“Ba con sói đó bé cưng.” Hắn bật cười: “Nhớ mua loại cao cấp, chơi t.ình t.hú thế nào cũng không rách nhé!”
Bối Mạt nghe xong, suýt chút nữa liền đem những lời mắng chửi thô tục, xấu xa nhất phụ ra một tràng. Cô tức giận, lập tức cúp máy, sau đó liền tắt nguồn.
Trông thấy cô chấm dứt cuộc gọi, lúc này bác quản gia với lên tiếng hỏi thăm:
“Thiếu gia, cậu ấy...”
“Chú ấy c.h.ế.t ở xó nào cũng không liên quan đến cháu!”
Bối Mạt lập tức đánh gãy lời nói của bác quản gia. Tâm trạng không vui khiến cô ngỗ ngược hơn bao giờ hết. Chào tạm biệt bác quản gia xong xuôi, cô nhanh chóng rời đi.
Cô phải đi tìm một nơi để phát tiết, trút hết lửa giận trong lòng mới được!
...
“Là trẻ vị thành niên thì mau về nhà đi!”
Bảo vệ của quán bar cau có, gắt gỏng lên tiếng.
Bối Mạt bĩu môi, cố gắng bày ra dáng vẻ đáng yêu nhất nịnh nọt:
“Qua 12 giờ đêm nay là cháu đã mười tám rồi. Chú đẹp trai, chú... chú cho cháu vào có được không?”
Phập!
Là đàn ông thì rất khó qua ải mỹ nhân, chú bảo vệ trước mắt cũng không ngoại lệ. Khuôn mặt có tuổi nhanh chóng đỏ bừng, chú khẽ ho vài cái. Nhích người sang bên một chút, chú căn dặn:
“Được rồi. Vào đấy đừng có khai tuổi tác ra, tôi chưa muốn bị đuổi việc đâu.”
“Dạ, cảm ơn chú.”
Bối Mạt cười tít mắt, nhanh chóng rảo bước vào trong quán bar. Uống rượu giải sầu chắc chắn là phương pháp hiệu quả nhất để rũ bỏ lửa giận trong lòng.
...
Mạc Đình Cảnh trở về nhà liền lập tức tìm kiếm hình bóng quen thuộc nào đó. Thế nhưng tìm khắp nơi cũng chẳng thấy người đâu.
“Mạt Mạt đâu rồi?”
“Thiếu gia, sau khi nói chuyện điện thoại với cậu xong, cô Bối liền nổi trận lôi đình, rời khỏi nhà cũng gần một tiếng rồi.”
“Cô ấy cũng không nói là sẽ đi đâu...”
“...”
Đệt!
Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân vừa mới hạ một nước đi hết sức ngu dốt. Vốn chỉ muốn trêu chọc cô một trận, nào ngờ lại khiến cô tức giận rồi.
Màn “chơi ngu có thưởng” này, hắn thà không có còn hơn!
Mạc Đình Cảnh đột nhiên muốn trở về quá khứ, đấm vào bản mặt đẹp trai của bản thân một cái, nắm lấy cổ áo mình mà chửi bới: “Sao mày ngu thế hả?”
“Tôi ra ngoài tìm em ấy. Có thể sẽ về muộn.”
Dứt lời, hắn lập tức quay người rời đi, bộ dáng có chút gấp gáp. Kinh Bắc thành rộng lớn như vậy, rốt cuộc cô sẽ đi đến nơi nào trút giận?
...
Trong quán bar, ánh đèn đủ thứ màu sắc hòa lẫn tiếng ồn ào, náo nhiệt khuấy động không gian.
Nơi góc khuất tĩnh lặng, ngăn cách với sự Xô bồ ngoài kia, Bối Mạt nuốt xuống từng ngụm, từng ngụm thứ chất lỏng cay xè.
Cái bụng rỗng tuếch của cô điên cuồng kêu rên, phản đối cô tiếp tục đưa thứ dịch lỏng kia vào cơ thể, thế nhưng cô chẳng để tâm. Rượu vốn là chất k.ích t.hích, một khi đã say thì thật sự khó dứt.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng la hét đầy chói tai khiến Bối Mạt nhíu mày. Ánh sáng bỗng bị chặn lại làm cô phải ngẩng đầu, ngước đôi mắt mờ mịt lên nhìn.
“Em quậy đủ chưa?”
“Nhìn xem, em uống say thành cái mống gì rồi?”
Thanh âm trầm thấp đầy từ tính quen thuộc vang lên khiến đầu óc vốn đang mơ hồ của Bối Mạt lúc này lại càng trở nên mơ hồ hơn.
Ngây người nhìn Mạc Đình Cảnh một lúc, cô nở nụ cười hi ha ngốc nghếch, cười nói:
“Anh đẹp trai...”
“Anh... hức... đến uống rượu với tôi sao?”
“Lại... lại đây, chúng ta... hức... không say không về!”
“Còn muốn uống?”
Mạc Đình Cảnh nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng lên tiếng, sắc mặt đã sa sầm, vô cùng khó coi. Hắn vươn tay nâng cằm cô lên, gằn giọng, nhả từng tiếng rét buốt:
“Em uống một ngụm, ông đây lập tức hôn em một cái!”
Bối Mạt bật cười thành tiếng, to gan lớn mật hôn “chụt” lên má hắn một cái khiến hắn ngây người. Chưa kịp để hắn hồi thần, giọng nói êm ái, non nớt vương hơi rượu nồng đã truyền đến bên tai.
“Anh thật to gan... ưm, tôi thích anh rồi đấy...”
“Vừa đúng lúc tôi sắp mười tám... hức... anh có muốn làm một nháy không?”
“Bối Mạt!”
Mắt thấy cô chuẩn bị đi quá giới hạn, Mạc Đình Cảnh nhịn không được lập tức rống giận gọi tên cô. Cái cảnh tượng hòa hợp xác thịt với cô, hắn đã mộng xuân không biết bao lần rồi. Thế nhưng, cô chưa đủ tuổi, hắn tuyệt nhiên không dám làm bậy.
Hiện tại, mặc cho hai tai và khuôn mặt đã đỏ bừng, phía dưới đã hơi trướng đau, hắn vẫn một mực giữ chặt lấy bả vai cô răn dạy.
“Mở to mắt ra nhìn xem ông đây là ai?”
“Ưm...”
Cô nhìn hắn lâu thật lâu, một lúc sau mới chậm rì rì lên tiếng, cười ngây ngốc: