Say Em Quên Lối Về

Chương 47: Đêm tân hôn. (h)



Sau vụ cầu hôn tại hiện trường hôn lễ, cha mẹ Bối đã để ý đến Khả Lạc, con dâu tương lai của gia đình. Cho nên, Dực thiếu dự đoán bản thân sắp phải đưa “bạn gái” về ra mắt gia đình rồi!

Mạc Đình Cảnh cũng không nán lại quá lâu ở hôn lễ của mình mà tìm cách “chuồn” về phòng tân hôn với Bối Mạt.

Đứng trước cửa phòng, trái tim hắn cứ đập loạn nhịp không sao có thể kiểm soát được. Hít sâu một hơi, cố gắng che giấu cảm giác bồn chồn, nông nóng trong lòng, hắn mở cửa bước vào.

Cạch.

Cửa phòng bật mở, đập vào mắt hắn là bóng dáng của người dấu yêu.

Bối Mạt trong tà váy trắng tinh khôi, ngoan ngoãn ngồi trên giường, chờ đợi hắn xuất hiện. Có lẽ vì quá căng thẳng, bản thân cô cũng không nhận ra sự xuất hiện của hắn.

Mạc Đình Cảnh thấp giọng cười một tiếng, rảo bước về phía Bối Mạt. Khăn chùm đầu đột nhiên được vén lên khiến cô giật nảy một cái, ngước mắt nhìn hắn.

Cô tròn mắt nhìn: “Anh... anh...”

Hắn vươn tay, đặt ngón tay lên cánh môi đang mấp máy, chặn lại mọi lời nói của cô. Khôm người, hắn đặt lên trán cô một nụ hôn. Khóe miệng cong lên vẽ thành một nụ cười đẹp đẽ.

Giọng nói hắn trầm thấp, khàn khàn mà du dương: “Suỵt, đừng căng thẳng. Đêm nay, hãy để anh 'yêu' em hết mình.”

Bối Mạt đỏ mặt, chậm rãi gật đầu.

...

Ngoài sân nhà, khách khứa cứ đến rồi lại đi. Những lởi chúc phúc, trò chuyện vui vẻ giông như không bao giờ ngớt. Bầu không khí được hâm nóng đến mức tưởng chừng như thăng hoa, ồn ào khiến người ta đinh tai nhức óc.

Trái ngược hoàn toàn với bầu không khí huyên náo ngoài kia, trong căn phòng tân hôn sang trọng, rộng rãi mà ấm cúng, âm thanh duy nhất tồn tại chỉ có tiếng thở dốc đầy nam tính hòa lẫn tiếng r.ên r.ỉ yêu kiều nữ tính.

Dưới nền gạch lạnh lẽo, quần áo, váy cưới bị vứt lộn xộn, không tuân theo bất cứ quy luật nào. Trên giường, đôi vợ chồng mới cưới đang mãnh liệt giao hợp, quấn quýt không rời.

Bối Mạt bị Mạc Đình Cảnh đ.â.m đến mức quên hết trời trăng, cơ thể vô lực, mềm nhũn như tan thành vũng nước. Toàn thân cô đưa đẩy theo từng nhịp th.úc đ.ẩy của hắn.

Tấm lưng trần của hắn đã xuất hiện vô số vết c.ào c.ấu đỏ ửng, vô cùng bắt mắt. Từng giọt mồ hôi lăn trên vầng trán cao rộng của hắn, chảy dọc theo đường nét khuôn mặt sắc sảo, hết sức quyến rũ.

“Cảnh... chậm, chậm một chút... ưm...”

Chậm?

Hắn chậm không nổi!

Cô mang thai chín tháng 10 ngày, hắn nhịn “ăn” cũng chín tháng mười ngày.

Cô cần thời gian để hồi phục sức khỏe sau sinh, hắn cũng đồng ý, lại tiếp tục nhịn đói cho đến tận bây giờ.

Mạc Đình Cảnh nhẫn nhịn đã lâu, lâu đến mức bản thân hắn thật sự muốn đ.iên lên, đ.iên lên vì không được thỏa mãn dục vọng.

Hắn chưa từng nghĩ đến bản thân lại thiếu nghị lực đến vậy. Độc thân ba mươi năm, hắn vốn cho rằng lên giường với người khác, có hay không cũng chẳng quan trọng. Chỉ là sau khi “yêu” Bối Mạt, vì cô mà mất kiểm soát, hắn mới tự vả “bốp” một cái đau điếng.

Thở hắt một hơi, hắn vươn tay, siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô. Động tác đ.âm r.út phía dưới không những không giảm, trái lại còn th.ô b.ạo hơn.

“Ưm... đồ khốn...”

Bối Mạt trợn mắt, nắm lấy mái tóc của Mạc Đình Cảnh, dùng chút sức lực còn sót lại của bản thân mà trút giận lên nó.

Không xong rồi!

Cứ “làm” với cường độ mạnh như hiện tại, e là sẽ lại m.ang th.ai nữa mất!

“Hức... sẽ... sẽ m.ang th.ai mất...”

“Cảnh... đừng... chậm, chậm... a...”

“Đừng chậm?” Mạc Đình Cảnh cong môi, nhanh chóng đổi trắng thay đen: “Ha, bé cưng d.âm đ.ãng, anh thỏa mãn em!”

“!!!”

Khoan đã! Ý cô đâu phải vậy?!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.