Say Giấc Hè - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 36



Sáng sớm hôm sau, Lục Miên nhận được cuộc gọi của chủ tịch Tần Nam: “Lục Miên, bây giờ em có rảnh không?”

“Có chuyện gì sao?” Lục Miên đeo cặp lên chuẩn bị đến thư viện.

Giọng nói của Tần Nam có chút nghiêm túc: “Nếu thuận tiện thì muốn mời em đến văn phòng câu lạc bộ một chuyến, có người muốn gặp em.”

“Ai muốn gặp tôi thế?”

“Em đến rồi sẽ biết thôi.”

“Được.”

Lục Miên chỉ có thể xách một chiếc máy tính nặng nề đi qua nửa khuôn viên trường để đến văn phòng câu lạc bộ.

Trong văn phòng chỉ có 2 người, một người là Tần Nam, cậu ta đang tựa người trước chiếc bàn gỗ màu đỏ thẫm, bên cạnh là một cô gái mặc một chiếc áo khoác len dài màu trắng be, lộ ra dáng người cao gầy, mái tóc thẳng dài như khăn choàng đen màu mực, làn da trắng trẻo cùng đôi môi đỏ mọng như đóa hồng mai, xinh đẹp đến mức không có từ ngữ nào tả được.

Lục Miên nhận ra cô ấy, nữ MC game nổi tiếng nhất giới LOL hiện nay, Tô Huyền.

Nhìn thấy Lục Miên đi tới, Tần Nam lập tức nói với cô: “Giới thiệu với em, đây chính là đàn chị Tô Huyền, cựu chủ tịch và là người sáng lập ra câu lạc bộ thể thao điện tử của chúng ta.”

Cái gì, cựu chủ tịch? MC thể thao điện tử nổi tiếng nhất hiện nay lại thực sự là cựu chủ tịch của câu lạc bộ sao, thật không thể tin được nha!

Lục Miên có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Tô Huyền một hồi lâu, mãi cho đến khi Tần Nam huých nhẹ vào khuỷu tay cô, cô mới phản ứng lại.

“Chào đàn chị Tô Huyền.” Lục Miên lễ phép chào hỏi.

“Chào em.” Tô Huyền vẫn duy trì nụ cười khéo léo nhìn cô, ánh mắt có chút kinh ngạc: “Không ngờ Jax mạnh mẽ cường thế ngày đó lại là một cô gái nhỏ bé yếu đuối như này…”

Lục Miên cười ngượng ngùng.

“Đàn em Lục Miên đánh hỗ trợ rất lợi hại.” Tần Nam bổ sung thêm với Tô Huyền: “Tài năng và thiên phú về mọi mắt của em ấy rất tốt, là át chủ bài của câu lạc bộ chúng ta.”

“Chị nhìn ra được, em ấy rất có tài năng.” Tô Huyền đi tới bên cạnh Lục Miên, thân mật kéo tay của cô, đánh giá ngón tay thon dài của cô, hỏi: “Em có hứng thú với thi đấu chuyên nghiệp không?”

Lời này vừa nói ra, Lục Miên liền ngây người.

Thi đấu chuyên nghiệp á!

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, trình độ của mình đủ tốt để thi đấu chuyên nghiệp, tất cả kiến thức và kỹ năng về game LOL của cô đều do Eric dạy, nhưng so với anh thì cô đúng là kém quá xa.

Cô thế này… cũng có thể thi đấu chuyên nghiệp sao?

“Đàn chị Tô Huyền không chỉ là MC game, là còn là quản lý của chiến đội TS.” Tần Nam kích động nói với Lục Miên: “Chị ấy xem trọng em, chứng tỏ em đúng là vàng trong cát nha.”

“Em…” Cô có chút do dự.

Tần Nam nói: “Em cái gì mà em, em mau đồng ý đi, đây là chuyện quan trọng đó.”

Tô Huyền nói với Tần Nam: “Cậu để em ấy tự mình quyết định.”

Tần Nam xấu hổ gãi đầu.

“Đội của chị đúng lúc đang thiếu một hỗ trợ, mà hỗ trợ của em cực kỳ hấp dẫn chị.” Tô Huyền nhìn cô, dùng chất giọng quyến rũ nói với Lục Miên: “Hiện tại trong giới thể thao điện chưa có một nữ tuyển thủ nào đặc biệt xuất sắc, nhưng chị tin với thực lực của em, có khả năng tự tạo cho mình một khoảng trời riêng.”

