần cảm ơn.” Cô nói rồi cắn đầu lưỡi anh.
Bàn tay của Từ Trầm vuốt ve, ấn nhẹ lên eo Lục Miên, cơ thể cô cực kỳ nhạy cảm, khẽ run lên.
“Nếu còn tiếp tục thế này….. thì không về ký túc được đâu!” Từ Trầm vừa thở dốc vào tai cô, vừa liếm liếm vành tai tinh tế trắng nõn.
Cuối cùng, vào thời khắc động tình nhất của hai người, Lục Miên kịp thời “đạp phanh” lại và đẩy anh ra: “Em đi đây, đi đây.” Nói xong, cô đỏ bừng mặt cầm lấy túi xách, mở cửa xe, rồi chạy vụt ra ngoài.
Từ Trầm ngồi bên trong vẫn là vẻ mặt luyến tiếc: “Thả thính cho cố vào rồi chạy nhanh như thỏ, đúng là tra nữ.”
Lục Miên quay người lại nhìn anh, cười tươi rạng rỡ như hoa lan nở trong đêm.
–
Sau khi Từ Trầm đi thi đấu, Lục Miên dồn toàn tâm toàn lực cho trò chơi, mỗi ngày cô đều đến thư viện đọc sách, viết code, rồi rất muộn mới quay về ký túc.
Bởi vì phải chuẩn bị cho thi đấu, nên lịch làm việc và nghỉ ngơi ngày đêm đảo lộn của Từ Trầm cũng đã thay đổi, mỗi buổi sáng khi thức dậy, anh đều sẽ gửi tin nhắn chào buổi sáng, đến tối trước khi đi ngủ đều sẽ nhắn chúc ngủ ngon. Lục Miên cố gắng không làm phiền đến việc luyện tập và thi đấu của anh, nhưng Từ Trầm dù bận đến mấy cũng đều sẽ dành ra chút thời gian để gọi điện cho cô.
Sau đó, Lục Miên đã tính ra được quy luật gọi điện thoại của Từ Trầm, thường kéo dài khoảng 15 – 20 phút vào lúc 9 giờ mỗi sáng.
“Eric thân yêu, anh đừng nói là anh đang vừa đi vệ sinh vừa gọi điện cho em đấy nhé?” Lục Miên đúng bên cạnh cửa sổ của thư viện, bất chợt hỏi anh.
Eric ở đầu bên kia cũng ngây người 5 6 giây, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi cô gọi lại, liền nghe thấy tiếng xả nước vang lên rõ ràng, Lục Miên cũng ngây ra….. =)))))))))
Buổi tối quay lại ký túc, Hoàng Hân Nhiên đang cắm đầu vào viết code, vô cùng đau khổ, vò đầu bứt tai.
Khi Diệp Lam bước vào phòng, vừa cầm điện thoại vừa lướt weibo, nhưng vẫn hưng phấn như cũ: “Miên Miên, tối nay trận đấu giữa King và WH sẽ được livestream đấy!”
Hoàng Hân Nhiên trừng mắt nhìn Diệp Lam, tức giận đùng đùng kéo rèm trước bàn học, đeo nút bịt tai cách âm vào.
Diệp Lam trợn trắng mắt nhìn cô ta, không nói gì.
“Ừm, tớ biết rồi, 9 giờ bắt đầu.” Lục Miên bỏ một số bộ quần áo bẩn vào chậu rửa, cầm theo bột giặt đi ra ngoài: “Giặt xong quần áo, đúng lúc đến giờ.”
“Đợi tớ đi với!” Diệp Lam cũng vội vàng thu thập mấy bộ quần áo, cho vào chậu rồi cùng Lục Miên đi ra ngoài.
“Hoàng Hân Nhiên đang viết cái gì thế?” Lục Miên đi dọc hành lang tùy ý hỏi.
“Cậu ta tham gia một cuộc thi lập trình nào đó, hình như tiền thưởng khá cao.” Diệp Lam nhún vai: “Người mà ngay cả tiết học chuyên ngành cũng không đi, có thể viết ra được cái gì, dù có thì cũng chẳng đi đến đâu.”
