Sau khi xúc động đến mức hộc m.áu, Mạc Đình Cảnh được bác sĩ kê cho một vài liều thuốc an thần, dặn hắn phải luôn cầm theo bên người, khi nào mất khống chế là phải bỏ vào miệng ngay.
Mạc Đình Cảnh muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Hắn cầm lấy túi thuốc, hỏi bác sĩ về cách giảm đau cho bà bầu, sau đó lập tức chạy đến phòng chờ sinh.
Hắn mở cửa phòng, đi đến bên giường nơi Bối Mạt đang nằm. Nhìn thấy từng giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán cô, lại thấy cái nhíu mày của cô, lòng hắn nhói đau.
Hắn xót, xót lắm!
Ngồi xuống ghế, một tay hắn nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen. Tay còn lại cũng không rảnh rỗi, chậm rãi di chuyển xuống vùng bụng đang nhô cao.
“Mát xa bụng cho em.” Hắn nhìn bụng cô, chuyên tâm nghiên cứu xem nên bắt đầu từ đâu: “Bác sĩ nói làm vậy, em sẽ đỡ đau hơn.”
Mạc Đình Cảnh nói như vậy thật sự làm Bối Mạt xúc động muốn khóc. Trừ việc hơi già, hơi lưu manh, hơi b.iến th.ái, hơi vô liêm sỉ một chút, hơi lo nghĩ sâu xa thì hắn quả thực là người đàn ông có một không hai.
Được chính người mình yêu chăm sóc là cảm giác tuyệt vời và thỏa mãn không gì sánh bằng. Bối Mạt cũng cảm thấy như vậy. Hắn chỉ vừa mới mát xa một lúc thôi, cô đã cảm thấy đỡ đau hơn hẳn, tinh thần cũng không còn căng thẳng như trước nữa.
Được một lúc, Mạc Đình Cảnh giống như nhớ ra gì đó liền dừng lại, đứng dậy, dặn dò Bối Mạt rồi chạy ra ngoài ngay.
“Em gái sướng thật đấy. Được chồng chiều như chiều em bé vậy.”
Lúc này, một người phụ nữ ở giường kế bên lên tiếng, cảm thán một câu khiến cô đỏ mặt, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
Cô cũng cảm thấy như vậy. Nhiều lúc hắn giống như coi cô là một em bé mà chăm sóc, ân cần và dịu dàng. Có lẽ là do chênh lệch tuổi tác quá lớn đi.
Nhưng mà, được làm em bé của chồng tương lai cũng vui lắm. Không cần làm gì mà vẫn có người hầu hạ tận nơi.
Cô cười nhẹ, khẽ gật đầu: “Cảm ơn chị.”
“Em là lần đầu tiên m.ang th.ai sao? Chị thấy chồng em vụng lắm.”
“Dạ.”
Ừ, hơi vụng về thật. Nhưng chỉ cần là hắn, cô đều sẽ nhắm mắt cho qua hết.
Ai bảo, hắn là người cô yêu chứ!
...
Một lát sau, Mạc Đình Cảnh từ bên ngoài bước vào. Lại tiếp tục nói chuyện và mát xa bụng cho cô.
“Anh đã đi đâu vậy?”
“Anh đi chuẩn bị đồ cho con thôi.”
Cứ như vậy, Bối Mạt đau bao lâu, Mạc Đình Cảnh sẽ mát xa bụng cho cô bấy lâu. Cô thức nhiều thế nào, hắn sẽ thức cùng cô. Cô buồn chán khi nào, hắn sẽ trò chuyện với cô lúc đó.
Điều này khiến cho cánh chị em bầu bí trong phòng rất không vui. Ai cũng nhìn lại bản thân, nghĩ đến chồng mình mà thở dài.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đã chín tiếng kể từ khi Bối Mạt hứng chịu cơn đau dai dẳng. Mạc Đình Cảnh nhìn những y tá đem cô chuyển đến phòng sinh, trong lòng sớm đã căng thẳng đến muốn đ.iên lên rồi.
Bởi vì cô mang song th.ai, cho nên bác sĩ khuyên nên sinh m.ổ, tránh rủi ro cho cả mẹ và bé. Thế nhưng, cho dù là sinh thường hay sinh m.ổ cũng khó có thể tránh được một số rủi ro không mong muốn. Cho nên, hắn đã dành một chút quỹ thời gian hạn hẹp để chuẩn bị tất cả.
Hắn tin chắc, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Cả cô và con đều sẽ an toàn!
...
Đã gần một tiếng kể từ khi Bối Mạt được chuyển đến phòng sinh, điều này khiến cho hắn cảm thấy bất an vô cùng.
Thường thì một ca sinh m.ổ kéo dài không lâu, chỉ khoảng ba mươi phút nếu không có sự cố xảy ra. Nhưng... hiện tại đã quá thời gian rồi!
Quả nhiên, ngay sau đó, sự lo lắng của hắn đã trở thành hiện thực.
“Không xong rồi, mất m.áu quá nhiều!”
“Nhóm m.áu của sản phụ lả AB-, mau tìm trong kho m.áu, nhanh lên!”