Tô Huyền đánh giá cô rất cao.

“Xin lỗi đàn chị Tô Huyền, em chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ thi đấu chuyên nghiệp.” Lục Miên cuối cùng cũng uyển chuyển từ chối, mặc dù cô rất thích game này, nhưng cô càng yêu Từ Trầm hơn.

Ý định chơi hỗ trợ ban đầu của cô chỉ là Từ Trầm, cũng chỉ vì anh mà thôi…

“Em thật sự không suy nghĩ lại sao?” Từ Trầm không ngờ Lục Miên lại từ chối dứt khoát như vậy, dù sao không phải ai cũng có cái tài năng thiên phú để trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Chưa nói đến mức lương và thưởng khổng lồ, mà là sự chú ý và nổi tiếng được nhiều người yêu thích sau, đây không phải là điều mà những người trẻ bình thường có thể cưỡng lại hay từ chối.

“Ừm, em đã suy nghĩ kỹ rồi.” Lục Miên kiên quyết gật đầu: “Em không thi đấu chuyên nghiệp.”

Tần Nam không nhịn được khuyên nhủ: “Lục Miên, em suy nghĩ kỹ càng lại đi, không phải ai cũng có cơ hội tốt như vậy đâu, hay là em suy nghĩ lại vài ngày sau hãng trả lời?”

Lục Miên nói: “Em đã nghĩ kỹ rồi, em chỉ là rất thích game này thôi, chứ không muốn kiếm tiền từ nó hay vinh quang sáng lạn.”

Tô Huyền cúi đầu cười khẽ một tiếng: “Cũng đúng, thể thao điện tử đúng là hao mòn thanh xuân, luyện tập nhiều giờ mỗi ngày quả thực là rất khó khăn, con gái mà, thanh xuân tuổi trẻ vẫn là quý giá nhất.”

Không phải vì điều này, nhưng Lục Miên cũng không giải thích thêm.

“Hôm qua chị đã đề cập chuyện này với Eric, nói em có tiền năng phát triển rất lớn, hy vọng có thể mời em vào đội TS, kết quả cậu ấy rất kiên quyết nói rằng em sẽ không đồng ý, chị còn đánh cược với cậu ấy, xem ra chị thua chắc rồi.” Khi nhắc tới Eric, khuôn mặt Tô Huyền hiện lên vẻ dịu dàng quyến luyến: “Quả nhiên vẫn là Eric hiểu rõ con gái các em hơn, chẳng trách cậu ấy lại có thể thu hút nhiều fans nữ đến vậy.”

“Không phải vậy đâu.” Lục Miên đột nhiên nói.

“Hửm?” Tô Huyền ngước mắt lên nhìn cô.

“Eric thu hút fans, không phải là vì anh ấy hiểu rõ con gái, mà là ……” Lục Miên dừng một chút: “Vì anh ấy mạnh.”

Có rất nhiều lý do để theo đuổi và ngưỡng mộ, nhưng chỉ có một lý do để ngưỡng mộ và theo đuổi từ sâu trái tim, đó chính là anh đủ mạnh.

Tô Huyền ngây người nhìn Lục Miên, trên mặt lộ ra một tia khó đoán, nhưng chỉ là thoáng qua, cô ấy lập tức khôi phục nụ cười, không thể tỏ ra thái độ khó chịu: “Xem ra, em cũng là fans chân chính của cậu ấy.”

“Đúng vậy, Lục Miên rất thích Eric.” Tần Nam lúc này cũng xen vào, cố gắng làm cho bầu không khí hòa hoãn hơn.

Khóe miệng Tô Huyền nở một nụ cười ôn hòa: “Thế à, vậy lần sau gặp Eric, chị sẽ giúp em xin chữ ký.”

“Cảm ơn đàn chị Tô Huyền.” Lục Miên rất lễ phép nói cảm ơn.

Sau khi Lục Miên rời đi, Tần Nam nhanh chóng giải thích với Tô Huyền: “Chị cũng đừng quá để ý, em ấy học chuyên ngành Khoa học Máy tính, có lẽ sau này hy vọng muốn phát triển trong ngành này, hơn nữa gia thế cũng rất tốt, mức tiền lương và tiền thưởng kếch xù của tuyển thủ chuyên nghiệp cũng chưa thể thu hút được em ấy.”

“Cũng không phải chỉ vì chuyện này, chị chỉ muốn đến gặp em ấy.” Tô Huyền thu lại ý cười, nhẹ nhàng nói: “Do thái độ của Eric đối với em ấy khiến chị khá tò mò.”