Sau khi hai người Lục Miên rời khỏi phòng, Hoàng Hân Nhiên kéo rèm ra, lén lút liếc nhìn xung quanh phòng, xác định trong phòng không có ai, cô ta nhanh chóng đứng dậy, đi ra phía cửa đóng kín và cài chốt lại, sau đó đi đến bàn học của Lục Miên, máy tính của cô đang ở chế độ nghỉ, Hoàng Hân Nhiên di chuyển chuột, màn hình sáng lên, nhưng phải nhập mật khẩu mới có thể vào được, cô ta nhụt chí đá đá chiếc tủ bên cạnh, đúng lúc này, tay cô ta chạm vào chiếc USB hoạt hình LOL bên cạnh con chuột.
Mắt cô ta sáng lên, cô ta lấy chiếc USB cắm vào máy tính. Bên trong là mã nguồn của 《Mê cung kỹ thuật số》mà Lục Miên đã định sao chép đưa cho Ngô Húc.
Mặc dù Hoàng Hân Nhiên tạm thời không biết nó là cái gì, nhưng với tư cách là sinh viên ngành Khoa học Máy tính, cô ta vẫn có thể biết được, thứ này chính là thứ cô ta cần!
Chỉ trong vài phút, cô ta đã sao chép xong mã nguồn vào máy tính và trả lại USB về chỗ cũ, tim đập loạn xạ không ngừng.
Lục Miên trở lại phòng cũng không phát hiện ra có gì bất thường, cô kéo rèm lại, bắt đầu nghiêm túc xem trận đấu. Không chút nghi ngờ, King đã đánh bại WH nhờ thao tác mạnh mẽ cường thế của Eric. Tuy nhiên, họ cũng không thua quá thảm, vì đây chỉ là một buổi thi đấu mang tính chất biểu diễn, mọi người đều bận show kỹ năng của mình nên cũng không đánh quá quyết liệt.
Sau khi xem xong trận đấu, Lục Miên lại nghiêm túc nghe kỹ lời bình luận, đây có thể coi là một phần giải trí của các trận đấu chuyên nghiệp, đội ngũ sản xuất đã ghi lại lời nói của các thành viên 2 đội rồi biên tập thành các video ngắn rồi post lên mạng để mọi người có thể hiểu những gì các tuyển thủ đã giao tiếp trong suốt trận đấu.
Bình thường, trong đội King, giọng nói mọi người thường được nghe thấy nhất là từ người đi đường giữa – Đại Châu: “Lão tử muốn càn quét tháp! Nhất định phải hành chết tên ngốc đấy!”
Đường rừng – Mạnh Dao Quang: “Đường dưới, chuẩn bị đi, anh đến thì cùng xông lên.”
Đường trên – Cảnh Đồng: “Chạy cái mọe nhà mày mà chạy! Não teo đến mức chỉ biết mấy cái thao tác mèo cào ấy thôi à!”
Hỗ trợ của Eric – Mộc Thiên: “Ai vừa nói cùng đến thì xông lên thế, mợ nó, đã lộ vị trí mọe rồi, cút ngay!” Mộc Thiên là người Tứ Xuyên, thỉnh thoảng trong lúc thi đấu sẽ vô tình nói sang giọng địa phương, đặc biệt chọc cười khán giả.
Mạnh Dao Quang: “Cậu nói lại lần nữa cho lão tử nghe xem!”
Mộc Thiên: “Đội trưởng, em sai rồi!”
…..
Vậy mà những câu nói trong trận đấu hôm nay đặc biệt trầm lắng, ngoại trừ những câu nói cần thiết như: “Tôi đang ở rừng, qua đây giúp đỡ đi.”
“Đi, chúng ta đánh Rồng.”
“Lên giúp một tay nào.”
Ngoài những trao đổi cần thiết này, không hề nghe thấy bất cứ những lời nói chửi tục nào như: “Mọe nó, hành chết nó cho ông” “Tên chóa này!”….
Khi giành được thắng lợi, Mạnh Dao Quang khen ngợi từ tận đáy lòng: “Xem ra, phẩm chất của đội King chúng ta ngày càng không ngừng được nâng cao đấy nhỉ.”
