Thái độ của Lý Phượng Cầm rất kiên quyết, bà ta khinh bỉ nhìn anh!
Bà ta muốn phát tiết lâu rồi, mà lần nào cũng thất bại.
Hôm nay người nhà họ Lâm đều ở đây, sao thất bại được?
Lý Phượng Cầm cười khẩy, mắt lóe sáng!
Lâm Kiều Hân nhíu mày: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, con đưa Trương Minh Vũ đến đây đấy".
Lý Phượng Cầm nhíu mày nói nhỏ: "Kiều Hân!"
Nói xong, bà ta vội đánh mắt.
Ý bảo... Lâm Kiều Hân đừng có xen vào!
Trương Minh Vũ sững sờ.
Nhìn kỹ lại, ba người phụ nữ đều nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu.
Vẻ mặt này như đã chờ đợi từ lâu rồi!
Ngẩng đầu nhìn, Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long đang cười khẩy!
Cái này...
Trương Minh Vũ sững sờ.
Họ chuẩn bị trước rồi sao?
Ngay sau đó, một giọng nói chanh chua vang lên lần nữa: "Ái chà, đây chẳng phải chính là nỗi sỉ nhục của nhà họ Lâm chúng ta đấy sao, biết ngày mai nhà ta có chuyện trọng đại nên cố ý trở về cho nhà họ Lâm này mất mặt đấy à?"
Ngữ điệu này có thể nói không khác gì Lý Phượng Cầm.
Trương Minh Vũ đưa mắt nhìn sang, nhận ra người vừa lên tiếng chính là vợ của Lâm Quốc Long, bà hai của nhà họ Lâm.
Lúc này bà hai đang trừng mắt nhìn anh vẻ cực kì tức giận.
Trương Minh Vũ nhớ ra, vì anh mà chuyện xấu của Lâm Tuấn Khải mới bị bại lộ.
Lâm Tuấn Khải là con của vợ chồng Lâm Quốc Long, vì thế hai người này trút giận lên anh cũng là điều dễ hiểu.