Cô ấy nghe nói sau trận đấu ở trường, Eric yêu cầu được gặp riêng Lục Miên, mà hôm qua khi nói chuyện về trận đấu này, Eric lúc nào cũng treo tên Jax lên miệng, trong đầu anh ngoại trừ Jax thì không còn gì khác, điều này khiến Tô Huyền cực kỳ tò mò về người hỗ trợ này.

Quen Eric 2 năm, cô ấy chưa bao giờ thấy anh….quan tâm ai đến như vậy.



“Khi chị ấy nhắc đến anh, hai mắt đều sáng bừng lên.” Dưới gốc cây ngân hạnh, tiếng gió thu xào xạc, Lục Miên nhỏ giọng gọi điện cho Từ Trầm.

“Giống như hồ ly sao?” Giọng nói trầm thấp của Từ Trầm bên kia điện thoại vẫn lười biếng như cũ, như thể vừa mới tỉnh lại.

“Em không nói đùa.” Lục Miên cố gắng dùng giọng điệu gay gắt nhất có thể: “Mau thành thật khai báo, anh cùng cô MC kia rốt cuộc có quan hệ gì?”

“Em đoán xem?”  Từ Trầm dường như cố ý đi đường vòng với cô.

“Giống như mối quan hệ với Trương Dã?”

Sao lại nhắc tới người này nữa rồi, Từ Trầm bất đắc dĩ đỡ trán: “Trí nhớ của em….. Thật sự quá tốt rồi đấy!”

“Bằng không sao lại có thể xếp hạng nhất lớp nhiều năm như vậy.” Lục Miên bĩu môi: “Không cho phép lừa em.”

“Nếu như anh nói có, em sẽ ghét anh sao?” Từ Trầm cười khẽ, vẫn dùng giọng điệu lưu manh trêu chọc cô.

“Lúc trước anh đều đã hôn Trương Dã đến mức vậy, em đã ghét bỏ anh chưa?” Lục Miên nhàn nhạt nói.

“Anh có một linh cảm, sắp tới sẽ có một lời tỏ tình khiến anh cảm động.”

Lục Miên cười khẽ: “Từ Trầm, em yêu anh yêu cả con người anh, cho dù nhiệt huyết cháy bỏng nhưng bản tính hay quên, cho dù tình yêu sâu đậm nhưng không phải duy nhất.”  (Trích trong 一个陌生女人的来信)

Đầu bên kia điện thoại, Từ Trầm im lặng gần 10 giây, mới nói: “Tối mai, câu lạc bộ không có người, đến đây tìm anh.”

Nhịp tim của Lục Miên đột nhiên tăng tốc…

Ánh trăng buông xuống, phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên mặt sông Hoàng Phố.

Đêm khuya thanh vắng, đến cả côn trùng mùa thu cũng không muốn kêu vang.

Lục Miên nhẹ nhàng đeo cặp sách, đi đến trước cửa biệt thự Vân Thủy Đài, dáng vẻ lén la lén lút như đi ăn trộm ngó nhìn xung quanh, sau đó nhẹ giọng gọi cửa.

Rất nhanh, từ xa truyền đến những tiếng bước chân vội vã, “cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra, một đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ trực tiếp kéo cô vào. Ngay khi vừa đóng cửa, trọng tâm cơ thể Lục Miên mất thăng bằng, bị anh nặng nề ép lên tường, trong bóng đêm, hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cô, không cách nào có thể thoát ra, anh cúi người xuống, cắn nhẹ lên môi cô, dùng sức mà trằn trọc mút vào, dường như đã nhấm nháp một miếng bánh kem mềm mại thơm ngọt, lực độ mút vào kết hợp với môi răng cọ sát cùng lực cắn, anh giữ chặt cằm cô, nhẹ nhàng nhéo, buộc cô phải mở miệng ra, duỗi ra đầu lưỡi, cùng anh quấn quýt dây dưa, khiến nụ hôn này càng trở nên sâu sắc đến cực hạn.

Thân thể Lục Miên đã mềm nhũn theo nụ hôn của anh, mà thân thể anh, cứng rắn như sắt thép.

Đàn ông và phụ nữ, một người cứng rắn một người lại mềm mại, trời sinh hoàn mỹ.