“Đội trưởng, anh nghĩ nhiều rồi.” Giọng nói yếu ớt của Cảnh Đồng vang lên: “Eric nói vợ cậu ấy cũng đang xem trận đấu của chúng ta, ai dám nói bậy hoặc văng tục thì cậu ấy sẽ gặp một lần giết một lần, không từ thủ đoạn.”
“…..”
Sau khi xem xong trận đấu, Lục Miên thấy Diệp Lam rất yên tĩnh, thế là cô liền gọi cậu ấy một cách thăm dò: “Những gì Cảnh Đồng vừa nói trong ghi âm trận đấu, về bạn gái của Eric….”
Diệp Lam thò đầu ra khỏi giường, lớn tiếng nói: “Miệng Cảnh Đồng toàn nói phét mà cậu cũng tin à? Thú vui tao nhã của em nó chính là đi đồn Eric có bạn gái khắp giới thể thao điện tử này, hề lắm!”
……
“Ồ” [Mặt cười]
–
Ngày mai là ngày mà Từ Trầm trở về, Lục Miên cả ngày đều cực kỳ vui vẻ.
Lục Miên vừa tan làm ở công ty PA Game trở về trường học thì nhận được cuộc gọi từ Ngô Húc, giọng nói của cậu ta trong điện thoại cực kỳ gấp gáp: “Lục Miên, tôi vừa đến địa điểm trưng bày tác phẩm của cuộc thi lập trình trong trường, nhìn thấy có người lấy mã code 《Mê cung kỹ thuật số》của cậu đi thi, à ừm…. có phải cậu đã bán mã code của 《Mê cung kỹ thuật số》đi không? Cậu đừng quá bốc đồng, ngày hôm đó tôi nói chuyện có hơi mất não…..”
Lục Miên cau mày: “Tôi không có bán, có phải là ý tưởng lớn gặp nhau không?”
“Không phải, tôi đã xem qua mã code của cậu, cái này chính là 《Mê cung kỹ thuật số》, một chữ số cũng không lệch.” Ngô Húc nói.
Trong lòng Lục Miên hẫng một nhịp: “Vậy người tham gia đó, tên là gì?”
“Hình như gọi là…. Hoàng cái gì đó Nhiên.”
“Hoàng Hân Nhiên.”
“Đúng đúng đúng, chính là cái tên này.”
Lục Miên cúp điện thoại, lửa giận trong lòng từng chút từng chút dâng lên.
Sau khi quay lại ký túc, trong phòng chỉ có duy nhất Hoàng Hân Nhiên đang kéo rèm xem phim, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng cười đầy vui nhộn.
Lục Miên đi tới kéo rèm của Hoàng Hân Nhiên ra, Hoàng Hân Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy sắc mặt Lục Miên không tốt, chợt ngây ra, sau đó nhịn xuống khuôn mặt đầy ý cười của mình nói: “Sao thế?”
“Cậu trộm mã nguồn game của tôi để tham gia cuộc thi?”
Hoàng Hân Nhiên kinh ngạc đứng bật dậy, cậu ta không ngờ Lục Miên lại biết nhanh đến như vậy, vốn dĩ cậu ta muốn đợi đến khi cuộc thi kết thúc, lấy được tiền thưởng, đến lúc đó nếu như Lục Miên biết rồi, quá lắm thì chia cho cô một chút tiền thưởng là được.
“Ồ, tôi dùng đấy, nhưng không phải là trộm, mà là mượn.” Hoàng Hân Nhiên lại ngồi xuống, uống một ngụm nước, bình tĩnh nói.
“Mượn mà không nói, chính là trộm.”
“Đừng tức giận, Lục Miên.” Giọng nói của Hoàng Hân Nhiên rất nhẹ nhàng, hiếm khi thấy cậu ta lộ ra chút yếu ớt thế này, miệng lưỡi lắt léo: “Cậu thấy đấy, hoàn cảnh gia đình tôi không tốt, tôi thật sự rất cần số tiền thưởng từ cuộc thi này, nhưng lập trình đúng là quá khó, những gì tôi làm tôi không thể đem ra đi thi được, vì vậy cái game kia cậu cứ coi như là cho tôi mượn dùng một chút, đợi khi tôi lấy được giải thưởng rồi, tôi chia cho cậu 1/3, được không?”
