Sau ngày hôm đó, Bối Mạt bị é.p b.uộc phải nghỉ làm, ngoan ngoãn ở nhà để hắn chăm sóc. Bản thân hắn cũng rất “biết điều“. Sau khi qua Pháp liền giao lại tập đoàn trị giá ngàn tỷ cho người cha từ lâu đã không xuất hiện trên thương trường.
Không những thế, hắn còn lên mạng đặt đủ thứ sách lạ để trau dồi kiến thức về phụ nữ m.ang th.ai.
Kính koong!
“Xin chào, tôi từ bên bộ phận vận chuyển. Mong người nhà ra lấy hàng ạ.”
Mạc Đình Cảnh lập tức đứng phắt dậy, đi chưa được mươi bước đã đến bên cửa căn hộ, không chút do dự mở cửa.
Khuôn mặt trên cả cực phẩm không báo trước mà xuất hiện khiến cho nữ nhân viên chuyển phát nhanh ngẩn người, tròn mắt nhìn hắn.
Mạc Đình Cảnh bị nhìn nên có chút không thoải mái, hắn nhíu mày, cất giọng trầm thấp xa cách:
“Đồ của tôi đâu?”
“Đây... của anh đây ạ!”
Cô gái kia hoàn hồn, luống cuống tay chân, đem kiện hàng trao cho hắn.
Mạc Đình Cảnh cúi đầu nhìn kiện hàng nặng trĩu trong tay, sau đó mới gật đầu, không nói một lời liền đóng cửa cái “rầm”, khiến cho nữ nhân viên ngơ ngác.
Đem kiện hàng mới mua để lên bàn, Mạc Đình Cảnh đi vào phòng bếp, lấy “đạo cụ” để chuẩn bị khui hàng.
“Lần này... anh lại đặt mua gì vậy?”
“Anh mua sách thai giáo cho em.”
Vừa nói, hắn vừa lấy kéo rạch một đường trên kiện hàng, nhanh chóng lấy sách ra cho cô. Bối Mạt nhìn đống sách chất thành núi hắn mua, bất đắc dĩ mà thở dài.
Hắn có thể không tiếc chi ra một số tiền lớn chỉ để mua sách phổ cập kiến thức về thai nhi, sách thai giáo cho bà bầu. Nhưng mà, cô thật sự rất xót nha.
“Lần sau anh đừng mua nữa. Trong nhà có quá nhiều rồi.”
Hơn nữa, phòng để đồ cũng không quá rộng, nhiều sách như vậy, cô còn đang sợ không có chỗ để chứa đây.
...
“Ọe...”
Qua một hai tuần nữa, đến tuần thứ sáu, các bà bầu thường sẽ bước vào giai đoạn ốm nghén. Bối Mạt cũng không ngoại lệ. Chỉ là, trường hợp xảy đến với cô có chút khác thường.
Bối Mạt đưa mắt nhìn về phía nhà vệ sinh đang khép hờ, cười khổ một tiếng. Người m.ang th.ai là cô, nhưng người ốm nghén lại là hắn mới đau chứ!
Sau một trận nôn khan, Mạc Đình Cảnh tiều tụy bước ra khỏi nhà vệ sinh. Vừa ngồi xuống ghế sofa, hắn liền nằm gục ra bàn, dáng vẻ thập phần chán nản.
“Má nó.”
“Ông trời chắc chắn là đang muốn chỉnh anh!”
Trước lời nói đầy lửa giận và phẫn uất tột độ của ai kia, Bối Mạt chỉ biết nhịn cười. Có lẽ ông trời thật sự muốn chỉnh hắn. Ai kêu trước kia hắn trêu hoa ghẹo nguyệt, làm tan nát trái tim của biết bao thiếu nữ cơ chứ.
Bối Mạt dùng ngón tay chọc chọc vào mặt hắn, cảm nhận làn da mềm mịn khiến phụ nữ cũng phải ghen tỵ, cô cười cười.
“Anh phải thấy hạnh phúc khi được trải nghiệm điều mà không phải người đàn ông nào cũng có thể 'hưởng' chứ.”
Mạc Đình Cảnh hừ lạnh một tiếng, chậm rãi lắc đầu, hờn dỗi không muốn lên tiếng. Giảm bớt nỗi vất vả cho cô, để cô thoải mái hơn trong việc m.ang th.ai, không cần phải ốm nghén nữa, hắn nên vui mới phải. Hắn biết chứ, nhưng hắn thật sự vui không nổi.