Cô gái kia bất chợt mỉm cười đắc ý, ánh mắt vô cùng dịu dàng! Cô này bị bệnh à? Cô gái kia kiêu ngạo nói: "Biết chị là ai không?" Hả? Trương Minh Vũ mơ hồ lắc đầu. Cô gái chớp mắt, cười nói: "Quên tư thế này rồi sao?" Tư thế? Tư thế? Trương Minh Vũ sững sờ, nhìn kỹ lại! Cô gái dùng hai tay khống chế hai tay mình! Quen quá! Một giây sau, Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, trong lòng nổi lên cảm giác không tin nổi! Cô gái mỉm cười thần bí: "Tiểu Tiểu Vũ?" Á! Vừa dứt lời, đầu Trương Minh Vũ như nổ tung! Chỉ có một người mới gọi anh như thế thôi! Khóe mắt Trương Minh Vũ bắt đầu trở nên mơ hồ! Ngoài trừ chị ấy, còn ai có thể giúp anh chứ? Cơ thể Trương Minh Vũ bắt đầu run rẩy, anh kích động nói: "Chị sáu!" Cô gái kích động đáp: "Em trai thối!" Nói xong, cô ấy đứng dậy, nhào lên người Trương Minh Vũ! Trương Minh Vũ giang hai tay! Hai người ôm chặt lấy nhau! Cô gái này chính là chị sáu của anh, Hàn Quân Ngưng! Trương Minh Vũ sao có thể ngờ tự nhiên chị sáu lại xuất hiện vào lúc này chứ! Ực! Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt. Cơ thể điên cuồng rủn rẩy! Hàn Quân Ngưng kích động vô cùng! Cuối cùng sau mười năm, hai người cũng gặp lại nhau! Thời gian thấm thoắt thoi đưa, không biết bao lâu sau, Hàn Quân Ngưng mới ngẩng đầu lên. Dù sao cô ấy cũng muốn nhìn Trương Minh Vũ! Hai khuôn mặt chỉ còn cách nhau chưa đến hai mươi centimet, họ có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của nhau! Trương Minh Vũ mỉm cười. Hàn Quân Ngưng cũng cười! Trương Minh Vũ nói: "Chị sáu, nếu hôm nay chị không đến..." Hàn Quân Ngưng cười nói: "Em trai thối, chị sáu biết người của Thần Ẩn đến lâu rồi, sao có thể không đến được chứ!" Trương Minh Vũ sững sờ, trong lòng càng kích động hơn! Xa cách một trăm tám nghìn dặm mà vẫn lo lắng cho anh! Hàn Quân Ngưng cẩn thận nhìn khuôn mặt Trương Minh Vũ, trong mắt toàn là vẻ nhớ nhung!