Bạn yếu ớt bạn có lý, cả thế giới đều phải nhường bạn.
“Không được.” Lục Miên thẳng thừng từ chối đề nghị của Hoàng Hân Nhiên, cô thực sự rất tức giận, khóe miệng có chút run rẩy, chưa kể đến《Mê cung kỹ thuật số》 là game do cô tạo ra để tặng Từ Trầm, mà chính là thái độ của Hoàng Hân Nhiên, cô không thể chấp nhận được thái độ của cậu ta: “Chuyện này tôi sẽ không nhượng bộ, cậu chỉ có 2 sự lựa chọn, hoặc là từ bỏ cuộc thi, hoặc là thay đổi bài thi.”
“Lục Miên, cậu bắt nạt người quá đáng!” Hoàng Hân Nhiên thấy thái độ kiên quyết của cô, cũng tức giận đùng đùng, sắc mặt lập tức sa sầm xuống: “Cậu đầu óc tốt như vậy, viết code game cũng chỉ là gõ gõ bàn phím một chút, cho tôi mượn dùng một chút thì có làm sao, cậu nhỏ mọn thế, cậu cũng chả có thiệt hại gì, cậu vẫn có thể bán nó để lấy tiền mà, chỉ thuận tiện giúp đỡ tôi một chút thôi thì có làm sao. Chúng ta đã là bạn cùng phòng gần 3 năm rồi, chút tình cảm này cậu cũng không nể mặt mà giúp đỡ tôi thì thật là quá đáng đấy!”
“Bạn cùng phòng 3 năm, cậu lợi dụng người khác bao nhiêu tôi cũng không nói, nhưng chỉ riêng chuyện này, đừng có hòng mà lừa gạt cho qua chuyện.” Lục Miên khinh thường liếc nhìn cậu ta: “ Không xóa bài thi đo, tôi sẽ báo cáo với trường và ban tổ chức cuộc thi.”
Hoàng Hân Nhiên cười lạnh: “Cậu đi báo cáo đi! Việc này không có chứng cứ xác thực, chỉ dựa vào lời nói một phía của cậu, ai có thể tin chứ, tôi hoàn toàn có thể nói cậu ăn trộm ý tưởng của tôi, sau đó vu oan giá họa cho tôi.”
“Được thôi, chúng ta cùng chờ xem, mã code của《Mê cung kỹ thuật số》dù đảo ngược tôi cũng có thể đọc ra được, 10 mã lệnh đầu tiên cậu có thể học thuộc được mấy cái? Đến lúc đó thì chờ xem ai thật ai giả.” Lục Miên cười lạnh một tiếng: “Chúng ta liền chống mắt lên coi ai có thể chống đỡ được đến cuối cùng.”
“Cậu ức hiếp người quá đáng!” Hoàng Hân Nhiên trừng mắt nhìn Lục Miên, túm lấy máy tính và cặp sách của mình, giận đùng đùng đi ra khỏi phòng ký túc, đóng cửa “ầm” một tiếng như thể trút giận.
Trong lòng Lục Miên sao có thể không tức giận, nhưng cô vẫn có thể bình tĩnh lại, giải quyết chuyện này thực sự rất phiền toái, đúng như Hoàng Hân Nhiên đã nói, cậu ta chỉ mượn dùng một chút, cô cũng không tổn hại gì, nếu đổi lại là người khác, cô cũng không ngại làm chút gì đó để giúp đỡ ứng phó với cuộc thi, nhưng với loại hành động lén lén lút lút cùng thái độ có chết cũng không biết hối cải của Hoàng Hân Nhiên thực sự khiến cô ghê tởm. Cho dù Lục Miên bình thường đều rất tốt với người khác, nhưng cô – Lục Miên, chắc chắn không phải là quả hồng mềm muốn nắn là nắn, dễ dàng bị người khác thao túng, dù là trong game hay ngoài đời, nếu muốn đấu với cô, cũng phải ngay thẳng chính diện, nếu như cô có chút nào né tránh và lùi bước thì hai chữ “Lục Miên” này sẽ viết ngược lại.