Trước khi đến đây cô đã đoán trước được điều gì sẽ xảy ra thậm chí cả đường đi cô còn cực kỳ mong đợi sẽ xảy ra điều gì đó…

Từ Trầm hôn nhẹ nhàng lại, ghé sát vào bên tai cô, khẽ thở dốc, dịu dàng nói: “Em đã nghĩ kỹ chưa?”

Lục Miên đưa tay nhẹ nhàng vòng qua cổ anh, nhón chân chủ động ngậm lấy môi dưới của anh, vụng về gặm cắn một lúc, sau đó mới nói: “Em đã sớm nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi.”

Câu nói này kích thích Từ Trầm một cách nặng nề, anh thuận thế bế bổng cô lên, đi nhanh về phía phòng mình ở trên tầng. Chân Lục Miên kẹp chặt lấy phần eo cứng rắn của anh, tựa như bạch tuộc mà treo trên người anh. 

Bế người vào phòng, Từ Trầm đặt cô xuống chiếc giường lớn mềm mại đàn hồi, sau đó áp người đè lên, tay chân luống cuống cởi quần áo của chính mình, Lục Miên cũng cởi áo lông vũ của mình ra rồi ném sang bên cạnh, sau đó duỗi tay ôm lấy cổ Từ Trầm, Từ Trầm thuận thế cúi xuống, động tình hôn lên xương quai xanh của cô, bàn tay với những vết chai chậm rãi men theo góc áo đi vào trong, hướng lên trên, cảm giác rùng mình cùng lạnh lẽo đánh úp Lục Miên, cô không nhịn được rùng mình một cái.

Bàn tay to lớn của Từ Trầm hoàn toàn ôm trọn một bên ngực mềm mại của Lục Miên, thân thể cô nháy mắt mềm nhũn, sắc mắt cũng dần dần ửng hồng….

Ngay sau đó, anh rút tay lại, động tác dừng vài giây, liền đứng dậy, Lục Miên chớp chớp mắt, ánh mắt mang theo nghi hoặc cùng dò xét nhìn anh.

“Miên Miên, em có mang theo….cái kia không?” Từ Trầm đỏ mặt hỏi cô.

“…..” Cô lắc đầu, sao cô lại có thể mang theo thứ đó chứ!

Vậy nên, quần áo đều đã cởi hết rồi, anh lại nói không có….

“Anh đi ra ngoài mua.” Từ Trầm lập tức mặc áo khoác vào: “Quay lại ngay thôi.”

“Mấy người Đại Châu hay Mộc Thiên đều không có sao?” Lục Miên kéo anh hỏi, hiển nhiên không muốn anh rời đi lúc này.

“Đều là cẩu độc thân, ai lại chuẩn bị cái này….” Từ Trầm quay đầu lại, cúi xuống hôn khẽ lên chóp mũi ửng hồng của cô: “Giữ nguyên trạng thái, chờ anh quay lại.”

Giữ nguyên trạng thái em gái nhà anh! Anh chơi game hay là chơi cô thế!

Từ Trầm gần như là chạy một mạch ra khỏi khu biệt thự, băng qua đường lớn rồi đi vào siêu thị tiện lợi 24 giờ ngay bên kia đường. Anh trực tiếp cầm lấy 2 hộp Okamoto màu đỏ từ kệ bên cạnh quầy thu ngân, đưa ra tờ 100 tệ, trầm giọng nói: “Không cần trả lại.” Nói xong liền quay người rời đi, nhân viên thu ngân phía sau nhìn dáng vẻ vội vàng gấp gáp của anh mà không nhịn được cười trộm vài tiếng.

Lục Miên dang hai tay hai chân nằm trên giường lớn của Từ Trầm, đầu óc trống rỗng, xung quanh hơi thở đều là mùi hương của anh, cô lật người vùi mặt vào gối, hít sâu một hơi mùi hương trên cơ thể anh.

Chỉ cần ngủ trên giường của anh thôi, cũng khiến cơ thể cô hưng phấn mà có phản ứng.

Lục Miên đứng dậy, nhìn quanh đánh giá phòng anh, trên mặt bàn đối diện có một chiếc máy tính hiện đại hiệu năng cao, chuột cùng bàn phím cũng đều là của dân chuyên nghiệp, trên bàn còn có một số bức tượng nhỏ cùng tranh vẽ các vị tướng trong game, Lục Miên cầm lên một khung ảnh có khắc họa Jinx, biểu cảm sống động, màu sắc tươi sáng, mặt sau còn viết: Dành tặng cho Eric thân yêu của em.

Hầu hết đều do fans tặng….

Lục Miên lại mở tủ quần áo của Từ Trầm, bên trong có 2 bộ đồng phục của đội King, cũng có một vài bộ vest, nhưng nhiều nhất đều là trang phục nhàn nhã thường ngày, anh thích mặc áo hoodie, không quá câu nệ kiểu cách.

Căn phòng này, cô đã bỏ lỡ 3 năm.

Đúng lúc này, cửa lớn của biệt thự mở ra, Lục Miên nghe thấy tiếng bước chân của không chỉ một người, ngay sau đó là giọng nói của Đại Châu và Cảnh Đồng vang lên.

Sao lại….quay lại rồi?

“Hầy, các cậu nói xem, buổi triển lãm đang yên đang lành sao đột nhiên lại cúp điện nhỉ?” Giọng nói thô to của Đại Châu chán nản nói, rất nhanh liền có tiếng bước chân trên cầu thang: “Eric, figure Ezreal mà cậu muốn anh mua được rồi này.”

Lục Miên cảm nhận thấy bước chân của anh ấy dừng ở trước cửa phòng, ngay lập tức cô lao tới cạnh cửa, dùng sức mà ấn nút khóa cửa.

Cùng lúc đó, tay Đại Châu cũng đặt lên tay nắm cửa, ấn mạnh xuống: “Sao còn khóa cửa nữa? Eric, cậu có ở bên trong không?”

“Cậu ấy chắc chắn vẫn đang ngủ rồi.” Giọng nói của Mộc Thiên từ dưới tầng vang lên: “Đừng ồn ào đánh thức cậu ấy, nếu không cậu không chịu được hậu quả đâu.”

“É é!” Đại Châu vội vàng ngậm miệng, tay chân nhẹ nhàng đi xuống tầng.

Lục Miên thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi trái tim cô gần như suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cũng ngay lúc này, cửa lớn lại bị mở ra, Từ Trầm xuất hiện ở cửa với hai hôm Okamoto màu đỏ trên tay. Bên cạnh ghế sofa, Cảnh Đông đang xé một gói khoai tây chiên, ngẩng đầu ngây người nhìn anh, Từ Trầm lập tức cầm hai hộp bao cao su giấu ra sau lưng, lúc này Đại Châu cũng bước xuống cầu thang, lúc nhìn thấy Từ Trầm cũng ngây ra: “Ơ? Cậu không ở trong phòng à?”

“Cửa….cửa khóa mà!” Đại Châu gãi đầu, đi xuống đặt figure Ezreal lên kệ, nghi hoặc hỏi: “Sao cậu ra ngoài lại còn phải khóa cửa?”

“Chống trộm.” Từ Trầm nói nhanh chóng dứt khoát rồi đi thẳng lên tầng, Đại Châu, Mộc Thiên và Cảnh Đồng đang ôm túi khoai tây chiên đồng thời thò đầu ra nhìn lên trên tầng.

Từ Trầm đi đến cửa phòng mình, đưa tay ấn tay nắm cửa, quả nhiên là bị khóa rồi.

Anh quay đầu lại, ba người đang nhìn trộm nhanh chóng giả vờ như đang bận rộn việc riêng của mình, như không hề có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng, Từ Trầm vẫn nhẹ nhàng gõ vào cửa, đè thấp giọng nói: “Là anh.”

“Cạch” một tiếng, cánh cửa hé ra một khe hở nhỏ, Từ Trầm nghiêng người chen vào.

Ba người phía sau đồng loạt trợn to mắt, ba mặt nhìn nhau…..

“Đại Châu, vừa rồi chúng ta xuất hiện ảo giác à? Trong phòng Eric có phải là có người không?”

“Em cũng…. nhìn thấy!”

Cảnh Đồng lập tức cầm điện thoại, đăng bài lên weibo: “Tin tức độc quyền: Eric đang qua lại với một em gái!”

Tin này vừa đăng lên, fans lập tức bình luận ngay.

[Cảnh Đồng sao cưng còn chưa đi ngủ đi!]

[Ai đến trị đứa trẻ nghịch ngợm này đi!]

[Nhất định là được giao quá ít bài tập về nhà rồi!]

[Cảnh Đồng không ngoan, nói dối thì không phải là một cậu bé ngoan.]

….

Cảnh Đồng ném điện thoại xuống, mắng thầm: “Chống mắt lên xem mấy người có thể giả bộ tới khi nào!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.